Quan Sách

Chương 1159

Thẩm Mộng Lan chậm chạp rút lui, muốn một mình trốn vào một góc khuất của buổi tiệc. Ánh mắt cô ta chỉ chú ý vào hai người, một là Âu Niệm Tinh, một là Phương Uyển Kỳ. Cuối cùng cô ta cũng hiểu ra, hai cô gái này không ngờ đều có quan hệ với Trần Kinh. Một người là vợ Trần Kinh, một người rất có khả năng là tình nhân của hắn. Điều này cũng hoang đường hết sức. Thẩm Mộng Lan cảm thấy thế giới này loạn hết rồi. Trần Kinh là một kẻ ghê gớm, bạo lực, tại sao lại có nhiều phụ nữ thích hắn tới vậy? Hơn nữa hai cô gái này, cho dù là ai đi chăng nữa, cũng là một sự tồn tại khiến cô ta ngưỡng mộ. Cho dù là xét về sự nghiệp, hay sắc đẹp, đều khiến Thẩm Mộng Lan tự cảm thấy kém cỏi.

Mới vài phút trước đó, Thẩm Mộng Lan còn cảm thấy mình chính là vai chính trong tiệc khiêu vũ hôm nay, nhưng lúc này, cô ta đã biết rằng đâu mới là vai chính. Đột nhiên, cô ta lại thêm một lần đứng hình. Cô không thể ngờ được, rằng Phương Uyển Kỳ và Âu Niệm Tinh đang nâng ly vui vẻ trò chuyện với nhau. Hai người này là ai với ai? Sao lại như vậy được?

- Thẩm tổng, mời em nhảy một bài được không! Hôm nay em thật xinh đẹp. Không biết từ lúc nào Lý Danh Nghĩa đã tiến tới cạnh Thẩm Mộng Lan, tự nhiên, phóng khoáng đưa tay, làm bộ dáng mời mọc. - Em không nhảy đâu! Thẩm Mộng Lan sốt ruột khoát tay. Cô quay đầu nhìn Lý Danh Nghĩa, trước đó nhìn tn cũng thấy anh ta là một người đàn ông chín chắn tự nhiên, giờ lại thấy anh ta không ngờ lại mang bản mặt đáng ghét tới vậy.

Lý Danh Nghĩa cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, trong ngoài bất nhất, ngoài mặt đạo mạo, trong tim xấu xa, thật khiến người ta thấy ghe tởm.

Đàn ông chẳng có kẻ nào tử tế cả! Thẩm Mộng Lan đứng dậy, bước vào phòng nghỉ của tiệc khiêu vũ, thay bộ lễ phục đang mặc. Sau đó lén lút rời đi, im hơi lặng tiếng lái xe rời khỏi buổi tiệc. Cô ta chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn, thậm chí còn cảm thấy mình là một người phụ nữ thấp hèn. Ng phụ nữ thành công chân chính, căn bản không cần lượng lờ giữa đám đàn ông, Thẩm Mộng Lan thấy phát ngượng vì sự tự tin của chính mình. Sự tự tin của phụ nữ cái nỗi gì? Thử nhìn lại Âu Niệm Tinh và Phương Uyển Kỳ hôm nay xem, đó mới gọi là tự tin. Âu Niệm Tinh vẫn đứng ở chỗ đó, chưa hề chủ động hỏi thăm bất cứ một người đàn ông nào, nhưng cô ta lại là một trong những nhân vật nữ chính của tiệc khiêu vũ hôm nay. Còn người khiến người ta càng phải khâm phục hơn chính là Phương Uyển Kỳ. Phương Uyển Kỳ thậm chí còn không cần mặc lễ phục chính thức, nhạc nền thậm chí có thể ngừng lại chỉ vì cô ta, cô ta cũng chẳng cần tỏ ra thục nữ trước mặt những tên đàn ông khác, hoàn toàn tự nhiên theo ý mình.

Đây mới gọi là tự tin! Tương phản với bọn họ, tất cả những hành động của Thẩm Mộng Lan đều chứng tỏ sự tự ti từ sâu thẳm trong lòng cô. Lượn qua lượn lại không ngớt trước mặt đám đàn ông, hưởng thụ cảm giác được đàn ông vây quanh. người phụ nữ như vậy chẳng phải đang tự ti từ trong cốt thì là gì? Cô lái xe rất nhanh, chiếc xe chạy như bay trên đại lộ ven biển, còn nước mắt cô lại không kìm được mà nhạt nhòa khuôn mặt. Là con gái riêng của một doanh nhân giàu có, từ nhỏ sống trong cái nhìn khó chịu của những người khác, bên tai lúc nào cũng là những lời nói khó nghe. Thẩm Mộng Lan có thể không tự ti sao?

...

Đêm về khuya. Vốn là hôm nay Phương Uyển Kỳ về Sở Giang, Trần Kinh lúc này đáng lẽ phải đang đợi ở nhà. Thế nhưng Kinh Giang lúc này lại giống như cái sọt vậy, khiến hắn không cách nào thoát được ra ngoài. Nguyên nhân là công nhân Xưởng đóng tàu Kinh Giang tổ chức đòi tiền lương, sáu tháng cuối năm nay bắt đầu từ tháng chín, việc kinh doanh của Xưởng tàu gặp khó khăn, vẫn khất tiền lương của công nhân.

Trước mắt đã là cuối năm, nền kinh tế của bao công nhân quả thực rơi vào cảnh túng quẫn, vì vậy bắt đầu dùng đủ cách để yêu cầu doanh nghiệp trả lương. Vào lúc này, Thành ủy triệu tập Hội nghị thường vụ, Hội nghị quyết định sẽ dứt khoát đóng cửa Xưởng đóng tàu Kinh Giang, tin tức này lan truyền trong giới công nhân viên của Xưởng, sau đó càng đồn càng không đúng sự thật. Đưa ra một quyết sách, xuống dưới lại thành ra quả tết, toàn bộ công nhân Xưởng đóng tàu sẽ thất nghiệp, tự phải đi tìm việc.

Xưởng đóng tàu có hơn mười nghìn công nhân viên chức, tin tức này vừa lan ra, lập tức đã trở thành đại loạn. Vì vậy mới dẫn tới việc công nhân Xưởng đóng tàu kéo nhau diễu hành, ba con đường quốc lộ qua Xưởng đóng tàu bị đoàn giễu hành chặn lại, các nhà xưởng trong ngoài, các loại quảng cáo dán đầy tường. Tình hình hết sức nguy cấp, Phó chủ tịch thành phố mới nhậm chức Liễu Tân Lâm đã phải lập tức tới hiện trường chỉ đạo. Trần Kinh hạ lệnh cho Cục Công an, đội vũ trang tinh nhuệ của thành phố lập tức tới hiện trường ổn định trật tự, nhất định phải bảo đảm không để xảy ra bạo động, ngoài ra còn phải đảm bảo tuyệt đối không được để xảy ra hiện tượng hỗn loạn, giẫm đạp lên nhau. Giờ chuẩn bị hết năm rồi, cuối năm còn để xảy ra tai nạn chết người, chắc chắn sẽ không ai yên lòng ăn tết được.

Trần Kinh đưa ra từng yêu cầu một, sau đó lặng lẽ ngồi lại phòng làm việc của mình, chỉ mở một chiếc đèn bàn nhỏ. Ngồi cạnh hắn là Trưởng ban thư ký Tiêu Hàm, thái độ hết mực cung kính, vẻ mặt u sầu. Châm một điếu thuốc, Trần Kinh hít vào một hơi thật sâu rồi nói: - Lão Tiêu, những biểu ngữ ông vừa nói ấy, nói lại nội dung cho tôi nghe? Sắc mặt Tiêu Hàm biến đổi, ông đáp: - Nội dung biểu ngữ rất quá khích, đều là những lời mắng chửi ngài. Nói rằng ngài là một tên tham quan, không có tài cán gì. Sau khi tới Kinh Giang thì không biết làm gì hết, chỉ biết bán doanh nghiệp. Còn nữa, tin tức vừa truyền ra ngoài, kính trước và sau xe của Chủ tịch Liễu đều bị người ta đập vỡ, tình hình hiện trường có thể sẽ không khống chế được! Trần Kinh hừ nhẹ một tiếng, hắn nói:

- Thang Dịch Dương đích thân vào vị trí chứ? Cậu ấy đã gọi lại chưa? - Cục trưởng Thang báo cáo rằng đội vũ trang tinh nhuệ và công an đã tới được hiện trường, về cơ bản đã khống chế được tình hình. Hiện tại tinh thần công nhân đều đã được trấn an, ngoại trừ một số phần tử quá khích, đại bộ phận mn đều đã về nhà hết rồi. Trần Kinh nhịp ngón tay lên tay vịn ghế, nói:

- Anh nói với Thang Dịch Dương, chúng ta sẽ phải chuẩn bị tinh thần duy trì tình hình này trong vòng ba đến bốn ngày, phải bố trí người nghỉ ngơi hợp lý. Tuyệt đối không thể lơ là khinh suất!

- Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp!

Tiêu Hàm đáp. Trần Kinh ngẩng đầu lên rồi nói:

- Không cần vội, tôi biết anh có chuyện muốn nói, cứ yên tâm nói ra, tôi sẽ nghe! Tiêu Hàm hạn giọng nói:

- Bí thư, tôi thấy chuyện này rất đáng ngờ. Chắc chắn là có kẻ tiết lộ cơ mật, nếu không tại sao Đại hội thường vụ vừa kết thúc, phía dưới lại lập tức có phản ứng dữ dội như vậy? Còn nữa, tôi còn nghi ngờ có kẻ đứng sau gây rối, cố ý xuyên tạc sự tình, nhằm mục đích bôi nhọ ngài! Trần Kinh thản nhiên cười đáp:

- Chuyện đó còn phải nghi ngờ sao? Chuyện này là đương nhiên chứ còn gì! Tại sao con đường cải cách lại khó khăn đến vậy? Chính là bởi vì cải cách sẽ đụng chạm tới lợi ích của một số người, đụng chạm tới lợi ích cũng chính là đụng chạm tới tâm hồn. Có những người sẽ mất đi lý trí, liều lĩnh chống phá, gây khó dễ. Trước mắt chỉ mới là bắt đầu, còn những khảo nghiệm nghiêm trọng hơn đang chờ chúng ta kia kìa! Tiêu Hàm nói: - Bí thư, là do công tác của tôi còn nhiều thiếu sót, không sắp xếp tốt công tác bảo mật, khiến những kẻ gây rối tìm được khe hở, tôi - Không! Trần Kinh đứng bật dậy giơ tay ngăn ông ta lại,

- Anh làm không sai, bí mật sẽ không thể giữ kín mãi được, hơn nữa quyết sách của Thành ủy, rốt cuộc cũng phải tới ngày thi hành, bí mật này không thể giữ kín lâu dài được. Dù sao nếu mọi người đã vạch nó ra sớm hơn dự tính, vậy thì tiến hành sớm hôn một chút cũng đâu có sao? Nhìn anh ủ ê chán nản thế này, tôi nghĩ có lẽ anh đang lo lắng không biết làm sao để tháo gỡ đống gông cùm đang quấn lấy doanh nghiệp của chúng ta đúng không? Tâm trạng Tiêu Hàm bỗng nhiên chùng xuống, ông ta khẽ run người.

Trần Kinh có lối tư duy sắc sảo, bản thân không cách nào gạt được hắn. Ông ta trầm ngâm một lúc rồi nói: - Bí thư, chuyện của doanh nghiệp quốc doanh vẫn phải bàn bạc kỹ hơn. Tốt nhất là dễ trước sau khó, bởi vì trong đó có liên quan tới lợi ích của rất nhiều bên, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ khiến cục diện hỗn loạn. Không khống chế được tình hình, đối với cả Kinh Giang mà nói chính là một mối đại họa! - Tai họa? Trần Kinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Hàm, gật đầu rồi nói:

- Từ tai họa này dùng rất chính xác, đây đúng là một tai họa. Kinh Giang hiện giờ giống như một kẻ sắp chết khát, có những lúc chính quyền Đảng ủy chúng ta rõ ràng biết rằng đó là một ly rượu độc, uống vào sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng vẫn không thể không uống cho được, vì chỉ có nó mới giải được cơn khát. Đã nhiều năm như vậy, chính quyền Đảng ủy các khóa của chúng ta không ai dám lật tấm màn che của doanh nghiệp nhà nước, bởi vì nếu không vạch trần tận gốc, không chỉ khiến bản thân thương tích, mà còn có thể khiến đại cục trở nên hỗn loạn. Trần Kinh dập tắt điếu thuốc, rồi nói:

- Tuy nhiên, nghĩ từ một phương diện khác thì nếu như chúng ta vĩnh viễn không ra tay, những xiềng xích về lợi ích ấy tự do hoành hành, rồi càng ngày càng nặng, Kinh Giang còn hy vọng được vào đâu? Vì vậy, vấn đề của Kinh Giang là một mối biện chứng, tôi tới Kinh Giang cũng không phải để làm một quan thái bình. Vì vậy anh là Trưởng ban thư ký của tôi, phải luôn luôn cẩn trọng, áp lực cũng không hề nhỏ. Nếu giờ anh hối hận thì vẫn còn kịp đấy! Tiêu Hàm cả kinh, vội đáp: - Bí thư, tôi quyết không hối hận. Tôi biết áp lực là rất lớn, nhưng cho dù áp lực có lớn hơn nữa, tôi cũng chịu được. Ngài yên tâm, chuyện lần này tôi sẽ tổ chức điều tra kỹ càng, nhất định phải làm rõ mọi chuyện. Ngoài ra, tôi sẽ tổ chức đẩy mạnh tuyên truyền, thành lập tổ công tác chuyên môn làm rõ chuyện này.

Phải khiến công nhân viên chức hiểu rằng chính phủ sẽ không bỏ rơi họ, hiện giờ không, tương lai cũng sẽ không Trần Kinh cười lớn: - Lão Tiêu, anh không cần lo lắng như vậy, người ta mới vừa khuấy động một chút, chúng ta vội vàng lo lắng nỗi gì? Chuyện này giống như đánh tay đôi vậy, người ta vừa ra một quyền, anh đã vội khống chế người ta. Anh có biết chắc lai lịch của đối phương không? Đã có người muốn ra tay, thì cũng không nên chỉ thò đầu ra, cứ để người ta tự mình xuất hiện! Tới lúc kẻ đó xuất hiện, chúng ta mới có thể quăng lưới, nếu không đánh vài chiêu yếu ớt, phải mất bao lâu chúng ta mới giải quyết được vấn đề? Trần Kinh bước ra cửa, lấy áo khoác rồi nói: - Được rồi, về nghỉ ngơi thôi. Hôm nay sẽ không loạn lên nữa đâu, lão Hà đợi tôi ở dưới kia chắc đông cứng người rồi, không thể để người ta đợi tiếp được!

Trần Kinh xoay người rời đi, Tiêu Hàm theo sát phía sau, lại cố đi chậm lại vài bước. Lòng dạ ông ta có chút xao động, vẫn đang cố tiêu hóa những lời vừa rồi của Trần Kinh, lo lắng của ông ta bị Trần Kinh nhìn thấy, cảm giác thật kì lạ. Theo như những gì Trần Kinh nói, Tiêu Hàm nhận ra được sát ý lạnh thấu xương, quyết sách của Bí thư, quyết đoán sát phạt, khả năng cuối cùng chính là một màn tinh phong huyết vũ. Kinh Giang sẽ không thể bình lặng như trước được nữa, chỉ là Tiêu Hàm không ngờ rằng nó lại tới nhanh như vậy. Hiện tại Đại hội đại biểu nhân dân thành phố sắp được triển khai, trong lúc này, Trần Kinh còn muốn nhảy múa trên dây thép sao? Tiêu Hàm lại nghĩ tới những kinh nghiệm về Trần Kinh mà ông ta hiểu rõ nhất, Trần Kinh luôn áp dụng biện pháp mạnh mẽ, cứng rắn, sát phạt quyết đoán, không hề do dự. Thời điểm còn ở Lĩnh Nam, hắn thậm chí còn tiến hành gột rửa cả hệ thống quan lại tham nhũng, được phong danh "Trần Diêm Vương". Hiện tại, "Trần Diêm Vương" tới Kinh Giang, yên lặng đã lâu như vậy, những biện pháp mạnh mẽ cứng rắn của hắn cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Bình Luận (0)
Comment