Quan Môn

Chương 911


Tôn Thánh ở trong phòng làm việc của Lý Văn Hải không đến mười phút đã đi ra.
Chỉ là trong nội tâm Tôn Thánh rất lo lắng, hắn thật không ngờ Lý Văn Hải đã nghe được lời đồn đãi kia, hơn nữa còn tỏ thái độ không cao hứng, điều này làm Tôn Thánh cảm giác chuyện mình đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy Từ Lăng lần này chỉ sợ là thật gian nan.
Dù sao lực ảnh hưởng của Lý Văn Hải trong những ủy viên thành ủy lớn hơn Diệp Khai, dù sao hắn là đại biểu chủ yếu cho thế lực bản thổ địa phương, sau khi bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố tiền nhiệm miễn chức thì Lý Văn Hải đã tiếp nhận trọng trách quản lý trong thành phố này.
Trong nội tâm Tôn Thánh cũng không cho rằng Diệp Khai đấu qua được Lý Văn Hải, ít nhất trong hội nghị ủy viên thành ủy Diệp Khai khẳng định không phải là đối thủ của Lý Văn Hải.
Điều này làm cho Tôn Thánh cảm thấy bất mãn, hắn đã sớm trông mong có được một cơ hội phóng ra ngoài, dù sao đã làm việc thật nhiều năm trong văn phòng Ủy ban thành phố như vậy, vẫn luôn phục vụ cho người khác, hắn cũng muốn cảm nhận sinh hoạt của một người đứng đầu, làm một chút sự tình thực tế, công việc như hiện giờ mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như nhau, thực sự là không chút ý nghĩa.
Nhưng Lý Văn Hải nhúng tay làm Tôn Thánh cảm thấy tiền đồ ảm đạm, không khỏi ôm lòng oán hận hành vi nhúng tay thô bạo của Lý Văn Hải.
Người gây xấu ngăn cản tiền đồ của người khác, nhất định là không có kết quả tốt!
Diệp Khai cho hắn hai lựa chọn, một là cục trưởng Cục tài chính, một là bí thư huyện ủy Từ Lăng, hiện tại Tôn Thánh cảm thấy Diệp Khai đấu không lại Lý Văn Hải, như vậy vị trí bí thư huyện ủy Từ Lăng không cần nghĩ tới, thế nhưng nếu như thật sự thay thế vị trí của Khang Kiện Dân làm cục trưởng Cục tài chính, như vậy lại đắc tội cả Khang Kiện Dân lẫn Trương Thiếu Kiệt.
Ai, đây đúng là chuyện làm người thật đau đầu.
Nghĩ tới những vấn đề này, Tôn Thánh không khỏi cảm thấy vô cùng đau đầu.
Người khác có chỗ dựa, làm một chức quan chẳng khác gì là dạo chơi, nhưng vì sao mình chỉ mới có một lần cơ hội lại bị người tranh đoạt, gây khó xử cho mình, đây là chuyện gì chứ?
Tượng đất cũng có ba phần dáng vẻ, lần này Tôn Thánh thực sự là không nhẫn nhịn nổi, khó được Diệp Khai cho hắn một cơ hội như vậy, tại sao phải nhường đường cho người khác? Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ bởi vì nhà các người có thân thích cần chiếu cố?
Nghĩ tới những điều này, ngay cả người có cá tính hiền lành như Tôn Thánh cũng không nhịn được nảy sinh cảm giác tức giận oán khí.
Hắn đi ra khỏi phòng làm việc của Lý Văn Hải, lập tức liền đi tới phòng làm việc của Diệp Khai.
- Diệp chủ tịch, tôi đã nghĩ kỹ!
Vừa nhìn thấy Diệp Khai, Tôn Thánh trực tiếp biểu lộ ý nghĩ của mình:
- Tôi muốn đi Cục tài chính!
- Ah?
Diệp Khai nghe xong tựa hồ không hề có cảm giác ngoài ý muốn:
- Tốt, tôi đã biết!
Gặp Diệp Khai không hề có chút biểu tình gì đặc biệt, Tôn Thánh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, theo đạo lý mà nói Diệp Khai lẽ ra phải hỏi nguyên nhân đi?
Nhưng nhìn biểu tình của Diệp Khai, tựa hồ đối với việc này không hề có chút nghi hoặc, không khỏi làm nội tâm Tôn Thánh có chút hồ nghi.
Rốt cục Diệp Khai đồng ý hay là không đồng ý đây?
Tôn Thánh đột nhiên cảm giác được tuy Diệp chủ tịch trẻ tuổi nhưng lại có vẻ thật cao thâm khó lường, thoạt nhìn người ta trẻ tuổi như vậy đã trở thành chủ tịch thành phố, quả nhiên là có chút tài năng.
Chỉ là phải ly khai như vậy Tôn Thánh lại cảm thấy có chút không cam lòng, vì vậy hắn lại nói thêm một câu:
- Nghe nói phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền thành phố Điền Tại Hi là thân thích của đồng chí Lý Văn Hải, ông ấy có vẻ nhất định phải lấy được chức vị bí thư huyện ủy Từ Lăng.
Diệp Khai nghe xong liền nở nụ cười:
- Hắn nói muốn lấy thì có thể lấy được sao? Vậy còn cần tới quyền chủ tịch thành phố kiêm quyền bí thư thành ủy như tôi làm gì?
- Dạ phải, là tôi nghĩ nhiều!
Tôn Thánh cũng cười nói một câu, sau đó đi ra.
Buổi tối khi vừa mới về nhà, vợ của Tôn Thánh liền giữ lấy hắn hỏi thăm:
- Đều là chút ít lời đồn đãi nhàm chán mà thôi.
Tôn Thánh nói với lão bà:
- Loại chuyện này nhất định cần lên hội nghị đấy, em cho rằng dễ dàng như vậy à?
- Cũng phải…
Lão bà hắn nghe xong, có chút thất vọng nói:
- Chúng ta không có chỗ dựa ở trên, muốn làm quan cũng không dễ dàng, bí thư huyện ủy là chức gì, toàn thành phố cũng chỉ có được mười mấy người mà thôi, phóng tới cơ sở là quan phụ mẫu rồi, làm sao lại đến phiên nhà chúng ta?
Chỉ tính thành phố Đông Sơn, phía dưới có mười huyện, cộng thêm đủ loại cơ cấu Cục ủy trong thành phố, còn có cơ cấu sự nghiệp, đơn vị xí nghiệp vân vân, cán bộ cấp huyện phòng cộng lại cũng phải hơn ngàn người.
Trong nhiều người như vậy muốn tìm ra mười mấy người đảm nhiệm bí thư huyện ủy xác thực là vắt vàng trong cát, cho nên nói bí thư huyện ủy được xem như là cán bộ cấp chính phòng có hàm kim lượng cao nhất trong thành phố Đông Sơn rồi.
Đáng tiếc chính là tuy Tôn Thánh thật muốn đảm nhiệm chức bí thư huyện Từ Lăng nhưng lại bị phó bí thư thành ủy Lý Văn Hải mạnh mẽ chèn ép.
Thay vì như vậy chi bằng chủ động buông tha, ngược lại mưu cầu chức cục trưởng Cục tài chính cũng là một lựa chọn không sai.
Nhưng bởi như vậy xem như Tôn Thánh đã hoàn toàn đảo hướng chủ tịch thành phố Diệp Khai mất rồi.
Điều này đối với cả Diệp Khai lẫn Tôn Thánh mà nói đều là việc tốt.
Chủ tịch thành phố khống chế túi tiền, có thể làm được rất nhiều chuyện, mà Tôn Thánh có được tấm bùa hộ mệnh như Diệp Khai, cũng có thể tăng trưởng thật nhiều lực lượng, thậm chí còn có thể bỏ qua sự áp chế của phó bí thư Lý Văn Hải, bởi vì hắn chỉ tiếp nhận sự lãnh đạo trực tiếp của Diệp Khai, ai muốn động tới hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Em cũng đừng quá thất vọng, Diệp chủ tịch rất xem trọng anh, chuyện này cũng không thể nói là không đạt được, nếu không có lửa thì làm sao có khói!
Tôn Thánh im lặng một lát cuối cùng không nhịn được nói với lão bà một câu.
- Thật sao?
Lão bà hắn nghe xong lập tức có chút hưng phấn lên:
- Diệp chủ tịch nói như thế nào?
- Cục trưởng Cục tài chính cùng bí thư huyện ủy Từ Lăng, trong hai chọn một!
Tôn Thánh nói với vợ mình.
- Cục trưởng Cục tài chính không phải do lão Khang đang ngồi sao?
Lão bà hắn lại hỏi:
- Cục trưởng tuy nghe không được êm tai như bí thư huyện ủy, nhưng trong tay nắm quyền hành tài chính kỳ thật còn ngưu bức hơn cả bí thư huyện ủy, anh nghĩ như thế nào?
Tôn Thánh nói ra:
- Kỳ thật anh vốn muốn làm bí thư huyện ủy đấy, thế nhưng lão gia hỏa Lý Văn Hải vì thân thích của hắn là Điền Tại Hi muốn ngồi ghế đó, hôm nay gọi anh qua phòng hiển nhiên là muốn cho anh chút sắc mặt mà nhìn xem, cho dù anh làm được bí thư huyện ủy cũng chưa chắc được sống yên ổn, cho nên anh phải lui mà cầu tiếp theo thôi!
- Lão gia hỏa Lý Văn Hải đúng là quá đáng!
Lão bà Tôn Thánh nghe xong lập tức không nhịn được chửi ầm lên:
- Trước kia anh cũng từng làm phó chủ nhiệm cho hắn, không nghĩ tới hắn lại là thứ vô lương tâm như vậy!
- Hắc, thân sơ phải có phân biệt mà thôi, Điền Tại Hi dù sao cũng là thân thích của hắn, hắn có thể đắc tội thân thích mà đi giúp anh sao?
Tuy trong lòng Tôn Thánh nói như vậy, nhưng trong nội tâm oán hận Lý Văn Hải đến tận xương tủy.
- Vậy anh nên đi theo Diệp chủ tịch làm việc cho tốt, người tuổi trẻ kia có phách lực quyết đoán, thanh danh cũng tốt, đi theo hắn nhất định có tiền đồ, Lý Văn Hải lại là thứ gì? Đã làm nhiều năm như vậy chỉ mới là phó sảnh, Diệp chủ tịch tuổi tác còn không lớn bằng con của hắn đâu mà người ta đã là chính sảnh!
Lão bà Tôn Thánh ở một bên cổ động.
- Anh cũng nghĩ như vậy, lên làm cục trưởng Cục tài chính, tuy thoạt nhìn không phong quang như bí thư huyện ủy, cũng không tự do như bí thư huyện ủy, nhưng cách cục không giống nhau, mỗi ngày đi theo Diệp chủ tịch, dựa vào gần một ít, sẽ có nhiều cơ hội!
Tôn Thánh nhắc tới chuyện này cũng có chút hưng phấn.
Nhưng hắn còn nói thêm:
- Hiện tại chuyện này còn chưa định xuống, em đừng nên đi nói lung tung khắp nơi, tránh khỏi xảy ra đường rẽ, vị trí kia anh cũng không đạt được đến.
- Em biết rõ nặng nhẹ!
Lão bà hắn tỏ vẻ.
Qua một hồi, lão bà hắn lại nói thêm:
- Diệp chủ tịch muốn đề bạt anh như vậy, chúng ta có nên tỏ vẻ một chút hay không?
- Tỏ vẻ một chút?
Tôn Thánh nghe xong lập tức liền lắc đầu nói:
- Người ta thiếu niên đắc chí, đã là quan lớn, muốn chính là chiến tích, muốn chính là thanh danh, hơn nữa anh nhìn thấy Diệp chủ tịch tuyệt đối không thiếu tiền, cho nên không cần nói ra chuyện tỏ vẻ này, chỉ cần trong công tác phối hợp hắn là hắn hài lòng rồi.
Lão bà hắn cũng chưa từ bỏ ý định, nghĩ nghĩ chợt đẩy Tôn Thánh nói:
- Diệp chủ tịch còn trẻ tuổi đấy, đi vào Đông Sơn, em nghĩ chắc phải thiếu nữ nhân đi.
- Bảo anh đưa nữ nhân cho hắn sao? Chuyện này anh làm sao mà làm!
Tôn Thánh nghe xong lắc đầu nói:
- Nếu anh ngay cả chút cốt khí cũng không có, cũng không đến mức hiện tại chỉ là một chủ nhiệm văn phòng Ủy ban!
- Ý của em là nói, anh tìm bên trong những phục vụ viên của nhà khách Ủy ban, phái hai cô gái trẻ tuổi cho hắn, chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của hắn!
Lão bà hắn lập tức nói ra:
- Anh lại nghĩ tới đâu rồi vậy?
- Đây không phải là bình mới rượu cũ à?
Tôn Thánh nói ra:
- Con gái bây giờ sao, nhìn thấy lãnh đạo liền bò lên triền quấn, đám nha đầu trong nhà khách, nguyên một đám tâm địa cao ngất, thấy cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn như Diệp chủ tịch, em nói bọn họ không có tâm tư gì với Diệp chủ tịch, giết anh cũng không tin!
- Giết anh làm gì chứ, anh chỉ cần an bài người là được, chuyện sau đó cần gì anh quản tới…
Lão bà hắn nói ra:
- Dù sao Diệp chủ tịch còn chưa kết hôn đó thôi, cho dù là có bạn gái cũng đâu phải là vấn đề gì lớn?
Tôn Thánh lập tức nhếch miệng, trong lòng tự nhủ Diệp chủ tịch muốn bàn đối tượng cũng phải là nhân sĩ cao cấp, làm sao chọn lựa trong địa phương nhỏ bé như nơi này? Đừng nói là phục vụ viên, thậm chí tiểu thư khuê môn cũng chưa chắc cần tới.
Nhưng tựa hồ lời của lão bà hắn cũng có chút đạo lý, Tôn Thánh bắt đầu suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Thánh đi tới nhà khách Ủy ban dạo qua một vòng, quả nhiên phát hiện có vài cô gái không tệ, khí chất cũng tốt.
Trong nhà khách Ủy ban, không phải ai muốn vào liền có thể đi vào, hiện tại cũng xem như là biên chế chính thức của chính phủ, có rất nhiều con cháu của những cán bộ không tìm được đường ra tốt đẹp, cũng sẽ đi vào nơi đây trộn lẫn chút xuất thân, sau đó mới chuyển ra ngoài đi vào bộ môn cơ quan nào đó, xem như là thuận lý thành chương.
Cho nên đối với xuất thân của những cô gái này, Tôn Thánh cũng không cần lo lắng, hắn đi tới đơn giản muốn khảo sát một chút thanh danh của cô gái nào tốt hơn, cũng không thể đem tàn hoa bại liễu nhét tới bên người Diệp chủ tịch đi?
Nếu làm như vậy bị Diệp chủ tịch hay biết còn không mắng cho hắn một trận tơi bời sao!
Nhưng cũng không tệ lắm, trải qua Tôn chủ nhiệm khảo sát, thật nhẹ nhàng chọn lựa hai cô gái ngoại hình mỹ lệ, khí chất cũng không tệ đi ra, hắn chào hỏi, sau đó lại hỏi thăm ý kiến của hai cô gái như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment