Quan Môn

Chương 792


Cù Hữu Nghĩa nói với Diệp Khai:
- Ngài có khả năng còn chưa biết, gần đây các nơi đều đang có công trình trùng tu chùa chiền, năm nay tại Hong Kong Đại Tự Sơn đã kiến thành Thiên Đàn Đại Phật, là dùng kỹ thuật công nghiệp hiện đại chế tạo ra tòa đại phật lớn nhất!
- Ah? Chuyện này tôi thật sự không biết!
Diệp Khai nghe xong lắc đầu nói.
Đối với chuyện bên Hong Kong, Diệp Khai quan tâm nhất chỉ là vấn đề kinh tế, đối với việc tu sửa chùa miếu hắn chưa từng quan tâm qua.
- Thiên Đàn Đại Phật Thích Ca Mâu Ni được làm từ chất liệu thanh đồng, nặng 250 tấn, tượng Phật tính cả nền cao tới 34m, trước mắt mà nói chính là tòa đại phật lớn nhất thế giới.
Cù Hữu Nghĩa giới thiệu với Diệp Khai, sau đó hắn còn nói thêm:
- Chúng tôi đã muốn trùng tu Đông Sơn Tự, như vậy không thể quá tiểu khí, nhất định phải tu sửa có bộ dáng, như thế nào cũng phải làm cho tôi có mặt mũi đi gặp mặt mẹ tôi mới tốt.
- Như vậy kế hoạch của Cù chủ tịch là gì?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.
- Kế hoạch của tôi chính là muốn kiến tạo tượng Phật cao nhất thế giới!
Nhắc tới chuyện này trên mặt Cù Hữu Nghĩa tràn đầy hưng phấn đỏ bừng nói với Diệp Khai.
- Kế hoạch của tôi chính là muốn kiến tạo Phật tượng cao lớn nhất trên thế giới.
Cù Hữu Nghĩa vẻ mặt sáng láng nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nghe xong lập tức thấy giật mình.
Rất hiển nhiên, vị Chủ tịch Cù này không chỉ suy tính tới việc trùng tu Đông Sơn đơn giản như thế.
Muốn xây dựng tượng Phật cao lớn nhất thế giới, thế thì hao phí biết bao nhiêu tiền của, phải đầu tư biết bao nhiêu nhân lực đây chứ?
Tuy rằng Diệp Khai nói chuyện với Cù Hữu Nghĩa, hắn không rõ lắm về tình huống của đại Phật ở Thiên Đản, Thanh Đảo, tình hình trên thực tế lại không phải là như thế.
Lúc trước, khi Diệp Khai tới Thanh Đảo, cũng từng đi thăm tác phẩm hiện đại này. Đại Phật Thiên Đàn tọa lạc trên đỉnh núi Mộc Ngư của Đại Tự Sơn, là tượng Phật bằng đồng đặt ngoài trời cao nhất trên thế giới. Thân tượng Phật cao tận 23 mét, tính cả nền tòa sen mà tượng ngồi lên thì thành tới chừng 34 mét, nặng 250 tấn, do 202 khối thanh đồng hàn lại mà thành.
Phật diện nặng 5 tấn, thêm vào đó, lúc đúc tượng còn bỏ thêm hai kg vàng vào nữa, càng thêm sáng chói.
Đại Phật được tạo hình tập vân cương, Long Môn Phật Tượng cùng với Đường đại đều có kỹ thuật điêu khắc tinh hoa, trang trọng hiền lành, ngồi hướng Nam trông về hướng Bắc. Tượng Phật có tay phải đang để ở trước ngực, năm ngón tay bình thân (năm ngón tay để thẳng, khép lại với nhau, lòng bàn tay dựng lên, hướng về phía trước) bày ra Vô Úy Ấn, tượng trưng cho hành động nhổ đi sự thống khổ. Bày tay trái đặt xuống dưới đùi, xưng cùng Nguyện ấn, ngụ ý cho sự khoái hoạt, biểu hiện sức mạnh cùng đại từ đại bi.
Từ chân núi Mộc Ngư lên lên tới bục của Thiên Đản có 260 bậc đá, kiến trúc trên đài hơi mang phong cách giống Thiên Đàn Viên ở Bắc Kinh. Tên cũ của nó là Thiên Đàn Đại Phật, kết cấu bên trong được phân thành ba phần: Công đức đường, triển lãm sảnh cùng Kỳ niệm đường. Bên trong Công đức đường có dựng một chiếc bia đá khắc tên những người quyên tiền khi kiến tạo tượng Phật.
Về phần nói tòa Thiên Đàn Đại Phật này đến tốt cùng là tốn biết bao nhiêu tiền xây dựng, Diệp Khai cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng ở nơi như Cảng đảo này, việc xây dựng tượng đài như thế là việc tuyệt đối không thể thiếu được.
Hôm nay Cù Hữu Nghĩa lại chạy tới Hà Đông xin trùng tu Đông Sơn tự, khó tránh khỏi có tâm tư muốn phân cao thấp với Thiên Đản Đại Phật. Bằng không mà nói, hắn cũng không có khả năng cố ý nhắc tới Thiên Đàn Đại Phật, hơn nữa lại có dã tâm bừng bừng, tỏ vẻ muốn xây dựng tượng Phật cao nhất thế giới.
- Chủ tịch Cù nói như thế nghĩa, thế ông có ý định đầu tư bao nhiêu tiền để trùng tu Đông Sơn tự?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.
Nếu như cũng không đủ tài chính, muốn trùng tu Đông Sơn tự, lại xây dựng tượng Phật cao nhất thế giới cũng không thể chỉ là dùng miệng thổi phồng lên là được.
- Tôi có ý định kiến tạo một tòa Đông Sơn Đại Phật.
Cù Hữu Nghĩa cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Diệp Khai, mà là miêu tả khí thế rộng rãi, độc nhất vô nhị của Đông Sơn Đại Phật sau khi được xây dựng thành công.
Trong lòng Cù Hữu Nghĩa, hình tượng Đông Sơn Đại Phật sẽ lấy hình tượng của Thích Ca Mâu Ni, chọn dùng chất liệu thanh đồng đế chế tạo, toàn thân cao tới 88 mét, nặng 800 tấn. Trong kế hoạch là mất thời gian một năm để hoàn thành. Đồng thời cũng tiến hành lại việc kiến tạo chùa bên trong cảnh khu của Đông Sơn Đại Phật, diện tích đạt tám vạn mét vuông, kiến tạo thành thắng cảnh Phật giáo nối tiếng của toàn bộ tỉnh Hà Đông, thậm chí là toàn bộ phương bắc.
- Đầu tư thời kỳ ban đầu, tính cả việc trùng tu Đông Sơn tự nữa thì kế hoạch khoảng chừng 200 triêu.
Cù Hữu Nghĩa tiếp tục tuyên truyền kế hoạch của mình với Diệp Khai, vì thế liền bắt đầu tiết lộ chút tin tức ra.
Diệp Khai nghe xong, cũng thấy có chút ấn tượng.
Khi Thiên Đàn Đại Phật ở Cảng Đảo được kiến tạo, Cừ Hữu Nghĩa cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà lại không tham dự vào. Hắn vẫn luôn canh cánh về chuyện này, có thể là vì vấn đề mặt mũi, cũng có thể là vì nguyện vọng của bà mẹ đã mất không biết thật giải ra sao của hắn, cho nên muốn mượn cơ hội trùng tu Đông Sơn tự, kiến tạo lấy một toàn Đại Phật còn áp đảo cả Thiên Đàn Đại Phật, trở thành Đại Phật chí tôn trong nước.
Nếu đã có được thành tựu như thế, thanh danh của Cừ Hữu Nghĩa sẽ càng tăng lên một cách mãnh liệt, không chỉ là trong giới tín đồ ở Cảng Đảo mà còn cả trong giới tín đồ trong toàn nước, trở thành một đại nhân vật mà ai ai cũng biết đến.
Điều này còn có hiệu quả nhanh hơn nhiều so với việc dùng tiền thuê truyền thông quảng cáo.
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy tổ trưởng đội cảnh vệ của Diệp Khai- Lý Hải vội vàng đi tới, cầm lấy một phần tư liệu đưa cho Diệp Khai.
Diệp Khai lật ra xem, lập tức trở nên trầm ngâm.
Cừ Hữu Nghĩa cảm thấy có chút hiếu kỳ, liếc sang nhìn, cũng không thấy Diệp Khai cầm cái gì che chắn, hắn liền thấy được bên trên phần tài liệu kia, không phải cái gì khác, mà chính là tấm ảnh cũ chụp Đông Sơn tự trước khi bị phá hủy.
- Người của Chủ tịch thành phố Diệp đúng là có năng lực làm việc thật lợi hại.
Cừ Hữu Nghĩa không khỏi thấy kinh hãi, nói.
Cừ Hữu Nghĩa đã đi rất nhiều nơi trong nước rồi, khi Long Chính Tiết đang ở Tây Nam, Cừ Hữu Nghĩa đã từng hợp tác với hắn, vì vậy cũng có đánh giá trực quan khá rõ về năng lực làm việc của đám quan chức trong nước. nhất là tác phong làm việc câu dài thời gian của chốn quan trường, hắn vẫn luôn không hài lòng.
Thế nhưng không ngờ tới mình ở đây vừa mới nói với Diệp Khai về kế hoạch trùng tu Đông Sơn tự, bên đó thuộc hạ của Diệp Khai liền mang tới tư liệu về Đông Sơn tự. Cân nhắc tới hiệu suất làm việc như thế, ch không khỏi càng đặc biệt coi trọng vị Chủ tịch thành phố Đông Sơn trẻ tuổi lạ thường này.
Sau khi Mộc Dung nhắc tới những khả năng có thể ảnh hưởng sau khi Diệp Khai đồng ý cho kiến tạo Đông Sơn Đại Phật, Diệp Khai cũng không khỏi thận trọng hơn rất nhiều, bắt đầu cân nhắc xem chuyện này có thể dẫn tới hậu quả gì.
Hắn cảm thấy Mộc Uyển Dung phân tích rất có lý, hiện tại không giống với hai mươi năm sau, nếu như là hai mươi năm sau, anh có thể kiến tạo đủ loại công trình kiến trúc tùy thích. Ngay cả việc mặc quần ngắn, hay quần đùi đi ra ngoài đường, cùng lắm người ta cũng chỉ chửi anh mấy tiếng mà thôi, cũng chẳng làm gì hơn.
Những chuyện như thế sẽ không ảnh hưởng tới giới chính trị cấp cao.
Nhưng mà hiện tại thì khác, nếu như nói thật sự có người bắt bẻ lấy những hành động này, chỉ trích hắn không đi chú tâm chăm lo phát triển kinh tế, ngược lại quay sang ủng hộ phong trào rầm rộ xa xỉ sùng Phật, hoàn toàn khác biệt với nhu cầu của quần chúng nhân dân, chuyện này thật sự khó mà giải thích nổi.
Hiện tại vẫn là thời trước khi mạng internet phát triển, cái gọi là quyền lực phát triển điều khiển sự ảnh hưởng của dư luận vẫn đang nằm trong tay của một số ít người mà thôi. bọn họ nói gió chính là gió, nói mưa chính là mưa. Mặc dù Diệp Khai cũng tự nhận mình cũng có năng lực có thể xoay chuyển được hệ thống tuyên truyền, nhưng khi tất cả mọi người đều hợp lực lại lấy dự luận vây vào mà công kích anh, sức ảnh hưởng này rốt cuộc là lớn đến thế nào cũng là khó nói.
Cho nên khi cân nhắc tới chuyện như thế, câu nói của Mộc Uyển Dung cũng đúng, chuyện này phải tính toán cho cẩn thận mới được.
Nếu đơn thuần chỉ nói về phương diện lợi ích kinh tế mà thôi, thật ra Diệp Khai đồng ý việc trùng tu Đông Sơn tự cùng kiến tạo Đông Sơn Đại Phật.
Mặc dù nói ở trong nước, lý luận vô thần đã phổ biến rất nhiều năm. Nhưng là có rất nhiều người kiên định cho rằng sức khỏe, tiền tài cùng địa vị xã hội của bọn họ đều là do cúng bái thần lình mà có được.
Đặc biệt là hiện tại có một số quan viên cùng phú thương lại rất quan tâm tới những ngày tế cùng công việc lễ bái. Bọn họ thường xuyên ra tay xa xỉ, không tiếc rẻ dâng những món hương hoa với cái giá trên trời. Đốt một cây hương cao hơn hai mét, nặng chừng hai mươi cân cũng đã tốn hơn mười ngàn tệ tiền phí hương khói.
Những khách hàng hương ít thì trăm tệ, nhiều thì hơn một ngàn tệ đều mang làm tiền hương nến dâng lên chùa chiền, mà giá pháo cũng là nước lên thì thuyền lên.
Dần dà, thắp hương cần thần đã không chỉ thuần túy là hoạt động tôn giáo, ở vài nơi thậm chí đã trở thành sản nghiệp kinh doanh với trị giá lên tới hàng trăm triệu.
Từ hiện thực cho thấy, đằng sau lưng những ngôi miêu thờ được xây dựng rộng rãi khang trang, khói hương lượn lờ đã không còn là những hòa thượng ngồi xuống tu hành nữa, mà là những hoà thượng biến chất, nhìn thấy tiền mà sáng mắt, kinh doanh hương khói, đầu tư tiền vào mà xây dựng đền miếu, sau đó “thủ Phật đợi thỏ”, đợi những hành khách tới dâng hương liền dương quang phát tài.
Nhưng mà đối với chính quyền địa phương mà nói, chỉ cần làm cho thật tốt việc này vẫn là chuyện rất có lợi. Ít nhất là có thể thu giảm bới chi tiêu, tăng thêm nguồn thu nhập tài chính về mọi phương diện. Việc này chính là việc lớn có tác dụng kích thích kinh tế phát triển. Mà chính công trình này cũng sẽ trở thành sợi dây xích chắc chắn móc nối món lợi không nhỏ đến từ việc các hành khách tham quan từ xa tới sẽ không ngừng tới hành hương.
Nhưng theo phương diện ảnh hưởng chính trị mà nói, thật sự có khả năng xảy ra những tình huống làm cho người ta lo lắng, giống như những gì mà Mộc Uyển Dung đã nói.
Đúng là thời đại bây giờ, việc ủng hộ các tôn giáo giới phát triển đều được thả cửa ở khắp nơi. Tôn giáo giới cũng đã nhận được sự phát triển nhảy vọt, cũng nhờ điều đó mà ngành du lịch cũng được kích thích phát triển, rầm rộ hưởng ứng. Nhưng cùng với đó, nó cũng kéo theo một số chuyện lằng nhằng, tạo thành sự hỗn loạn trong quản lý.
Nếu như không thể xử lý sạch sẽ những vật này, nhưng thế người khác muốn công kích hắn sẽ càng có thêm nhiều thủ đoạn hơn nữa.
Diệp Khai trái lo phải nghĩ, cảm thấy yêu cầu của Cù Hữu Nghĩa là có thể đồng ý, nhất định là phải tu sửa Đông Sơn tự, mà Đông Sơn Đại Phật cũng vẫn phải xây dựng, nhưng phải có nhiều thử đi đầu tạo thành bước dẫn phát triển đầu tiên.
Hắn cũng không có khả năng tin tưởng rằng Cù Hữu Nghĩa chính là vì bà mẹ đã mất đi mà đến Đông Sơn lễ tạ thần linh. Lý do như thế đối với một thương nhân thành công mà nói, căn bảo không hề có chút ý nghĩa thực tế nào. Cù Hữu Nghĩa cũng không phải là dạng tiền nhiều hơn lá đa, không thể nào một phát liền quăng tới hai trăm triệu tới Đông Sơn chỉ để làm việc thiện.
Đằng sau những chuyện này, hẳn là tập đoàn Cảng Đảo Vạn Hòa muốn mượn cơ hội này đề giao tiếp với khách du lịch nội địa mà thôi. cái gọi là trùng tu chùa chiến, lại đúc tượng Phật, chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang để che mắt mà thôi. sau lưng, vị Chủ tịch Cù này nhất định tính toán rất chi tiết, mà cũng rất tinh chuẩn rồi.
Diệp Khai cũng không có tâm tư nói chuyện tào lao cùng với bọn họ, trực tiếp kéo Mộc Uyển Dung dùng rời đi, sau đó lại để cho Lý Hải đi khu lưu trú của tỉnh Hà Đông lấy bản đồ toàn tỉnh du du lịch, di tích cùng thắng cảnh nữa. Tập hợp toàn bộ bản đồ lại, sau đó bắt đầu cùng thảo luận chuyện này cũng với Mộc Uyển Dung.
- Tôi ngược lại cũng chưa từng chú ý tới, tài nguyên du lịch của tỉnh Hà Đông đúng là rất nhiều nha.
Diệp Khai nhìn bản đồ xong, lập tức có chút kinh ngạc nói.
Từ trên bản đồ có thể nhìn ra thấy, trên khu vực tỉnh Hà Đông, địa thể văn vật ó rất nhiều, cơ hồ chiếm tới ba phần của toàn bộ văn vật trên cả nước. đây tuyệt đối là khu có tài nguyên sáng giá để phát triển du lịch.
- Chuyện anh không chú ý tới còn có nhiều lắm.
Mộc Uyển Dung nói;
- Trước kia anh chỉ cần nắm chắc công tác kiểm tra kỳ luật giám sát là được rồi, những chuyện khác không cần quan tâm. Nhưng mà hiện tại thì khác rồi, đã trở thành Chủ tịch thành phố, điều đầu tiên chính là phải nắm rõ toàn bộ như trên lòng bàn tay những công việc, nội dung mọi mặt trên khu vực mình quản lý. Tiếp theo đó là phải nắm rõ ràng địa vị cùng cấp bậc của những người dưới quyền trong phạm vi quản lý của mình, còn có những mối quan hệ xung quanh nội thành, đủ mọi phương diện. Rất nhiều chuyện anh cũng phải đi làm quen, đi tìm hiểu.
Sau đó, Mộc Uyển Dung còn nói thêm:
- Nếu hôm nay ở trong tiệc rượu này, Chủ tịch Long mà hỏi tới anh về những chuyện này, chẳng phải là đánh cho anh một quyền trở tay không kịp hay sao?
Diệp Khai gật đầu, sâu sắc ghi nhớ. Mặc dù nói hiện tại có rất nhiều cán bộ lãnh đạo cũng chẳng phải hiểu rõ lắm tình hình trong khu vực bản thân mình quản lý. Nếu như anh mờ mịt không biết thì đó cũng chẳng phải là chuyện tốt gì. Có lẽ nếu là gặp phải lãnh đạo tương đối mạnh mẽ, trực tiếp có thể nắm anh lôi xuống.
Dù sao không quen thuộc tình hình khu vực trực thuộc mình, đây chính là biểu hiện của việc bất kính nghiệp.
Bình Luận (0)
Comment