Quân Nhân Tại Thượng

Chương 203

Trên đường quay về, Chung Thủy Linh rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Tô Cẩn Nghiêm có hơi hạ thấp, lúc lái xe không hề nói câu nào.

Chung Thủy Linh dè dặt nhìn anh, không biết lúc này ở trong vườn hoa anh đã nói gì với Tô Mỹ Dung, nhưng mà thấy anh thế này Chung Thủy Linh cũng có hơi lo lắng.

Nghĩ như thế, Chung Thủy Linh quyết định thử hỏi anh xem sao: “Cẩn Nghiêm, chị cả của anh có sao không?”

Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, không hề quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước nói: “Chị cả không chịu nói gì hết.”

Cho nên là anh cũng không biết chị cả có sao không nữa.

Nghe anh nói vậy, Chung Thủy Linh cơ bản đã có thể xác định anh còn chưa biết chuyện của Trương Tân Thành, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nhìn vẻ mặt và cảm xúc không mấy vui vẻ của anh vào lúc này, không cần nói ra thì cô cũng biết anh đang lo lắng về chuyện của Tô Mỹ Dung, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng thôi, Tô Mỹ Dung hôm nay có biểu hiện rất kỳ lạ, nếu muốn người khác không lo lắng là chuyện không thể.

Chung Thủy Linh im lặng thở dài, vươn một bàn tay ra nắm lấy tay phải của anh, an ủi: “Yên tâm đi, chị cả là người phụ nữ có thể tự đứng vững trên thương trường, không có chuyện gì có thể dễ dàng đánh bại chị ấy cả.”

Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm quay sang nhìn cô cười nói: “Anh biết, em đừng lo cho anh, anh không có việc gì.”

Chung Thủy Linh cười cười, nhìn anh gật đầu, tựa đầu lên cánh tay cô, hai mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, thật ra cô cũng có hơi lo lắng cho Tô Mỹ Dung, phản ứng hiện tại của chị có lẽ đã đoán ra được tính nghiêm trọng của sự việc lần này, ngoài ra còn có Ngô An Kỳ, nghe lời cô ta nói thì hình như cô ta cũng đã biết được gì đó, cụ thể có liên quan gì đến Cẩn Nghiêm hay không thì bây giờ cô vẫn chưa thể xác định được.

Buổi tối khi Chung Thủy Linh tắm rửa xong đang lau tóc bước ra khỏi nhà tắm thì hình như Tô Cẩn Nghiêm vẫn còn đang suy nghĩ chuyện lúc tối của Tô Mỹ Dung, tựa lưng vào giường nhíu chặt mày lại, nếp nhăn giữa trán thật sự có thể kẹp chết mấy con ruồi muỗi, ngay cả khi Chung Thủy Linh bước ra mà hình như anh vẫn chưa phát hiện ra.

Chung Thủy Linh liếc mắt nhìn anh, đương nhiên biết tâm trạng bây giờ của anh, nghĩ một lúc rồi cố ý quăng cái khăn lông của cô vào mặt anh.

Tô Cẩn Nghiêm bị một cái khăn lông đập lên người, lúc này mới chú ý thấy cô đã tắm xong ra ngoài rồi.

Chung Thủy Linh nhìn anh, cố ý nói: “Lau tóc cho em đi.”

Thay vì để anh suy nghĩ miên man một mình, còn không bằng tìm cho anh vài việc làm để phân tán lực chú ý của anh đi, ít nhất sẽ không suy nghĩ mãi về một vấn đề.

Tô Cẩn Nghiêm sao không biết suy nghĩ của cô chứ, nhưng mà cũng không từ chối, đứng dậy đi về phía cô.

Chung Thủy Linh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bóng của Tô Cẩn Nghiêm trong gương, cố ý nói: “Anh nói coi em cắt tóc ngắn có được không?”

Tô Cẩn Nghiêm ngẩn ra, giống như hoàn toàn không hiểu vì sao bây giờ cô lại hỏi anh câu này, trả lời theo bản năng: “Vì sao lại phải cắt?”

Chung Thủy Linh cong môi cười, thông qua mặt gương nhìn anh nói: “Em còn tưởng là anh sẽ không nghe thấy em hỏi gì nữa đó.”

Tô Cẩn Nghiêm không hiểu, nhìn cô trong gương nói: “Vì sao lại nói như vậy?” Tay cầm khăn lông còn không quên lau tóc cho cô.

Chung Thủy Linh quay người lại, ngửa đầu nhìn anh nói: “Suốt đêm hôm nay anh đều suy nghĩ chuyện chị cả, anh còn có thể nghe thấy em nói gì à?”

Tô Cẩn Nghiêm khẽ thở dài nói: “Anh chỉ là đang nghĩ, nếu như không phải gặp được chuyện cực kỳ nghiêm trọng thì chị cả chị ấy chắc chắn sẽ không kỳ lạ như ngày hôm nay.”

Chung Thủy Linh cũng biết tình cảm của anh dành cho Tô Mỹ Dung, cũng hiểu được cảm giác lo lắng này, nhưng mà cô không muốn xen vào chuyện này, cô không muốn anh biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Trương Tân Thành cả.

“Lúc tối khi anh đi tìm chị cả nói chuyện thì vừa khéo nhìn thấy chị ấy đang nói chuyện với Ngô An Kỳ, vẻ mặt lúc đó của chị ấy rất tức giận, nhưng mà anh cũng có thể cảm giác được hình như Ngô An Kỳ đã biết được gì đó, chị cả hình như hơi e ngại cô ta.” Tuy rằng khi đó anh cách khá xa, không nghe rõ được hai người họ nói cái gì, nhưng mà anh nhìn thấy rất rõ, lúc đó chị cả rất tức giận, mà Ngô An Kỳ lại đang mỉm cười.

Chung Thủy Linh đương nhiên không quên những câu Ngô An Kỳ đã nói ra khi khiêu khích cô trước lúc ăn cơm, nhưng mà cô cũng không có ý định nói cho Tô Cẩn Nghiêm biết, tuy rằng cô cũng không biết bí mật mà Ngô An Kỳ đang nắm giữ có liên quan gì đến Cẩn Nghiêm khi không, nhưng mà vì tránh bất cứ khả năng nào có thể xảy ra, cô cũng không muốn Cẩn Nghiêm dính dáng đến chuyện này quá nhiều.

Nghĩ như thế, Chung Thủy Linh kéo anh lên giường nhìn anh hỏi: “Cẩn Nghiêm, anh có tin tưởng chị cả của anh không?”

Tô Cẩn Nghiêm không nói gì, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

“Anh thế này là vì quá quan tâm nên bị rối loạn, dựa vào trải nghiệm và thủ đoạn của chị cả, chị ấy lại bị Ngô An Kỳ dồn vào đường cùng sao?” Chung Thủy Linh nghĩ nếu không thể tìm được cách an ủi nào tốt hơn vậy thì chỉ có thể cố gắng để anh không quan trọng hóa và phức tạp hóa vấn đề này lên thôi.

Nghe Chung Thủy Linh nói như thế, Tô Cẩn Nghiêm suy nghĩ một lúc, thật ra nghe cũng có lý, đúng là dựa vào năng lực của chị cả, nếu muốn đối phó với một Ngô An Kỳ đúng là hoàn toàn không có vấn đề gì, hoặc có thể nói là dễ như trở bàn tay, chỉ là trong lòng anh vẫn còn hơi để ý đến chuyện nhìn thấy trong vườn hoa lúc tôi.

Thấy anh lại nhíu mày lại, Chung Thủy Linh nhịn không được sờ sờ, muốn vuốt phẳng nếp nhăn đó, nhỏ giọng nói: “Đừng có nhíu mày mãi, mau già lắm.”

Nghe giọng điệu có chút giống con nít của cô cũng là cho Tô Cẩn Nghiêm nhẹ nhàng đi nhiều, cười khẽ kéo cô ngồi xuống đùi anh, nhìn cô nói: “Cho nên em đang chê anh già đó hả?”

Nói xong còn cố ý chọt nhẹ lên cái mũi cao thẳng của cô.

Chung Thủy Linh mỉm cười nghiêng đầu, cố ý nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ, nếu so sánh vẻ vẻ xinh đẹp tươi trẻ của em thì anh đúng là đã hơi già rồi.”

Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm cố ý rướn người lên dùng cằm cọ vào cổ cô, giả bộ tức giận nói: “Giỏi nha, em còn dám chê anh già nữa.”

Chung Thủy Linh bị anh cọ nên hơi ngứa, không ngừng tránh né cười duyên, giơ hai tay đầu hàng: “Ha ha, nhột quá nhột quá, em đầu hàng, em đầu hàng.”

Thấy cô đầu hàng, Tô Cẩn Nghiêm mớ thả cô ra, cười nói: “Còn dám chê anh già không?”

Chung Thủy Linh cười, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh nói: “Em có chê anh già đâu, em là trẻ vị thành niên, anh là ông chú, ông chú cùng với trẻ vị thành niên em thấy rất xứng đôi, anh còn khó chịu gì chứ?” Nói xong còn cố ý nhăn mũi nhìn anh.

Tô Cẩn Nghiêm bị cô chọc cười, cô có thể nghĩ ra cũng hay thật, thật ra sao anh lại không biết suốt đêm này cô đang cố gắng khuyên nhủ anh, làm anh đừng quá để ý đến chuyện của chị cả, tuy rằng cô không nói rõ ra, nhưng mà mỗi một việc cô làm đều đang cố gắng vì mục đích này.

Nghĩ đến đây, Tô Cẩn Nghiêm thở dài, ôm chặt lấy cô, thủ thỉ bên tai cô: “Có em ở cạnh anh thật tốt.”
Bình Luận (0)
Comment