Quan Sách

Chương 1134

Điếu thuốc bị dập tắt trong chiếc gạt tàn.

Bóng người trong chiếc gương trước mặt bỗng trở nên mờ ảo.

Trần Kinh thở nhẹ một hơi, làn khói tan dần, điều đầu tiên mà hắn nhìn thấy là đôi mắt đỏ quạch của mình.

Sau cơn gắt gỏng, cáu giận, phát tiết, đầu óc hắn lúc này dần trở nên bình tĩnh.

Quả thật là trong ao nước lặng mà vẫn bị lật thuyền, đã vậy còn bị một người phụ nữ ngấm ngầm mưu tính.

Rõ ràng những chuyện này đều là sự sắp xếp của Thẩm Mộng Lan, trước tiên dùng thuốc đánh mê mình, sau đó mới mới dùng xuân dược liều cực mạnh khiến mình mất đi lý trí, người phụ nữ này đắm chìm trong mù quáng, tại sao lại còn kéo theo cả mình?

Sắc mặt Trần Kinh lộ ra một tia cười lạnh.

Hắn nhấc điện thoại bấm số của Tiêu Hàm, ngữ khí trở nên nghiêm khắc chưa từng thấy: - Lão Tiêu, anh lập tức tìm giúp tôi tư liệu chi tiết về nhân sự của tập đoàn Vạn Hải. Ngoài ra, liên hệ cho Tổ điều tra SASAC trung ương, do yêu cầu công tác của chúng ta, cần tìm hiểu những thông tin chi tiết về hợp đồng với Xưởng máy kéo Lam Phi cũng như Nhà máy hóa chất Sở Thành của tập đoàn Vạn Hải. chú thích: Hiệp hội quản lý giám sát tài sản quốc gia.
Còn nữa

Trần Kinh nhăn mặt, khoát tay rồi nói: - Vậy thôi! Cứ như vậy trước đã, anh tìm hiểu nhanh nhất có thể, tôi tin rằng mấy năm nay Cục Xúc tiến đầu tư của Kinh Giang ta không phải bất tài, tôi muốn xem thử bọn họ rốt cuộc hiểu doanh nghiệp này đến đâu!

Trần Kinh sắp xếp công việc cho th, vẫn muốn gọi điện thoại, nhưng rốt cuộc cũng không gọi đi.

Đầu óc hắn vẫn còn hơi lộn xộn, hắn ném điện thoại lên giường, rồi ngồi xuống chiếc giường "hỗn loạn", trong lòng càng thêm rối bời.

Hắn lật tung tấm chăn lên, rồi cánh tay chợt sững lại.
Giường đệm xốc xệch, đều là những dấu vết để lại của một đêm hoang đường, nhưng chính giữa đống hỗn độn ấy, là một mảng máu đỏ sẫm còn đọng lại.

- Cô cô ta mẹ kiếp!

Trần Kinh thở dài, luống cuống lột chăn và vỏ đệm nhét vào thùng rác.

Hắn xách theo túi rác, đi vào phòng khách, thay gàiy rồi mở cửa.

Trước cửa là một người phụ nữ đang đứng đó trong trạng thái hoang mang cực độ, môi tím bầm, toàn thân run rẩy, hai má còn in rõ hai dấu bạt tai.

Trần Kinh vừa mở cửa, cô ta liền sợ hãi nấp về phía sau, nói: - Bí bí thư Trần tôi tôi
- Anh anh tôi tôi cái gì? Tại sao cô còn chưa đi? Cô cút ngay đi cho tôi! Cút! Trần Kinh giận dữ gầm lên.

Người phụ nữ đó chính là Thẩm Mộng Lan, buổi snag vừa tỉnh dậy, trong lòng cô ta cũng thấy rất phức tạp, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, mất mặt với cách làm của mình.

Nhưng rất nhanh, cô đã loại bỏ được hết những nhân tố tình cảm tiêu cực này, cục diện lúc này đã đâm lao phải theo lao, nếu như cô đã cắn răng đưa ra quyết định này, vậy thì nhất định phải đi đến cùng, không có đường lùi nữa.

Thẩm Mộng Lan giao thiệp với đám quan viên nội địa đa lâu, cô thừa hiểu đám quan viên này.
Cô tự tin rằng, kế hoạch này của mình nhất định sẽ khiến Trần Kinh hoảng sợ.

Một khi cán bộ dính phải scandal tình ái, hơn nữa chứng cứ lại rõ ràng xác thực, tin tức được truyền ra ngoài, cũng đồng nghĩa với con đường chính trị của anh ta được đặt dấu chấm hết.

Làm quan, kẻ nào không coi chức vị của mình là điểm chí mạng? Càng huống chi Trần Kinh còn trẻ như vậy, hiện giờ lại đang ở vị trí cao như thế, tiền đồ của hắn không thể đoán trước được, hắn tuyệt đối sẽ không cam tâm tự hủy hoại mình bằng một vụ scandal tình ái như vậy.

Thẩm Mộng Lan không tin Trần Kinh sẽ không chịu khuất phục.

Thế nhưng, điều khiến cô ta không ngờ chính là, sau khi tỉnh lại, hành động đầu tiên của Trần Kinh là đạp cô ta rơi xuống đất.

Đợi Thẩm Mộng Lan mặc quần áo lại cẩn thận, chính vào lúc cô ta chuẩn bị tư thế muốn nói chuyện với hắn, Trần Kinh lại cho cô ta hai cái bạt tai, hình ảnh Trần Kinh lúc đó, quả thực là đang phát điên.

Thẩm Mộng Lan vừa đấm vừa xoa, lấy hết vốn liếng của mình, Trần Kinh lại chỉ cho cô ta một chữ: "Cút!"

Cơn giận của Thẩm Mộng Lan cuối cùng cũng bị nhen lên.

Thẩm Mộng Lan cô sống đến ngày hôm nay, trước giờ luôn là cô công chúa kiêu ngạo trong giới thượng lưu. Từ nhỏ tới lớn, nào có tên đàn ông nào là không dày mặt bám theo cô, cô nào đã gặp phải nỗi nhục nhã lớn như thế này?
Giờ thì hay rồi, cô chủ động bày binh bố trận, mang cả thân thể của mình ra đánh cược, ngược lại phải chịu nỗi bực tức này?

Mang đầy một bụng oán hận, trong lòng thề rằng sẽ quyết sống mái với Trần Kinh, cô muốn Trần Kinh phải trả giá thật đắt cho sự thô lỗ và bạo lực của hắn ngày hôm nay.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, còn chưa kịp xuống lầu, vừa bị một cơn gió lạnh thổi qua, cơn tức trào dâng trong lòng cô liền tan thành mây khói.

Cô và Trần Kinh cùng chết, nhưng còn tập đoàn Vạn Hải của cô thì phải làm sao?

Cô đã đắc trọng tội với Lã Quân Niên, giờ lại trở mặt với Trần Kinh, cô còn có thể sống yên ở Sở Giang này thế nào?

Bỗng nhiên nghĩ tới những vấn đề này, cô mới ý thức được hóa ra những mưu tính của mình đã hoàn toàn thất bại.

Cô bắt đầu hoang mang, bắt đầu lo sợ, cuối cùng không cách nào bước ra khỏi tiểu khu này, đi hết một vòng, cô chỉ có thể trở lại đây. Trong lòng cô thấu hận Trần Kinh, cho tới giờ cô cũng chưa từng thấy tên đàn ông nào thiếu phong độ như vậy, thô bạo như vậy.

Nhưng trong lòng có hận hơn nữa, lúc này cũng phải lật rõ trái phải, bởi vì cô đã không còn lựa chọn nào khác.

Trần Kinh nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộng Lan, người phụ nữ trước mặt dường như vô cùng mong manh yếu ớt, bộ dạng cũng hết sức đáng thương khổ sở.

Nhưng Trần Kinh cũng rất rõ, người phụ nữ này tuyệt đối không phải loại người đáng thương hại như cô ta biểu hiện ra bên ngoài, người phụ nữ này vô cùng giả dối, hơn nữa tác phong hành sự của cô ta không hề đơn giảm, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Loại phụ nữ như vậy, mức độ nguy hiểm tuyệt đối vượt qua mọi mức độ.

Nghĩ tới đây, cơn tức của Trần Kinh lại trào dâng, liền gầm lên với Thẩm Mộng Lan: - Cô không cần tỏ ra đáng thương với tôi, tôi nói lại một lần nữa, cô cút ngay cho tôi. Cô muốn dùng scandal tình ái để uy hiếp tôi? Đầu óc cô bị cửa kẹp à? Cô muốn làm sao thì làm! Trần Kinh tôi cũng lăn lộn cả nửa đời người rồi, nhưng đắm chìm trong mù quáng như cô đúng là lần đầu gặp phải!
Giờ cô cút càng xa tôi càng tốt, tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!

Khuôn mặt của Thẩm Mộng Lan như nổ tung, lập tức đỏ bừng, một câu đắm chìm trong mù quáng vừa thốt ra, trực tiếp đâm thẳng vào tim cô, khiến cô cảm thấy bản thân mình trong mắt người khác hóa ra ti tiện đến vậy, nỗi nhục này

- Không! Tôi không đi, anh đánh chết tôi đi! Anh có giết tôi tôi cũng không đi! Thẩm Mộng Lan gào lên, nước mắt rơi lã chã như diều đứt dây, cảm xúc của cô đã trở nên vô cùng kích động.

Cô đẩy Trần Kinh ra, giống như một con mèo hoang, lách người qua cánh tay Trần Kinh, trực tiếp đi vào phòng khách.
Trần Kinh đóng cửa lại, đuổi theo cô ta tới phòng khách, Thẩm Mộng Lan ngồi phịch xuống đất, gào khóc điên cuồng.

Trần Kinh chỉ thấy đầu mình muốn nổ tung, hắn không hiểu, rốt cuộc sao mình lại gặp phải loại phụ nữ vô sỉ như thế này!

Trần Kinh ngồi xuống sô pha, rót cho mình một tách trà, chẫm rãi lấy lại tinh thần.

Còn Thẩm Mộng Lan ngồi trên sàn cũng dần thu lại tiếng nức nở của mình, ánh mắt linh động của cô ta không kìm được mà liếc về phía Trần Kinh, Trần Kinh đột nhiên quay lại, khiến cô ta giật nảy mình, vội vàng ngoan ngoãn lên tiếng: - Bí bí thư Trần, tôi cũng muốn uống trà!
Trần Kinh nhíu mày, giận dữ đáp: - Cô tự đi mà rót!

Thẩm Mộng Lan đứng dậy, tìm tách rót một ly trà, cũng chậm rãi ngồi xuống chiếc sô pha, dường như đã lấy lại được tinh thần.

- Ai mời cô ngồi xuống sô pha? Chẳng phải mặt đất dễ chịu hơn hay sao?

Thẩm Mộng Lan đứng bật dậy, vẻ mặt vô cùng tủi thân.

Ánh mắt Trần Kinh sắc như lưỡi dao, găm vào Thẩm Mộng Lan, dường như muốn nhìn xuyên con người cô.

Rất lâu sau, Trần Kinh mới nói:
- Nói đi, cô muốn làm gì? Cô thành thật vào cho tôi, không phải diễn kịch với tôi, cũng không cần nói dối, mấy trò vớ vẩn đó của cô không cần khoe ra ở đây, có gì cô cứ nói, thực sự cầu thị mà nói!

Thẩm Mộng Lan nhấp một ngụm trà, yếu ớt nói: - Tôi tôi muốn ngồi ngồi xuống rồi nói!

Trần Kinh bóp chặt nắm tay, quay đầu không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

Thẩm Mộng Lan chậm rãi ngồi xuống, nâng tách trà trong tay lên, rồi sau đó trình bày một lượt các vấn đề mà Vạn Hải gặp phải.

Trong đó Lã Quân Niên là trọng điểm mà cô nhắc tới, Lã Quân Niên có ý đồ gì với cô, đã dùng những thủ đoạn gì, ông ta lật ngửa ván bài với cô như thế nào, khiến cô không còn đường lùi thế nào.

Lại nói tới chuyện xảy ra đêm qua, Phó trưởng ban Thư ký tỉnh ủy Trịnh Vân yêu cầu cô phải mời cơm thế nào, sau khi uống rượu lại bảo cô vào phòng Lã Quân Niên thế nào

Cô càng nói càng kích động, cuối cùng, giọng cô trở nên cao vút: - Bí thư Trần, tôi còn cách nào khác? Tôi có thể làm thế nào đây? Hiện giờ toàn bộ thân gia của tôi đều ở Sở Giang, nếu như Vạn Hải tại Sở Giang sụp đổ, tôi sẽ trắng tay.

Nhưng nay vận mệnh lại không nằm trong tay tôi, tình hình Vạn Hải không cần nhắc tới.
Từ ngày đầu tiên tôi tới Sở Giang, gặp phải những chuyện như chuyện công nhân thất nghiệp biểu tình gây rối nhiều không kể xiết, sau đó lại là những áp lực từ phía chính quyền.

Chúng tôi là thương nhân, chúng tôi thu mua Lam Phi hay Nhà máy Hóa chất đều được, đều là vì lợi nhuận mới thu mua. Nhưng ai ngờ được lại gặp phải nhiều vấn đề như vậy cơ chứ?

Mấy năm nay, công ty chúng tôi chỉ riêng kinh phí tiếp đón lãnh đạo các cấp tới khảo sát, tiếp đón các tổ chức điều tra tới, ngoài ra còn phải tạo dựng mối qua hệ với các vị lãnh đạo, tìm kiếm sự ủng hộ của chính quyền đã vượt quá trăm triệu, chúng tôi có thể kiếm được bao nhiêu? Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ mãi không đc giải quyết, lúc nào chúng tôi mới vươn lên được?
..."

Trần Kinh nhíu mày, ánh mắt chĩa thẳng vào Thẩm Mộng Lan, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh nhìn dò xét ấy khiến Thẩm Mộng Lan chột dạ.

- Bí bí thư Trần, những điều tôi vừa nói đều là sự thật, không có một câu nào là giả dối. Nếu như có lời nào giả dối tôi sẽ bị sét đánh chết! Thẩm Mộng Lan lắp bắp nói.

Trần Kinh hừ nhẹ một tiếng, nói: - Cô nói thật hay không liên quan gì tới tôi? Liên quan gì tới những chuyện mà cô đã làm?

Thẩm Mộng Lan ngẩn người, kích động đáp:
- Sao lại không liên quan? Hiện giờ người Sở Giang ai ai cũng biết ngài là Bí thư thành ủy được coi trọng nhất trong số năm bí thư, hơn nữa ngài còn hiểu biết về kinh tế, hiểu được những khó khăn của doanh nghiệp liên doanh chúng tôi. Chỉ cần có thể giúp đỡ tập đoàn Vạn Hải của chúng tôi, tôi sẽ không còn phải lo nữa, thực sự không phải lo lắng gì nữa.

Ngoài ra, chỉ có ngài mới dám với Bí thư Lã

Trần Kinh giận dữ nói: - Đây là kiểu logic chó má gì vậy! Suy luận ngu xuẩn! Thẩm Mộng Lan cô đường đường là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Hải, lại làm ra những chuyện hạ lưu như vậy, cô có ngốc thật không vậy? Không chỉ ngu ngốc, còn đắm chìm trong mù quáng, không biết điểm dừng!
Thật khiến người ta khó mà tin được, đầu óc cô hôm qua đúng là bị lừa đá rồi.

Trần Kinh đặt mạnh tách trà xuống trà kỷ, khoát tay nói: - Cô về đi. Suy nghĩ cho kỹ vào, cũng đừng bao giờ nhắc tới chuyện tập đoàn Vạn Hải gặp phải những chuyện bất công thế nào trước mặt tôi. Một thương gia khôn khéo, sẽ không bao giờ để doanh nghiệp của mình rơi vào bước đường cùng đâu.

Giờ cô rơi vào bước đường này, oán thán trời đất, đẩy trách nhiệm cho chính quyền và những công nhân thất nghiệp, quả thực là nực cười.

Rốt cuộc cô cũng không phải một thương nhân đích thực, nhiều nhất cũng chỉ là một thương nhân thông minh mà thôi, ngoài ra thì thêm được vẻ ngoài bình hoa. Chuyện hôm qua tạm thời tôi có thể không truy cứu, nhưng chuyện này chú thích: chỉ người phụ nữ có ngoại hình mà không có đầu óc.
Trần Kinh nghĩ tới canh tượng phóng đãng đêm qua, dạ dày liền quặn lại, hắn ra sức xua tay: - Đi đi! Cô phải làm gì thì làm đi!

(còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment