Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 12

Edit: Dương

***

Suốt năm ngày kế tiếp.

Chu Giác Sơn trước sau không về, tin tức hoàn toàn không có.

Căn cứ theo yêu cầu nhiệm vụ, chuyến đi Kachin lần này hắn mang đi phần lớn lực lượng tinh nhuệ và binh lính trẻ tuổi, hơn nữa thôn dân sinh sống trong thôn trại nhỏ này cũng không nhiều, đàn ông phần lớn đều bị thế lực dân tộc thiểu số địa phương gọi đi xuất chinh đánh giặc, toàn bộ thôn trại, còn dư lại đều là người già phụ nữ trẻ em, thương binh tàn binh, xa xa nhìn lại, chính là thôn trại trống trải tiêu điều...

TV nhà thôn trưởng cũng bị hỏng.

Tín hiệu của ăng ten kém đến nỗi thái quá.

Thôn dân nơi này không phải ai cũng có điện thoại di động, điện thoại cố định sử dụng phổ biến vẫn là lắp đặt hai năm trước, sinh hoạt trong thôn giản dị tự nhiên, yên lặng đơn điệu, trời vừa tối, từng nhà đều sớm tắt đèn đi ngủ, không bao lâu, ngay cả máy phát điện loại nhỏ binh lính mang đến cũng đều bị bỏ không đặt ở một bên.

...

Nhật xuất nhi làm, nhật nhập nhi tức [1].

Quật tỉnh nhi ấm, canh điền nhi thực [1].

[1] Hai câu thơ trên miêu tả cuộc sống sinh hoạt mộc mạc của người dân lao động thời cổ đại và ca ngợi thái bình. Người đời sau dùng để giải thích nông dân đi sớm về trễ, chuyên cần chất phác, sinh hoạt và làm việc có quy luật.

...

Tại Tư mỗi ngày rảnh rỗi phát hoảng, hơn nữa cô lại không biết nói tiếng Myanmar, toàn bộ người trong thôn cũng chỉ có Thang Văn và vợ thôn trưởng có thể miễn cưỡng trao đổi với cô vài cô, nhưng bọn họ gần đây có vẻ cũng bận rộn, cô lại không có việc gì để làm, cuối cùng, cô chỉ có thể cả ngày canh giữ ở cửa phòng trúc, nâng má ngẩn người, ngày qua ngày, coi chừng sinh hoạt của một mảnh trời nhỏ trên đỉnh đầu.

Cô sinh hoạt ở trong thôn này cơ bản tương đương với một người câm.

Nghe hiểu được, nhưng không thể nói được.

Không có giao tiếp cùng trao đổi của người bình thường, hơn nữa còn nhất định phải đem tất cả những suy nghĩ chôn ở trong lòng.

Có muốn học nói một chút tiếng Myanmar không, thế nhưng bắt đầu học một môn ngôn ngữ nói thì dễ mà làm thì khó...

"Vâng, đoàn trưởng. Vâng, trong thôn không có chuyện gì, ngài yên tâm đi."

Chạng vạng, Thang Văn vừa mới ngồi vào trên bàn ăn, thì có một cuộc điện thoại gọi đến, hắn ta nhìn chung quanh một chút, lập tức chống nạng rời khỏi chỗ ngồi, trốn ở một con hẻm rất bí mật ngoài bức tường nhận điện thoại.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Hắn đang ngồi ở khu vực công cộng, bối cảnh hơi ầm ĩ, cách đó không xa, có trên trăm tên lính lục quân vũ trang đầy đủ đang từ bên cạnh hắn đi đều bước qua, từng bước chân đều nhịp. Nữ binh phụ trách tiếp đãi đưa cho hắn một ly cà phê, Chu Giác Sơn thuận tay tiếp nhận, để xuống, không uống.

"Người phụ nữ kia đâu? Có phải lại muốn bỏ trốn không?"

Tuần trước, hắn đi theo cô đến bờ sông tản bộ, Du Tại Tư bịa chuyện lừa gạt hắn nói muốn đi vệ sinh, đủ loại sự tình vẫn còn sờ sờ trước mắt, biết gần một tháng, Chu Giác Sơn đã nhìn thấu cô, sự tín nhiệm của hắn đối với cô đã không còn lại bao nhiêu, lời hứa hẹn của cô với hắn lại càng không có độ tin cậy.

Thang Văn ngẫm lại, "Không có, Du tiểu thư gần đây đều rất an phận, yên tĩnh, rất ít nói chuyện, cũng không chạy loạn, ngoại trừ ba bữa cơm và đi ngủ, phần lớn thời gian đều ngồi ngây người ở trong sân."

Thang Văn biết rõ, Chu Giác Sơn lưu lại hắn ta có mục đích rõ ràng, một là dưỡng thương, hai là theo dõi.

Mặc dù lưu lại trong thôn trại phần lớn là thương binh, nhưng mọi người cũng đều biết thân phận của Tại Tư, hơn nữa thôn dân trong thôn vụng trộm báo tin, mấy trăm ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm vào cô, cho dù cô muốn chạy cũng không chạy được đến đâu.

Chu Giác Sơn hơi cúi đầu, trầm mặc trong giây lát, bưng ly cà phê lên, không nói gì.

Vừa vặn, có một đạo bước chân nhẹ nhàng đang đi tới chỗ Thang Văn.

Tại Tư rất có lòng, hôm nay ban cấp dưỡng làm canh cá trích, trong thôn những binh lính bị thương từng người từng người ăn như hổ đói, ăn một bữa cơm giống như đánh giặc, mắt thấy canh cá cũng sắp bị uống hết.

"Thang Văn, It "s time for dinner!"

(Thang Văn, nên ăn cơm tối.)

Trung Quốc có câu châm ngôn, ăn cơm không tích cực suy nghĩ có vấn đề. Vết thương trên chân cậu ta còn chưa khỏe, tuổi tác lại không lớn, chính là cậu ta cần phải nhân cơ hội ăn nhiều một chút, chăm sóc bồi bổ cơ thể thật tốt mới được.

"Cúp." Giọng nói quen thuộc truyền vào ống nghe điện thoại di động. Chu Giác Sơn trầm giọng, ánh mắt thâm sâu, để ly cà phê xuống.

Thang Văn lập tức nghe lệnh, ấn xuống nút kết thúc, xoay người, vội vội vàng vàng cất điện thoại di động vào trong túi quần.

Lúc Tại Tư xuất hiện ở cuối con hẻm, ước chừng cũng chỉ chậm hơn 0.1 giây so với động tác cất điện thoại di động của Thang Văn. Cô không nhìn thấy điện thoại di động của Thang Văn, nhưng nhìn thấy động tác nhấc tay ra khỏi túi quần, bên sườn túi quần rộng rãi hơi nhô ra hai góc nhọn nho nhỏ, khoảng cách không xa...

Con ngươi đen nhánh ở trong đôi mắt xoay tròn.

"Cậu ở đây gọi điện thoại?"

"Không có."

"Cậu đang gọi cho Chu Giác Sơn?"

"Không có."

Thang Văn liên tục phủ nhận. Vụng trộm lặng lẽ cắn chặt hàm răng, tmd, người phụ nữ này sao lại thông minh như vậy? Hắn ta rõ ràng diễn không chê vào đâu được mà.

"..." Tại Tư mỉm cười, nở nụ cười nhàn nhạt. Cô liền đoán được, Chu Giác Sơn cũng không mất liên lạc, chẳng qua là giống như lúc hắn rời đi, hắn thông báo cho tất cả mọi người, nhưng lại không hề thông báo cho cô, trong khoảng thời gian hắn không có ở đây, hắn cũng có thể sẽ liên lạc với mọi người, nhưng cũng sẽ không liên lạc với cô...

Không nói cho cô, có thể cũng có lợi cũng có hại, dù sao thân phận của cô cũng là phóng viên chiến trường, hành động quân sự giữa hai bang này bất kể là xuất phát từ góc độ nào, cô tự nhiên vẫn là biết càng ít càng tốt...

Tại Tư mím môi, sóng mắt khẽ động, nhún vai, tiếp tục nói, "Chu Giác Sơn vừa đi vài ngày, cậu là văn thư của anh ta, nếu như anh ta thật sự không liên lạc với cậu thì làm sao cậu có thể ngồi yên ở đây."

Đoạn đường Chu Giác Sơn đi Kachin dữ nhiều lành ít, chiếu theo lòng trung thành của Thang Văn đối với Chu Giác Sơn, cậu ta ắt phải đúng giờ hỏi thăm động tĩnh của Chu Giác Sơn, vì hắn trải sẵn một đường lui, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Huống chi, mấy ngày nay Chu Giác Sơn không có ở đây, những binh lính bị thương trong thôn trại này, binh cấp dưỡng, lính quân y, từng người từng người vẫn chăm chỉ làm việc như cũ, làm việc gọn gàng ngăn nắp. Bộ đội vũ trang độc lập của dân tộc thiểu số ở Myanmar trên cơ bản có thể đạt đến trình độ và tố chất như thế nào, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, những người này quen thói không tập trung, nếu như không có người ở phía sau hạ mệnh lệnh và yêu cầu chuẩn xác thì bọn họ nhất định không làm được như bây giờ.

Mấy ngày gần đây Tại Tư đúng là rảnh rỗi đến ngây người, nhưng ngây người cũng không có nghĩa là ngu ngốc.

"Anh ta có nói lúc nào mới có thể trở về không?"

Giọng nói của cô quả quyết, nghiêng đầu nhìn Thang Văn.

Quyển nhật ký của cô bị Chu Giác Sơn mang đến Kachin, nếu như tình huống cho phép, cô muốn tìm một cơ hội đem đồ từ trong tay hắn lấy về...

Thang Văn sờ sờ cổ, có chút lúng túng.

"Cậu không nói thì tôi đi hỏi người khác cũng giống vậy." Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, những binh lính bị thương kia cũng không nói năng thận trọng như Thang Văn, Tại Tư trở về tùy tiện lấy một món đồ hối lộ một chút, cô cũng không tin không có ai nói cho cô biết.

"The day after tomorrow!"

(Ngày kia!)

Nhìn thấy Tại Tư bước đi, Thang Văn vội vàng ngăn cản cô ta. Hắn ta cau mày, có chút khẩn trương nói ra.

"Cô đừng tiết lộ với đoàn trưởng."

Cái này thật ra cũng tính là cơ mật quân sự, hắn ta đã thề không nói cho cô ta biết.

Tại Tư cười gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Thang Văn chống nạng, khập khiễng trở lại chỗ ăn cơm.

Tối đó, đêm khuya vắng người, trong núi tản ra hơi nước ấm áp, toàn bộ thôn trại bị bao phủ trong một lớp màn sa mịt mù, tiếng ve kêu trên cây không ngừng nghỉ, mặt trăng trên đầu, một mình Tại Tư ngồi trước bàn đọc sách trong phòng trúc, ngắm nhìn giấy bút Chu Giác Sơn đã dùng qua, như có điều suy nghĩ.

Ngày kia Chu Giác Sơn trở về...

Ngày mai là lễ hội Ánh sáng mỗi năm một lần của Myanmar...

Lễ hội Ánh sáng còn gọi là "Lễ dâng áo cà sa", là ngày lễ mà người Myanmar hết sức coi trọng, hàng năm đến thời gian này, đêm trăng tròn, tín nam thiện nữ đều phải hướng về phía nhà sư kính dâng áo cà sa, đốt đèn nghênh thần [2], tổ chức đủ loại hoạt động vui chơi.

[2] Nghênh thần: nghênh (迎) trong hoan nghênh, đón tiếp; thần (神) trong thần linh. Nghênh thần: đón tiếp thần linh.

Đến lúc đó, người nhất định sẽ nhiều, tình cảnh cũng sẽ rất hỗn loạn, cô có nên lợi dụng thời cơ này rời khỏi chỗ này hay không...

Ý tưởng chạy trốn lại lần nữa nổi lên, mặc dù lần này cũng không có nguy hiểm cấp bách như lần trước, nhưng ít nhiều cô vẫn còn muốn chạy trốn, dù sao Chu Giác Sơn đối với cô cũng không tín nhiệm, cô cần gì phải an tĩnh yên phận mà lưu lại ở bên cạnh hắn.

Trước tiên lập kế hoạch rồi hãy nói, đến lúc đó đi hay không đi, phải bình tĩnh xem xét tình huống cụ thể.

Nghĩ như vậy, Tại Tư mở bút máy của Chu Giác Sơn, nhanh chóng viết lên tờ giấy trắng ở trên bàn.

Cô vẽ một tấm bản đồ, đánh dấu vào các dấu hiệu trọng điểm.

Thật ra thì vẫn là rất đơn giản, chủ yếu là vì mấy ngày nay Chu Giác Sơn không có ở đây, cô quan sát tỉ mỉ, mỗi ngày nhìn như là ngồi ở cửa buồn chán ngây người, nhưng thực ra đa phần thời gian là đang tính toán thời gian binh lính tuần tra đi qua trước cửa và thời gian đổi ca của bọn họ. Ngây người ở trên chiến trường hai năm, cô biết rõ, bất kể là sắp xếp chính xác đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần là do con người tạo nên, thì nhất định sẽ tồn tại các loại vấn đề và sơ hở.

Cô có thể nắm bắt được sơ hở tuần tra khi tốp binh lính đổi ca và đi ăn vào lúc 7 giờ 25 phút tối mai, ngụy trang một phen, trà trộn trong thôn dân, đi theo bọn họ đến ngôi chùa gần nhất.

Về phần còn lại của kế hoạch trốn thoát, giống như kế hoạch lần trước cô tính toán ở bờ sông. Chùa miếu ở Myanmar thông thường đều xây ở ven sông, ở gần đó nhất định sẽ có thuyền hoặc phương tiện giao thông khác, chỉ cần cô có thể thoát khỏi tầm nhìn của binh lính, sẽ dọc theo sông Namtu đi lên phía Bắc, cô có thể chạy tới bến cảng Ruili, trở lại trong nước.

Cho dù không chạy, cô cũng quyết tâm muốn đi ra ngoài xem xét xung quanh.

Tại Tư nghĩ như vậy... để bút xuống, đứng dậy.

Trong phòng ngủ sáng sủa, có người kéo rèm cửa sổ xuống, Tại Tư xác nhận lại một lần cửa sổ xung quanh, hình ảnh trong lành đột nhiên trở hương diễm, bên giường, một người phụ nữ đang cởi váy, cởi áo lót, vén lên mái tóc dài đen nhánh, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, dáng người yểu điệu duyên dáng, cảnh xuân kiều diễm, choáng váng đến tận cùng.

Chu Giác Sơn trong nháy mắt khép lại máy tính xách tay.

Xin lỗi, hắn không phải cố ý nhìn lén.

Người trong hình ảnh không hề phát hiện, tự nhiên tắt đèn đi ngủ.

Một bàn tay Chu Giác Sơn đè lên máy vi tính, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt bàn, trong đầu càng không ngừng hiện ra hình ảnh vừa nãy trong máy vi tính... Hắn vội vàng cởi ra cúc cổ áo sơ mi, mở bao thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, tính toán tốt thời gian, mới lại một lần nữa mở máy vi tính.

Hình ảnh theo dõi đã biến thành màu đen, trong phòng không một tiếng động, chứng minh người phụ nữ kia đã ngủ, hắn lùi lại thời điểm năm phút trước, nhấn hai lần phím bên trái, phóng to sơ đồ phác thảo mà Tại Tư vẽ xuống.

7 giờ 25 phút tối...

Chùa miếu...

Ngồi thuyền...

"TMD." Nói một đằng làm một nẻo, hắn biết ngay người phụ nữ này không yên phận được mấy ngày mà.

***

Lời tác giả:

Tại Tư: Lên đường, về nhà ~~

Chu Giác Sơn: Anh ở trạm cuối chờ em.
Bình Luận (0)
Comment