Quan Sách

Chương 1243

Yêu đơn phương có thể là một chứng bệnh, đàn ông có thể mắc phải, phụ nữ cũng có thể mắc phải.

Cao Hà từ quán ăn về nhà, tỏ ra thờ ơ mặt mày ủ rũ tiễn bước Trần Kinh, anh trai Cao Minh Hoa vỗ nhẹ bả vai, nói một câu mang đầy thâm ý:

- A Hà, tâm lý phải thực tế một chút, một số điều em vĩnh viễn không thể đạt được, không nên dừng lại trong thế giới hư ảo này.

Cao Minh Hoa nói những lời này, Cao Hà thấy rõ tâm tình của mình không thể dấu nổi anh, anh là có lòng tốt nhắc nhở chính mình.

Nhưng…



Cánh hoa trong bồn tắm đỏ thẫm như gấm, nhiệt độ nước vừa phải.

Cao Hà toàn thân nằm trong bồn tắm, dùng tay vuốt ve nhẹ nhàng thân thể mình.

Bộ ngực vẫn đầy đặn, săn chắc hơn nữa căng đầy, phần bụng vẫn kết chặt không có một tý thịt thừa nào.

Da dẻ toàn thân vẫn trắng nõn như vậy, khuôn mặt kiều diễm như hoa, vị trí khóe mắt không hề có xuất hiện nếp nhăn.

Cao Hà từ trước đến nay đối với dung mạo và vóc dáng của mình luôn có lòng tin tuyệt đối, lúc còn trẻ cô cảm thấy dựa vào sức hấp dẫn của mình, trong thiên hạ không có một đàn ông nào có khả năng kháng cự nổi.

Thời gian từ từ trôi đi, con trai cũng mười tuổi rồi, phần tự tin thuộc về cô kia, có tồn tại như trước không?

Cô cảm thấy bản thân gặp ma, bị ma quỷ quấy nhiễu rồi.

Cô thường gặp giấc mộng ảo ảnh, nam chính trong mộng chỉ có một người đó là Trần Kinh.

Cô mơ thấy mình và Trần Kinh điên cuồng ân ái, mơ thấy Trần Kinh ở trên người của mình trêu đùa đủ loại biến hóa lôi cuốn, cảnh tượng như vậy giống như thật, như thế làm cho người ta say mê, làm cho cô không thể tự thoát khỏi.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình có thể si mê một người đàn ông đến độ như vậy.Tưởng chừng như là biến thành dạng mê trai

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, khí nóng vây quanh trong bồn tắm, một màn cảnh hoang tưởng kia lại một lần nữa tái hiện trong đầu cô.

Cô cảm thấy thân thể mình bắt đầu khô nóng, dục vọng kiềm chế mấy năm trở nên khó mà ngăn chặn lại, giống như là có kiến bò trong lòng vậy, rất là khó chịu.

Cô bắt đầu không kìm lại được rên rỉ, tay bắt đầu vuốt ve thân thể của mình, rất lâu sau, cô thét lên môt tiếng xé ruột xé gan, bỗng mở mắt, toàn thân phát run.

Trước mắt ngược lại cái gì đều không có, Người đàn ông khiến cô hồn xiêu nhiễu mộng, cũng không xuất hiện trong tầm mắt của cô.

"Điên rồi, nhất định là điên rồi!" Cao Hà thở ra một hơi thật dài.

Thật lâu sau. Cô chậm rãi đứng dậy. Hướng về chiếc gương trong bồn tắm đem khăn tắm lau khô thân thể của mình, ánh mắt đăm chiêu nhìn người trong gương nói:

- Hắn ta nhất định là ma quỷ!ma quỷ!ma quỷ.

Cô mặc thêm áo choàng tắm, mở cửa nhà vệ sinh, bên ngoài phòng khách đèn vẫn thắp sáng trưng.

Cô đột nhiên giật mình,vội vàng nhìn xung quanh.

- Kèn kẹt, chị Hà nói ai là ma quỷ? Phải chăng lại nhớ đến đàn ông rồi?

Một âm thanh sôi nổi vang lên Miêu Đan Phương nhẹ nhàng bước ra từ một bên khác của phòng tắm.

Cao Hà trừng mắt nhìn, nói:

- Nha đầu em muốn dọa chết chị àh! Còn nói chị nhớ đàn ông, bản thân em không như thế sao?Gần đây chị nghe nói em và Mã công tử kia có quan hệ mật thiết a.

Miêu Đan Phương cau mày nói:

- Chị nghe ai nói? Ăn nói xằng bậy!

Cao Hà cười hì hì nói:

-Cái kia còn phải cần ai nói sao? Tất cả người Lĩnh Nam đều sắp biết hết rồi, Mã công tử vì nụ cười của mỹ nhân đã bao toàn bộ khách sạn, bày trí cảnh đêm mộng ảo để cầu hôn, việc này ai mà không biết?

Miêu Đan Phương lạnh lùng cười, ngồi trên sô pha lắc đầu nói:

- Không có tâm tư đó, gần đây bận rộn làm chương trình! Đúng rồi chị Cao, chị muốn đàn ông như thế, tại sao không đi tìm lấy một người? Điều kiện không phải là không tốt, em không giống chị không có đói khát đến vậy!

Cao Hà mở trừng hai mắt nói:

- Em nói ai đói khát? Em nói lại lần nữa xem?.

Miêu Đan Phương cười ha ha, mắt nhìn chằm chằm Cao Hà, ngậm chặt hai môi.

Cao Hà cũng không có tính toán với cô, ngồi xuống bên cạnh cô, có vẻ buồn bã.

Rất lâu sau, cô nói:

- Đan Phương, em trẻ hơn chị lại xinh đẹp hơn chị, chị cho em một lời khuyên, phụ nữ cái gì đều có thể không gò bó, nhưng nhất định phải quý trọng danh dự của bản thân, nếu không thì, tương lai em mãi mãi cũng không thể tìm được đàn ông bản thân mình ngưỡng mộ.

Bây giờ suy nghĩ thấy bản thân quá ngu ngốc rồi, thật là quá ngu ngốc rồi…

Cao Hà nằm ngửa trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn trần nhà, trong hốc mắt ẩn vệt nước mắt.

Miêu Mẫu Phương sửng sốt quay đầu nhìn về phía chị nói:

- Chị Cao, chị rốt cuộc là thế nào? Chị không phải là mê muội đấy chứ? Không phải là đàn ông sao? Trên đời này chỗ nào không có?

Cao Hà cố sức dụi dụi con mắt, đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm Miêu Mẫu Đơn, rất lâu nói:

- Hôm nay chị gặp bí thư Trần Kinh..

Miêu Đan Phương ngẩn người, tay chỉ Cao Hà nói:

- Chị …chị động tình rồi hả?

Cao Hà mặt đột nhiên đỏ lên, nói:

- Con bé này, có thể không thô lỗ như vậy được không? Cái gì gọi là động tình, em mới động tình đây!.

Miêu Đan Phương mím môi cười nói:

- Chị không có động tình, một mình trong phòng tắm rên cái gì? Phải chăng lại đang mơ mộng?.

Cao Hà đột nhiên đứng dậy, tay nắm lấy cổ áo của Miêu Đan Phương xô cô ấy đổ nhào xuống ghế sô pha, người đè lêncô ấy nói:

- Em lại nói linh tinh, khai thật ra, em đến từ lúc nào?

Cô luồn tay vào vị trí nhạy cảm của Miêu Đan Phương, cù cho Miêu Đan Phương cười ha ha:

- Đừng...đừng...em không nói nữa...được chưa?

Cao Hà buông tay, Miêu Đan Phương sắc mặt đỏ bừng, đứng dậy chỉnh lại quần áo nói:

- Chị Hà, đừng mang bộ dạng như vậy, vừa nói thực lòng chị liền trở mặt, đây còn là chị dám yêu dám hận không?

Sắc mặt Cao Hà thay đổi, thở một hơi dài.

Miêu Đan Phương nói:

- Chị Hà, kỳ thật em cảm thấy chị quá rồi, chị dành quá nhiều tình cảm cho Trần Kinh, chị xem chị hàng ngày đều mơ thấy cái gì? Đều mơ thấy cùng anh ta làm tình như thế nào, em thật phục chị, chị đây là điển hình của sự ham muốn đàn ông!.

Cao Hà đỏ mặt nói:

- Đan Phương, em ít thuyết giáo chị đi, việc của chị bản thân chị hiểu, còn em, sao lại đột nhiên chạy đến Hoàn Thành? Em không phải động tình chạy đến Hoàn Thành chứ?

Miêu Đan Phương ngẩn người, mặt đỏ lên nói:

- Chị Hà, chị nói cái gì thế? Chị có thể đến Hoàn Thành em lại không thể đến Hoàn Thành sao?

Cao Hà cười lạnh lùng nói:

- Được rồi, hai chị em chúng ta, chính là hai kẻ lụy tình. Chị là mê luyến Trần Kinh, chị thấy em so với chị cũng không mạnh mẽ hơn mấy, em còn giả vờ với chị!.

Em xem em đức hạnh vậy, rõ ràng là một kẻ ngốc. Trước mặt Trần Kinh cố tình giả bộ lay động lòng người, chao ôi, bộ dáng như thế chị thấy đáng thương, kém chút là có thể trực tiếp đi diễn Lâm Đại Ngọc rồi. Em đây là hành động đặc biệt câu dẫn đàn ông, em còn dấu nổi chị sao?.

Cao Hà thở dài nói:

- Có điều Đan Phương, điều này không sao cả, em điều kiện tốt hơn chị, em không giống chi năm đó đã sai lại càng sai, Trần Kinh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, em động não nhiều một chút, nghĩ cách nắm giữ lấy người đàn ông này.

Cho dù là làm tình nhân. Như vậy cũng còn hơn fan hâm mộ Mã công tử kia.

Xã hội bây giờ, em đừng mong đàn ông đối với em chung thủy đến cùng, cả đời chỉ có một phụ nữ là em.

Trần Kinh cho dù có rất nhiều phụ nữ bên cạnh thì đã sao? Chỉ cần em cảm thấy khi ở cùng anh ấy có cảm giác hạnh phúc, vậy không phải cái gì đều được rồi sao?

Miêu Đan Phương ngây người nhìn Cao Hà nói:

- Chị Hà chị lừa dối em ah! Em nếu thật có khả năng trở thành tình nhân của Trần Kinh, vậy chị không đố kị đến muốn chết sao?

Cao Hà thản nhiên nói:

- Chị không đố kị, khẳng định là ngưỡng mộ, Trần Kinh nếu như đã muốn người phụ nữ khác, em ở cạnh hắn cũng tốt, để tránh dễ dàng cho hồ ly tinh khác.

Miêu Đan Phương phát run nói:

- Ồ, em vừa nghĩ đến nếu thật là loại tình huống đó, đàn ông của em mỗi ngày trở thành đối tượng ảo tưởng của những phụ nữ khác, còn mỗi ngày nằm mơ cùng hắn ân ái, trong lòng em liền nổi da gà, không có cảm giác an toàn.

Cao Hà hắng giọng nói:

- Em ít giả vờ với chị, chữ bát còn chưa ngược đâu, em thật coi bản thân mình là tiểu tình nhân của nhà người ta àh? Hơn nữa chúng ta là chị em tốt, em cảm thấy không thoải mái, nhất định muốn lôi kéo nhập hội vậy chị cũng bằng lòng.

Hai chúng ta đồng tâm hiệp lực, buộc chặt người đàn ông này lại, ngoài vợ ra, những phụ nữ khác của anh ta không có cách nào tới gần, đây không phải càng tốt sao?

Miêu Đan Phương đột nhiên đứng dậy nói:

- Ai nha em chịu không nổi rồi, chị càng nói càng phóng túng rồi, chị còn nói em là dục nữ, chị mới là dục nữ điển hình, em không đỡ được a!

Cao Hà nhếch môi nói:

- Chị vừa nghĩ thôi mà cứ như tẩu hỏa nhập ma vậy! Ban ngày hôm nay cùng anh ta ăn cơm, tưởng như toàn thân phát run, chị cảm thấy bản thân mình là mắc bệnh rồi.

Miêu Đan Phương lắc lắc đầu nói:

- Em thấy chị là hết phương cứu chữa rồi, hiện tại em tin tưởng trên thế giới này thật có nữ phạm tội cưỡng gian, giống tẩu hỏa nhập ma như chị, có lẽ sớm muộn cũng phải đi vào bước đường kia, chị nói chị một đại mỹ nhân yểu điệu như thế, lại trở thành tội phạm cưỡng gian, dưới bầu trời này không có biết bao đàn ông muốn tìm đậu phụ đụng chết đi.

Mệnh phạm đào hoa, bí thư Trần Kinh tuyệt đối là mệnh phạm đào hoa rồi.

Cao Hà nhíu mày nói:

- Em nói cái gì? Mệnh phạm đào hoa? Thật hay giả, bí thư Trần ở tỉnh Sở Giang có thể sớm đã bị phụ nữ khác nhanh chân cướp đi rồi! Miêu Đan Phương em cũng giống chị, chính là yêu đơn phương điển hình.

Hai phụ nữ làm ầm lên, líu ríu, lời lẽ ngôn từ có thể gọi là không chút kiêng kỵ.

Có khi nói đến đoạn đặc biệt lộ liễu, một bên tức giận, chịu không nổi ra tay, hai người nhanh chóng đánh nhau.

Hai phụ nữ một sân khấu kịch, hai phụ nữ trưởng thành, ở cùng nhau cái gì cũng dám nói, cái gì cũng có thể nói, không kiêng nể gì hết.

Rât lâu sau hai người cuối cùng cũng náo loạn đến mệt rồi.

Cao Hà nhắm mắt gối lên hai chân của Miêu Đan Phương, dường như muốn trầm lặng ngủ.

Miêu Đan Phương nhẹ nhàng đăt dầu Cao Hà lên sô pha, bản thân dứng dậy.

Cô ta tìm ba lô nhỏ của mình, từ ngăn giữa lấy ra một bao thuốc cho phụ nữ, châm một cây.

Vành mắt tinh tế, bờ môi đỏ sẫm, cô ta dạo bước chậm chậm đến chỗ cửa sổ, ánh mắt nhìn cảnh đêm mỹ lệ, trong long khó có thể yên tĩnh!

Phụ nữ nói chuyện đàn ông sau lưng, cũng giống như lúc đàn ông ở cùng một chỗ nói chuyện phụ nữ, có thể không cần che đậy không kiêng kỵ gì hết, thậm chí là những lời khó nghe.

Nhưng thật bình ổn lại tinh thần, khi một người cô độc, sự buồn đau và bất đắc dĩ nhàn nhạt mới có thể dâng lên trong lòng.

Đúng như theo lời Cao Hà nói, Miêu Đan Phương bỗng nhiên xuất hiện tại Hoàn Thành, đích thực là nhớ đến Trần Kinh, cô đã nghĩ cho dù chỉ liếc mắt từ xa, trong lòng cô cũng cảm thấy thỏa mãn.
Bình Luận (0)
Comment