Quan Môn

Chương 900


- Há, tôi đã phân loại rồi.
Đường Mộc nói ra:
- Nhìn xem hẳn là không có đại sự gì, đều là một ít sự vụ vụn vặ, việc đáng chú ý duy nhất, chính là chính quyền của ình gần đây gửi qua một thư mục, tỏ vẻ sẽ đến các thành thị trong tỉnh tiến hành nghiệm thu, làm chuẩn bị cho việc tiến hành vệ sinh đô thị.
- Chuyện này…
Diệp Khai thuận tay lấy ra phần tài liệu văn bản kia, nhìn qua một chút liền ném tới một bên:
- Lại để cho văn phòng chính phủ làm ra một cái thông báo, lại nói cho các tổ chức một chút, sau đó đưa xuống cho tất cả các đơn vị.
Sau khi nói xong, hắn liền lấy bút ra, ký tên vào văn kiện đó, phê bình chú giải về ý kiến xử lý.
- Được rồi, tôi đây trước tiên sẽ chuyển cho Chut nhiệm văn phòng chính phủ Tôn chủ nhiệm.
Đường Mộc nói ra.
- Ừm.
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
Trong thời gian một ngay, mưa to ở ngoài cũng không dừng lại, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi đùng đùng không dứt, đem lá cây ngô đồng ở trong sân làm thủng lỗ chỗ, lá úa cành khô rơi đầy đất, nhìn lại đúng là một mảnh tiêu điều.
Nước ở mặt đất chảy theo cống rãnh đi ra ngoài, có thể nghe được tiếng nước chảy rất rõ ràng, giống như là một dòng suối nhỏ.
Được nửa chừng, Diệp Khai liền khoác lên áo tơi, mở ra cái ô che mưa đi ra ngoài dạo một vòng, liền phát hiện sau khi trải qua chuyện huy động vào buổi sáng, trên cơ bản tất cả các đơn vị đều làm việc rồi.
Một ít địa phương trọng yếu, sau khi xuất hiện nước mưa, thì có thêm ngành thủy lợi đến xử lý, lấy ra máy bơm nước công suất lớn, bắt đầu đột đột đột bơm nước, mà ở nhiều địa phương bị trầm tích gây tắc nghẽn, lại có ngành giao thông hoặc là chính phủ đến xuất lực, bắt đầu thanh trừ tắc nghẽn.
Nói tóm lại, ở trong thành thị của thành phố Đông Sơn, dòng nước lớn nhỏ đều đã được đả thông rồi, hiện tượng ngập úng trong thành thị lập tức liền được xử lý vô cùng hữu hiệu, hiện tượng mưa ngập đến cổ chân, rốt cuộc đã được giảm bớt rồi.
Chỉ là vừa đến đêm, tiếng chuông điện thoại dồn dập khiến văn phòng yên tĩnh của Diệp Khai bị quấy rầy.
- Diệp chủ tịch, bên phía huyện Từ Lăng xảy ra vấn đề!
Ở trong điện thoại, thanh âm của Phó chủ tịch Đặng Kim Hữu có vẻ hơi khẩn trương, rất hiển nhiên, hắn ở bên đó gặp phải nan đề.
- Đã chết người?
Diệp Khai nghe xong, trong nội tâm cũng là khẩn cấp.
Phái Đặng Kim Hữu đi qua, chính là sợ sẽ xuất hiện thương vong tương đối lớn, người phía dưới xử lý không tốt, nhưng mà lại không nghĩ tới hắn đến chưa được một ngày, lại truyền về tin tức xấu.
Trong lòng Diệp Khai, lập tức có chút nóng nảy loạn lên.
- Ngược lại là không có chuyện chết người, chỉ có điều là đã có năm sáu người bị thương, đã chở đi bệnh viện cứu chữa…
- Không chết người là tốt rồi.
Sau khi Diệp Khai nghe xong, lập tức an tâm không ít.
Kỳ thật loại thiên tai này, chỉ cần không gặp phải sự cố thương vong trên quy mô lớn, vấn đề liền không lớn, dù sao cũng là thiên tai, có một số việc không thể nào đoán trước được, nhưng nếu như mà bởi vì điều kiện sinh hoạt của cư dân nơi đây quá kém, lại ở vị trí tương đối nguy hiểm là không có người hỏi đến, xảy ra loại chuyện như vậy mà nói, vẫn sẽ có người phải phụ trách về chuyện này.
Lãnh đạo trong huyện đúng là thoát không được, mà ngay cả Diệp Khai thân là Quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, ít nhiều cũng phải có một ít liên quan đấy.
Hiện tại Đặng Kim Hữu đã nói chưa có chết người, chỉ là có mấy người bị thương nặng, loại tình huống này so với loại tình huống mà Diệp Khai nghĩ tới còn tốt hơn nhiều.
- Nhưng mà bây giờ chúng tôi đang gặp vấn đề càng khó khăn hơn.
Đặng Kim Hữu từ trong điện thoại nói ra:
- Ở vị trí thượng nguồn của huyện Từ Lăng, bởi vì ở trong núi có nước lũ tàn sát bừa bãi, loạn thạch gây ách tắc, xuất hiện đất lở, đã tạo thành một đập nước có quy mô không nhỏ! Hôm nay khi chúng ta phát hiện được, đoán chừng một chút, nếu như thứ này đột nhiên được giải khai mà nói…, không những trấn Đẩu Pha bị nước cuốn văng tất cả, thậm chị là thi trấn Từ Lăng cũng sẽ găp phải trùng kích vô cùng lớn!
- Cái gì, đập nước?
Diệp Khai nghe xong, lập tức chấn động.
Xuất hiện tình huống như vậy, càng là có chút ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Khai không nghĩ tới một hồi mưa to như vậy, lại có thể tạo thành một đập nước có quy mô lớn ở trong núi, đúng là khiến cho mọi người có chút kinh hãi run rẩy.
- Đập nước?
Đường Mộc vừa vặn từ bên ngoài mua cơm trở về, liền nghe được lời nói của Diệp Khai, không khỏi có một chút sửng sốt.
Đối với người bình thường, cái xưng hô đập nước này, thật là không có bao nhiêu hiểu rõ.
- Đúng vậy a, đập nước.
Diệp Khai buông điện thoại xuống, trong nội tâm có chút sốt ruột.
Cái gọi là đập nước, là chỉ khi núi lở, đất đá rơi xuống hoặc là núi lửa phun chặn các thung lũng lại, sông hồ chứa nước đến một mức độ nhất định, liền hình thành đập nước, bình thường là do các loại nguyên nhân từ thiên nhiên tạo thành như địa chấn, nạn bão, núi lửa bộc phát.
Cũng có loại đập nước được hình thành do con người, ví dụ như dùng mìn nổ núi, các loại công trình cần đào móc tạo thành.
Đập nước được hình thành, bình thường là do tình trạng địa chất không ổn định cấu thành, khiến cấu tạo riêng của đập nước đã bị sửa đổi, ăn mòn, hòa tan, sụp đổ, đập nước liền sẽ xuất hiện sự tràn nước, cuối cùng sẽ bởi vì tình trạng cấu trúc của đập nước cực kém, diễn biến thành lũ quét, đối với khu vực hạ du có tính chất hủy diệt.
- Đây chẳng phải là nói, hiện tại huyện Từ Lăng rất là nguy hiểm sao?
Đường Mộc nghe xong, lập tức có chút giật mình hỏi.
- Đúng vậy a, vô cùng nguy hiểm!
Diệp Khai có chút đứng ngồi không yên, hắn cảm thấy cần phải lập tức lên đường, đi đến khu vực gặp nạn, đi xem quy mô của cái đập nước đó là như thế nào, cùng với hoàn cảnh xung quanh, tiến tới làm một cái ước tính tương đối hợp lý:
- Đại đa số đập nước sau khi hình thành được vài ngày, không ngừng lấy nước từ những dòng sông tràn vào, tích lũy đủ lượng nước nhất định, một khi bộc phát, số lượng nước cực lớn cộng thêm đất đá từ trên núi chảy xuống, sẽ đối với khu vực hạ du tạo thành trùng kích vô cùng lớn!
Diệp Khai đi trong phòng hai vòng, sau đó vung tay lên nói:
- Không thể đợi thêm được nữa! Phải lập tức đi đến hiện trường nhìn xem, mới có thể làm ra quyết định!
- Dù sao cũng phải ăn cơm trước chứ?
Đường Mộc chỉ chỉ hộp cơm nói ra.
- Lên trên xe rồi ăn đi!
Diệp Khai tính toán một chút rồi nói ra:
- Hiện tại mưa rơi hơi giảm một chút, tầm nhìn trên đường cũng cao một chút, thừa dịp bây giờ xuất phát, bảy giờ tối là có thể đến được huyện Từ Lăng đấy, lúc đó sắc trời còn sáng, chúng ta cũng có thể quan sát được một chút tình hình cụ thể, xem xem xử trí như thế nào.
- Được rồi, tôi lập tức thông trí cho đám người Lý Hải.
Đường Mộc gật đầu hồi đáp.
Sau khi Đường Mộc ra ngoài, Diệp Khai vuốt vuốt thái dương, gọi điện thoại cho Bí thư trưởng Thị ủy Trương Trùng Hòa và Bí thư trưởng chính phủ thành phố Vương Sơn Khôi, tỏ vẻ tình huống khẩn cấp ở huyện Từ Lăng, chính mình sẽ lập tức lên đường đi đến đó, để cho bọn họ xử lý tốt chuyện trong thành phố, có chuyện trọng đại thì thông báo cho chính mình.
Gọi điện thoại xong, Cam Tĩnh cũng đã đem xe chuẩn bị xong.
- Nhị thiếu gia, lúc này đi sao?
Lý Hải tiến đến dò hỏi.
- Ừ, tình huống khẩn cấp, ta còn phải liên lạc với phân khu quân đội một chút, nếu như cần, lại để cho bọn họ lấy thêm một ít thuốc nổ.
Diệp Khai gật đầu hồi đáp.
- Không phải là chống lũ sao, cần thuốc nổ làm gì?
Lý Hải hơi kinh ngạc nói.
Đường Mộc gọi bọn họ tương đối gấp gáp, cũng chưa kịp nói với bọn họ cái gì, chỉ nói là Diệp Khai muốn đi đến huyện Từ Lăng, cho nên Lý Hải cũng không rõ ràng lắm bên kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho là lũ lụt nghiêm trọng mà thôi.
- Ở bên huyện Từ Lăng đã tạo thành đập nước, nghe nói tương đối nghiêm trọng, nếu như tình hình cần thiết, không bài trừ khả năng sẽ sử dụng thuốc nỏ để bạo phá.
Diệp Khai đơn giản giải thích nói… Xe vừa lái ra ngoài được 20 phút, điện thoại của Diệp Khai liền vang lên.
- Xin chào, tôi là Diệp Khai.
Diệp Khai cầm điện thoại lên nói ra.
- Diệp Khai, nghe nói tình hình bên phía huyện Từ Lăng tương đối nguy hiểm, đừng nói con cũng muốn qua đó à nha?
Người gọi điện thoại tới là Lê thúc.
- Chuyện này thúc cũng biết?
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút giật mình, quay đầu lại liếc nhìn Lý Hải.
Nếu như không phải Lý Hải nói chuyện này ra, Lê thúc làm sao mà biết rõ hắn sẽ đi huyện Từ Lăng được?
Bất quá chuyện này cũng không dễ nói, dù sao trên người Lý Hải có trọng trách rất nặng, phụ trách an toàn cho Diệp Khai, nếu như xảy ra chuyện, tất cả mọi người rất khó bàn giao chuyện này, dù sao Diệp Khai cũng là người thừa kế đời thứ ba mà Diệp gia bồi dưỡng, liên quan trọng đại.
- Lê thúc cứ yên tâm, con chỉ là đến đó nhìn xem một chút địa hình, phán đoán một chút nên xử lý vấn đề này như thế nào, chuyện quá nguy hiểm con sẽ không đi làm.
Diệp Khai đối với Lê thúc nói ra:
- Bây giờ con cũng không còn là mao đầu tiểu tử nữa, cũng hiểu được nặng nhẹ.
- Con không cần đến hiện trường, con chỉ cần ở trong thành là được, ta phái trực thăng qua trinh sát tình hình một chút,
- Loại khí trờin ày, trực thăng sợ là không bay được?
Sau khi Diệp Khai nghe xong, ngược lại là cũng không có phản đối.
- Phi cơ trực thăng tác chiến trên mọi thời tiết cũng không phải là không có…
Lê thúc nói ra:
- Nếu như bởi vì trời mưa mà không đánh trận được, chẳng phải là lý do rất hoang đường sao?
Diệp Khai nhẹ gật đầu, cho rằng Lê thúc nói cũng có đạo lý.
Trên thực tế, hắn đi đến bên huyện Từ Lăng, nhiệm vụ chủ yếu chính là đốc xúc những thôn dân đang ở khu vực nguy hiểm mau chóng rồi đi, còn vấn đề xử lý đập nước, hẳn là xếp ở vị trí thứ hai rồi.
Dựa theo mưa rơi trước mắt, tiếp tục hai ba ngày nữa cũng là chuyện bình thường đấy, đập nước ở bên đó coi như là đã tạo thành, nguy hiểm to lớn như vậy, phải quyết đoán động viên thôn dân ở khu vực quanh đó, rời khỏi chỗ ở.
Những người này không phỉa là dễ dàng thuyết phục như vậy đấy, cho nên phải có người có đầy đủ thân phận đến chủ trì công tác, một khi xuất hiện tình huống đột phát gì, Diệp Khai còn phải làm tốt chuẩn bị, cho nên hắn phải đến huyện Từ Lăng trước.
Về phần tình huống của đập nước, hiện tại đã có Lê thúc xử lý, đó là không còn gì tốt hơn.
Dù sao ở trong quân đội có rất nhiều chuyên gia có kinh nghiệm phong phú về phương diện này, bọn họ đi đến hiện trường xem tình hình còn muốn so với tự mình đi tới thì càng có sức thuyết phục hơn, cho ra kết luận càng thêm khách quan một ít.
Trên đường tương đối thuận lợi, đợi đến lúc đám người Diệp Khai đến huyện Từ Lăng, vẫn chưa tới sáu giờ rưỡi chiều, Đặng Kim Hữu khi nghe được tin tức liền chạy tới.
- Lão Đặng ông đã khổ cực rồi!
Diệp Khai nắm chặt hai tay của Đặng Kim Hữu lại, liền phát hiện trong đôi mắt của hắn đều là tơ máu hồng hồng, hiển nhiên là đã làm việc rất nhiều.
- Mệt mỏi một chút ngược lại là không có gì, mấu chốt là phải kịp thời đem dân chúng ở trong vùng nguy hiểm di chuyển đi chỗ khác…
Đặng Kim Hữu liền nói.
- Tình huống bây giờ thế nào?
Diệp Khai lại hỏi.
- Mấu chốt vẫn là vấn đề về đập nước kia.
Đặng Kim Hữu cũng có chút lo lắng hồi đáp:
- Mưa to đưa tới đất đá từ trên núi cùng với núi lở rất lợi hại, đã đem hai tòa núi chặn lại rồi, hiện mực nước ở bên trong đại khái cao hơn mặt đất là 100m, diện tích đại khái khoảng 1 km dài và hơn 500 mét rộng.
- Lớn như vậy a…
Sau khi Diệp Khai nghe xong, cũng có một ít giật mình, cái này tương đương với một đập chứa nước có quy mô không nhỏ rồi.
Trong lòng Diệp Khai lập tức tính toán một chút, ở trong này ít nhất có ba trăm triệu mét vuông nước, khiến cho người ta lo lắng nhất là không phải vấn đề mưa to, mà là mưa to ở trong núi cùng với dòng sông suối nhỏ, đang tiếp tục tập trung đến cái đập nước này.
Một khi nước chảy vượt qua cực hạn, như vậy khả năng phát sinh sụp đổ của đập nước này, cơ hồ chính là 100%.
- Coi như là dựa theo quy luật như vậy, tối đa chúng ta cũng chỉ có hai đến ba ngày, hiện tại phải đem dân chúng ở trong vùng nguy hiểm, di chuyển ra chỗ khác!
Sau khi Diệp Khai nghe xong, liền lập tức làm ra quyết định.
Sau khi Đặng Kim Hữu nghe vậy liền biểu thị ra ủng hộ:
- Hệ thống cảnh sát có thể điều động được hai ba trăm người, tận hết khả năng nhanh một chút làm tốt những công việc này, nếu như đem nhân viên công tác của chính quyền Huyện ủy đều phát động, hẳn là đủ dùng.
- Lão Đặng ông đã nghiên cứu ra phương án cụ thể chưa?
Diệp Khai lại hỏi.
- Các thôn làng tương đối phân tán, tổng cộng có 15 thôn, nhân khẩu hẳn là hơn sáu ngàn người.
Đặng Kim Hữu liền nói:
- Hiện tại đã có hơn một trăm căn nhà bị sụp đổ rồi, trên thực tế thì trong nội tâm mọi người đều có chút lo lắng, nếu như công việc của chúng ta làm kịp thời một chút, hẳn là tương đối dễ dàng thuyết phục đấy. Vấn đề duy nhất, chính là có một ít người đối với nhà ở của mình vẫn tự tin một chút, bọn họ cảm thấy mặc dù là có đất đá từ trên núi chảy xuống cũng không ảnh hướng tới bọn họ, cho nên chưa hẳn liền rời đi.
- Chuyện này đúng là phiền toái, trước tiên phải đem tư tưởng của đám cán bộ thống nhất lại mới được.
Diệp Khai cũng biết trong những thôn dân này, có phần là không nỡ rời khỏi tổ nghiệp đấy, ngươi muốn khiến cho bọn họ bỏ đi khỏi nhà, thật không phải là chuyện dễ dàng.
Công tác cơ sở không tốt để làm, khó xử chính là ở chỗ này, coi như là ngươi có mười cái miệng, nếu như là hắn không muốn, cũng là không thể động được vào bọn họ đấy.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên trên không trung liền vang đến thanh âm ùng ùng.
Bình Luận (0)
Comment