Quan Môn

Chương 867


Không hiểu rõ được chuyện này, lão Điền thực sự cảm thấy bản thân rơi vào tình huống khó xử.
Nợ nhân tình không sợ, chỉ cần có thể trả lại là được, nhưng hiện tại hắn không biết Diệp gia có ý nghĩ như thế nào, thật sự là khó xử.
- Thủ trưởng, Diệp Khai cầu kiến!
Đúng lúc này thư ký lại vào thông báo.
- Hắn tới làm cái gì?
Lúc này lão Điền còn đang suy nghĩ chuyện Diệp Tử Bình đột nhiên đề bạt Điền Nhất Dân, nghe được thư ký thông báo lập tức thất thanh kêu lên.
Thanh âm của hắn đại khái hơi lớn, đem thư ký làm giật mình hoảng sợ, trong lòng tự nhủ thủ trưởng xưa nay tính tình vốn bình tĩnh như thế nào lại đột nhiên có phản ứng lớn như vậy đây?
Thân phận của Diệp Khai mọi người đều hiểu rõ tinh tường, cháu trai của Diệp lão gia tử, cũng là cháu trai của nhị lão gia tử, ra vào Quân ủy như giẫm trên đất bằng, không có bất kỳ chướng ngại, cho nên các thư ký đều tinh tường có nhân vật đặc biệt như thế.
Bởi vậy Diệp Khai đến bái kiến Điền Hành Kiện, thư ký cũng không cảm thấy có gì là kỳ quái, đi vào trong thông báo, nhưng không nghĩ tới thủ trưởng của mình nghe xong lại giống như bị sợ hãi, thái độ này làm cho người cảm thấy có chút khó thể tin.
- Cho hắn vào đi!
Lão Điền chợt ý thức được mình phản ứng hơi quá mức, ho khan một tiếng nói với thư ký.
- Dạ, thủ trưởng!
Thư ký lui ra ngoài nhưng trong nội tâm vẫn nghi hoặc.
Điền Hành Kiện đuổi thư ký ra ngoài, bản thân lại tiếp tục cân nhắc chuyện này.
Diệp Khai rõ ràng là vô sự sẽ không đến điện tam bảo, hơn nữa Diệp Tử Bình đột nhiên tỏ ý muốn đề bạt Điền Nhất Dân, một trước một sau, điều này không khỏi làm trong nội tâm lão Điền hồ nghi, muốn nói Diệp gia không có mục đích lão Điền tuyệt đối không tin.
- Chào Điền phó chủ tịch!
Diệp Khai đi vào, thần thái sáng láng, cười chào Điền Hành Kiện theo nghi thức quân đội.
- Chào Diệp tướng quân, đột nhiên chạy tới tìm lão Điền này, không phải chỉ vì muốn tới thăm người bạn cũ thôi đi?
Trên mặt Điền Hành Kiện lộ dáng tươi cười bắt tay Diệp Khai, nhìn hắn dò hỏi.
Một thân phận khác của Diệp Khai được lập hồ sơ ngay trong Quân ủy, cho nên mấy vị phó chủ tịch cùng ủy viên Quân ủy đều biết rõ, lão Điền tự nhiên cũng tinh tường, bởi vậy khi Diệp Khai đi tới bái phỏng cũng không tính là vượt khuôn, dù sao Diệp Khai được xem như tướng lĩnh quân đội có địa vị trọng yếu, thậm chí so với trung tướng bình thường càng thêm hiển hách, chỉ là không thể bộc lộ công khai ra bên ngoài mà thôi.
Hoặc từ trên một ý nghĩa nào đó mà nói tuy thân phận Diệp Khai treo chiêu bài quân đội đồng thời có biên chế trong ngành cảnh sát, nhưng vô luận là quân đội hay ngành cảnh sát đều không có quyền lợi hạ mệnh lệnh, bởi vì Cục cảnh vệ trung ương chỉ nghe mệnh lệnh của những ủy viên thường vụ cùng ủy viên Cục chính trị, hoặc là nghe lệnh trực tiếp từ những vị ủy viên thường vụ, những thân phận được chồng thêm lên trên người bọn họ chẳng qua là vì muốn thuận tiện hơn trong khi làm công tác mà thôi.
Mệnh lệnh của người khác đối với họ mà nói đều là mây bay, có thể không cần để ý tới.
Bởi vậy mặc dù lão Điền có chút oán thầm Diệp Khai nhưng thực sự không thể cự tuyệt không gặp hắn, hoặc là làm ra vẻ mặt khó coi với hắn, chỉ có thể khách khí nghênh đón, sau đó tâm bình khí hòa tiếp đãi.
Nhưng tâm tình của lão Điền chắc chắn sẽ không cảm thấy thoải mái, dù sao lúc này Diệp Khai đột nhiên xuất hiện có chút hương vị như hiệp ân báo đáp, làm lão Điền cảm thấy làm như vậy thật có chút quá lợi thế, quá tiểu nhân, không đủ quang minh lỗi lạc.
- Oán niệm của Điền phó chủ tịch rất lớn nha, có phải nhìn thấy hai tay tôi trống trơn, không mang lễ vật, lão nhân gia ngài mất hứng?
Diệp Khai không chút để ý, ha ha cười nói.
- Tôi là người cần quan tâm tới lễ vật gì đó hay sao?
Lão Điền nghe xong lập tức sản sinh ra cảm giác vô lực.
Thật sự do thân phận Diệp Khai đặc thù, không thể theo lẽ thường mà đối đãi, không nói ở trong Quân ủy, bên trên có Diệp gia nhị lão gia tử đè ép một đầu, mà hiện tại con trai của hắn Điền Nhất Dân lại đang làm việc ở Minh Châu, còn là thuộc hạ dưới quyền Diệp Tử Bình, cho nên cho dù lão Điền không cam lòng thế nào cũng phải yếu hơn người ta một bậc.
Đối với người có được hai tầng thân phận thậm chí là nhiều tầng thân phận như Diệp Khai mà nói, lão Điền đích xác là không có lực uy hiếp gì với hắn.
- Điền phó chủ tịch cũng không cần oán hận, hôm nay tôi tới mặc dù có sự tình muốn nhờ, nhưng đối với ngài cũng không phải là không có lợi!
Diệp Khai tràn đầy tin tưởng nói với Điền Hành Kiện:
- Tình huống cụ thể nên làm như thế nào, dù sao cũng phải đợi chúng ta nói chuyện xong, ngài cảm thấy như thế nào đây?
- Cũng tốt!
Điền Hành Kiện gật nhẹ đầu, hắn cảm thấy lời nói của Diệp Khai không phải là không có lý.
Chỉ cần không làm trái với đại nguyên tắc thì sự tình gì cũng có thể bàn bạc, ngay quan hệ hai bờ sông cũng có thể ngồi xuống đàm phán, còn có chuyện gì mà không thể đàm phán hay sao?
- Vấn đề tại Tây Bắc, tôi hi vọng Điền phó chủ tịch ủng hộ!
Diệp Khai nói với Điền Hành Kiện.
- Tây Bắc?
Điền Hành Kiện nghe xong suýt chút muốn nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Khai nói ra:
- Chức vị chủ quản đại quân khu mà cậu cũng dám nhớ thương sao? Chuyện này tôi còn không dám mở miệng ra mà nói ý kiến, cho dù là nhị gia gia của cậu cũng không khả năng nắm giữ quyết định trọng đại như vậy, cậu lại chạy tới đây đòi nói chuyện này, đây không phải là muốn khó xử người hay sao?
- Ý của Điền phó chủ tịch là không có khả năng ủng hộ tôi sao?
Diệp Khai có chút mất hứng hỏi thăm.
- Vấn đề Tây Bắc thật phức tạp, Diệp gia các vị muốn liên lụy vào trong, tôi nghĩ không nên nhúng tay vào vũng nước đục này cho thỏa đáng.
Lão Điền cũng không hi vọng nháo cương với Diệp Khai, lại ân cần giải thích:
- Hơn nữa Diệp gia các vị cũng không có được nhân tuyển nào thích hợp, vì sao còn muốn nhìn chằm chằm vào vị trí kia không buông tha? Nên biết cây to đón gió, hăng quá hóa dở đi!
So sánh với thái độ phản đối mãnh liệt vừa rồi, hiện tại cách nói chuyện của lão Điền xem như đã hòa hoãn.
Đây cũng là vì hắn không muốn làm Diệp Khai căm tức lên.
Đàm phán không thành nhân nghĩa tại, loại chuyện này tuy thật phiền lòng, nhưng cũng không nên chọc cho Diệp Khai tức giận, dù sao Diệp gia đã phóng thiện ý trước, còn tỏ vẻ muốn đề bạt con trai hắn.
Diệp Tử Bình đã buông ra lời nói tuy không khả năng bỏ qua, nhưng Điền Nhất Dân thăng lên cấp phó sảnh, làm tới phó khu trưởng, về sau sẽ thêm phát triển, có được Diệp Tử Bình chiếu cố, trong ba mươi năm về sau thậm chí đều có thể xuôi gió xuôi nước, Điền Hành Kiện đương nhiên không muốn đem cục diện tốt như vậy đánh vỡ.
Nếu làm như vậy con trai hắn sẽ oán trách hắn cả đời.
Cho nên lời nói của lão Điền xoay chuyển, đứng tên lập trường của Diệp gia khai đạo cho Diệp Khai, hắn không hổ là người làm công tác chính trị, nói chuyện có tính kỹ xảo, một phen nói thật sự là nở hoa, chỉ thiếu chút nữa là hoa tươi nở rộ khắp phòng.
Tính tình của Diệp Khai ngược lại có đủ trầm ổn, mỉm cười ngồi yên nghe lão Điền phân tích lợi hại cho hắn, nghiên cứu đối sách, tổng kết kết luận, nói mãi tới chừng mười phút đồng hồ.
- Nói tóm lại Diệp gia không cần nhúng tay vào sẽ tốt hơn nhiều!
Lão Điền cũng cảm thấy mình nói chuyện tới miệng đắng lưỡi khô, từ sau khi lên chức phó thủ trưởng Quân ủy, hắn cũng chưa từng tận tâm khuyên bảo khai đạo cho người khác lâu như vậy.
Một phen nói chuyện, lão Điền lại tìm được vui thú của ngày xưa, cười cười, thuận tay cầm tách trà lên uống.
- Điền phó chủ tịch nói chuyện xác thực rất có đạo lý.
Diệp Khai nghe xong chợt cười tỏ vẻ:
- Nhưng lần này tôi đến nhờ vả cũng không phải vì nhân tuyển của Diệp gia, trên thực tế lần này Diệp gia cũng không có yêu cầu trong phương diện này, việc này chỉ là một chút hi vọng của cá nhân tôi, hi vọng Điền phó chủ tịch có thể ra tay tương trợ.
- Ah?
Điền Hành Kiện nghe được cũng có chút ngạc nhiên:
- Ý tứ của Diệp tướng quân muốn nói, Diệp gia không phải muốn đề danh người của mình?
- Không sai!
Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ:
- Ý nghĩ của nhị gia gia tôi cũng giống như Điền phó chủ tịch, không muốn để người của mình xen lẫn vào trong cuộc tranh đoạt lần này.
- Diệp phó chủ tịch nhìn xa trông rộng, tự nhiên là biết nhìn xa thôi…
Điền Hành Kiện nghe xong trong đầu có chút loạn, cảm thấy chuyện này vượt ngoài sự lý giải của hắn:
- Nhưng cậu nói vậy là có ý tứ gì, tôi không hiểu được rồi…
- Tôi thuần túy xuất phát từ công tâm mà nói.
Diệp Khai nghiêm trang tỏ vẻ:
- Nếu Điền phó chủ tịch không ý kiến gì với nhân tuyển mà tôi đưa ra, xem như chúng ta sẽ có đồng cảm.
- Ah?
Điền Hành Kiện nghe xong, ngược lại có vài phần hiếu kỳ:
- Nhân tuyển cậu đề danh là ai?
- Đường Tế Xuyên!
Diệp Khai hồi đáp.
Điền Hành Kiện nghe được tên này ngược lại có chút tò mò.
Theo hắn biết cho tới hiện tại Đường Tế Xuyên cũng không thuộc đội ngũ Diệp hệ, thậm chí còn không dựa gần, nghiêm khắc mà nói Đường Tế Xuyên là một tướng lĩnh cao cấp từ cơ sở bước lên, hơn nữa trong chiến lược quân sự người này cũng rất tinh mắt, một ít quan điểm của hắn thường xuyên được cao tầng đem ra nghiên cứu cùng thảo luận.
Đối với việc Diệp Khai đề cử Đường Tế Xuyên làm chủ quan quân sự Tây Bắc, Điền Hành Kiện xác thực cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bởi vì theo hắn hiểu rõ, trước kia Diệp Khai từng phát sinh xung đột với Đường Tế Xuyên tại cao ốc Quân ủy, còn làm Đường Tế Xuyên mất mặt xấu hổ.
Chỉ là không biết hiện tại vì sao Diệp Khai lại đồng ý biện hộ cho Đường Tế Xuyên, chuyện này thật sự càng ngày càng thêm thú vị.
- Tôi thật sự rất hoài nghi chuyện này…
Điền Hành Kiện nhìn Diệp Khai, vẻ mặt hồ nghi nói.
Đối với Diệp Khai đương nhiên không thể dùng cách nhìn của người thường mà đối đãi, cho nên Điền Hành Kiện không ngại nói thẳng với hắn, trên thực tế từ mức độ nào đó mà giảng, Điền Hành Kiện cảm thấy Diệp Khai có tư cách ngang hàng bàn chuyện với hắn.
- Kỳ thật tự bản thân tôi cũng cảm thấy hoài nghi!
Diệp Khai chậm rãi tỏ vẻ:
- Chuyện này thành công đối với tôi lại có chỗ tốt gì đây?
- Đúng vậy, đối với cậu có chỗ tốt gì đây?
Điền Hành Kiện cũng quở trách:
- Tính tình của lão Đường khá bướng bỉnh, không thuận thảo với cậu, cậu trông cậy hắn sẽ mang ơn cậu vì việc này sao? Mặc dù nghe nói hắn có đứa con gái xinh đẹp, nhưng dù sao cậu cũng là người đã có vị hôn thê, hơn nữa còn xinh đẹp hơn một bậc, hắn cũng không khả năng phát điên chiêu cậu làm con rể đi? Đối với cậu mà nói đây hoàn toàn không đạt được chỗ tốt, cậu muốn làm chuyện gì cũng có thật nhiều người có thể dùng, cũng không nhất định phải chọn Đường Tế Xuyên, tôi quả thật là nghĩ không thông!
- Cho nên tôi mới nói tôi xuất phát từ công tâm thôi!
Diệp Khai ưỡn ngực lời lẽ chính nghĩa nói.
- Tin cậu mới là lạ!
Điền Hành Kiện nói thầm một tiếng, bưng lên tách trà, uống một hớp, trong nội tâm không ngừng cân nhắc tiểu tử Diệp Khai rốt cục lại có ý tứ gì, thật sự là đoán không ra nha!
Lão Điền tinh ranh như hồ ly, tự nhiên sẽ không tin tiểu hồ ly Diệp Khai thật sự một mảnh công tâm, chỉ là đối với Đường Tế Xuyên lão Điền cũng khá tinh tường, bàn về năng lực xác thực đã đạt được tư cách lên làm chính, chỉ là do Diệp Khai nói ra làm cho hắn cảm thấy nghi ngờ mà thôi.
Bên trong nhất định có đại âm mưu!
Lão Điền cầm tách trà, có chút tâm thần bất định.
- Điền phó chủ tịch đánh tiếng với Nhất Dân ca một chút, lần sau tôi đi Minh Châu cũng tiện hẹn nhau ra ăn cơm, dù sao cũng không phải là người ngoài!
Chứng kiến Điền Hành Kiện trầm mặc, vẻ mặt Diệp Khai thoải mái nói.
- Ăn cơm sao, nên làm đấy, ân, là chuyện tốt thôi!
Lão Điền gật đầu, trong nội tâm cân nhắc, cảm thấy lời đề nghị của Diệp Khai không tệ, mặc dù nói trong quân đội mình được xem là người có thực lực rồi, nhưng lực ảnh hưởng không thể so sánh với Diệp gia, đơn giản xem như cầm giữ một phiếu bầu quan trọng trong Quân ủy mà thôi.
Con trai Điền Nhất Dân nếu tòng quân thì cũng thôi đi, chính mình có thể chăm sóc chiếu cố nhiều hơn, sẽ có người tận lực đề bạt hắn để nịnh nọt chính mình, nhưng Điền Nhất Dân lại không có hứng thú với quân lữ, đã đi theo chính giới, hiện tại xem như tuổi trẻ tài cao, như vậy lão Điền muốn chiếu cố hắn một phen cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đi theo Diệp Tử Bình tuy không tệ, nhưng dù sao cũng rơi xuống hàng hậu bối, Diệp Tử Bình cũng không khả năng chỉ lo lắng chuyện của một mình Điền Nhất Dân, dù sao người ta là ủy viên Cục chính trị trung ương, sự vụ bận rộn, nếu như hỗn tới cùng Diệp Khai thì tốt hơn nhiều, bọn họ chỉ chênh lệch nhau tầm mười tuổi, so sánh đều xem như cán bộ tuổi trẻ, có Diệp Khai chiếu cố thuận tiện hơn là nhờ Diệp Tử Bình rất nhiều.
Con người của Diệp Khai vốn vô cùng giảo hoạt, hơn nữa còn trí kế bách xuất, đi theo hắn làm việc chắc chắn sẽ không có hại.
Nghĩ tới những việc này, trên mặt lão Điền lộ ra dáng tươi cười:
- Uống chút trà đi, trời quá nóng!
- Cảm ơn!
Diệp Khai thấy thế cũng lập tức mỉm cười.
Rất hiển nhiên lão Điền đã nghĩ thông suốt.
- Chỉ là chuyện này tôi cũng có nỗi khổ tâm.
Một lát sau lão Điền lại nói:
- Cậu cũng biết tôi mới đến Quân ủy chưa được bao lâu, có một số việc thật ra chỉ là thay đồng chí Giang Thành nói chuyện, trong lòng ông ấy nghĩ như thế nào tôi cũng không dám cam đoan.
Điền Hành Kiện cũng có sự khó xử của chính mình, nếu như đồng chí Giang Thành muốn hắn quăng một vé cho người mình chỉ định thì hắn không tránh khỏi phải phục tùng.
- Lão Điền, ông nghĩ như vậy là không đúng rồi!
Diệp Khai nghiêm mặt nói, có chút bất tri bất giác hắn quên mất xưng hô Điền phó chủ tịch mà gọi là lão Điền:
- Đồng chí Giang Thành cho ông đến Quân ủy công tác không phải bởi vì ông là kẻ phụ họa, mà là nhìn trúng năng lực công tác cùng tư cách phó thủ trưởng Quân ủy, lão Điền chỉ nên dùng thân phận của mình làm việc cho quốc gia mà không phải vì người nào đó mà tồn tại, hiện tại ông ở vị trí này còn muốn bước lên trên nữa là chuyện không thực tế, nếu đã như vậy vì sao không yên ổn làm nhiều thêm sự tình cho việc kiến thiết quốc phòng quốc gia thực tế đây? Tôi nghĩ chỉ cần ông làm được điểm này, về sau mặc cho ai nhắc tới Điền phó chủ tịch chỉ có thể đưa lên ngón tay cái, nói lão Điền ông thật sự một lòng vì nước!
Bình Luận (0)
Comment