Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 8

Edit: Dương

***

Một nụ hôn rất nhẹ.

Ngắn mà dịu dàng, thật ra chỉ là nhẹ nhàng chặn lại cánh môi, giống như chuồn chuồn lướt nước.

Tại Tư nháy nháy mắt, hậu tri hậu giác [1], giơ tay lên, cầm chăn trên người chắn giữa hai người.

[1] Hậu tri hậu giác: chỉ độ nhạy cảm đối với sự việc, khi người khác chưa hề phát hiện, mà bạn đã biết trước là "tiên tri tiên giác". Khi người khác đã hiểu rõ và đồng thời biết rõ sự vật nào đó, mà bản thân mình cũng chưa phát hiện, sau đó lại tự mình nhận ra được gọi là "hậu tri hậu giác". Lúc nào cũng là sự tình đã đi qua mới phản ứng được.

Chu Giác Sơn nhìn ở trong mắt, khẽ cười một tiếng. Không đến hai giây, hắn nhấc chăn lên, ném ra xa.

Thật ra, loại cảm giác này ở ban đêm không tính là xa lạ.

Từ sau khi cô đi tới bên cạnh hắn, hắn hầu như mỗi ngày đều có thể chứng kiến cô như vậy.

Không hề trang điểm, gương mặt sạch sẽ, cơ thể mềm mại, mặc một cái váy ngủ rất dài, mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa ở trên gối và trên giường, đôi mắt to trong veo gần như lúc nào cũng đề phòng hắn, đôi môi đỏ thắm lúc nào cũng giống như đang dụ dỗ hắn cắn một cái...

Hắn là một người có dục vọng rất cạn.

Hắn đã sớm nói, phụ nữ như vậy không nên giữ lại.

Chu Giác Sơn cúi người, cúi đầu...

Đưa bàn tay luồn qua phía dưới mái tóc dài mềm mại của cô, đặt tay ở sau ót của cô, từ từ, đưa đầu lưỡi ra một chút, chậm rãi cọ xát, cạy ra hàm răng đang khép chặt của cô...

Đêm khuya thanh vắng, hai cơ thể siết chặt vào nhau, giường trúc bị hai cơ thể đè nén vang lên tiếng động.

Mọi thứ đều đến quá bất ngờ không kịp đề phòng.

Hắn tùy ý hôn cô, ý loạn tình mê, bản năng dục vọng mạnh mẽ khuấy động toàn bộ dây thần kinh của hai người.

Tại Tư luống cuống.

"Ừm... đừng..."

"Tôi không động vào chỗ khác."

Hắn ôm eo của cô, nâng thân thể cô lên, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, hai người quấn chặt lấy nhau, Tại Tư không đẩy được hắn, từ từ cũng mất khí lực...

Một lúc lâu, ánh trăng dần tối, ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm của binh lính canh gác thay ca.

Chu Giác Sơn ngồi ở mép giường, dùng khuỷu tay nâng đầu Tại Tư, nhẹ nhàng đặt đầu cô lên trên cái gối mềm mại.

Người phụ nữ trong ngực vô cùng thiếu dưỡng khí...

Tại Tư suy yếu nhìn hắn, không ngừng thở hổn hển, lồng ngực lên xuống kịch liệt.

"Ngủ đi."

Hắn nhặt chăn về, cởi áo sơ mi.

Dưới ánh trăng, thoáng chốc dáng người vai rộng thắt lưng hẹp nhìn không xót cái gì.

Tại Tư còn chưa phản ứng kịp, đầu óc trống rỗng, nhìn thẳng vào cơ bụng tám múi trước mắt.

Hắn mỉm cười, khom lưng, hôn lên mắt cô.

"Nhắm mắt, ngủ đi."

... Cô chậm rãi nhắm mắt.

Hắn ôm cô vào trong ngực, đắp chăn, an ổn tiến vào giấc ngủ.

Hôm sau.

Trời tờ mờ sáng, Chu Giác Sơn mặc quần áo tử tế, cầm lấy 92G đặt ở trên bàn. Người phụ nữ trên giường vẫn còn ngủ say, hắn không quay đầu lại, trực tiếp đi xuống dưới tầng.

"Đoàn trưởng, đỉnh núi đối diện có động tĩnh mới, có binh lính nói nhìn thấy tướng quân Hồ Nhất Đức, chưa biết thật giả."

Thấy hắn đẩy cửa đi ra, một vị liên trưởng họ Phùng vẫn đứng chờ ở ngoài cửa ngay lập tức đứng nghiêm chào, thay hắn đóng cửa và theo sát hắn xuống dưới tầng.

Chu Giác Sơn hơi nhíu mày, tiện tay sửa sang lại ống tay áo quân phục, bước nhanh xuống dưới tầng, "Không thể nào, anh hẳn là nhận nhầm người, người nhà Hồ tướng quân không phải là bị quân đội Kachin bắt sao, ông ta không đàng hoàng ở quân khu chờ tin tức cứu viện của chúng ta thì thôi đi, làm sao có thể đột nhiên chạy đến vùng hoang vu hẻo lánh này?"

Nói xong, hắn làm như vô ý, nghiêng đầu nhìn Phùng liên trưởng sau lưng một cái.

Phùng liên trưởng gãi gãi đầu suy nghĩ, "Vâng, đúng là rất kỳ quái."

Hắn ta vốn cũng nghĩ rằng, với tính cách tác oai tác quái của Hồ tướng quân, một chút bụi dính vào giày da cũng không chịu nổi, làm sao có thể chạy đến địa phương hẻo lánh này...

"Thế nhưng ở bên trong rừng cây đối diện bờ sông, mấy cấp dưới của tôi đều nhìn thấy xe của ông ta, còn gặp vài binh lính quen mắt." Hồ Nhất Đức ở trong quân khu luôn luôn hung hăng càn quấy, ông ta ỷ vào mối quan hệ với thủ tịch bộ trưởng, mọi thứ đều muốn đặc biệt, ngay cả bình thường ngồi xe cũng là xe quân sự đặc biệt, biển số xe màu vàng kim lấp lánh cũng là độc nhất.

"Tôi còn chụp vài tấm hình, trong hình có người dáng dấp vô cùng giống ông ta, chắc đúng là Hồ tướng quân."

Nói xong, Phùng liên trưởng lấy ra máy chụp hình.

Máy chụp hình quân dụng thông thường đều yêu cầu trọng lượng nhẹ, chống va đập, không thấm nước và chống bụi, vì vậy mặc dù trải qua một trận nổ bom, nhưng máy chụp hình lấy ra từ trong đống đổ nát vẫn còn như cũ, xem như không hao tổn gì.

Chu Giác Sơn tiếp nhận máy chụp hình, nhanh chóng lật xem mấy tấm ảnh.

Người trong hình không mặc quân trang, góc độ cũng không tốt, có thể nói là Hồ Nhất Đức, cũng có thể nói là một ông lão bất kỳ hơi phát tướng trên năm mươi tuổi.

Hắn cau mày, nhấn nút chọn toàn bộ ảnh trong thư viện, sau đó lựa chọn xóa bỏ.

"Ai ai ai... Đoàn... Đoàn.."

Phùng liên trưởng hô tê tâm liệt phế cả buổi, cũng không kịp tốc độ tay của Chu Giác Sơn.

Xong rồi...

Hắn ta cực khổ cả buổi sáng, vừa leo cây vừa leo tường, lại phái đi hai nhóm lính trinh sát, hao tổn sức lực cả buổi, kết quả bị lão nhân gia này nhấn một cái thì tất cả đều tmd tan như bong bóng nước...

Vẻ mặt Chu Giác Sơn không chút thay đổi, cầm máy chụp hình đặt lại trong tay Phùng liên trưởng, "Không cần những thứ này, tôi muốn bằng chứng xác thực."

"Đoàn trưởng, ý của ngài là nói..."

Chu Giác Sơn liếc mắt nhìn hắn ta, "Nhân chứng, khẩu cung, ghi âm."

"À... dạ!"

Phùng liên trưởng dùng sức vỗ ót một cái, vội vã cúi chào, tâm trạng vui sướng, phái người đi tìm chứng cứ.

Gió mát của sáng sớm thổi qua cầu thang phòng trúc, xẹt qua vạt áo quân phục của Chu Giác Sơn, hắn đứng ở khúc quanh tầng hai đi xuống, tay vịn lan can, ngắm nhìn núi non trùng điệp, không khỏi có chút cảm khái...

Có một cấp dưới ngu xuẩn, khó tránh khỏi sẽ có thêm chút phiền phức, những cũng chưa chắc tất cả đều là chuyện xấu.

Cách đó không xa, có một thân ảnh yếu ớt chống nạng, khuôn mặt nghiêng dưới ánh mặt trời, băng qua đường đất trong thôn, khập khiễng đi tới chỗ hắn.

Chu Giác Sơn đứng thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống, cất giọng nói, "Bác sĩ Trần nói cậu cần phải nghỉ ngơi cho tốt."

Người ở dưới tầng gia tăng nhịp bước.

"Không có chuyện gì, đoàn trưởng, có việc cần đến tôi."

Thang Văn đứng ở bậc cửa dưới tầng một, chống một chân, ngửa đầu nhìn Chu Giác Sơn.

Hắn ta biết rõ, lần này số sĩ quan đi theo Chu Giác Sơn tới đây không nhiều, các sĩ quan người dân tộc thiểu số trong quân khu giống như bọn họ có chất lượng chênh lệch không đồng đều, một số có lẽ là tốt nghiệp THCS, một số khác ngay cả bậc tiểu học cũng chưa học xong.

Chu Giác Sơn là hạng người gì, Thang Văn rất rõ ràng, mấy tháng gần đây, hắn ta hiểu rõ người trưởng quan trước mắt này không giống với những người như Hồ Nhất Đức... Chu Giác Sơn có thực lực, có quyết đoán, có nguyên tắc. Kể từ sau khi tiếp xúc với Chu Giác Sơn, Thang Văn từ đáy lòng khâm phục anh ta, hắn ta coi Chu Giác Sơn như một người anh hùng, thật tâm muốn vì anh ta cống hiến.

"Đoàn trưởng, mặc dù tôi chỉ là một văn thư, kinh nghiệm làm việc không nhiều, nhưng ngài tổ chức cuộc họp phát công văn chung quy vẫn cần một người giúp ngài thông báo photo ghi chép biên bản, rất nhiều quan chức trong quân khu cũng không biết chữ, tôi có thể giúp phiên dịch và chỉnh lý, cũng có thể thay ngài thông báo một ít vấn đề ngài không tiện nói thẳng."

Tham gia quân ngũ thì không thể sợ chịu khổ, sợ chịu khổ thì tham gia quân ngũ làm gì.

Chu Giác Sơn cười nhạo một tiếng, mắt nhìn xuống Thang Văn, giương giương quai hàm.

"Nhấc chân lên nhìn một chút."

"..."

Thang Văn cúi đầu, trong nháy mắt hơi bối rối. Hắn ta cắn răng, cố gắng nhấc chân, lại thử thêm lần nữa...

"Báo cáo đoàn trưởng, nhấc không được."

Trận nổ bom ngày hôm qua, hắn ta đại nạn không chết, nhưng bị mảnh bom cùng đạn bi bắn vào chân, bác sĩ Trần nói, thế nào cũng phải nghỉ ngơi một đến hai tháng, lúc này mới là ngày thứ hai... Chân này căn bản là không có sức lực.

Chu Giác Sơn từ chối cho ý kiến, hắn đi xuống, móc ra bao thuốc lá, đưa cho Thang Văn một điếu.

"Nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ cái khác."

"Đoàn trưởng..."

"Sau này còn có chỗ dùng đến cậu."

"..."

Thang Văn gật đầu, nhưng không dám nhận điếu thuốc.

Chu Giác Sơn cười cười, hắn ném điếu thuốc xuống đất, giơ một tay lên, nặng nề đặt lên bả vai gầy yếu của Thang Văn. Ở trong quân khu này, người trung thành với hắn không nhiều lắm...

Nợ máu trả bằng máu.

"Tiểu tử, chân này của cậu, sẽ không bị thương vô ích."
Bình Luận (0)
Comment