Quân Nhân Tại Thượng

Chương 275

Chung Thủy Linh nghĩ chắc anh sẽ hỏi, nhưng không ngờ anh lại hỏi vào lúc này.

Có điều bây giờ sự việc đã đến mức này, lúc đầu nghĩ bận rộn chẳng qua cũng chỉ là không muốn anh gặp phải tổn thương, nhưng bây giờ quả thật đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nếu đã không còn ý nghĩa, thì cứ tiếp tục che giấu cũng chẳng có ích gì.

Nghĩ đến đây, Chung Thủy Linh gật đầu, không quay lại, chỉ thì thào nói: “Ừm, lúc nãy Trương Tân Thành có tìm em, muốn thông qua em để đến tìm anh.”

Tô Cẩn Nghiêm yên lặng lắng nghe, cứ như vậy mà ôm Chung Thủy Linh, không nói chuyện.

Thấy anh không nói, Chung Thủy Linh cũng không dám hỏi thêm, cầm chiếc đũa nhúng vào nước sôi sợ hãi mà khuấy liên tục.

Khi Chung Thủy Linh nghĩ anh sẽ không hỏi nữa, thì ở phía sau lại vang lên giọng nói trầm ấm của anh: “Chị ấy biết không?”

Chung Thủy Linh lắc đầu nói: “Em không dám nói lung tung.” Giống như lúc trước, cô thà cãi lời anh cũng không dám hó hé nửa lời.

Tô Cẩn Nghiêm lại im lặng, nới lỏng eo Chung Thủy Linh, xoay người rời khỏi phòng bếp.

Thấy anh buông mình ra, Chung Thủy Linh quay đầu lại hơi lo lắng nhìn anh, thấy anh không trở lại, mà chỉ lẳng lặng ngồi ở cạnh cái bàn ngoài bếp, lúc này cả người mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Đem mì đã nấu chín ra khỏi bếp đặt trước mặt Tô Cẩn Nghiêm, đưa đũa trong tay cho anh, Chung Thủy Linh nói nhỏ vào tai anh: “Ăn mì đi, không phải anh đó rồi sao.”

Tô Cẩn Nghiêm chỉ gật đầu, sau đó lặng lẽ cầm đũa lên.

Chung Thủy Linh bưng một bát nhỏ ngồi xuống trước mặt anh, thật ra cô không cảm thấy đói chút nào, có lẽ là do chiều nay xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác căng thẳng từ lúc mở vào đến lúc Trương Tân Thành đứng ở cửa, sau đó lại sợ Tô Cẩn Nghiêm biết, rồi lại đau xót khi nghĩ đến chuyện Tô Cẩn Nghiêm biết hết mọi chuyện, cả quá trình thực sự là một cực hình đối với cô, dưới sự căng thẳng cao độ như thế, cô đã không còn cảm nhận được rốt cuộc mình có đang đói hay không.

Tô Cẩn Nghiêm bình tĩnh ăn hết bát mì, sau đó quay trở lại phòng mà không nói gì.

Chung Thủy Linh dọn dẹp mọi thứ bên ngoài xong xuôi rồi quay trở lại phòng ngủ, cô nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm đang nằm dựa vào giường, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ gì đó.

Chung Thủy Linh đi vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, cởi ra một ít đồ, rồi nằm xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của anh, im lặng đem đầu tựa vào cánh tay ấy, cứ an tĩnh mà nằm bên cạnh anh như thế.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Cẩn Nghiêm cuối cùng cũng chậm rãi nói: “Thật ra, từ hồi cấp ba anh đã biết rồi.”

Anh đột nhiên nói như thế, khiến cho Chung Thủy Linh sững người một lúc, rời khỏi người anh, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và sửng sốt của cô, Tô Cẩn Nghiêm vừa nhào về phía cô vừa nhếch miệng cười, đưa tay vén mái tóc đã vướng vào miệng cô, rồi trầm giọng nói: “Lúc đó khi vừa biết được sự thật này, bản thân anh thật sự không thể chấp nhận được, người mà bản thân đã gọi là chị suốt mười mấy năm, thì ra không phải là chị của anh, mà là mẹ anh, lúc đó biết được bản thân anh cảm thấy trời đất gần như sụp đổ.”

Tô Cẩn Nghiêm nói điều này, nhớ lại cảm giác suy sụp khi đó, bây giờ nghĩ lại nó vẫn còn tươi mới như vừa mới xảy ra.

Chung Thủy Linh không ngờ rằng anh đã sớm biết từ lâu, hơn nữa mọi người còn tưởng rằng anh không hề biết, ấy thế mà anh đã biết được từ mười mấy năm về trước rồi, cho nên những năm qua mọi người hùa nhau muốn che giấu sự thật, thật ra anh cũng đã rất cố gắng hợp tác giả vờ rằng bản thân không biết gì cả.

“Cẩn Nghiêm, anh...” Chung Thủy Linh nhìn anh, muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng biết mở lời làm sao, cảm thấy vô cùng đau xót và thương tiếc cho anh.

Tô Cẩn Nghiêm đưa tay ra kéo cô lại vào lòng, rồi nói: “Lúc mới biết anh cũng rất tức giận và oán trách, nhưng mỗi lần từ trường học trở về, nhìn thấy bà ấy đối xử tốt với anh như thế, sự tức giận và oán trách bà ấy trong lòng anh cũng giảm đi một ít ”.

“Mặc dù bà ấy chưa bao giờ thừa nhận rằng bà là mẹ của anh một lần nào, nhưng trong suốt 30 năm qua bà ấy đã và đang làm tất cả những điều mà một người mẹ nên làm, lúc anh còn nhỏ, bà ấy chưa bao giờ bỏ buổi họp phụ huynh, mặc dù đều với danh nghĩa chị gái, anh biết bà ấy đã cảm thấy rằng bà ấy nợ anh suốt những năm qua, anh cũng biết bà ấy vất vả nhiều năm như vậy để bù đắp, ngoại trừ việc công khai thừa nhận anh là con trai bà, trong những năm qua bà ấy đã nỗ lực làm những điều mà một người mẹ nên làm, thậm chí còn nhiều hơn những gì mà bà ấy đã làm với Cảnh Thịnh.”

Chung Thủy Linh lắng nghe, không nói lời nào lặng lẽ nắm chặt tay anh, cho anh an ủi và động viên.

Cảm nhận được sự quan tâm của cô, Tô Cẩn Nghiêm cúi đầu hôn lên trái tim cô, nắm chặt tay cô, sau đó thấp giọng nói: “Anh thật sự không thể hận bà ấy, không lâu sau khi biết sự thật này, anh đã chấp nhận sự thật và tha thứ cho bà ấy. Chỉ là từ lúc đó anh đã có kế hoạch rời khỏi nhà họ Tô, vì thế ai cũng nghĩ lên đại học anh sẽ chọn chuyên ngành liên quan đến kinh tế, nhưng không ai ngờ rằng anh cuối cùng lại chọn trở thành một người lính, vào ngày biết anh đăng ký vào Học viện Quân sự, bà ấy nói chuyện với anh cả đêm, nước mắt không ngừng rơi, lúc đó anh thật sự muốn hỏi bà ấy tại sao, hỏi ba anh là ai, nhưng nhìn thấy bà ấy khóc anh lại không hỏi được, lúc đó anh đã nghĩ, nếu bà ấy không chủ động đề cập thì anh sẽ giả vờ như không biết gì, vì đây là quyết định ban đầu của bà ấy, vậy thì đây là một quyết định tốt cho cả anh và bà ấy, bằng cách này anh xem như mình không biết gì, dù kiếp này không cơ cơ hội gọi bà ấy một tiếng mẹ, thì cứ luôn gọi bà ấy là chị cả.”

Chung Thủy Linh nghe xong hơi chua xót, cô không biết tâm trạng của anh khi quyết định rời khỏi nhà như thế nào, cũng không biết anh đã phải chịu những áp lực như thế nào khi quyết định im lặng. Thậm chí lúc sự việc xảy ra anh chỉ là một đứa trẻ, làm thế nào để điều này không là một sự tàn nhẫn đối với anh ấy.

Dường như cảm nhận được tâm trạng thất thường của cô, giọng anh đáp lại đặc biệt bình tĩnh, thì thầm bên tai cô: “Mọi chuyện đã qua rồi, anh không sao.”

Chung Thủy Linh gật đầu, cố gắng không để cảm xúc ảnh hưởng đến anh.
Bình Luận (0)
Comment