-Người Trung Quốc đã đến thưa ngài tổng thống.
Chủ nhiệm văn phòng tổng thống Gobachov báo cáo tình huống gần đây cho ngài tổng thống.
Ngài tổng thống Xô Viết có chút không kiên nhẫn khoát tay nói:
-Tùy tiện họ đi thôi, phó tổng thống Ivan thật sự quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ hắn cho rằng người Trung Quốc có thể cung cấp được trợ giúp cho Xô Viết hay sao?
-Đúng vậy, ngài tổng thống.
Chủ nhiệm văn phòng hồi đáp:
-Ngài phó tổng thống ký thác kỳ vọng với người Trung Quốc quá nhiều, hắn thậm chí còn muốn khai trương hoạt động mậu dịch với bọn họ lần nữa, còn muốn để cho vật dụng cùng thực phẩm giá rẻ hàng ngày của họ đi vào Xô Viết chúng ta.
Gobachov gãi gãi trán của mình, thật cẩn thận không chạm vào dấu bớt địa đồ Châu Âu, giọng nói trào phúng:
-Bọn họ làm sao có thể thật tình trợ giúp chúng ta đây? Cho dù mở ra mậu dịch biên cảnh một lần nữa, đối với tình huống hiện tại chỉ có ích lợi thật nhỏ, muốn giải quyết vấn đề của Xô Viết nhất định phải tiến hành cải cách toàn phương vị! Không cải cách chỉ có chết! Chỉ có tây phương mới có thể trợ giúp Xô Viết rời khỏi vũng bùn, tái hiện huy hoàng!
-Ngài tổng thống, tôi nghĩ có khả năng ngài phó tổng thống không cho rằng như vậy.
Chủ nhiệm văn phòng nhún vai nói.
-Ivan tuy không phải là một chính trị gia hợp cách nhưng cần cải thiện quan hệ với người Trung Quốc cũng không phải là việc gì xấu cả.
Gobachov lại gãi gãi trán, sau đó quyết định:
-Tìm người quan sát bọn họ một chút, đừng xảy ra chuyện gì nhiễu loạn là được.
-Dạ, ngài tổng thống!
Chủ nhiệm văn phòng ghi chép lại, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.
-Chỉ có cùng tây phương hợp tác mới có thể giúp Xô Viết ra khỏi khốn cảnh thôi! Về phần người Trung Quốc, hắc, chỉ sợ bọn hắn ốc còn không mang nổi mình ốc đi?
Gobachov tự nhủ.
Đối với tình huống bên Trung Quốc, tổng thống Xô Viết không khả năng không biết, tuy hiện tại tình hình bên kia tiến hành cải cách có chút thành công khiến mức độ sinh hoạt của quốc dân nhận được đề cao lớn hơn, nhưng đồng thời cũng nảy sinh một vài vấn đề, nói thí dụ như – vấn đề giai cấp tư sản tự do hóa, thí dụ như – vấn đề diễn biến hòa bình, những vấn đề này theo Gobachov thoạt nhìn trên thực tế không tính là vấn đề gì, nhưng ở trong mắt người Trung Quốc lại biến thành cực kỳ khủng khiếp.
Hắn phổ biến cải cách tại Xô Viết trên thực tế là muốn đem chủ nghĩa xã hội chuyển hóa thành chế độ chủ nghĩa tư bản, vì thực hiện mục tiêu này Gobachov thậm chí không tiếc tiêu hủy vũ khí hạt nhân, cắt giảm quân phí, thu lại chiến lược, buông tha ủng hộ ột ít liên minh, nhường nhịn người Mỹ, dừng lại việc nghiên cứu phát minh vũ khí có tính sát thương đại quy mô.
Tự nhiên cách làm như vậy đã nhận được khen ngợi của người Mỹ, thậm chí hắn còn lấy được giải Nobel hòa bình ở năm trước.
Đem giải Nobel hòa bình đưa cho địch nhân truyền thống của mình tuy thoạt nhìn có vẻ rất buồn cười, nhưng chuyện này xác thực đã xảy ra, mà chuyện như vậy cũng xác thực ảnh hưởng đến ngài tổng thống Xô Viết tự đại mù quáng, hắn đang ở trên con đường hủy diệt Xô Viết không những vậy càng đi xàng xa, trên thực tế hắn chính là người đào mộ cho chủ nghĩa xã hội Xô Viết.
Vị tổng thống Xô Viết tự đại còn đang trong lúc miệt thị người Trung Quốc thì Diệp Khai cũng đang chuẩn bị sắp xếp của mình.
-Phó tổng thống Ivan vẫn tương đối có thành ý.
Diệp Khai phân tích:
-Bất quá việc khai mở mậu dịch biên cảnh lần nữa mặc dù có ý nghĩa trọng đại trong việc cải thiện quan hệ Trung-Xô, trong ý nghĩa kinh tế có chút ít còn hơn không, mượn cơ hội lần này chúng ta không ngại đi xa hơn một ít, bước chân càng lớn hơn một ít.
Chung Ly Dư nghe xong tỏ vẻ:
-Đối với tình huống Xô Viết tôi không hiểu rõ lắm, dù sao quan hệ giữa Trung- Xô đã bất ổn định trong thời gian quá lâu, đối với hết thảy tình huống của bọn họ chúng ta chỉ đứng bên ngoài xem qua, vẫn còn chia cách một tầng. Ở dạng điều kiện như vậy anh muốn tôi làm ra quyết định hợp lý đoán chừng là phi thường khó khăn.
-Tôi tự nhiên sẽ cho cô một ít chỉ đạo có tính mấu chốt thôi.
Diệp Khai hồi đáp.
-Chỉ đạo gì vậy?
Chung Ly Dư có chút tò mò hỏi thăm.
-Chỉ đạo cô làm sao cướp sạch quốc gia chủ nghĩa xã hội lớn nhất thế giới!
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
Trên thực tế theo lời của Diệp Khai muốn cướp sạch Xô Viết không phải là không có khả năng.
Vào đầu năm nay, Xô Viết thông qua ti vi trực tiếp phát sóng Gobachov đọc diễn văn năm mới. Hắn nói năm 1990 vừa qua Xô Viết đã gặp phải rất nhiều khó khăn, kể cả hiện tượng nguy cơ bên trong kinh tế, cảm giác an toàn của mọi người sút giảm, kỳ luật yếu ớt, lãnh đạo quốc gia phạm sai lầm cùng thật nhiều phương diện khác xử lý chưa được đầy đủ. Hắn cho rằng nhiệm vụ giải quyết vận mệnh quốc gia sẽ rơi vào năm mới này, cũng đã nhấn mạnh việc bảo tồn và phục hưng liên minh là nhiệm vụ trọng yếu nhất so với bất cứ chuyện gì. Vào năm 1991, chìa khóa trong việc giải quyết các vấn đề mấu chốt sẽ rơi vào trong tiến trình bảo tồn cùng phục hưng Xô Viết.
Trong quá trình phát biểu diễn văn, Gobachov không nhắc tới chuyện cải cách mà trước nay hắn vẫn luôn khởi xướng, lại nâng lên việc giữ gìn quốc gia cùng ổn định chính quyền, hơn nữa Gobachov kiên trì sẽ không lùi bước, nhưng trên thực tế toàn bộ quốc gia cùng những nhà lãnh đạo đã mất hết phương hướng, tình thế kinh tế ngày càng hỏng bét đã không còn là vấn đề đình trệ hoặc tăng trưởng kinh tế tốc độ thấp, mà là đặc biệt hỗn loạn tới mức vô cùng nghiêm trọng.
Năm 1990 là năm cuối cùng của kế hoạch năm năm, thế nhưng Xô Viết lại không công bố bất luận tin tức nào liên quan tới kế hoạch năm năm kia, thậm chí kế hoạch phát triển năm 1991 cùng dự toán tài chính cũng không hề đưa ra thảo luận tổng kết, kế hoạch năm năm lại tiếp tục bị kéo dài, hết thảy những điều này cho thấy gần sáu năm cải cách xem như đã sụp đổ, toàn bộ quốc gia rơi vào hoàn cảnh mờ mịt không có hướng đi. Vào năm 1990 việc sản xuất tiếp tục hạ thấp, tình huống tài chính quốc gia không ổn định, giá cả vật dụng hàng ngày cùng phục vụ nghiệp tăng ãnh liệt, ngoại thương tiếp tục tỉ lệ nhập siêu. truyện được lấy tại truyenggg.com
Tới cuối năm 1990 tình thế kinh tế càng thêm không xong. Lượng tiền phát hành đã vượt qua cực hạn mà nhân dân có thể thừa nhận, dân chúng Xô Viết bắt đầu tranh mua đủ loại thương phẩm, mậu dịch đối ngoại đã sáng tạo kỷ lục mười tỷ đồng rup. Chính phủ Xô Viết còn mua sắm thật nhiều ngũ cốc cùng thuốc lá từ nước ngoài, đây là sự tình chưa từng xảy ra tại Xô Viết kể từ năm 1947.
Tình thế hỗn loạn kinh tế đã làm xã hội rung chuyển, trong toàn Xô Viết khuynh hướng phân liệt cùng nản lòng tiếp tục tăng trưởng, thậm chí cả báo chí Đảng còn cho rằng cuộc cải cách của Gobachov đã hoàn toàn thất bại. Việc cải cách của Gobachov đã tạo thành kết quả khiến quốc gia lâm vào động đất, chính quyền bất lực, trong cửa hàng trống rỗng, tội phạm ngang ngược hoành hành, thất nghiệp nghiêm trọng diễn ra. Vì thoát khỏi khủng hoảng kinh tế, chính phủ Xô Viết bắt đầu mượn nợ bên ngoài rất nhiều, quốc gia nợ tiền bên ngoài năm 1990 đã đạt tới năm mươi tỷ đô la, đến cuối năm 1990 vàng dự trữ của Xô Viết cũng không còn bao nhiêu, quốc gia đã đến bờ vực thẳm phá sản.
Vì ứng phó loại thế cục nghiêm trọng này, chính phủ Xô Viết bắt đầu đề cao giá cả vật dụng sinh hoạt hàng ngày, tùy theo mà đến là đại quy mô bãi công càng ngày càng nhiều. Thủ tướng Korff không cách nào thừa nhận áp lực xã hội lớn đến như thế, vào tháng 12 năm 1990 phát tác bệnh tim phải nhập viện.
Trong tình thế phức tạp như vậy, Diệp Khai lại có đầy đủ tài chính trong tay, lại hiểu thật rõ tình huống của Xô Viết hiện tại, hơn nữa Diệp Khai còn có được lực lượng cường đại của quốc gia sau lưng có thể nhờ vả, tự nhiên đã có đầy đủ năng lực đến cướp sạch quốc gia chủ nghĩa xã hội lớn nhất thế giới này.