Quan Môn

Chương 959


- Lão Đoạn, sao anh tự dưng lại đi bắt giữ Hầu Tiểu Sơn?
Trong điện thoại, phó bí thư Lý Văn Hải có chút không vui hỏi.
- Ý tứ của lãnh đạo chủ yếu trong thành phố, lại còn có thật nhiều bằng chứng về sổ sách của Cục cảnh sát trong huyện, không thể không điều tra.
Đoạn Phi hồi đáp.
- Ý tứ của Diệp Khai?
Lý Văn Hải nghe xong lại hỏi.
Mộc Uyển Dung vừa mới đến thành phố Đông Sơn, không thể nào là ý của nàng, bởi vậy Lý Văn Hải liền nghĩ tới Diệp Khai, ngoại trừ Diệp Khai không còn người nào xứng được với danh xưng lãnh đạo chủ yếu của thành phố này rồi.
- Phải!
Đoạn Phi gật đầu thừa nhận.
Kỳ thật chuyện này quan hệ không lớn tới Ban kỷ luật thanh tra thành phố, nếu không phải Diệp Khai kiên quyết yêu cầu người của Ban kỷ luật thanh tra bắt người thì Đoạn Phi cũng không khả năng nhiều chuyện như vậy.
Nhưng ở trong mắt Lý Văn Hải, chuyện này có chút không đơn giản rồi.
Đoạn Phi hẳn là phải ở chung một chiến tuyến với hắn, xem như tạm thời hình thành quan hệ minh hữu, lần trước từng hợp tác qua, nhưng mà Đoạn Phi nhanh như vậy lại làm việc cho Diệp Khai, không thể không làm Lý Văn Hải cảm thấy lo lắng.
- Hầu Tiểu Sơn có lẽ không có vấn đề gì lớn đi, người kia tôi cũng hiểu một chút, mấy tật vặt có lẽ còn có, nhưng không khả năng có vấn đề gì lớn. Bên Ban kỷ luật thanh tra nếu điều tra không có chuyện gì thì thả người đi!
Lý Văn Hải nói với Diệp Khai.
- Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, Diệp chủ tịch đang nhìn chuyện này chằm chằm đâu.
Đoạn Phi hừ lạnh một tiếng nói:
- Huống hồ vốn không phải là chuyện đại sự gì, nhưng Hầu Tiểu Sơn lại còn ở trước mặt đám cán bộ huyện Phương Thạch muốn rút súng chống cự người của Ban kỷ luật thanh tra thành phố, chính vì như vậy không việc cũng biến thành việc lớn rồi!
- …
Lý Văn Hải nghe xong không khỏi có chút ngạc nhiên, sau hồi lâu mới lên tiếng mắng:
- Đồ ngu!
Ban kỷ luật thanh tra thành phố ra tay, đó là biểu lộ thái độ của thành phố, nếu Hầu Tiểu Sơn thành thật nghe theo an bài thì quá tốt, sau lưng tự nhiên sẽ có người thay hắn chuẩn bị. Nhưng hắn lại tự cho mình rất tài giỏi, còn dám rút súng chống cự người ta, như vậy tính chất liền hoàn toàn thay đổi.
Cho dù Đoạn Phi không có ý tứ muốn chỉnh chết hắn, nhưng nhân viên công tác tham gia vụ án có thể dễ dàng chịu buông tha cho hắn sao?
Đừng nói là trên người Hầu Tiểu Sơn xác thực có vấn đề, cho dù hắn không có vấn đề gì người ta cũng có thể chỉnh ra cho hắn một đống vấn đề lớn.
Đoạn Phi vừa nói rõ tình huống, Lý Văn Hải cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. Nếu như nói Hầu Tiểu Sơn không có vấn đề gì, tại sao phải kháng cự Ban kỷ luật thanh tra thành phố điều tra đây này? Làm thành như vậy, nói rõ là trong nội tâm hắn có quỷ, còn dám rút súng, vấn đề liền lớn!
- Tóm lại lão Đoạn chịu trách nhiệm một chút đi, vạn nhất Hầu Tiểu Sơn xảy ra chuyện, trong huyện Phương Thạch sẽ ngã xuống một nhóm lớn!
Lý Văn Hải nói với Đoạn Phi.
Cúp điện thoại, Đoạn Phi thầm mắng Lý Văn Hải không phải thứ tốt, đem chuyện này ném qua cho hắn.
Tuy Đoạn Phi không hiểu rõ giữa Lý Văn Hải cùng Hầu Tiểu Sơn có quan hệ gì, nhưng thật hiển nhiên hiện tại Lý Văn Hải ra mặt cho Hầu Tiểu Sơn, rốt cục nên xử lý thế nào đây?
Đoạn Phi cân nhắc một lát, không suy nghĩ ra biện pháp.
Theo tình huống hiện tại đã thật sự rõ ràng, đối nghịch với Diệp Khai không có chỗ nào tốt, lực lượng của Lý Văn Hải đã càng ngày càng yếu, Đoạn Phi cũng không hi vọng tiếp tục dính líu chung với hắn.
Nếu như hắn thật sự còn muốn làm như vậy, ngoại trừ đi làm bia đỡ đạn cho Lý Văn Hải không còn bất kỳ chỗ tốt nào thực tế.
Đối với việc Ban kỷ luật thanh tra thành phố mang đi Hầu Tiểu Sơn, đã đưa tới một ít chấn động cho thành phố Đông Sơn.
Ít nhất đám người của thành ủy cùng Ủy ban thành phố đã bắt đầu chú ý chuyện này thật mật thiết.
Theo bản thân mà nói, chuyện của một cán bộ cấp phó phòng không phải là chuyện gì lớn lao, cán bộ cấp huyện phòng trong Đông Sơn có tới hơn ngàn người, không ai rảnh rỗi đi tìm hiểu vận mệnh của một cục trưởng Cục cảnh sát huyện nho nhỏ.
Nhưng ảnh hưởng do việc này tạo thành lại thật lớn, bởi vì đây là lần thứ nhất Diệp Khai vận dụng lực lượng của Ban kỷ luật thanh tra để xử lý vấn đề kinh tế của cấp dưới, vậy cũng là một loại tín hiệu, minh xác cho thấy Đoạn Phi đã bắt đầu dựa vào Diệp Khai mất rồi.
Nếu không phải như thế, phó bí thư Lý Văn Hải cũng không cần khẩn trương tới như vậy.
Trong thành phố đang gió nổi mây phun, Diệp Khai thì đang mời Nam Cung Vân đi dùng cơm trưa.
Trong Đông Sơn có thật nhiều nhà hàng khách sạn, có thể làm ra phong vị cũng có vài nơi, mặc dù nói Đông Sơn được xem là thành phố núi, nhưng đầu bếp lại thật nổi danh, đồ ăn bản địa Đông Sơn đồng dạng phi thường nổi tiếng, Diệp Khai lựa chọn nhà hàng tên Mỹ Vị Cư có đầu bếp chính từng đi tham gia giải thi đấu mỹ thực tại thủ đô, hơn nữa từng đoạt được danh hiệu khá cao.
- Nam Cung đại tiểu thư đối với mỹ thực trong nước hiểu rõ bao nhiêu?
Vừa ngồi xuống, Diệp Khai chợt hỏi.
- Xem như cũng được, bởi vì ông nội tôi nên trong nhà có vài vị đầu bếp món Trung Quốc.
Nam Cung Vân mặc một bộ váy liền áo màu lam nhạt, đeo vòng cổ trân châu đen, bông tai lam bảo thạch, mái tóc phủ nhẹ đầu vai, thoạt nhìn tạo cảm giác tinh thần sảng khoái.
Chỉ là khi Diệp Khai tùy tiện liếc mắt nhìn qua, liền có thể chứng kiến khí thế cường đại trên người nàng phát tán, không hổ là con cháu thế gia, thật có phong phạm của một nữ vương.
Diệp Khai đưa qua menu, Nam Cung Vân nhìn nhìn, thuận tay chọn vài món.
- Xem như cũng được, khá hiểu rõ truyền thống văn hóa!
Diệp Khai nhìn thấy mỉm cười nói.
- Trên thực tế ông nội của tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua sẽ ở lại ngoại quốc cả đời!
Nam Cung Vân nhìn thẳng vào mắt Diệp Khai nói ra:
- Cho nên con cháu trong nhà đều nhận hai loại giáo dục đấy. Đương nhiên, không bài trừ hiện tại có nhiều người đã không còn muốn quay về!
Diệp Khai gật gật đầu, biết rõ Nam Cung Vân nói tình hình thực tế.
Nếu đã từng ở nước ngoài khá lâu, người chịu quay về nước không nhiều lắm, ngoại trừ một ít người muốn quay về quốc nội gây dựng sự nghiệp đại bộ phận càng thêm thích hoàn cảnh sinh hoạt tại hải ngoại.
Nhà hàng mang thức ăn lên thật nhanh, không bao lâu đã bưng lên đầy bàn.
- Diệp chủ tịch, tôi là lão bản Tiết Minh Nghĩa của Mỹ Vị Cư, vị này là đầu bếp chính của chúng tôi!
Lão bản khom người nói với Diệp Khai.
- Tiết lão bản thật khách khí, chỉ mời người khách dùng cơm mà thôi, không cần phải khách khí như vậy!
Diệp Khai bắt tay Tiết Minh Nghĩa, vừa cười vừa nói.
Tiết lão bản đưa cho Diệp Khai một thẻ hội viên, là loại có thể ký sổ, tâm tư nịnh bợ đã thật rõ ràng.
Trên thực tế nếu như Diệp Khai chịu thường xuyên tới ăn cơm, cho dù hắn tặng không cũng đồng ý, đây là cơ hội tốt lôi kéo quan hệ với lãnh đạo thành phố thôi.
- Quan viên trong nước quả nhiên làm rất tốt.
Sau khi Tiết Minh Nghĩa rời khỏi, Nam Cung Vân vừa cười vừa nói.
- Đó là tự nhiên, đây là xã hội quan bản vị nha!
Diệp Khai không để ý tới vẻ chua chát mỉa mai trong lời nói của Nam Cung Vân, chỉ làm như không nghe được, hắn giơ chén rượu nói với Nam Cung Vân:
- Chén rượu này tôi mời cô đã giúp một đại ân cho tôi!
Về chuyện của Sở Tĩnh Huyên, xác thực là quan hệ trọng đại, lúc này người của Nam Cung Vân đã mang theo đồ vật đi lên máy bay, đợi tới khi họ trở về đã không còn vấn đề gì, chuyện này cuối cùng đã viên mãn giải quyết.
- Đừng khách khí, tiện tay mà thôi!
Nam Cung Vân phi thường thức thời, việc làm tự ngạo kể công nàng không bao giờ làm, như vậy sẽ làm người ta phản cảm, mây trôi nước chảy mới có thể làm người ta phải ghi nhớ trong lòng.
Diệp Khai uống cạn chén rượu, sau đó lại nói ra:
- Chuyện của gia tộc cô tôi thì không có vấn đề, nhưng có ít người đối với việc các vị trở về ôm thái độ hoài nghi, cho rằng bên trong có đại âm mưu!
- Tôi đã nói qua với ông nội tôi rồi.
Nam Cung Vân nghiêm mặt nói:
- Ông nội nói trong chuyện này không có âm mưu gì cả, nhưng có quan hệ tới cá nhân của ông, cho nên hiện tại chưa thể nói rõ!
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút kinh ngạc, không biết Nam Cung Kinh Hồng nói như vậy là có ý gì.
Theo đạo lý mà nói Nam Cung Kinh Hồng xem như một đời kỳ nhân, không đến mức ở trong chuyện này cần nói dối, làm như vậy thật sự quá tổn hại mặt mũi, với nhân vật tuổi tác như hắn cơ hồ đã cùng tuổi với triều đại thái tổ, đồng thời từng có quân hàm thượng tướng của chế độ trước, địa vị hoàn toàn khác hẳn với những tiểu lâu la, không khả năng làm ra những chuyện khó coi hay xảo trá.
- Còn nữa, chúng tôi đáp ứng đầu tư một tỷ đô la sắp tới cũng sẽ chứng thực, anh cảm thấy nên bỏ vào địa phương nào mới phù hợp một ít?
Nam Cung Vân hỏi Diệp Khai.
Lần thứ nhất lúc nhắc tới điều kiện, có nói tới một tỷ đô la đầu tư, đồng thời còn xây dựng trường học, chuyện này Nam Cung Vân luôn ghi nhớ trong lòng, lúc này muốn hỏi thăm Diệp Khai một tiếng, trên thực tế nàng muốn xem hắn có an bài gì đặc biệt hay không?
Dù sao số đầu tư lớn như vậy phóng tới nơi nào đều là chiến tích thật lớn, sẽ cho người thêm điểm không ít.
- Ha ha, để bên thành phố Minh Châu đi!
Diệp Khai nghe xong liền nở nụ cười.
Trên thực tế đầu tư một tỷ đô la đặt nơi khác căn bản không thể hiện đủ giá trị xứng đáng, nhưng là tiêu điểm cải cách, thành phố Minh Châu không thể nghi ngờ là một nơi đầu tư cực tốt, chỉ tính tân khu Phổ Giang Đông đủ đem khoản đầu tư này tiêu hao hết.
Diệp Khai là con trai, tự nhiên là không có lý do giao chỗ tốt cho cha hắn Diệp Tử Bình.
- Tốt, cứ quyết định như vậy đi!
Nam Cung Vân nghe xong cũng yên tâm không ít.
Ít nhất Diệp Khai không đến nỗi buộc nàng bỏ tiền vào địa phương hoang vắng, như vậy bỏ số tiền lớn tới Minh Châu hồi báo sẽ phi thường phong phú.
Nam Cung Vân đã sớm nghiên cứu qua tình huống trong nước, biết rõ thành phố Minh Châu có cơ hội phát triển rất lớn, là một nơi tốt để đầu tư.
Qua một hồi đầu bếp đưa lên thêm một món ăn, là băng sữa đậu nành.
- Thật là thú vị!
Nam Cung Vân nhìn thấy, không khỏi nhướng mày cười nói, hiển nhiên thật thưởng thức đầu bếp bỏ nhiều tâm tư.
- Nhà hàng này có thể thường đến.
Diệp Khai ăn cơm, gật đầu tỏ vẻ.
Đôi khi ăn cơm phải xem tâm tình xấu tốt, nhìn đồ ăn tinh xảo, hương vị ngon, sẽ ăn được nhiều một chút, đối với nhân vật lớn như bọn hắn mà nói, ẩm thực là chuyện đại sự có lợi cho khỏe mạnh.
Bình Luận (0)
Comment