Quấn Riết Vào Nhau

Chương 13

Minh Lăng thu dọn đồ đạc, kiểm tra thử tình hình chất dẫn dụ Omega của mình lần nữa. Ở kỳ động dục đầu tiên, sau khi bị đánh dấu, nhất định chất dẫn dụ của Omega sẽ thay đổi cho thấy Omega đã trưởng thành hoàn toàn, mà sự thay đổi chất dẫn dụ Omega của cậu cũng chính là điểm tội đồ của cậu.

Nếu để Cục hôn phối Omega tới kiểm tra chất dẫn dụ thì sẽ biết ngay cậu đã bị anh hai đánh dấu nếu cậu bỏ trốn ngay lúc này, người ngoài không thể tra ra.

Cậu sửa lại chương trình của Tiểu Tạp, sau đó ngắt đường truyền của nó khỏi liên kết mạng, tắt nguồn rồi bỏ nó vào túi áo khoác, đoạn kéo valy đi từ cửa sau.

Sau khi cậu đi, người máy dọn dẹp trong nhà đã quét tước lau dọn nhà cửa một lượt, xịt hơi khắp nhà, dọn sạch toàn bộ mùi của cậu. Cậu xóa sạch mọi bằng chứng có thể lưu lại, phải đảm bảo không bại lộ ra điều gì.

Minh Lăng biết mình đang là một tội phạm lẩn trốn. Sự việc Eis Marton đã đính hôn mà vẫn còn tằng tịu cùng bồ cũ nếu là hành vi trái đạo đức, vậy thì, chuyện diễn ra giữa cậu và anh hai không chỉ trái đạo đức, mà còn trái pháp luật.

Cậu đã trở thành một tội phạm, nên không thể để anh trai mình cũng thành tội phạm.

Mùa đông trên Ossifer rét mướt thấu xương, Minh Lăng đã mặc quần áo giữ ấm rất dày, nhưng bởi cơ thể vẫn đang trong tình trạng yếu ớt sau kỳ động dục, cậu vẫn thấy rét lập cập.

Cậu đội mũ, quấn khăng quàng to đùng, lại đeo cả kính, thân mình khoác áo choàng, đi giày, đeo găng tay. Cậu bọc mình kín kẽ, không để ai nhận ra.

Thời tiết rét lạnh, ai nấy đi đường cũng đều ăn vận y chang cậu, vậy nên nom cậu không có điểm gì nổi bật khác người.

Leo lên xe xuýt, sau đó vẫy taxi, dùng một chiếc thẻ giả là đã thuê được một chiếc xe dễ như bỡn. Cậu lái xe rời khỏi nơi chốn được xưng là thành phố của ánh sáng Thánh này, nơi chốn cậu đã sinh sống suốt mười chín năm qua.

Muốn rời khỏi hành tinh mẹ Ossifer không phải chuyện dễ dàng. Ossifer là đế đô, là trung tâm hành chính quan trọng nhất, quản lý xuất nhập cảnh cực kỳ nghiêm ngặt, thế nhưng Minh Lăng luôn có cách.

Tuy cậu là một Omega nhưng không mù mờ chả hay biết gì ngoài chuyện đẻ con và nuôi con như người ta hay nghĩ, mà ít nhất, cậu rất cừ ở lĩnh vực cài đặt chương trình cho người máy trí tuệ, lại nhờ phần lớn thời gian cậu đều ngâm cứu mảng này, cho nên xét về đột nhập chương trình máy móc, cậu có kỹ thuật khá tốt, đặc biệt là khi cậu mang theo người máy trí tuệ siêu cấp Tiểu Tạp.

Thị trấn Meteor thuộc phương Bắc hành tinh mẹ Ossifer.

Minh Lăng ôm hành lý ngồi chờ, ghế cạnh cậu là một Omega nữ dịu dàng và xinh đẹp. Cô nói rất nhiều, Minh Lăng vừa ngồi xuống, cô đã bắt chuyện, “Em cũng đến Cherno gặp chồng à?”

Minh Lăng hóa trang mình thành một Omega nữ, vẻ ngoài của cậu vốn thanh tú, chỉ cần trang điểm nhẹ là hoàn toàn không lo bị vạch trần.

Cậu lén xâm nhập hệ thống du hành vũ trụ ở thị trấn Meteor, bỏ thêm dữ liệu về một Omega nữ hư cấu muốn đến biên giới Cherno. Thị trấn Meteor là trạm dừng của các chuyến bay vũ trụ bình dân hóa, bay ở đây giá rẻ, hành khách đông đúc, tiện cho cậu hoạt động.

Không cần phải giả vờ nữa, cơ thể Minh Lăng suy yếu hẳn, hơn nữa cậu nhận thấy hình như mình mắc cảm, giọng nghe hơi ồm ồm, “Ừm, vâng. Em mới cưới chưa lâu, anh ấy đã phải về Cherno giữ biên giới. Anh ấy là lính. Không biết chồng chị có phải…?”

Một Omega đã cưới hay chưa, chỉ cần cảm thụ mùi chất dẫn dụ là biết. Minh Lăng đã được Minh Hy đánh dấu, vậy nên chất dẫn dụ của cậu cho biết cậu đã được đánh dấu cũng là sự thật, mà Omega nữ bên cạnh cậu này cũng mang mùi đã đánh dấu, hơn nữa trông tuổi cô không trẻ, có lẽ đã hơn bốn mươi, song thoạt nhìn mới như chỉ có hai mươi, ba mươi tuổi.

Omega nữ nhoẻn cười với cậu, “Tên chị là Tô Lạc. Em còn bé thế này nhìn là biết mới cưới chưa lâu, với cả chồng em có vẻ rất mạnh mẽ nhỉ? Ngửi mùi anh ta trên người em, biết ngay là một Alpha độc tài mà. Chồng chị cũng làm việc trong quân đội, nhưng chỉ là nhân viên văn phòng thôi.”

Minh Lăng mắc cỡ đỏ mặt, “Vâng, anh ấy là lính điều khiển robot.”

Cậu lại hỏi thăm Tô Lạc, “Hai anh chị đã có con rồi phải không?”

Tô Lạc gật đầu, “Chị có năm đứa con, đứa lớn nhất là Alpha giờ mười tám tuổi rồi, đang học ở trường quân đội đế quốc, con gái út ba tuổi, cũng là Omega giống chị. Chị muốn đến Cherno gặp cha tụi nhỏ rồi sẽ gửi con bé vào trung tâm nuôi dưỡng Omega.”

Minh Lăng mở to mắt, xuýt xoa nói, “Chị quả là một bà mẹ anh hùng. Mà nhìn chị thế này không ngờ đã có con lớn thế đâu nha, em còn tưởng chị mới hơn hai mươi tuổi chứ, chị trẻ đẹp quá.”

Tô Lạc che miệng cười, hiển nhiên lời khen của Minh Lăng đã làm cô mở cờ trong bụng.

Thế là Tô Lạc chia sẻ kinh nghiệm cho Minh Lăng biết phải mang thai con thế nào cho tốt. Phòng chờ xây dựng đặc biệt dành cho Omega, không chỉ có điều kiện tốt mà trong phòng cũng toàn Omega. Nghe Tô Lạc nói, một số Omega rải rác xung quanh cũng nhìn về hướng này, dỏng tai nghe chăm chú.

Quá trình trưởng thành của Omega hầu hết đều ở trường học, sống chung cùng các Omega khác, nên giữa Omega với nhau luôn có thể làm quen và chan hòa nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, mười mấy Omega có mặt trong phòng chờ đều túm tụm lại nói nói cười cười, Minh Lăng cũng là một trong số đó.

Không bao lâu sau đó mọi người cùng lên phi thuyền, phi thuyền cất cánh bay khỏi tầng khí quyển của hành tinh mẹ Ossifer.

Khoang của Omega tách biệt hẳn hoi với khoang của Alpha lẫn Beta. Dù đây chỉ là phi thuyền bình dân, nhưng điều kiện dành cho Omega vẫn tốt không thay đổi gì mấy.

Minh Lăng chia tay mấy người bạn Omega vừa kết thân nhau trong quán cà phê trong phi thuyền, “Xin lỗi, mình về phòng nghỉ ngơi, có hơi choáng.”

Mọi người đều ân cần khuyên cậu mau đi nghỉ, Tô Lạc còn quan tâm, “Cần chị chăm sóc không? Bạn bè đi đây đi đó phải chú ý lẫn nhau mới tốt, em đừng ngại.”

Minh Lăng nở nụ cười, “Em cảm ơn lòng tốt của chị. Em hơi mệt, muốn ngủ một giấc thôi.”

Minh Lăng trở về phòng. Cậu quả thực rất mệt nhọc, nhưng nằm trên giường lại thao thức.

Luồn tay vào áo, tự vuốt ve dấu răng hằn sau vai phải mình, thân thể cậu khe khẽ run rẩy, vẻ mặt hơi thả lỏng, lát sau lại buồn rầu.

Minh Lăng không dám khẳng định, anh hai cậu từ bỏ chức vụ Tư lệnh quân đoàn Khiên Bạc với tiền đồ rộng mở, chói lọi dương quang để quyết định chuyển sang biên giới Cherno, liệu có phải anh nhất thời mất lý trí do bị ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ của cậu hay không? Cậu không muốn bản thân mình bị lung lay bởi lời lẽ cay nghiệt, phiến diện của Cố Nguyên, nhưng thực sự cậu cứ trăn trở mãi.

Lần này cậu ra đi, không chỉ vì lời đe dọa của Eis Marton, đe dọa nếu không có được cậu, hắn sẽ cho Cục hôn phối Omega đến tra ra bằng chứng tội thông *** giữa cậu và anh hai. Cậu ra đi, còn vì cho anh mình một lần nữa chọn lựa, dùng lý trí minh mẫn của anh để chọn xem điều anh ấy theo đuổi là gì.

Bất luật anh chọn gì đi chăng nữa, cậu sẽ đều ủng hộ anh. Vì cậu yêu anh, cậu mong anh có thể sống cuộc sống không phải hối hận theo đúng lựa chọn của mình.

Minh Lăng là học sinh ngành phê bình văn học.

Ngành này là cái ngành bị chê bai nhất đế quốc, chỉ có trường Omega ở đế đô mới mở ngành này, mà học sinh theo học cũng chưa đầy mười người.

Chọn cái ngành thuộc hệ triết học chẳng có tác dụng gì này, các Omega thà chọn chuyên ngành như nấu nướng, may vá, làm vườn, trồng hoa, hội họa, âm nhạc, vân vân và vũ vũ còn hơn.

Lúc Minh Lăng chọn ngành này cũng bị An An bỉ bai là “Lại tiến thêm một bước đến gần với bệnh trầm cảm hơn rồi đấy”. Thực ra, Minh Lăng cảm thấy cậu ta định nói ba chữ “bệnh trầm cảm” thành ba chữ “bệnh tâm thần” cơ, cũng may cậu ta còn biết chừa cho Minh Lăng tí thể diện.

Tư tưởng của Minh Lăng không thoát ly khỏi môi trường và thời đại cậu đang sống, nghĩa là sự thống trị tập quyền của đế quốc, thêm cả yếu tố chiến tranh nên cá nhân phải phục tùng tập thể, sự tồn tại và ý chí cá nhân bị đè bẹp bởi thời đại.

Nhất là khi sự tồn tại và ý chí cá nhân của Omega bị đè bẹp, thì đồng nghĩa đó chính là thời điểm khắc nghiệt nhất.

Các Omega được nuôi lớn chiếu theo yêu cầu của đế quốc, tuyệt đối không cho phép xuất hiện tư duy lệch lạc, sống để làm máy đẻ, bởi vì đẻ nên được hưởng vinh quang. Còn tất thảy phương diện khác, là phản nghịch, là bị cấm, là phạm tội, là phải chịu phê bình và trừng phạt.

Trừ việc Minh Lăng yêu Minh Hy, mọi phương diện khác của cậu đều thuộc tiêu chuẩn một Omega được giáo dục đâu vào đấy, thành tích ở trường cũng nổi trội, chưa từng bị ghi hạnh kiểm xấu bao giờ.

Minh Lăng hiểu, khi một người chỉ còn biết nghĩ cho mình, chỉ muốn thể hiện ý chí cá nhân mình, thể hiện cá tính mình, tập thể ấy sẽ lỏng lẻo, sức mạnh cả một tập thể lớn sẽ giảm sút và yếu kém, tập thể sẽ đổ vỡ. Tập đoàn thống trị đế quốc ắt nhiên không muốn tình huống này xuất hiện, mà loại tình huống này càng không được phép xuất hiện. Các thế lực vũ trụ hiện nay rối rắm và phức tạp, nơi biên giới đế quốc Oss chinh chiến liên miên, không chỉ có dị tộc xâm lược, phản công, mà còn có các đế quốc khác giành giật tài nguyên, dẫn quân khiêu chiến. Mỗi một cuộc chiến tranh đều kéo theo vô số thương vong. Trong hoàn cảnh ấy, mọi người phải phục tùng tập thể, nếu tập thể không hùng mạnh sẽ không thể đảm bảo sự sinh tồn cho cá nhân.

Nên Minh Lăng hiểu rất rõ, cậu đang phạm tội. Hành động của cậu chẳng những là thông *** cùng anh trai, mà hơn cả, là thách thức oai quyền bộ máy quyết sách của đế quốc.

Cậu vô tình khiêu khích họ, cậu cũng chẳng muốn ích kỷ, và cậu cũng chẳng muốn đặt tình yêu cao hơn mọi thứ. Cậu chỉ là không khống chế được bản thân thôi.

Vì vậy, cậu chỉ còn cách ra đi, có lẽ sẽ tìm được một phương thức khác để đền đáp công ơn nuôi nấng của đế quốc. Còn anh hai, chỉ cần sự tình được giải quyết, cậu sẽ về gặp anh.

Ba ngày sau, phi thuyền đã đến vùng xa xôi nhất của thiên hà Ossifer.

Tô Lạc gõ cửa phòng Minh Lăng. Cửa mở, Tô Lạc nói, “Tạp Tạp, phi thuyền sắp bay qua pháo đài Ossifer, em muốn đi xem sự hùng vĩ của pháo đài cùng mọi người không?”

Minh Lăng tự đặt cho mình cái tên mới là “Lâm Tạp”, tất cả mọi người đều gọi cậu là Tạp Tạp. Thế nên Tiểu Tạp nghe được, đến lúc về gian phòng đơn của Minh Lăng, nó tủi thân trách cậu cướp tên nó. Minh Lăng đành phải bắt nó tắt nguồn, không cho nói bậy bạ.

Xưa kia Minh Lăng từng được Minh Hy dẫn đi du lịch vài lần, cậu cũng đã được xem pháo đài Ossifer hùng tráng và nguy nga tới mức độ nào. Song bây giờ cậu vẫn tỏ ra vui vẻ, cười nói với Tô Lạc, “Ừm, em muốn đi xem sao, nghe nói pháo đài của Ossifer là pháo đài đồ sộ nhất.”

Tô Lạc cười cười dắt tay cậu ra đại sảnh, nói xầm xì, “Ấy chỉ là suy nghĩ của người sống ở đế đô Ossifer thôi. Đến khi tới Cherno, em sẽ biết pháo đài Cherno càng rúng động lòng người hơn cả nơi này.”
Bình Luận (0)
Comment