Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 67

Edit: Dương

***

Trong chớp mắt, xung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Họng súng trên trán lạnh ngắt.

Tại Tư chậm rãi ngước mắt nhìn, nhìn Triệu Tuấn, quá khứ ngày trước bay nhanh như gió giống như đèn kéo quân [1] xoay vòng quanh, một khắc cũng không ngừng, từ trong đầu cô và dần hiện ra trước mắt.

[1] Đèn kéo quân: là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.

Mấy giây sau, cô rốt cuộc hoàn toàn xác định, một đường ánh sáng âm trầm đang khúc xạ ở trên súng ngắn hoa văn thánh giá mà Triệu Tuấn đang nắm chặt trong tay, khẩu súng ngắn mà ông ấy nắm trong tay, đúng là để ở trên đầu của mình.

Cô không thể tin được, người trước mắt này...

Là ba ruột của cô. Là người mà cả đời này cô chưa bao giờ hoài nghi tới.

Cô lùi về sau hai bước, không đau khổ, chỉ là không thể hiểu nổi. Cô không hề mở miệng, cũng không hề giãy giụa, hơi rũ mắt xuống, mắt nhìn chằm chằm tờ giấy có phần cũ nát ở trong tay mình.

Ánh mắt Triệu Tuấn thâm trầm, hạ thấp họng súng một chút, "Muốn nói cái gì thì nói đi."

"Nói cái gì?"

"Bây giờ là ba đang hỏi con." Sắc mặt Triệu Tuấn chợt biến, đôi mắt nghiêm túc, lên đạn cho súng ngắn hoa văn thánh giá trên tay.

Tại Tư mím môi, mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh nhìn ông ấy, trong lòng ngũ vị tạp trần [2], "À, vậy con muốn hỏi một chút, ba chính là dùng khẩu súng này giết chết ba của Cao Hán sao?"

[2] Ngũ vị tạp trần (五味杂陈): miêu tả cảm xúc phức tạp không rõ ràng.

Cô giương mắt lên, cười khổ một tiếng, nhìn về phía khẩu súng ngắn hoa văn thánh giá trong tay Triệu Tuấn.

Tại Tư còn nhớ rõ, lúc trước Cao Hán có nói qua, lúc quân đội Bắc Shan phát hiện thi thể của ba cậu ở ấy ở vùng ngoại ô, trên người ba cậu ấy có nhiều vết thương, vết thương trí mạng nhất, chính là do một viên đạn hoa văn thánh giá của khẩu súng ngắn 9mm.

Cô tạm thời ngây thơ cho rằng, Triệu Tuấn hẳn là còn có chút nhân tính. Lẽ nào ông ấy thật sự một bên âm thầm giết ba của người ta, một bên khác lại ngoài mặt quan tâm chăm sóc người nhà người ta? Ông ấy thế nhưng là kẻ thù giết ba của Cao Hán, phá hủy gia đình của cậu ta, lại phá hủy nửa đời sau của cậu ta, giả bộ làm người tốt như vậy... Có phần hơi khiến người ta ghê tởm.

Triệu Tuấn cúi đầu, trầm thấp trả lời, "Không sai, là ba."

Tại Tư ngoài mặt bất động thanh sắc, bàn tay ở sau lưng âm thầm móc ra con dao quân sự Thái Lan giấu ở bên hông, Triệu Tuấn liếc mắt nhìn thấu, trong nháy mắt đá bay cả người và dao.

"Con đừng cho là ba không dám nổ súng."

Ông có thể còn chưa đến mức giết Tại Tư, thế nhưng nổ một phát súng hù dọa một chút, lúc cần thiết, ông cũng sẽ không mềm lòng nương tay.

Tại Tư bị đau, cố sức từ dưới đất bò dậy, cô nhìn thoáng qua con dao quân sự sớm đã bay xa, dùng mu bàn tay lau một chút máu từ khóe miệng chảy ra, cô sợ chết không? Có súng thì có là gì, nếu như cô tham sống sợ chết thì cô cũng sẽ không tới Myanmar này.

Ngoài cửa sổ, đứa bé nhà hàng xóm đúng lúc đi ngang qua, trong sân truyền đến tiếng nói chuyện, hình như Bạch Tĩnh đang làm bộ trêu chọc đứa bé, cô ấy còn dùng mấy từ Myanmar mới biết gần đây trao đổi với đối phương.

Triệu Tuấn lùi lại, quay họng súng về phía Tại Tư, lại nhanh chóng đóng cửa sổ trúc lại.

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm Triệu Tuấn, "Ông không phải là Triệu Tuấn..."

"Con đừng có nói hươu nói vượn."

"Tôi nói hươu nói vượn?"

"Đúng, con nha đầu này thậm chí ngay cả ba ruột đều không nhận ra, con bây giờ là đang nói hươu nói vượn!"

Tại Tư cười nhạo một tiếng, lệ nóng cũng trào ra, "Là tôi nói hươu nói vượn? Thế sao ông không nhìn xem bây giờ bản thân ông biến thành đức hạnh gì! Ngay cả ông cũng xứng kêu Triệu Tuấn sao, Triệu Tuấn ông ấy đối nhân xử thế ngay thẳng, ông ấy là cảnh sát! Lúc còn sống tuy rằng ông ấy cũng gặp qua tình cảnh hối lộ, nhưng không lay chuyển được ông ấy! Thời điểm tôi bốn tuổi, ông ấy ở cảnh đội cũng đã nhận được huân chương hạng 2 dành cho cá nhân, ông ấy vì hoàn thành nhiệm vụ có thể nằm vùng ở biên giới Myanmar – Trung Quốc ba ngày ba đêm không ngủ, dịp lễ tết ông ấy còn dẫn theo người của cảnh đội đi thôn trại phụ cận giúp đỡ bà con lợp nhà sửa đường, kỳ nghỉ tết âm lịch hàng năm ông ấy đều ở trong đội chủ động nhận trách nhiệm trực ban, ở trong trí nhớ của tôi, ông ấy vẫn luôn đầu đội trời chân đạp đất [3], ông ấy chính là người anh hùng, nếu như ông ấy vẫn còn sống, ông ấy nhất định sẽ coi thường chuyện mà ông đang làm!!!"

[3] Đầu đội trời chân đạp đất: ý chỉ tinh thần bất khuất.

Tại Tư rống lên, nước mắt chảy như mưa.

Triệu Tuấn không thèm nể mặt, từ trên tường lấy ra một đoạn dây thừng trói Tại Tư lại, ông đã khóa cửa rồi, ông cũng không sợ Bạch Tĩnh cô ấy đột nhiên xông tới phát hiện, "Con muốn nói thế nào thì nói, con cho rằng ba đã chết cũng được, không nhận ba là ba con cũng có thể, nói tóm lại hai ngày nay con không được chạy loạn, chờ ba hoàn thành nhiệm vụ lần này, ba sẽ đưa con quay về Trung Quốc."

Tại Tư dùng sức giãy giụa, "Nhiệm vụ gì? Không phải ông đã phản bội rồi sao, mục đích của Đan Thác đến Nam Shan lần này chính là vì muốn đoạt được hợp tác lâu dài, Ngô Tứ Dân đã bị bắt rồi, Hồ Nhất Đức lập tức sẽ soán vị, dựa vào quan hệ bí mật của Hồ Nhất Đức và Đan Thác, hợp tác với Nam Shan lần này nắm chắc mười phần, nhiệm vụ của ông không phải đã hoàn thành rồi sao?"

Kế tiếp, Đan Thác bên này, bởi vì Sài Khôn quá đa nghi, một mực không chịu giao nhiệm vụ buôn lậu cho Triệu Tuấn, cho nên ông ấy tạm thời nhàn hạ. Nhưng mà sự tình gần đây ngay trước mắt, thật ra cũng chính là Triệu Tuấn muốn vận chuyển nhóm quân hỏa và ma túy kia qua Trung Quốc... Trừ phi...

"Thật ra đối tượng mà ông dựa vào không phải là Đan Thác? Mà là Hồ Nhất Đức? Hồ Nhất Đức muốn phái ông đi Trung Quốc buôn lậu quân hỏa và ma túy?"

Triệu Tuấn trầm mặc trong chớp mắt, nhìn sâu vào Tại Tư.

Tại Tư nhưng trong nháy mắt đã hiểu rõ...

Cô rốt cuộc đã hiểu toàn bộ rồi...

Hóa ra... Vì sao Triệu Tuấn ẩn núp ở Myanmar mười mấy năm cũng không tra được ông trùm phía sau buôn lậu ma túy và quân hỏa? Vì sao Interpol nhìn chằm chằm vào vụ án này nhiều năm như vậy mà vẫn không có nửa điểm tiến triển? Bởi vì Triệu Tuấn là nội gián, ông ấy đã sớm bị Hồ Nhất Đức mua chuộc, vụ án này từ đầu cũng đã hỏng rồi, một vụ án thối nát từ gốc rễ, ngay cả nền móng đều hỏng rồi, làm sao còn có thể tiếp tục ra hoa kết quả?

Có liên quan đến nhiệm vụ Chu Giác Sơn nằm vùng ở Nam Shan, cô đại khái đều đã hiểu rõ...

Vì sao Chu Giác Sơn rõ ràng có nhiệm vụ khác nhưng vẫn gạt cô không nói cho cô biết? Vì sao những binh lính ở khách sạn kia cho rằng Chu Giác Sơn và Hồ Nhất Đức là một phe? Bởi vì, kia có lẽ cũng là một trong những nhiệm vụ Interpol giao cho Chu Giác Sơn.

Dù sao qua nhiều năm như vậy, vụ án này vẫn luôn không có đột phá, cho dù đổi lại là người khác, vậy cũng có thể phát hiện ra trong này đại khái là xuất hiện nội gián. Cho nên, nhiệm vụ của Chu Giác Sơn nhảy dù đến Nam Shan, cũng không chỉ là muốn bắt Hồ Nhất Đức về tội buôn lậu quân hỏa và ma túy, trên người anh kỳ thực còn gánh vác trọng trách nặng nề — đó chính là phải tìm được nội gián ẩn sâu ở trong nội bộ cảnh sát.

Chu Giác Sơn và Hồ Nhất Đức hợp tác, căn bản là dưới sự an bài của Interpol giả vờ diễn trò... Anh là đang lợi dụng Hồ Nhất Đức, tìm hiểu nguồn gốc, tìm kiếm nhiều thông tin liên quan đến Triệu Tuấn phản bội.

Mà dựa vào thông tin mà anh đang nắm giữ, có lẽ anh cũng đã sớm khóa được thân phận của Triệu Tuấn, nhưng Triệu Tuấn dù sao vẫn là ba ruột của Tại Tư, huống chi Triệu Tuấn còn có ân cứu mạng với Chu Giác Sơn, chuyện này làm sao Chu Giác Sơn có thể mở miệng? Chuyện giống như vậy, nếu đổi lại là Tại Tư, cô cũng không biết nên xử lý như thế nào...

Tất cả mọi chuyện cuối cùng cũng đã rõ ràng. Chẳng trách, chẳng trách Chu Giác Sơn vẫn luôn có chỗ giấu diếm cả cô và Triệu Tuấn, thậm chí ngay cả Triệu Tuấn cũng không thể biết rõ toàn bộ nhiệm vụ của Chu Giác Sơn.

Đi theo Hồ Nhất Đức, manh mối này bị Tại Tư đoán được, anh đột nhiên không hề do dự muốn cô rời khỏi Myanmar, chắc hẳn cũng là bởi vì việc này...

Mà Tại Tư lại còn bởi vì chuyện này mà hoài nghi Chu Giác Sơn là kẻ phản bội cảnh sát, cô sai lầm rồi, cô không nghe lời anh rời khỏi Myanmar, cô cướp xe của Tống Diễn, cô còn ngu ngốc gọi điện báo cho Triệu Tuấn.

Cô vừa nói như vậy, không khác gì đem Chu Giác Sơn bán đi...

"Ông, bây giờ ông hẳn là đã biết, cảnh sát đang định phái người bắt vụ án của ông có đúng không?"

Tay chân Tại Tư bị trói chặt, cô cố nén nước mắt, nghẹn ngào mở miệng.

Triệu Tuấn dừng một chút, mặt không đổi sắc, cắt đứt đoạn dây thừng dư thừa, "Đúng, nhưng chuyện này không liên quan gì đến con, tờ giấy mà con phát hiện kia, chính là ba dùng để điều tra ngược lại động tĩnh của Hồ Nhất Đức và Chu Giác Sơn."

Trước đó rất lâu rồi, Triệu Tuấn cũng đã bắt đầu hoài nghi động cơ Chu Giác Sơn đến Nam Shan.

Tại Tư cười khổ gật đầu, hóa ra đây là ghi chép Triệu Tuấn dùng để điều tra ngược lại Chu Giác Sơn.

Cô quá ngu ngốc...

Quá ngu ngốc...

Cô quả thực ngu ngốc thái quá. Cô vừa nãy lại vẫn tưởng rằng đó là chứng cứ xác thực mà Triệu Tuấn lưu lại được khi điều tra ra Chu Giác Sơn và Hồ Nhất Đức âm thầm cấu kết.

Hiện tại cô không lo lắng cho an nguy của mình, cô chỉ sợ Chu Giác Sơn gặp nguy hiểm. Bây giờ một mình anh đi sâu vào hang cọp, đi sai một bước, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, "Triệu Tuấn, ông sẽ không giết Chu Giác Sơn đúng không? Ông nói cho tôi biết, ông cùng Hồ Nhất Đức giữa hai người rốt cuộc là tồn tại quan hệ lợi ích gì?"

Cô đã không thể chạy thoát nữa rồi, cô đối với anh cũng sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì. Cho dù là ai chết, cô cũng muốn chết một cách minh bạch.

Triệu Tuấn trả lời không đúng trọng tâm, "Lão Đàm mất tích, không phải hai đứa vẫn chưa tìm được sao?"

"Đúng."

Tại Tư chậm nửa nhịp mới phản ứng lại.

"Con có thời gian có thể đoán xem, là ai đào đường hầm ở quân khu Nam Shan, còn xé rách bản đăng ký trong kho vũ khí quân hỏa."

"Đều là ông?"

"Chu Giác Sơn nhất định đã đoán được rồi." Đường hầm kia, là Triệu Tuấn lừa gạt vài thế lực, đến Nam Shan trước Chu Giác Sơn một ngày, cũng chính là buổi tối Cao Hán mời Chu Giác Sơn ăn cơm thì đào xong đường hầm.

Nửa năm trước, ngay từ thời điểm Chu Giác Sơn vừa mới tới quân khu Nam Shan, cậu ta tin tưởng Triệu Tuấn có thừa, bản đồ toàn bộ quân khu bang Nam Shan, kết cấu bên trong, điểm mù của thiết bị theo dõi, vẫn đều là từ chỗ Chu Giác Sơn rơi vào tay của Triệu Tuấn.

Cho nên, đây cũng chính là vì sao, mặc dù Triệu Tuấn không phải binh lính bên trong quân khu, lại có thể tránh được chính xác toàn bộ thiết bị theo dõi và camera, trong lúc thần không biết quỷ không hay, đào được một đường hầm, cướp đi lão Đàm, đi lại như thường.

Trong im lặng, Triệu Tuấn vỗ vỗ tay đứng lên.

"Con biết đủ nhiều rồi."

Dứt lời, ông móc từ trong túi ra một cái khăn tay coi như sạch sẽ, ngồi xổm dưới đất, vo lại hai cái, nhét vào trong miệng Tại Tư.

Trên khăn tay kia hình như dính một chút thuốc mê đặc biệt của Myanmar, Tại Tư vừa mới hít vào, liền cảm thấy đầu nặng trĩu, mệt mỏi muốn ngủ.

Trước mắt cô là một màu trắng, sắc trời càng u ám, bên trong phòng, không bật đèn, một mảnh an tĩnh dài dòng qua đi, không gian bốn phía giống như là tan vỡ, giống như chân trời màu xanh xám bị núi cao cắt rời, giống như dòng sông chảy xiết bị mặt đất chắn ngang chặt đứt.

Trong lúc mơ màng, cô nằm trên mặt đất, Triệu Tuấn ôm cô, thả tới góc giường.

Cô giãy giụa, dùng một chút ý thức cuối cùng của bản thân mình, nhìn Triệu Tuấn ở trước mắt.

Thật ra, cô còn có một vấn đề cuối cùng chưa có đáp án.

— Vì sao, vì sao Triệu Tuấn nếu đã biết rõ Chu Giác Sơn là nằm vùng cảnh sát phái tới bắt ông ấy, nhưng lại không liên hợp với Hồ Nhất Đức, trước tiên diệt trừ Chu Giác Sơn...
Bình Luận (0)
Comment