Quan Sách

Chương 1144

Thành ủy Kinh Giang

Lúc Phương Cương tiến vào văn phòng liền giật mình kinh hãi, bởi vì anh ta nhìn thấy Trưởng ban thư ký Trường Tiếu Hàm đang đứng trong đó, vẻ mặt ôn hòa mỉm cười với anh ta.

-Trưởng ban thư ký, anh….

Phương Cương nói.

Tiếu Hàm cười cười khoát tay nói:

-Tiểu Phương, bình tĩnh chút đi. Tôi muốn nói với cậu một chuyện, vấn đề cấp bậc của cậu đã được giải quyết xong!

Phương Cương sững sờ, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Tiếu Hàm vỗ vỗ vai anh ta:

-Vấn đề của cậu là do Bí thư tự mình hỏi đến đấy. Xem ra năng lực của cậu đã được Bí thư công nhận, tôi đã nói rồi! Nhân tài của Kinh Giang chúng ta, không kém chút nào, Bí thư quả nhiên rất vừa lòng!

Phương Cương kích động nói:

-Cảm ơn Trưởng ban thư ký đã bồi dưỡng tôi!

-Ách…Không thể nói như vậy được, chủ yếu là do bản thân cậu cố gắng! Làm tốt, có thể công tác ở bên cạnh Bí thư. Đây là cơ hội học tập hiếm có của cậu đấy, cơ hội như vậy có biết bao nhiêu người trẻ tuổi phải hâm mộ đấy, cậu phải nắm cho thật chắc đấy!

Tiếu Hàm nói.

Phương Cương ưỡn ngực nói:

-Vâng, tôi nhất định cố gắng công tác, quyết không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo!

Tiếu Hàm ôn tồn cười, chỉ chỉ một xấp tài liệu trên bàn nói:

-Tài liệu trên bàn, sau khi Bí thư đi làm cậu hãy đưa qua, nhất định phải đưa qua đầu tiên, phải giữ bí mật, hiểu chưa?

Phương Cương gật gật đầu:

-Hiểu rồi ạ!

Tiếu Hàm cười nhạt, đi ra cửa.

Phương Cương nghi hoặc, gãi gãi tai, trong lòng có một dị cảm khác thường.

Anh ta không rõ tại sao hôm nay Tiếu Hàm lại đi làm sớm như vậy, đi làm còn sớm hơn cả mình.

Từ lúc đảm nhiệm chức vụ Thư ký của Trần Kinh, Phương Cương luôn đi làm sớm hơn nửa giờ, buổi sáng đến đây quét dọn vệ sinh, giúp Bí thư chăm sóc bồn hoa cây cảnh, còn thay nước cho hồ cá trong gian phòng của Bí thư.

Dọn dẹp ổn thỏa mọi thứ để Bí thư có thể làm việc trong môi trường tốt nhất.

Tiếu Hàm nói rất hay, làm Thư ký của Bí thư là một cơ hội khó mà có được, Phương Cương quý trọng cơ hội ấy hơn ai hết.

Kỳ thật anh ta kém Trần Kinh ít tuổi, cũng tốt nghiệp từ trường Đại học sư phạm Sở Giang.

Năm đó khi anh ta đến trường Đại học sư phạm Sở Giang, Trần Kinh đã rất nổi danh trong trường, khi đó sinh viên Đại học sư phạm đều khá nổi, nhất là trong vấn đề văn phong.

Văn phong của Trần Kinh rất tốt, là nhân tài được vinh danh của Đại học sư phạm.

Từ lúc đó, Phương Cương chỉ biết một Trần Kinh như vậy.

Mà sự tích mấy năm nay ở Sở Giang về Trần Kinh tất nhiên đã trở thành đề tài sôi nổi, Trần Kinh trong chốn quan trường một đường thuận lợi, bây giờ đã là Bí thư Thành ủy rồi.

Trong lòng Phương Cương, còn trẻ như vậy, lại có thành tích như vậy, có thể nói là một huyền thoại.

Cho nên từ sâu tận đáy lòng, Phương Cương rất sùng bái Trần Kinh.

Những ngôi sao tai to mặt lớn kia, tuy đứng ở trên đài kêu gào vài câu, hoặc là kêu gọi vài câu trên truyền hình, rơi vài giọt nước mắt ra vẻ đáng thương, trong mắt Phương Cương mà nói, những người đó là ngôi sao cái gì chứ?

Ngôi sao thực sự, thần tượng thật sự, nên giống Bí thư Trần vậy, còn trẻ đã có thể dùng bản lĩnh của mình bước đến được vị trí hiện tại, người như vậy mới xứng đáng để kính nể và sùng bái.

Phương Cương công tác bên cạnh Trần Kinh đặc biệt cẩn thận, văn phòng của Trần Kinh, mỗi một đồ vật cùng vị trí đều được anh ta ghi nhớ kỹ càng.

Anh ta còn thường xuyên quan sát thói quen công tác và sinh hoạt của Trần Kinh, ví dụ như Bí thư Trần thích uống trà gì, uống trà gì dùng loại chén nào. Còn có khi Bí thư Trần phê duyệt văn kiện thích dùng cây viết mới, thậm chí ngay cả lúc Trần Kinh trầm tư suy nghĩ bên bồn hoa, anh ta đều quan sát thật sự cẩn thận.

Cho nên, ngày thường, anh ta đều tỉ mỉ điều chỉnh việc bố trí trong văn phòng, mục đích chính là để công tác của Bí thư Trần có thể thoải mái nhất.

Giống như một lão cán bộ khác hẳn với cái vỏ bề ngoài ngây thơ của Phương Cương.

Anh ta công tác bên cạnh Trần Kinh, anh ta rất hiểu vị trí của mình.

Người duy nhất anh ta cần có trách nhiệm là Bí thư Trần, cho nên đối với bất kỳ lãnh đạo khác của Thành ủy, Phương Cường đều rất cẩn thận tuân thủ nguyên tắc.

Cho dù là đối với Hàm Tiếu, Phương Cương cũng giữ một khoảng cách nhất định.

Trưởng ban thư ký Tiếu Hàm rất nổi danh ở Kinh Giang, nổi tiếng nham hiểm, đối với Tiếu Hàm, anh ta luôn có sự phòng bị, nội dung công tác và tình hình cuộc sống của Bí thư, anh ta chưa bao giờ tiết lộ nửa điểm.

Bởi vì trong mắt của Phương Cương, tất cả về Bí thư Trần anh ta đều cần phải giữ bí mật, Bí thư không yêu cầu nói gì, thì tuyệt đối không thể nói.

Tiễn bước Tiếu Hàm, Phương Cương lại bắt đầu bận rộn.

Thu dọn mọi thứ ổn thỏa, anh ta trở lại chỗ ngồi của mình, vô ý liếc đến xấp tài liệu trên bàn.

Anh ta đột nhiên đứng dậy, tròn mắt, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt đi.

Những tài kiệu này…

Tờ thứ nhất viết “Đồng chí Trần Kinh trong vấn đề xử lý doanh nghiệp nhà nước hành động có phần chậm chạp, thái độ không đủ kiên quyết. Bình thường không nói chuyện kết nối với các đồng chí, không thể kịp thời chia sẻ ý kiến của mình và đồng nghiệp, mặt khác, trong phương diện xây dựng đội ngũ cán bộ không có quyết tâm….

Đây là tài liệu gì vậy?

Phương Cương vừa mới run run tay kéo ra, nhìn xuống tên ký giá ở phía dưới đề: Liễu Tân Lâm.

-Phó chủ tịch thành phố Liêu trực tiếp đưa tài liệu phê bình Bí thư sao?

Đầu Phương Cương suy nghĩ một chút, nhìn những câu chữ này, anh ta không thể tưởng tượng được điều gì sẽ đến với Kinh Giang.

Ngay trong lúc anh ta còn đang ngây ngốc sững sờ, Trần Kinh sải bước từ ngoài vào:

-Tiểu Phương sao vậy? Trời đang rất lạnh mà sao trán anh toát đầy mồ hôi ra vậy?

Phương Cương đột nhiên cả kinh, lập tức đứng thẳng dậy nói:

-Bí thư, Bí thư, tôi….tôi….những tài liệu này….

Trần Kinh lại gần nói:

-Tài liệu gì cơ? Đưa tôi xem nào?

Trần Kinh cầm lấy tài liệu trong tay, nhíu mày xem nội dung, một lát sau, hắn khẽ cười nói:

-Ừ, cũng không tệ lắm! Cũng đáng giá lắm,tôi vào trong từ từ xem, anh pha cho tôi một chén trà Mao Tiêu rồi đưa qua đây!

Trần Kinh vào văn phòng, Phương Cương vẫn còn chưa hoàn hồn.

Anh ta luống cuống tìm chén và trà, pha một ấm trà rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Trần Kinh ngồi trên ghế làm việc, vùi đầu xem rất cẩn thận.

Hắn vừa xem, vừa không ngừng gật đầu, khi thì lại nhíu mày, Phương Cương đi qua, nhẹ nhàng nói:

-Bí thư, trà của ngài!

-Ừ, cứ để đó trước đi!

Trần Kinh thản nhiên nói.

Phương Cương từ từ lui ra, anh ta muốn nhìn trộm một chút nội dung tài liệu kia, tuy nhiên lại không dám, một đoạn đường ngắn như vậy, anh ta lại cảm thấy khó khăn vô cùng.

-Anh chờ một chút!

Trần Kinh ngẩng đầu nhìn Phương Cương hỏi:

-Những tài liệu này vừa nãy là ai đưa tới?

Phương Cương bình tĩnh trả lời:

-Là Trưởng ban thư ký đích thân đưa tới!

Trần Kinh lấy tay lấy ra vài tập tài liệu nói:

-Như thế này, anh đi thông báo cho Trưởng ban thư ký, kêu cả Bí thư Ủy ban Kỷ Luật, Khâu Dương Đông tới đây một chút. Tôi có chuyện muốn tìm bọn họ nói chuyện!

Phương Cương gật đầu nói:

-Vâng!

Anh ta dừng một chút, chần chừ nói:

-Bí thư, 10 giờ sáng anh có lịch đến xem xét, nghiên cứu, điều tra tình hình nhà máy dệt Toàn Thắng, anh….

Trần Kinh trầm ngâm một chút nói:

-Vậy anh hay đi thông báo với Bí thư Khâu trước. Mặt khác, anh kêu Trưởng ban thư ký sắp xếp một chút, kêu ông ta không cần đến Toàn Thắng, kêu Phó chủ tịch thành phố Liễu theo giúp tôi là được rồi!

….

“Choang!” một thanh âm vang lên, Phương Cương bất ngờ cả kinh, theo bản năng đi thu dọn chén trà bị ném đi trên bàn, cả bàn đều là nước.

Anh ta luống cuống tay chân lau dọn, trong lòng lo lắng.

Bí thư nổi giận,đập đồ, Bí thư Khâu Ủy ban Kỷ luật ở bên trong, bị phê bình không hề nhẹ.

Phương Cương ngầm nghe trộm được Bí thư tức giận, mắng Bí thư Khâu:

-Anh viết cái gì đây? Tôi nhấn mạnh rất rõ ràng, là muốn nêu khuyết điểm, anh làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, anh cố tình viết bài văn ca ngợi tôi, anh nghe không rõ hay sao?

Sau đó Phương Cương chợt nghe thấy Bí thư Khâu dường như nói gì đó rất nhiều.

Sau đó Bí thư liền đập đồ.

Phương Cương mơ hồ hiểu được, hình như những tài liệu hôm nay đều là do Bí thư phê chỉ thị yêu cầu các Ủy viên thường vụ bao gồm cả Ủy viên thường vụ Chính phủ viết, hình như là tài liệu nêu ý kiến về Bí thư.

Bí thư tức giận đoán chừng là do Bí thư Khâu viết gì đó không hợp yêu cầu, nội dung ca ngợi quá nhiều.

Phương Cương âm thầm kinh sợ, anh ta không ngờ được Bí thư sẽ ra chiêu khốc liệt như vậy trong bộ máy. Đổi lại nếu mình là lãnh đạo Thành ủy khác, muốn viết báo cáo phê bình Bí thư, ước chừng chỉ cần cầm bút đã thấy run rồi.

Xem ra Bí thư Khâu cũng không khác mình lắm, hẳn là không dám viết.

Nghĩ đến đây, Phương Cương mới không nhịn được mà lắc đầu, trong lòng dâng lên một hy vọng rất lớn.

Hiện tại, tình hình Kinh Giang không tốt lắm, bên ngoài có rất nhiều lời phê bình, Kinh Giang cũng không có địa vị trong tỉnh, nhất là so với Sở Thành, dân chúng Kinh Giang tựa hồ cũng phải thấp hơn một cái đầu.

Lần này Bí thư Trần đến Kinh Giang được kỳ vọng rất cao, đồng thời cũng phải đối mặt với một sự nghi ngờ rất lớn, Phương Cương cảm thấy, Kinh Giang tuyệt đối có hy vọng. Bởi vì thái độ của Bí thư Trần rất kiên quyết, là lãnh đạo đứng đầu, hắn có tâm làm chuyện như vậy, điều đó chứng tỏ ý chí của hắn rất kiên định, tiếp theo đây, Kinh Giang tất sẽ có hành động lớn.

Lúc này, trong văn phòng, Trần Kinh cũng đang thực sự tức giận.

Khâu Dương Đông cũng rất bình tĩnh nhã nhặn.

Trần Kinh dù tức giận thế nào, ông ta vẫn không nóng không lạnh mà mỉm cười.

Cuối cùng Trần Kinh không nói gì, ngồi trên ghế, Khâu Dương Đông cười nói:

-Bí thư, ý kiến này tôi rất ủng hộ, tôi cho rằng ý kiến này cũng rất tốt. Nhưng tình hình của anh thì khác, anh vừa mới tới Kinh Giang, Kinh Giang liền có thay đổi rất lớn.

Vào lúc này, kêu tôi ý kiến phê bình anh, phê bình anh thế nào đây?

Đổi lại là lãnh đạo khác đến Kinh Giang, tôi cho rằng bọn họ không thể nào làm tốt được như anh.

Tôi là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, đúng vậy, hơn nữa tôi luôn ghi nhớ công tác và chức trách của mình. Tôi nói chuyện nhất định phải khách quan, công bằng, không thể soi mói được!

Ông ta dừng một chút nói:

-Trước khi tôi đến Kinh Giang, Bí thư Tương của Ủy ban Kỷ luật có yêu cầu đối với tôi. Để tôi ở Kinh Giang làm việc, quan trọng hơn là cùng anh bước tiếp. Hiện tại dưới sự phụ trách của tôi, đội ngũ Ủy ban Kỷ luật hiện tại rất có sức chiến đấu, chỉ cần anh ra chỉ thị, chúng tôi khẳng định sẽ không phụ sự kỳ vọng của tổ chức!

Trần Kinh nheo mắt nhìn Khâu Dương Đông.

Khâu Dương Đông nổi tiếng là khôn khéo, quả nhiên là khôn khéo.

Trần Kinh tức giận như vậy, nhưng ông ta vẫn tươi cười, hơn nữa còn tự giới thiệu sơ lược qua về quan hệ giữa ông ta và Tương Bình.

Trần Kinh giết gà lại dùng dao mổ trâu, qua đó làm rõ được đại khái một chút về tình hình của bộ máy Thành ủy và bộ máy Chính phủ.

Khâu Dương Đông khôn khéo, Tiếu Hàm quỷ kế đa đoan. Mỗi ý kiến phê bình mình của Khâu Dương Đông, nhìn qua rất nghiêm khắc, nhưng thực ra sau khi đọc xong tất cả đều là ca ngợi công đức.

Mà những gì Tiếu Hàm viết lại cao tay hơn một bậc, cũng là nhìn qua từng ý kiến đều rất nhàm chán, nhưng sau khi đọc xong, cẩn thận phân tích, đều là ý kiến phê bình Trần Kinh? Đây là ông ta đang chỉ trích công tác Chính phủ của mình bất lực, chỉ trích không làm tốt công tác Chính phủ, hy vọng Trần Kinh có thể mạnh tay hơn với Chính phủ.

Cũng may những điều này, Trần Kinh không mấy để tâm, Trần Kinh muốn chính là nhanh chóng làm rõ tình hình, đúng bệnh bốc thuốc!
Bình Luận (0)
Comment