Quân Nhân Tại Thượng

Chương 145

Lúc Lâm Vỹ Tường đưa Lâm Linh ra khỏi cửa thì đúng lúc gặp ba mẹ Cố đang mang theo súp gà hầm đi đến, thấy Lâm Vỹ Tường đang lôi kéo một người phụ nữ đi ra ngoài, ba Cố và mẹ Cố liếc nhau, vội hỏi: “Vỹ Tường, con muốn đi đâu vậy?”

Lâm Vỹ Tường lúng túng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ xấu hổ nói: “Con, con ra ngoài trước một chuyến.” Nói xong anh ta kéo Lâm Linh vội vàng đi về phía thang máy.

Làm cho ba Cố và mẹ Cố ngơ ngác đứng đó, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Lâm Vỹ Tường đang làm gì vậy chứ, còn người phụ nữ bên cạnh là ai?” Mẹ Cố nhíu mày nghi ngờ nói.

Ba Cố bên cạnh nói: “Có lẽ là bạn bè cũng nên.”

“Bạn bè gì mà lôi kéo như vậy chứ.” Mẹ Cố vẫn có chút không hài lòng thì thầm.

“Bà đừng quan tâm nữa, không phải đã nói là sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện của con gái nữa hay sao.” Cảm xúc của ba Cố thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn, ông yêu con gái mình, trước kia do bận rộn công việc mà cũng không chú ý nhiều, mọi việc đều để cho vợ ông lo cho nên mới đi đến tình cảnh như ngày hôm nay, lần này không dễ dàng gì mà làm cho vợ ông suy nghĩ được thông suốt, ông không thể lại để cho việc này quay lại tình trạng như trước đây nữa.

Nghĩ như thế, ba Cố nói: “Được rồi, được rồi, bà mau đi vào trong đi, Hoàng Liên chắc cũng đói rồi.”

Mẹ Cố gật đầu, không nói gì nữa, đi đến phòng bệnh của Hoàng Liên, khẽ gõ cửa, sau đó mới đưa tay đẩy cửa ra.

Trong phòng bệnh, Chung Thủy Linh vừa đỡ Hoàng Liên trở lại giường, tâm trạng của Hoàng Liên vẫn chưa bình tĩnh lại, cả người không ngừng run rẩy, bàn tay cũng nắm chặt lấy bàn tay của Thủy Linh.

Mẹ Cố mang theo súp gà hầm đi vào trong với ba Cố, nhìn thấy Thủy Linh ở đó, mẹ Cố cười nói: “Thủy Linh, cháu đến rồi à.” Nói xong, để súp gà hầm lên trên tủ.

Chung Thủy Linh đỡ Cố Hoàng Liên, hơi lúng túng chào một tiếng với ba Cố và mẹ Cố.

Thái độ của Chung Thủy Linh làm cho mẹ Cố cảm thấy hơi kì lạ, lại nhìn Cố Hoàng Liên, mới phát hiện sắc mặt của con gái trắng bệch đến mức dọa người, lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì đó: “Sao thế, Hoàng Liên con sao vậy, sắc mặt sao lại kém như vậy?”

Ba Cố cũng nhìn ra được, vội vàng đi đến bên cạnh Cố Hoàng Liên, nhìn con gái, lại hỏi Chung Thủy Linh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Hoàng Liên trong ngực không nói một câu, cả người vẫn chưa nguôi ngoai cảm xúc vừa rồi.

Chung Thủy Linh không biết mở miệng thế nào, lúc này thật sự rất muốn đánh cho tên Lâm Vỹ Tường kia một trận.

Thấy hai đứa không nói chuyện, mẹ Cố nghĩ đến việc vừa nãy nhìn thấy Lâm Vỹ Tường và người phụ nữ kia, lập tức nghĩ ngay đến: “Có phải là Lâm Vỹ Tường không, Lâm Vỹ Tường vừa nãy dẫn theo người phụ nữ đó đi rồi, có phải là liên quan đến bọn họ không?”

Ba Cố cũng hoàn hồn lại, lúc này cũng nghĩ đến biểu cảm khi Lâm Vỹ Tường rời đi và bộ dạng căng thẳng khi nói chuyện với bọn họ, quả thật là có hiềm nghi rất lớn.

Thấy hai đứa không nói chuyện, mẹ Cố càng chắc chắn chuyện này có liên quan đến Lâm Vỹ Tường, tâm tình cũng càng kích động hơn, quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tôi, tôi đi tìm Lâm Vỹ Tường hỏi cho rõ ràng.”

“Bà thôi đi, giờ bà đi thì người ta cũng đã rời khỏi đây rồi, còn hỏi gì nữa.” Ba Cố hơi bực bội nói, lại nhìn Chung Thủy Linh, hỏi: “Thủy Linh, cháu nói cho bác biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, người phụ nữ bên cạnh Lâm Vỹ Tường kia là ai?” Con gái nhất định muốn gả cho Lâm Vỹ Tường, ông cũng không phản đối, nhưng nếu như nhân phẩm của Lâm Vỹ Tường có vấn đề, vậy thì ông tuyệt đối sẽ không để con gái gả cho cậu ta!

Chung Thủy Linh liếc nhìn Cố Hoàng Liên, Cố Hoàng Liên giống như bị người ta điểm huyệt, hai mắt vô thần lạnh lùng nhìn về phía trước, cả người giống như một quả bóng bị xì hơi, không có một chút tức giận nào.

“Thủy Linh, cháu nói chuyện đi, người phụ nữ vừa nãy bên cạnh Lâm Vỹ Tường rốt cuộc là ai!” Tâm trạng của mẹ Cố rõ ràng đang rất kích động, bà vừa mới chờ cho con gái khỏe lên được chút, nhưng bây giờ gương mặt lại tái nhợt phỏng chừng như muốn sụp đổ, người làm mẹ như bà đây, trong lòng khó chịu đến chừng nào!

“Người phụ nữ đó nói cô ta là vợ của Lâm Vỹ Tường, hơn nữa bọn họ đã có con với nhau rồi.” Chung Thủy Linh trầm giọng nói.

“Cái, cái gì!” Mẹ Cố trừng hai mắt, hoàn toàn không quan tâm hình tượng, nhìn Chung Thủy Linh kích động hỏi: “Thủy Linh, cháu nói người phụ nữ đó là gì của Lâm Vỹ Tường?” Có phải là bà vừa nghe nhầm hay không? Người phụ nữ đó là vợ của Lâm Vỹ Tường?

Chung Thủy Linh nhắm hai mắt lại, gật đầu nói: “Là chính miệng người phụ nữ đó nói, Lâm Vỹ Tường tuy không thừa nhận, nhưng quả thật chính là như vậy.” Hôm qua, lúc cô nhìn thấy Lâm Vỹ Tường và người phụ nữ kia ở cổng bệnh viện, cô cho rằng nhiều lắm thì giữa bọn họ có quan hệ với nhau mà thôi, ví dụ như nói bạn gái ở quê của Lâm Vỹ Tường thôi, nhưng không ngờ so với trong tưởng tượng lại kinh khủng hơn nhiều, người phụ nữ kia thế mà lại là vợ của Lâm Vỹ Tường, hơn nữa giữa bọn họ đã có một đứa con rồi!

“Lâm Vỹ Tường, kẻ đáng chết này! Cậu ta sao có thể đối xử với con gái của tôi như vậy chứ!” Mẹ Cố kích động quay người muốn ra ngoài: “Tôi phải đi tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng, cậu ta sao có thể làm như vậy!”

Ba Cố cũng bối rối, ông dường như không ngờ mọi việc lại như vậy, nếu không vừa nãy khi gặp ở cửa thì đã có thể nói chuyện với tên khốn kiếp kia rồi!

Mẹ Cố thậm chí không cầm túi xách đã xông thẳng ra khỏi phòng bệnh, bà thật sự là bị chọc tức, bà không dễ dàng gì mới tự thuyết phục mình chỉ cần con gái thích là được, chỉ cần biết người kia đối xử tốt với con gái là được, nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới Lâm Vỹ Tường lại có cả vợ và con gái ở quê, vậy Hoàng Liên của bọn họ phải làm sao? Bị xem là người thứ ba sao? Nhưng rõ ràng Hoàng Liên mới là người bất hạnh nhất.

Càng nghĩ như vậy, mẹ Cố càng tức giận, chạy vào thang máy, cũng không quan tâm đằng trước có người hay không, đã xông luôn lên trước.

Bên trong phòng bệnh, Cố Hoàng Liên vốn dĩ đang im lặng lại đột nhiên cười lên: “Haha, hahaha…”

Chung Thủy Linh lo lắng nhìn cô, đôi tay khẽ nắm lấy tay cô, nhỏ giọng gọi tên cô: “Hoàng Liên…”

Ba Cố bên cạnh cũng lo lắng ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt của con gái mình: “Hoàng Liên, con đừng dọa ba sợ…”

“Hahaha…” Cố Hoàng Liên cười, nhìn Chung Thủy Linh, rồi lại nhìn về phía ba ruột của mình, sau đó mở miệng nói: “Người phụ nữ đó nói cô ta là vợ của Vỹ Tường, vậy tôi là gì?” Nói xong, nắm lấy tay của Thủy Linh kích động nói: “Thủy Linh, cậu nói xem tớ là gì của Vỹ tường? Đứa con trong bụng tớ là gì?”

Chung Thủy Linh lo lắng nhìn cô, không thể trả lời được, chỉ có thể an ủi nói: “Hoàng Liên, cậu đừng như vậy…”
Bình Luận (0)
Comment