Quân Nhân Tại Thượng

Chương 299

Tô Cẩn Nghiêm bị Chung Thủy Linh ôm chặt cho nên không thể không dừng lại, há miệng thở gấp, cảm giác mồ hôi đầy trên mặt và lồng ngực đau nhói khiến anh nhíu mày.

Thấy anh dừng lại, Chung Thủy Linh lúc này có hơi tức giận quát anh: “Anh đang làm cái gì vậy, anh điên rồi sao, vết thương trên người anh còn chưa có khỏi anh không biết sao!”

Chung Thủy Linh là tức đến khẩn trương, cô có thể hiểu được tâm trạng bực tức của anh, cũng có thể hiểu lúc này anh cần phát tiết, nhưng anh cứ như thế mà phát tiết khiến cô đau lòng, đặc biệt là vết thương trên người anh còn chưa có khỏi!

Tô Cẩn Nghiêm không nói chuyện, để mặc Chung Thủy Linh ôm mình như thế, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Thấy anh như thế, Chung Thủy Linh cũng có hơi muốn khóc rồi, theo cô mạng sống của anh còn quan trọng hơn cô, nhưng anh vậy mà không yêu bản thân như thế, anh không đau lòng cho mình nhưng cô lại đau lòng thay anh!

“Anh là đồ ngốc sao, làm gì phải lấy sai lầm của người khác đến trừng phạt chính mình, làm gì mà không quý trọng thân thể của chính mình như thế!” Chung Thủy Linh nói rồi, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, có lẽ còn có thể ngăn cản anh làm ra việc ngu ngốc như vậy, ít nhất không để anh làm hại mình như thế!

Nghĩ như thế, Chung Thủy Linh có hơi trách bản thân, dựa vào vai anh vừa khóc vừa nói: “Đều là em không tốt, em không nên gọi điện nói cho anh, không nói anh ít nhất sẽ không tổn thương mình như thế, đều tại em...”

Tiếng khóc của Chung Thủy Linh khiến Tô Cẩn Nghiêm hoàn hồn, nhìn thấy Chung Thủy Linh khóc nức nở ở trong lòng mình, Tô Cẩn Nghiêm mới ý thức mình vừa rồi đã làm tổn thương cô cỡ nào.

đưa tay để vào lưng của cô, khẽ nói: “Xin lỗi...”

Nghe thấy anh xin lỗi mình, Chung Thủy Linh lúc này mới nín khóc, ngẩng đầu nhìn anh.

Thấy nước mắt trên mặt cô, trong lòng Tô Cẩn Nghiêm có hơi áy náy, đưa tay dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi, khiến em lo lắng rồi...”

Thấy anh xin lỗi mình, Chung Thủy Linh còn có chút không nhịn được mà muốn khóc, đôi mắt to nhìn anh chăm chú, nói: “Em lo lắng tính là gì chứ, anh sao có thể không màng thân thể của mình như thế hả!” Lần trước khi thấy anh nằm trên giường bệnh, cô thật sự suy sụp, cô lúc đó đã tự nói với mình, cả đời này đều không muốn nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh như thế nữa, gương mặt tái nhợt không còn giọt máu, nói chuyện với cô cũng phải cố gượng cười.

Tô Cẩn Nghiêm lau nước mắt thay cho cô, thấp giọng nói với cô: “Anh không sao, anh đã khỏe lên nhiều rồi.”

Chung Thủy Linh căn bản không tin, có hơi tức tối quay đầu đi.

Thấy cô không chấp nhận lời xin lỗi của mình, Tô Cẩn Nghiêm đưa tay ôm cô vào trong lòng mình, thấp giọng nói vào bên tai cô: “Anh chỉ là tức giận, tức giận bản thân sao vô dụng như thế, ngay cả người nhà của mình cũng không bảo vệ được.”

Trương Tân Thành tìm anh cũng thôi đi, nhưng tại sao nhất định muốn kéo ông cụ và chị cả vào! Anh một chút cũng không muốn khiến cuộc sống của bọn họ vì điều này mà chịu ảnh hưởng, đặc biệt là chị cả, còn có gia đình của mình, nếu như chuyện này lộ ra, muốn chị với anh rể phải làm sao, còn cả Cảnh Thịnh lại phải thế nào, mỗi người đều sẽ chịu ảnh hưởng, chuyện này thật sự không phải điều anh muốn nhìn thấy! Cho nên anh mới giận bản thân, tại sao ngay cả người mình muốn bảo vệ đều không bảo vệ được!

Chung Thủy Linh từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Chuyện này không thể trách anh, chỉ có thể trách kẻ địch quá vô sỉ!”

Nghe thế, Tô Cẩn Nghiêm bối rối, khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu của cô, thấp giọng nói: “Nhưng chuyện này vẫn là vì anh mà ra, anh không thoát được trách nhiệm!”

“Ai nói!” Chung Thủy Linh hoàn toàn không đồng ý cách nói của anh, nhìn anh nói: “Muốn em nói thì người vô tội nhất trong chuyện này chính là anh, anh làm sai cái gì, tại sao những chuyện này đều bắt anh đến gánh vác!”

Không phải nói cô yêu Cẩn Nghiêm mà bênh anh, thật sự người vô tội nhất trong chuyện này chính là Cẩn Nghiêm, anh không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng năm đó đưa ra lựa chọn này đều là những người lớn, anh có thể có cách gì, những năm này anh luôn gánh lấy loại đau khổ này, lẽ nào người vô tội nhất không nên là anh sao.”

Nhìn Chung Thủy Linh, Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của anh chính là ban đầu chọn ở bên Chung Thủy Linh, sau khi ở bên cô, anh mới cảm thấy cuộc sống thì ra tuyệt đẹp như thế, mọi thứ không tồi tệ như những gì anh nghĩ.

Đưa tay ôm lấy cô, ôm chặt vào trong lòng, Tô Cẩn Nghiêm nói với cô: “Thủy Linh, cảm ơn em có thể ở bên cạnh anh.”

Chung Thủy Linh cũng ôm chặt lấy lưng của anh, trên mặt còn vương nước mắt, khóe miệng còn mang theo ý cười, gật đầu nói: “Em sẽ ở bên cạnh anh cả đời, cho nên anh không được phép làm hại thân thể của mình, từ nay về sau, thân thể của anh thuộc về em rồi, không có sự đồng ý của em, anh không được chịu một chút thương tích nào, cho dù là một sợi tóc cũng không được!” Chung Thủy Linh nói rất bá đạo, nhưng loại bá đạo này lại mang theo tình yêu của cô đối với anh.

Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, tay ôm chặt cô gái mà anh thề phải yêu cả đời này, anh cảm thấy cho dù ông trời đối với anh không công bằng, bởi vì có liên quan tới Chung Thủy Linh, những thứ này đều không tính là gì cả.

Hai người ôm nhau như vậy cũng không biết bao lâu, Chung Thủy Linh mới từ từ chui ra khỏi lòng anh, nhìn vào mắt anh nói: “Chúng ta đi xuống đi, chị cả còn đợi ở dưới.”

Nghe thấy Tô Mỹ Dung đợi anh dưới lầu, Tô Cẩn Nghiêm trầm mặc một lúc rồi nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Chị ấy vẫn ổn chứ?”

Chung Thủy Linh khẽ gật đầu, nói: “Bây giờ ổn hơn rồi, vừa nãy còn suy sụp, bây giờ sau khi an ủi chị ấy thì trông tốt hơn nhiều rồi, chỉ là trên đường luôn lo lắng anh liệu có hận chị ấy không, liệu có không tha thứ cho chị ấy hay không.”

Tô Cẩn Nghiêm không nói chuyện, đứng lặng ở đó, thật ra không thể nói là hận, cũng không thể nói không hận, khi chuyện này chưa có bị vỡ lỡ anh còn có thể tự thôi miên chính mình nói với mình Tô Mỹ Dung chính là chị cả của anh, nhưng sau khi chuyện này vỡ lỡ, anh có hơi không chắc mình nên đối mặt với chị như nào.

Thấy anh không nói chuyện, Chung Thủy Linh nhỏ giọng hỏi: “Anh còn trách chị ấy sao?”

Tô Cẩn Nghiêm ngẩng đầu, liếc nhìn cô nói: “Anh chỉ là không biết dùng thái độ gì để đối mặt với chị ấy.” Anh thậm chí không biết mình nên gọi chị cả như thế nào, là chị cả hay là mẹ?

Nhìn anh, Chung Thủy Linh có thể hiểu tâm trạng lúc này của anh, thật ra đổi lại là ai cũng sẽ không biết đối mặt như thế nào, dù sao chị cả mình gọi hơn 30 năm, đột nhiên muốn mở miệng thật sự rất khó, nhưng nếu đã vỡ lỡ rồi, bây giờ ai cũng không giấu được ai nữa, không sửa cách gọi hình như cũng sẽ cảm thấy kỳ quái, cho nên chuyện này thật sự là một chuyện rất đắn đo.
Bình Luận (0)
Comment