Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dương

***

Ngày thứ hai, Chu Giác Sơn đi xuống giám sát đường quốc lộ ở dưới chân núi, gặp phải một trận mưa lớn, đêm đó không thể quay về.

Ngày thứ ba, cảnh sát thị trấn Daren gửi bản báo cáo xét nghiệm tử thi chi tiết của tài xế xe tải cho quân đội bang Nam Shan, Chu Giác Sơn mặc dù có chạy về, nhưng lại vội vàng rời đi, sau đó lại vội vàng đi thăm thôn dân và thợ mỏ dưỡng thương ở trong thị trấn, đêm hôm đó vẫn như cũ không về.

Mấy ngày trôi qua, Tại Tư cũng không biết Chu Giác Sơn là cố ý hay là vô tình... Nói chung mỗi ngày cô đều ngoan ngoãn ở trong khu mỏ, nhưng hết lần này đến lần khác cũng chưa từng thấy qua bóng dáng của hắn.

Cô không yên tâm...

Không phải là hắn đang cố ý tránh né cô chứ?

Nhưng gần đây hắn và cô rõ ràng vẫn yên ổn không có chuyện gì, rốt cuộc là hắn tránh né cô cái gì, lại vì sao muốn tránh né cô?

Cách một ngày, lại là một buổi chiều âm trầm, chân trời mây đen giăng đầy, ánh sáng bị tầng mây sẫm màu chôn giấu đi, không lâu lắm, trong khu mỏ nổi lên gió lớn lạnh thấu xương, gió như lưỡi dao sắc bén, lại càng giống như một con sư tử đang rống lên, gầm thét, nổi điên, cắn xé từng lều vải quân dụng màu xanh biếc.

Trong chớp mắt, trời đất tối tăm, không khí như nuốt chửng cả sông núi...

Tất cả đều là điềm báo cơn mưa muốn tới.

Tại Tư ngồi ở cửa lều, nhanh chóng giúp Khang tẩu thu dọn quần áo mà bà mới phơi khô được một nửa. Bên ngoài lều, có hai thân ảnh một cao một thấp quen thuộc từ đỉnh núi phía xa ngược chiều gió lớn rảo bước đi tới.

Không lâu lắm, hai người kia đi tới gần đây, hai người họ khẩn trương bước tới, vội vã hấp tấp, trong tay còn ôm hai cái túi dệt [1] màu đen.

[1] Túi dệt: hình ảnh ở cuối chương.

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. Trời ơi, mày nhanh lên một chút..."

"Tới rồi tới rồi."

Người cao liên tục thúc giục người thấp, người thấp liên tục lên tiếng trả lời.

Dưới đáy túi dệt bị thủng một lỗ nhỏ, hai người cũng không phát hiện, gió lớn thổi tới, người thấp vừa gầy lại vừa nhỏ, gần như sắp không ôm nổi cái túi, đành phải dùng đầu gối chống ở dưới đáy túi nâng lên. Một cuộn tiền Kyat bó thành hình trụ trùng hợp từ lỗ thủng của túi rơi ra, theo độ dốc của mặt đất, nhanh chóng lăn xuống, hai giây sau, lăn đến bên chân Tại Tư.

...

Hai người đồng thời nín thở, nuốt nước miếng, khẩn trương đứng tại chỗ.

Tại Tư đem quần áo trong tay đặt trên đầu gối, khom lưng, nhặt lên cuộn tiền Kyat ở dưới chân.

Một cuộn tiền toàn tờ 5000 Kyat được bó rất chắc chắn, cô vội vàng nhìn lướt qua, đơn giản liếc mắt một chút, ít nhất cũng phải 500.000 Kyat.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía hai người trước mặt, trùng hợp hai người này cô đều biết. Hai chàng trai mười bảy mười tám tuổi, dáng dấp gọn gàng sạch sẽ, vừa là thôn dân thôn Naung Kyo, vừa là thợ mỏ trong mỏ Pinpet.

Cô khẽ cười một tiếng, giơ tay đưa tiền cho họ, "Phát tiền lương?"

...

Hai chàng trai nhìn nhau, sau đó gật đầu.

Người cao bước lên một bước, lòng bàn tay đầy mồ hôi xoa xoa vào ống quần, mím môi, định đưa tay nhận lấy cuộn tiền trong tay Tại Tư.

Tại Tư lẳng lặng nhìn cậu ta, tay vẫn không nhúc nhích.

Cậu ta cẩn thận từng li từng tí, chậm rãi nắm được một chút bên rìa cuộn tiền...

"Phát tiền lương mà cần dùng đến túi dệt to vậy sao?" Tại Tư đột nhiên đổi ý, cầm tiền thu về. Cô bình tĩnh nhìn cậu ta, ngón tay trắng nõn tùy ý gảy gảy sợi dây thun buộc cuộn tiền.

Phương pháp in ấn và chống tiền giả của đồng Kyat và nhân dân tệ vô cùng giống nhau, nếu là tiền thật thì bên rìa mỗi một tờ tiền đều sẽ in số seri. Thật trùng hợp, những tờ tiền này đều không quá mới, nhưng số seri đều là những con số liên tiếp nhau. Ở trong nước, thông thường, chỉ có lấy số lượng tiền mặt lớn ở trong ngân hàng mới xuất hiện tình huống như vậy.

Hơn nữa vẻ mặt của hai người kia, bồn chồn lo sợ, cẩn thận dè dặt, rõ ràng đã rất mệt mỏi đầu đầy mồ hôi cắn răng chịu đựng, nhưng lại không nỡ bỏ hai cái túi trong ngực mình xuống.

Là tiền sao?

Trực giác nói cho cô biết, trong hai cái túi dệt kia đều là tiền mặt.

Người thấp kinh sợ, đụng đụng vào người cao.

Người cao lưỡng lự, không biết nên trả lời thế nào.

Hơn nữa, bọn họ cũng không quen người phụ nữ Trung Quốc trước mắt này, chỉ là mấy người phụ nữ trong nhà rất quen thuộc với cô ấy mà thôi, ở miền núi Myanmar, đàn ông tuyệt đại đa số đều tham gia quân ngũ, còn lại một phần nhỏ đi ra ngoài làm việc, còn phụ nữ thì chủ yếu ở lại vùng núi xa xôi chăm sóc lớn nhỏ trong gia đình, có một ít phụ nữ lớn tuổi, cả đời cũng chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, cũng không biết cái gì là xe thể thao, không biết cái gì là thang máy, thậm chí bọn họ nhận thức tiền không phải bằng các con số, mà là dựa vào màu sắc, hoa văn và kích cỡ của các tờ tiền.

Bọn họ nhận biết Du Tại Tư, là bởi vì chị em gái trong nhà, trưởng bối, trẻ con thường xuyên nhắc đến cô ấy.

"Anh ơi, hôm nay Du tiểu thư dạy cho em một cách bện tóc mới, chia tóc làm bốn phần rồi bện lại. Anh nhìn đi, có đẹp không?"

...

"Tiểu tử thối, đừng có lộn xộn, mẹ mày vừa mới phơi xong vỏ quýt đấy! Vỏ quýt kia có thể tránh say xe, trị ho khan, giải rượu, trị nghiến răng khi ngủ, lợi hại nhất là nó còn có thể trị chứng táo bón... Mẹ mày đã khó chịu cả nửa đời người rồi, thật vất vả mới có thể chữa được... Đây đều là tiểu mỹ nữ bên cạnh Chu trưởng quan nói cho mẹ mày biết đấy."

...

"Em trai em trai, chú mày mau tới đây, cái đồng hồ đeo tay chạy sai giờ mà lúc trước chú mày mua ở chợ đồ cũ đấy, Du tiểu thư sửa được rồi! Cô ấy nói cho anh... Nói cái gì mà từ trường ảnh hưởng, ảnh hưởng đến cái gì mà chuyển động cơ học... Dù sao thì loại bỏ một chút nam châm là tốt rồi, chú mày nhìn xem, bây giờ đồng hồ không chạy chậm nữa rồi!"

...

"Chú nhỏ, chú nhìn xem, đây là thuyền lớn mà chị gái người Trung Quốc kia dạy cháu gấp, chị ấy nói ở vùng ven biển Trung Quốc có rất nhiều rất nhiều bến cảng rộng lớn và tàu thuyền, còn có rất nhiều tòa nhà cao chọc trời, có thể đứng ở trên lầu cao chót vót chạm đến đám mây nữa đấy."

...

Đây chỉ là một số ít, còn vô số lời kể khác nữa. Hai chàng trai dần dần hồi tưởng lại, trong giây lát, càng là không nhịn được cảm khái.

Bọn họ không sợ vất vả, không sợ mệt mỏi, mặc dù bọn họ tuổi không lớn lắm, nhưng bọn họ vẫn là trụ cột của những người phụ nữ trong gia đình, bọn họ sẵn sàng dùng thời gian một năm đi kiếm tiền bằng tiền lương nửa tháng của người khác, chỉ là vì có thể cải thiện một chút hoàn cảnh trong nhà. Nhưng mà có ít thứ có thể dùng tiền mua được, có ít thứ có dùng tiền cũng không mua được, Du Tại Tư dạy cho người nhà bọn họ dùng những đồ vật, chính là những thứ bọn họ dễ dàng bỏ qua, quên lãng, thậm chí cả đời này cũng chưa từng nghĩ tới...

"Du tiểu thư, tôi biết rõ cô là người tốt. Cô cũng quan tâm đến người nhà chúng tôi, chúng tôi từng chút đều nhớ rõ." Nếu như hôm nay đổi lại là người khác, hai người bọn họ có thể tình nguyện bỏ qua 500.000 Kyat trong tay cô ấy và cũng sẽ không nói gì. Chỉ có điều... "Nếu như cô hỏi, chúng tôi sẽ nói thật với cô."

Hai người một cao một thấp ngồi xổm xuống, nâng túi dệt lên, băng qua gió lớn đi vào trong lều vải của Tại Tư.

Bọn họ kéo rèm cửa xuống, sau đó mở khóa kéo túi dệt, quả nhiên là hai túi đầy tiền mặt.

Khang tẩu đứng ở một bên, che miệng, quả thật lấy làm kinh hãi.

Hai người đứng ở trước mặt Tại Tư, một chữ cũng không bỏ sót, đem nguồn gốc của số tiền này từ đầu đến cuối thuật lại một lần cho Tại Tư.

"... Chính là như vậy, chúng tôi là nhặt được tiền."

Tại Tư gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Thật ra cô vốn cho là hai người này làm cái gì đó thương thiên hại lý [2], giết người cướp của, định đem hai người này và hai túi tiền giao cho quân đội xử lý. Nhưng ai có thể nghĩ đến... "Hai người vậy mà nhặt được nhiều tiền mặt như vậy ở chân núi phía sau núi mỏ?"

[2] Thương thiên hại lý: làm việc nhẫn tâm, không có tính người.

"Đúng, ngay bên trong đường hầm không xa phía sau núi mỏ."

Đường hầm đó vốn là một điểm tham quan du lịch khá nổi danh ở quốc nội thuộc thị trấn Daren, là một tuyến đường sắt trong đường hầm, được xây dựng từ thời thuộc địa Anh [3], đã có gần trăm năm lịch sử. Thế kỷ trước sau khi quân đội Anh rời khỏi, quân đội chính phủ đã vài lần tính toán từ đường hầm này sử dụng đường sắt để xâm chiếm Nam Shan, sau đó lãnh đạo quân đội Nam Shan ra lệnh một tiếng, phá bỏ đường sắt, đường hầm trái lại vẫn còn lưu giữ.

[3] Thời thuộc địa Anh: từ năm 1824 đến năm 1885, Anh quốc đã 3 lần phát động chiến tranh xâm chiếm Myanmar, năm 1886 Anh quốc xếp Myanmar như một tỉnh của Ấn Độ lệ thuộc Anh. Ngày 4 tháng 1 năm 1948, Myanmar tách khỏi liên bang Anh và tuyên bố độc lập, thành lập liên bang Myanmar. (Theo chú thích của tác giả)

"Một đoạn thời gian trước người Nam Ngõa quấy nhiễu khiến cho toàn bộ mọi người trong thị trấn đều bất an, trước kia thường có người đi dạo hóng gió gần chỗ đường hầm đó, nhưng mà gần đây cũng không ai dám đi. Tôi cùng cậu ta gan lớn, hai chúng tôi cũng thấy trời sắp mưa, thời tiết nóng bức, muốn đi vào trong đường hầm hóng mát."

Dù sao cũng không nghĩ tới... Hai người bọn họ vừa mới đi tới gần cửa đường hầm liền nhìn thấy hai túi dệt màu đen, hai người rất tò mò quấy phá nên chạy đến xem, kết quả... Phát hiện hơn mười tỷ Kyat.

"Du tiểu thư, số tiền này nhiều như vậy, chúng tôi cũng không dám muốn." Hai chàng trai này mặc dù không có văn hóa gì, nhưng cũng không ngốc, làm gì có chuyện tốt như thế từ trên trời rơi xuống, nhiều tiền như vậy, lại còn lộ liễu để ở chỗ đó, nhặt hay không nhặt, bọn họ đều đã do dự rất lâu...

Người thấp nói tiếp, "Du tiểu thư, cô xem, máu trên này cũng đã đông lại rồi, cũng không phải còn mới, cho nên tuyệt đối không phải là chúng tôi làm, chúng tôi xin thề, chúng tôi không có nửa điểm quan hệ."

Nếu như cậu ta không đề cập tới thì Tại Tư cũng không chú ý, cô khom lưng, đẩy đẩy cái túi, cẩn thận kiểm tra một lần.

Túi thì sạch sẽ, nhưng tiền ở bên trong có vết máu, hơn nữa tiền ở phía dưới rõ ràng dính nhiều máu hơn cũng bẩn hơn tiền ở phía trên...

Điều này nói rõ có người từng đổi qua hai cái túi này.

"Thời điểm hai người đi ra phía sau núi mỏ, trên đường đi có gặp ai mang theo trên người loại túi lớn tương tự như thế này không?"

Hai chàng trai một cao một thấp nhớ lại, nhíu mày, lắc đầu, "Không có, chúng tôi cả đi cả về cũng chưa từng gặp qua người như vậy."

Tại Tư gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát...

Khang tẩu đột nhiên nói, "Tiểu thư, cổng chính của khu mỏ không phải là có lắp đặt máy giám sát sao? Máy giám sát có thể quay được toàn bộ. Trừ phi đối phương có phòng bị trước, bằng không cầm hai cái túi lớn như vậy, nhất định là không giấu được."

Tại Tư được Khang tẩu đánh thức, ánh mắt sáng lên, "Không sai!"

Cô nghĩ tới, từ khi giếng mỏ xảy ra sự cố sụp xuống, Chu Giác Sơn liền cho người lắp đặt hai máy giám sát ở cổng chính của khu mỏ.

Bên ngoài mưa to gió lớn, Tại Tư không nghĩ nhiều như vậy, cầm lên một cái ô, nhanh chóng chạy đến phòng giám sát cách đó không xa.

Trong tay cô đang nắm con chuột, nhanh chóng di chuyển, đem video giám sát trong 24 giờ qua chuyển ra ngoài.

Màn hình lọc ra được một đoạn cắt, đoạn cuối video cho thấy... Vào lúc hai giờ sáng, có một người hành tung kỳ lạ, trước ngực căng phồng, giống như là trong ngực giấu hai cái túi vải bố.

Một người thấp, hơi béo, đội mũ, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt... Nhưng trên người vẫn mặc quân phục, Tại Tư đem hình ảnh phóng to, lại phóng to hơn, nhìn thấy một đường gấp khúc đậm trên cầu vai của đối phương...

Vóc người này cô rất quen thuộc...

Cấp bậc này cô càng quen thuộc hơn!

Khang tẩu đúng lúc đi tới, Tại Tư lo lắng hỏi bà, "Miêu Luân ở chỗ nào?!"

"Miêu Luân? Hắn ta phụ trách sửa đường, phỏng chừng bây giờ người ở dưới chân núi, ở cùng một chỗ với Chu trưởng quan."

...

***

[1] Túi dệt

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
Bình Luận (0)
Comment