Quan Sách

Chương 1155

Mùa đông không dễ có một ngày trời trong, trời cao không khí dễ chịu, ánh sáng mặt trời chiếu trên người rất ấm áp.

Trần Kinh hôm nay mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh đen, mục đích của hắn chính là đồn trú đóng của quân phân khu.

Hôm nay là buổi diễn quân liên hợp của quân phân khu Kinh Giang và quân phân khu Sở Thành, buổi diễn quân lần này cũng là buổi diễn quân báo cáo cuối năm của hai quân phân khu.

Trần Kinh là Bí thư thứ nhất của quân phân khu, cũng là lần đầu tiên đi vào bộ đội, để xem toàn bộ cuộc tiến hành diễn binh.

Tới nơi đóng quân, lãnh đạo chủ chốt xếp thành hàng nghênh đón. Tư lệnh viên của quân phân khu Kinh Giang Hà Thọ Quân, ủy viên chính trị Mã Quần cùng lúc đón chào.

Hai người đứng ở xa chào, Trần Kinh khoát tay nói: - Hai vị tướng quân, tôi không phải là quân nhân, thì không cần hành lễ.

Trần Kinh vươn tay ra. Hai người lại gần nắm chặt tay Trần Kinh, Tư lệnh viên quân khu Hà Thọ Quân nói: - Bí thư Trần, rất mong ngài đến, hôm nay chúng tôi diễn tập đối kháng, ngài không đến, chúng tôi không dám ra binh.

Dưới sự vây quanh của mọi người, Trần Kinh được mời đến vị trí trung tâm của lễ đài.

Tham mưu trưởng của quân khu là một người cao lớn, khi Trần Kinh phất tay thăm hỏi chiến sĩ phía dưới, ông ta hét lớn một tiếng: - Cúi chào

- Bá, bá. Hơn ngàn người bộ đội đồng thời giơ tay cúi chào, phối hợp nhịp nhàng, tràn đầy chí khí, Trần Kinh thực sự xúc động.

- Nghỉ.

Sau đó tham mưu trưởng báo cáo bộ đội của quân phân khu tham gia diễn tập đã xếp thành hàng, xin chỉ thị.

Hà Thọ Quân đi đến nói:

- Bí thư Trần, bắt đầu hạ lệnh đi?

Trần Kinh hơi sửng sốt, nói: - Lão Hà, tôi hạ mệnh lệnh không thích hợp?

Hà Thọ Quân nói: - Sao lại không thích hợp? Ngài là Bí thư thứ nhất của Đảng uỷ, hơn nữa cũng là Bí thư Thành ủy, trong nhiều lãnh đạo ở đây, chức vị của ngài cao nhất, đương nhiên hẳn là do ngài hạ mệnh lệnh rồi.

Trần Kinh thản nhiên cười nói: - Bắt đầu diễn tập đi.

Tham mưu trưởng cúi chào, nhưng sau đó xoay người, lớn tiếng nói:

- Các bộ đội tham gia diễn tập nhanh chóng tiến vào trận địa thiết lập...

Trần Kinh ngồi xuống. Trong lòng của hắn hiểu rõ, mệnh lệnh diễn tập hẳn là do Hà Thọ Quân hạ lệnh, quân đội rất đặc thù, sĩ quan quân đội là người trực tiếp kiểm soát các lực lượng vũ trang, Hà Thọ Quân hôm nay là nể mặt hắn.

Đương nhiên, những lời này không thể nói thẳng, nói thẳng khó tránh khỏi làm cho người ta xấu hổ.

Trần Kinh đi đến nói với Hà Thọ Quân: - Tư lệnh viên, binh dưới tay của anh rất uy vũ, ứng với một câu nói, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.

Hà Thọ Quân chỉ cười, rất tự tin nói:

- Cảm ơn sự khích lệ của Bí thư, không dối gạt gì ngài nếu như nói thực lực của quân khu. Quân khu Kinh Giang của chúng tôi mạnh nhất ở toàn tỉnh. Chúng tôi trấn giữ cửa Sở Thành, Kinh Giang và Sở Giang là nơi giao hội, cũng là nơi binh gia giao tranh, chúng ta cũng có lực lượng binh hùng hậu trấn thủ.

Trần Kinh gật đầu, nói: - Vậy hôm nay tôi chẳng phải có thể được xem một trận diễn binh hay phải không? Hoàn toàn đánh bại quân cảnh giới của Sở Giang. Nói tới đây tôi rất hổ thẹn, sự phát triển kinh tế của chúng ta không cung cấp cho các lực lượng, xây dựng thành thị tụt hậu so với Sở Thành, ha hả.

Trần Kinh dừng một chút, chuyển lời, nói: - Tuy nhiên quân khu của chúng ta có thể đánh thắng trận, đây là một sự cỗ vũ lớn đối với cán bộ chính trị của chúng ta.

Hà Thọ Quân cười ha hả, nói: - Bí thư Trần ngài quá khiêm nhường. Kinh Giang trước kia quả thực có rất nhiều vấn đề, nhưng chúng tôi đều tin tưởng, sau khi ngài đến Kinh Giang, nhất định có khả năng dẫn dắt Kinh Giang tiến bước. Mở ra một mảnh thiên địa mới.

Trần Kinh và Hà Thọ Quân trò chuyện với nhau thật vui, dẫn tới một đám quan quân ở lễ đài đều tò mò.

Mọi người đều biết tính cách của Hà Thọ Quân, tính cách cuồng ngạo, hơn nữa có một sự kỳ thị đối với người không phải là một quân nhân.

Vốn trước kia anh ta có chỗ ngồi ở ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Kinh Giang, nhưng với tính tình của anh ta đã phá hỏng hết mọi thứ, không có quan hệ tốt với cán bộ địa phương, quan hệ căng thẳng với quân địa phương. Cuối cùng quân khu tỉnh mới thay đổi ủy viên thường vụ Mã Quần đại biểu quân đội gia nhập ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Kinh Giang.

Hôm nay là chuyện gì xảy ra? Tư lệnh viên hồ hởi nhiệt tình với người trẻ tuổi như Bí thư Trần?

Hơn nữa ngay cả mệnh lệnh bắt đầu diễn tập cũng là do Trần Kinh hạ lệnh?

Kỳ thật tình huống hôm nay cũng khiến Trần Kinh khá bất ngờ, bắt đầu từ ngày hắn đảm nhiệm Bí thư thứ nhất của quân khu, hắn đã tìm hiểu qua tình hình của quân khu.

Tư lệnh viên quân phân khu Hà Thọ Quân đương nhiên là đối tượng quan trọng mà hắn đặc biệt tìm hiểu.

Hà Thọ Quân là quân nhân đánh giặc, có chút danh tiếng ở quân khu Trung Nguyên. Trước kia ở đại quân khu, anh ta đảm nhiệm đoàn trưởng lữ đoàn trinh sát Sơn Ưng bộ đội chủ lực của quân khu, anh ta được xưng là mãnh hổ đoàn của đoàn, là chủ lực chính trong đoàn.

Bởi vì tính cách của anh ta rất kiêu ngạo, xử lý không tốt mối quan hệ giữa các đồng chí, sau khi điều chỉnh ban lãnh đạo quân khu Trung Nguyên, dưới cơn tức giận của tư lệnh viên mới nhậm chức đã phái anh ta đến đảm nhiệm tư lệnh viên quân phân khu địa phương.

Tuy rằng thăng một bậc quân hàm, nhưng là từ đoàn trinh sát chủ lực chạy tới quân phân khu địa phương, xem như bề ngoài là thăng, bên trong ngầm giáng.

Trước đó, Trần Kinh nhận được rất nhiều cảnh cáo, khiến hắn phải chú ý làm tốt quan hệ với Hà Thọ Quân, nói Hà Thọ Quân là kẻ khốn khiếp đệ nhất thiên hạ, Trần Kinh thực tại còn có chút bận tâm.

Hắn làm sao có thể dự đoán được, hôm nay Hà Thọ Quân lại khách khí như vậy?

Kỳ thật hắn không biết, Hà Thọ Quân có đắn đo như thế không

Vị trí mới của Trần Kinh ở Kinh Giang, đồng thời đảm nhiệm Bí thư thứ nhất của quân phân khu, Hà Thọ Quân trước tiên nhận được hai điện thoại.

Một điện thoại là do ủy viên chính trị của đại quân khu gọi tới, đây là lão thủ trưởng, lão thủ trưởng vừa gặp đã nói cho Hà Thọ Quân nếu anh ta không làm tốt mối quan hệ với Bí thư Trần, Tư lệnh viên phân quân khu của anh ta cũng khó trở thành, trực tiếp về nhà trồng trọt.

Hơn nữa vị lão thủ trưởng này còn đặc biệt giới thiệu tình hình của Trần Kinh cho Hà Thọ Quân, ông ta nói với Hà Thọ Quân, nói Trần Kinh là Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất của Trung Nguyên, hắn tuổi trẻ, năng lực cường, tiền đồ không thể lường.

Hơn nữa Trần Kinh người này có phong cách làm việc mạnh mẽ, tuy rằng không là quân nhân, nhưng thưc chât ơ trong xương cốt có chí khí của quân nhân, chẳng phả dễ hòa hợp sao, bảo Hà Thọ Quân nghĩ cách tiếp cận Trần Kinh.

Sau cuộc điện thoại của lão thủ trưởng, điện thoại tư lệnh viên Hầu Kiến của quân khu tỉnh lại đến.

Giọng điệu của Hầu Kiến dịu đi một chút, nhưng nội dung không sai biệt lắm, đó chính là Hà Thọ Quân nhất định phải phải giữ quan hệ tốt với Trần Kinh, đối với yêu cầu của địa phương bộ đội phải phối hợp toàn diện, tuyệt đối không thể để xảy ra hiện tượng mâu thuẫn bất hòa trong quân địa như những năm trước.

Vị trí mới của một Bí thư Thành ủy, không ngờ có thể kinh động đến trung tướng của ủy viên thường vụ, một tư lệnh viên thiếu tướng, Hà Thọ Quân cho dù là óc heo cũng biết lai lịch của Trần Kinh không nhỏ.

Sau này anh ta còn đặc biệt tra xét tư liệu về Trần Kinh, tin tức mà nắm được khiến anh ta phải giật mình.

Trần Kinh rõ ràng là cháu rể của Phương lão tướng quân, lúc ấy khi Hà Thọ Quân tòng quân tác chiến phía Nam, Phương lão tướng quân là tổng chỉ huy.

Hà Thọ Quân mãi mãi cũng quên không được tư thế oai hùng của Phương lão tướng quân khi ở trên đại hội vẫy tay nói chuyện trước khi chiến đấu.

Giọng điệu của Lão tướng quân rất nặng, nhưng vẫy tay nhẹ nhàng.

Vẻ mặt này tựa hồ kẻ thù phía Nam như loại bụi bậm không đáng giá nhắc tới, đây hoàn toàn chính là khí phách trong lúc nói chuyện, cho dù tường lá chắn cũng tan thành tro bụi.

Hà Thọ Quân lúc ấy chỉ cảm thấy huyết mạch sôi sục, động tác kinh điển kia của Phương lão tướng quân cũng đã khắc sâu vào tâm trí anh ta từ đây.

Cho dù qua nhiều năm và mãi tới hôm nay, khi anh ta nhớ tới động tác kia đều cảm thấy trào dâng tình cảm mãnh liệt.

Tướng môn hổ tử, hậu bối của Tôn lão sao có kẻ yếu chứ?

Trần Kinh tán gẫu rất nhiêu với Hà Thọ Quân, trên quân sự Trần Kinh là người ngoài ngành, có nhiều động tác trên sàn diễn hắn xem không hiểu.

Hắn cũng không giả bộ, nghiêm túc thỉnh giáo Hà Thọ Quân.

Điều này khiến Hà Thọ Quân có cảm tình ấn tượng tốt với hắn.

Hà Thọ Quân là quân nhân, không thích người ngoài ngành khoa tay múa chân. Không hiểu chính là không hiểu, không hiểu mà gia hiêu mới là đáng giận nhất.

Hà Thọ Quân giới thiệu tỉ mỉ cho Trần Kinh, Trần Kinh nghe rất chân thành, có đôi khi hắn còn dùng giấy bút trước mặt ghi chép, rất chăm chỉ.

Cuối cùng, hắn nói:

- Tư lệnh Hà, nói thật. Tôi đặc biệt hâm mộ quân nhân. Tôi cả đời này hối tiếc nhất chính là không có tham gia quân ngũ, đều là do thể chế giáo dục hiện đại làm hại, vốn bộ đội tốt nghiệp đại học chúng tôi đi tuyển người rồi.

Điều bị phá hủy bởi mắt của tôi, kiểm tra mắt bị cận thị không được thông qua, tôi có thể chỉ hối tiếc rồi.

Hà Thọ Quân có chút kiêu ngạo, nhưng bất chợt thần sắc của anh ta lại thân thiết hơn, anh ta nói: - Bí thư Trần, kỳ thật bây giờ thời đại hòa bình, theo chính trị càng có thể cống hiến cho nước nhà. Anh hiện tại tuổi trẻ đã đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Kinh Giang, lãnh đạo hàng ngàn người dân Kinh Giang phát triển kinh tế, cống hiến như vậy làm cho người ta chú ý, càng làm cho người hâm mộ.

Anh ta thở dài lắc đầu nói: - Nói thật, cùng binh trong thời nình khó có thể kiến công lập nghiệp. Tựa như tôi à, tôi lớn hơn anh mười tám tuổi, đến hiện tại mới chỉ la Đại tá, anh vừa rồi gọi tôi là tướng quân, khiến cho tôi thẹn đến muốn chui xuống đất.

Trần Kinh cười ha hả, khoát tay nói: - Không có gì xấu hổ đến nổi muốn chui xuống đất, anh sớm hay muộn cũng là tướng quân của nước cộng hoà. Tôi đã tìm hiểu qua tài liệu về anh, anh là quân nhân đánh giặc, hơn nữa trường kỳ dẫn bộ đội chủ lực, là một người có khả năng. Lãnh đạo đại quân khu sớm hay muộn phải trọng dụng anh, mấu chốt ở chỗ chính là anh phải vững vàng.

Hà Thọ Quân ngẩn người, trong lòng có chút cao hứng, nhưng vẫn là chua xót.

Từ bộ đội chủ lực của quân khu điều xuống làn quân phân khu, mới đó đã năm năm rồi.

Năm năm là hơn một ngàn ngày lẫn đêm, ông ta thậm chí một lần hoài nghi mình có phải đã bị thủ trưởng của đại quân khu lãng quên hay không.

Là một người quân nhân coi vinh dự hơn cả sinh mạng mình, mong ước của Hà Thọ Quân cả đời này chỉ là hy vọng một ngày kia trên vai ông ta có đeo sao lóng lánh.

Nhưng còn phải đợi bao lâu?

Ông ta quay đầu nhìn Trần Kinh, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.

Đúng rồi, ủy viên chính trị không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần làm tốt mối quan hệ trước mắt với Bí thư Trần, hắn sẽ ghi công cho mình, chẳng phải cơ hội đang ở chỗ này chờ rồi sao?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng của ông ta tuôn trào một sự vui mừng khôn xiết, ánh mắt càng thân thiện nhìn về phía Trần Kinh.

Diễn xuất thiếu hồi hộp, bởi vì không có đối kháng lưng tựa lưng, chuyện xấu trên chiến trường rất nhỏ. Quân khu Kinh Giang từ trang bị đến nhân viên đều có ưu thế tuyệt đối, rất nhanh đã dựa theo bộ phận đạo diễn đã bố trí đặt trước đem cờ đỏ cắm vào trận địa của Lam Quân.

Kết cục của buổi diễn tập đương nhiên là tuyên bố kết thúc với thắng lợi của quân khu Kinh Giang.

Bởi vì buổi chiều Trần Kinh phải tham gia buổi tọa đàm của hội liên hiệp công thương nghiệp thành phố, Trần Kinh đã không đi tham gia buổi bình phẩm diễn tập và liên hoan cuối cùng.

Hà Thọ Quân đích thân tiễn hắn, trước khi đi Trần Kinh nói: - Tư lệnh Hà, hôm nay nói chuyện cùng ông, giống như được đọc sách mười năm. Tôi được mở rộng kiến thức. Nói thật, đối với quân sự tôi là người ngoài ngành, hiếm được ông thật tình chỉ giáo như thế, tôi rất cảm kích.

Hơn nữa tôi không dối gạt gì ông, lúc trước tôi lo ngại anh là người khó gần, chúng ta khó có quan hệ tốt.

Hiện tại xem ra, anh là người trung nhân tình nghĩa, tôi cũng giống như vậy, chúng ta có thể trở thành bạn bè, trở thành chiến hữu đấy.

Hà Thọ Quân ngẩn người, cười sảng khoái nói: - Được, một người trung nhân tình nghĩa. Tôi lão Hà sẽ kết giao với cậu, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có xây dựng quân phân khu Kinh Giang ngày càng có sức sống.
Bình Luận (0)
Comment