Quan Môn

Chương 862


- Ha ha, ngược lại là nội tâm của tiểu tử ngươi rất nhiều.
Lê thúc nở nụ cười, sau đó mới lên tiếng:
- Lão Đường người này, nhìn thì tính tình nóng nảy, nhưng nhân phẩm vẫn là đáng tin.
- Ha ha, tiểu tử lòng dạ thật sâu!
Lê thúc nở nụ cười, sau đó mới lên tiếng:
- Tính tình của lão Đường nhìn qua giống như nóng nảy, nhưng nhân phẩm vẫn đáng tin!
- Vậy là tốt rồi, tránh khỏi giúp người ta cuối cùng người ta còn không lĩnh tình!
Diệp Khai gật đầu nói.
Đối với trung tướng Đường Tế Xuyên, Diệp Khai xác thực không quá quen thuộc, chỉ biết rõ tên tuổi của người này khá lớn, đang ở thời kỳ sự nghiệp bay lên, những phương diện khác xác thực hắn không quá hiểu rõ.
Uông Tình tới tìm hắn muốn nhờ Diệp Khai ra tay giúp đỡ trong chuyện này, tự nhiên là muốn mượn nhờ lực lượng của Diệp gia tới thúc đẩy, đối với Diệp Khai mà nói, vô luận là Đường Tế Xuyên thượng vị hay là những người khác thượng vị cũng không ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu như bồi dưỡng đi lên một người có nhân phẩm không tốt, vậy thật không thích hợp.
Vô luận là một đại phái hệ muốn nâng đỡ nhân tuyển của mình, vấn đề nhân phẩm cũng là điều đầu tiên được cân nhắc.
Nếu như nhân phẩm của đối phương không tốt, cũng không ai dám ủy thác trách nhiệm, vạn nhất có một ngày hắn bỗng dưng phản bội, hoặc làm ra chuyện gì khiến người khiếp sợ, ai sẽ đi gánh trách nhiệm này?
Đối với những phe phái chính trị trong nước mà nói, quan niệm chấp chính của mọi người mặc dù có chỗ khác biệt, thậm chí có thể tranh chấp kịch liệt, nhưng ý nghĩa chính đều như nhau, luôn hi vọng chỉnh thể quốc gia đều hướng phía trước phát triển, càng ngày càng tốt.
Ngoại trừ số ít dã tâm gia, không có người nào sẽ đột phá điểm mấu chốt như thế.
Cho nên đối với vấn đề nhân phẩm của Đường Tế Xuyên, Diệp Khai luôn khá quan tâm, vì vậy hắn mới trực tiếp đi tìm Lê thúc hỏi qua chuyện này, hi vọng ở chỗ Lê thúc có thể cho hắn được một ít ý kiến.
Kỳ thật cũng không thể trách Diệp Khai nghĩ như vậy, thật sự là trung tướng Đường Tế Xuyên cho tới bây giờ cũng không cùng đường cùng Diệp gia bọn họ.
Đương nhiên đây cũng không thể nói song phương có quan hệ đối địch, chỉ là theo quan hệ mà nói ít nhất trên mặt mũi mọi người đều có thể ra vẻ hòa khí với nhau, nhưng ở sau lưng thì thật sự khó đoán.
Kỳ thật tính ran gay cả ba loại binh chủng lục, không, hải cũng luôn có bất đồng, nhưng thỉnh thoảng vẫn hợp tác nhưng vẫn mâu thuẫn với nhau đó thôi.
Đội ngũ của Đường Tế Xuyên được xem là phái trẻ trung, chỉ là bọn họ thiên hướng lục quân cùng chiến lược uy hiếp nhân số, mà lực lượng Diệp gia ảnh hưởng tới trọng điểm là ở ba binh chủng dung hợp, tỷ như muốn làm ra hải quân cùng không quân dung hợp, đây là sự bất đồng trong xu hướng quân sự mà thôi.
Hiện tại Đường Tế Xuyên còn chưa đầy năm mươi tuổi, nếu như thao tác thỏa đáng, tuyệt đối có hi vọng tiến vào trong Quân ủy, đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trọng yếu.
Đối với nhân vật trong quân đội hiểu biết của Diệp Khai cũng chỉ có hạn, hắn cảm thấy mình nên bù đắp thêm kiến thức mới xong.
Tuy thế lực của Diệp gia trong quân đội khá lớn, nhưng lực ảnh hưởng cũng phải có hạn.
Tỷ như lực ảnh hưởng đối với Tây Bắc cùng Tây Nam thua kém thật nhiều, trên thực tế mặc dù là những thế lực mạnh mẽ trong quân đội cũng không cách nào làm được một tay che trời.
Trong nước đối với việc khống chế quân quyền luôn thật minh xác, đây chính là mũi súng của đảng.
Cho dù là người nắm quyền quân đội một phương nhưng cũng chỉ được xem như là quyền chỉ huy mà thôi, nếu tới thời điểm mấu chốt chân chính, vẫn phải vô điều kiện tuân theo chỉ lệnh của trung ương, nếu ai không nghe lời thì phải tự gánh lấy hậu quả.
Lực lượng của Đường Tế Xuyên cho dù cường đại bao nhiêu, nhưng cũng phải thành thành thật thật tuân theo quy tắc chính trị trong nước, an an ổn ổn làm việc.
Nhưng với tư cách là người tiến cử, nếu Diệp gia không hiểu rõ nhân phẩm của Đường Tế Xuyên, một khi xảy ra đường rẽ, cuối cùng liên lụy tới nhất định sẽ mất hết mặt mũi.
Diệp Khai trò chuyện với Lê thúc thêm vài câu liền cáo từ.
Công việc của Lê thúc vô cùng bận rộn, Diệp Khai cũng không muốn quấy rầy quá lâu, dù sao chuyện này xem như hắn muốn chạy chức quan, mặc dù người ngoài không hay biết nhưng cũng không thể xem như là đang làm việc công.
Sau khi đi ra, liền nhìn thấy Uông Tình lái một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đỗ dưới bóng cây chờ đợi.
Hiện tại đã là cuối tháng sáu, có thể nói trời nắng gắt như lửa, dưới ánh mặt trời chói chang phương bắc, xác thực là không nên phơi ra bên ngoài, dù đứng dưới gốc đại thụ có bóng râm, cũng chỉ có thể làm cho người cảm giác có chút mát mẻ mà thôi.
- Diệp Khai…
Uông Tình vẫy vẫy tay gọi Diệp Khai.
- Cô thật sự là quá nóng vội, còn chạy tới ngay cửa mà chờ sao.
Diệp Khai thấy nàng không khỏi nở nụ cười.
Mặc dù nói quan hệ cha con giữa Uông Tình cùng Đường Tế Xuyên không hài hòa, nhưng gặp phải chuyện quan trọng thiên tính cha con vẫn phải dành trước, vì việc Đường Tế Xuyên có thể thuận lợi thượng vị, Uông Tình tìm tới Diệp Khai cầu hắn viện trợ cũng đủ nhiệt tình.
- Chuyện như thế nào rồi?
Uông Tình vừa đưa một chai nước uống cho Diệp Khai, vừa có chút sốt ruột truy hỏi.
Diệp Khai nhấp một hớp nước, vừa cười vừa nói:
- Cô đừng quá nóng lòng, chuyện này trong thời gian ngắn không thể quyết định xuống đâu, cô cần gì phải gấp như vậy?
Hắn nói đương nhiên không sai, loại bổ nhiệm chủ quan quân sự trong đại quân khu tuyệt đối cần thận trọng phi thường, các phương diện tình huống đều phải được cân nhắc cẩn thận, không khả năng nói một tiếng liền trực tiếp quyết định nhân tuyển được lựa chọn.
Đường Tế Xuyên chỉ được xem như là người có tư cách khá quan trọng, tự nhiên cũng chỉ là một trong những đối tượng trọng điểm được khảo sát, nhưng tuyệt đối không phải là đối tượng duy nhất, dù sao người được đề cử có điều kiện tương đương như hắn vẫn còn rất nhiều.
Trong quân đội nhân tài đông đúc, cho tới bây giờ chưa từng thiếu người có thể lựa chọn, về điểm này Diệp Khai phi thường tinh tường.
Hiện tại Đường Tế Xuyên chiếm được ưu thế chính là vì hắn đang ở ngay trong quân khu, vừa lúc lại là phụ tá của Lý Phổ Lam, hơn nữa là vị phụ tá hấp dẫn ánh mắt của các thế lực, khả năng kế vị cũng là lớn nhất.
Đương nhiên nếu như vì sự cố rơi máy bay của nhóm người Lý Phổ Lam khiến cho cao tầng tỏ vẻ không hài lòng đối với công tác của vùng Tây Bắc, cũng sẽ không bài trừ từ bên ngoài điều nhiệm tới một vị nhân vật có tư lịch sâu dày chấp chưởng quyền hành Tây Bắc, xem như cải tiến công việc tại đó.
Chính bởi vì như thế nên Đường Tế Xuyên mới sốt ruột trong chuyện này.
- Cô tới tìm tôi Đường tướng quân có biết không?
Diệp Khai nghĩ tới vấn đề này, lại hỏi Uông Tình một câu.
- Việc này cha tôi không hay biết, tôi chỉ là nhìn thấy ông ấy khẩn trương lo lắng cho nên mới suy nghĩ có cách nào giúp đỡ cho cha tôi được không mà thôi.
Uông Tình nói.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ đây cũng là sự thật.
Dù sao đây cũng là cách thăng chức nhanh nhất, một khi từ phụ lên làm chính, không chừng sang năm quân hàm cũng tăng theo, đến lúc đó từ trung tướng thăng lên thượng tướng cũng trở thành đương nhiên.
Nhưng nếu bỏ lỡ một bước này không chừng còn phải đợi thêm nhiều năm.
Thời gian không đợi người thôi! Khó trách Đường Tế Xuyên sốt ruột lo lắng.
- Giữa trưa có thể ăn bữa cơm không?
Thần sắc Uông Tình có chút cổ quái nhìn Diệp Khai hỏi.
- Ăn cơm thì ăn cơm thôi, cũng không phải chưa từng cùng dùng cơm, nhưng biểu tình này của cô cũng thật kỳ quái, chẳng lẽ còn có việc gì mà tôi không biết sao?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.
Trước kia Diệp Khai cùng Uông Tình cũng cùng nhau ra ngoài chơi đùa, cùng nhau ăn cơm, chỉ là đi chơi đơn thuần mà thôi, chưa từng nhìn thấy Uông Tình lộ ra thần sắc cổ quái như vậy.
- Hiện tại thân phận anh không còn giống như ngày trước nữa.
Uông Tình nhìn nhìn Diệp Khai nói ra:
- Hiện tại anh đã có vị hôn thê.
- Cũng đâu có điều gì khác đâu.
Diệp Khai nhún vai nói:
- Chuyện bên nhà máy tại Giang Trung có việc cần xử lý, Sở Tĩnh Huyên đã qua đó, hiện tại tôi đang chờ chuyện tại thủ đô giải quyết cho xong, sau đó còn trở về thành phố Đông Sơn.
- Chuyện tại thủ đô sao? Là chuyện của cha tôi à?
Uông Tình nghe xong có chút cảm động hỏi.
Nàng nghe lời nói của Diệp Khai liền cảm thấy người bạn này đối với việc của nàng cũng rất để bụng, vì chuyện của cha nàng ngay cả công tác của thành phố Đông Sơn cũng mặc kệ, lưu lại ở thủ đô thêm vài ngày.
- Cô đừng có hiểu lầm…
Diệp Khai cười nói:
- Chuyện của cha cô tuy tôi đã nói ra, nhưng hiện tại có thể quyết định hay không tôi không biết. Tôi muốn nói là chuyện xây dựng đường cao tốc của tỉnh Hà Đông, bên này có việc cần xử lý với Bộ ủy, sau khi tôi giải quyết xong thì phải quay về Đông Sơn thôi.
- Nha…
Uông Tình nghe vậy trong nội tâm không khỏi có chút thất vọng.
Nếu Diệp Khai nói hắn vì chuyện của Đường Tế Xuyên mới lưu lại, như vậy trong lòng Uông Tình mới cảm kích thêm vài phần, nhưng hiện tại Diệp Khai ăn ngay nói thật, trong nội tâm Uông Tình đương nhiên là có cảm thụ khác, nhưng đồng thời cũng có cảm giác khác, đó chính là tính tình Diệp Khai khá thành khẩn với nàng.
Chỉ là trong nội tâm Uông Tình cũng có chút mâu thuẫn, hoặc là nghe được Diệp Khai nói dối với nàng cũng là chuyện không tệ đi!
Nếu như một nam nhân chịu nói dối với một nữ nhân, như vậy nói rõ ít nhất hắn có lý do để nói dối, quan hệ giữa hai người cũng sẽ không đơn giản.
Thế nhưng kể từ biểu hiện của Diệp Khai mà xem, hắn thẳng thắn thành khẩn với Uông Tình như vậy, chẳng lẽ định vị giữa hai người thật sự chỉ là quan hệ bạn bè thuần khiết mà thôi?
Mà quan hệ như vậy cũng không phải kết quả mà trong nội tâm nàng mong muốn, trong lòng Uông Tình có chút phức tạp, trong khoảnh khắc cũng không biết nên nói gì với Diệp Khai cho thỏa đáng.
- Trưa ăn cơm tôi mời cha tôi tới được không?
Tâm tư Uông Tình phức tạp hỏi.
- Việc này sao…cũng được!
Diệp Khai thầm nghĩ, chuyện bây giờ còn chưa quyết định đã phải đối mặt với lão Đường, chỉ sợ cũng không phải việc tốt, chỉ là nghĩ lại hắn cảm thấy cũng có thể đáp ứng.
Dù sao hiện tại đối với Đường Tế Xuyên mà nói thế lực Diệp gia quá lớn, nếu như họ ủng hộ người khác như vậy Đường Tế Xuyên muốn thượng vị cần vận dụng lực lượng thật lớn, trả giá một cái giá lớn mới có thể đi cạnh tranh.
Nhưng hiện tại Diệp Khai có thể minh xác tỏ vẻ thái độ của Diệp gia, như vậy tinh lực của Đường Tế Xuyên cũng nhỏ hơn nhiều.
Nói một câu thật lòng, chỉ cần Diệp gia không phản đối Đường Tế Xuyên kế nhiệm vị trí do Lý Phổ Lam lưu lại, hắn xem như sẽ thở phào một hơi.
Bởi vì chỉ cần Diệp gia không nhúng tay vào, Đường Tế Xuyên hẳn sẽ cho rằng mình có khả năng tiếp nhận chức vị của Lý Phổ Lam thật rất lớn.
Đương nhiên, nếu như Diệp gia đồng ý ở trong thời điểm mấu chốt vươn tay ra đẩy giúp hắn một tay, như vậy lão Đường có thể sẽ cười đến rụng răng.
Lực ảnh hưởng của Diệp gia trong quân đội cũng không phải chỉ một chút đó mà thôi.
- Vậy tôi gọi điện cho cha tôi!
Uông Tình thấy Diệp Khai đáp ứng, vẻ mặt liền biến thành mừng rỡ.
Diệp Khai nhìn thấy vẻ mặt Uông Tình biến hóa không khỏi nở nụ cười, cô gái này tâm tư xác thực là tương đối đơn thuần.
Uông Tình rất nhanh gọi điện cho Đường Tế Xuyên, chỉ nói được vài câu đã cúp máy.
- Tôi mời cha tôi ăn cơm, ông ấy còn ra sức khước từ, nói là rất bận…
Uông Tình nhếch môi nói:
- Về sau tôi nói có anh cùng tới, ông ấy mới đổi giọng nói sẽ đi qua. Người này nha, thật sự là đủ lợi thế, khó trách mẹ tôi muốn ly hôn cùng ông ấy!
- Loại chuyện này cũng thật khó nói…
Diệp Khai chỉ cười đáp.
Chuyện giữa vợ chồng nhà người ta, còn là chuyện xảy ra bao nhiêu năm trước, Diệp Khai tự nhiên không cách nào đưa ra bình luận, cũng bất tiện nói điều gì.
Nhất là ở trước mặt Uông Tình đàm luận chuyện cha mẹ người ta, thật sự là không lễ phép.
Địa phương Uông Tình mời khách cũng không tệ, là một khách sạn, bên trong còn có cả bàn mạt chược, điều này làm cho Diệp Khai có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ không ngờ phục vụ thật đầy đủ nha.
- Chỉ là bàn chơi mạt chược mà thôi, đâu phải chưa từng gặp qua?
Uông Tình thấy thái độ của Diệp Khai có chút tò mò.
- Nhắc tới hoạt động giải trí thích hợp với người trong nước thật quá ít, hiện tại dùng tay tới tính toán, liền phát hiện ngoại trừ mạt chược thì là ca hát, tuy cũng có trò chơi điện tử nhưng chỉ được hoan nghênh đối với thanh thiếu niên, nhưng dùng mời khách thì không quá phù hợp rồi.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Nếu cô thỉnh lãnh đạo chơi điện tử, thật sự là quá mức đó!
Uông Tình nghe xong liền nói ra:
- Thì đánh golf, bowling, ca hát…những trò chơi này cũng đều được mà!
- Tuy golf là vận động cao nhã, nhưng chỉ thích hợp cho việc “làm ra vẻ” mà thôi, khởi điểm cũng tương đối cao, xử lý một thẻ hội viên thường thường phải hơn triệu đồng mới được, nhưng giới hạn cũng quá nhiều, chẳng hạn như phải có thời tiết thích hợp, đối phương phải có được kinh nghiệm, bằng không mà nói biến thành đần độn vô vị rồi.
Diệp Khai lắc đầu nói:
- Mặt khác chơi bowling cũng không tệ, nhưng phải mang giày thối của người ta mang qua, trong lòng cũng thấy khó chịu. Mặt khác chơi bowling còn có một khuyết điểm, muốn thắng cũng thật khó, hoặc là nhìn thấy người khác thua muốn thua cho đối phương cũng rất khó!
- Về phần ca hát, cuống họng không tốt thì dễ hù dọa người khác, người khác hát không xong thì lại tra tấn chính mình.
Diệp Khai còn nói thêm:
- Duy chỉ có chơi mạt chược, có thua có thắng, đấu trí đấu khí, mặc gió mặc mưa đều không chiếm sân bãi, hơn nữa già trẻ đều chơi, quả thật là trò giải trí thích hợp người trong nước.
- Anh nói như vậy nghe cũng có chút đạo lý, nhưng tôi vẫn ưa thích đánh golf cùng bowling.
Uông Tình nghe Diệp Khai nói chuyện thú vị, liền gật đầu tỏ vẻ:
- Anh thích loại vận động nào?
Bình Luận (0)
Comment