Quan Sách

Chương 1250

Trơ mắt nhìn con Passat biến mất trong tầm mắt của mình, Hầu Lâm ngây ra như phỗng, gã nhìn hướng ô tô biến mất, gã không sự thật này.

Gã cứ vậy trơ mắt nhìn Thẩm Mộng Lan từ từ tiến lại gần cửa xe, rất tự nhiên mở cửa xe, lúc đó gã nghĩ trong lòng, sẽ không lên xe thật chứ!

Khiến gã thở phào một cái chính là, Thẩm Mộng Lan không lên xe, mà lại dựa vào cửa xe nói chuyện với Trần Kinh ngồi trong xe.

Nhưng, cái thở phào này gã còn chưa thở xong, thì Thẩm Mộng Lan lại động đậy, người biến mất bên ngoài cửa xe, bụp một tiếng đóng cửa xe, sau đó xe khởi động, sau đó liền đi.

Hầu Lâm nghĩ thế nào cũng không thông, sao Trần Kinh dẫn Thẩm Mộng Lan đi lại dễ dàng như vậy?

Hầu LÂm gần đây bên cạnh người con gái này cũng hạ đủ công phu, vì nịnh nọt người con gái này.

Gã cố kìm nén chịu đựng không làm những chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt trước kia, con gái bên cạnh ai có thể giảm đều giảm đi.

Chiến lược của gã chính là đặt toàn bộ tâm tư lên người Thẩm Mộng Lan, gã đặt mục tiêu cho mình là bất cứ giá nào cũng phải theo đuổi được người con gái này.

Tiếp xúc thời gian dài như vậy, gã coi như đã chứng kiến được ngạo khí của người con gái này.

Người nằm trong bệnh viên, toàn bộ cơ sở thiết bị của bệnh viện người ta không cần.

Trong phòng bệnh giống như được sửa sang lại từ đầu, đến ghế ngồi cũng đều làm từ gỗ lim tinh xảo mới.

Bộ dụng cụ pha cà phê kia, đắt đỏ như vậy, Hầu Lâm ngẫm nghĩ cũng không dễ dàng gì sửa lại.

Toàn bộ chi phí của Thẩm Mộng Lan, không có thứ gì không phải hàng cao cấp, trình độ xa hoa khiến một người tự xưng là công tử bột của xã hội thượng lưu như gã, cũng xem thế là đủ rồi!

Một người như này, Trần Kinh chỉ bình thản nói một câu, cô liền vội vàng lên xe đi cùng rồi sao?

Xe của Trần Kinh đi là xe gì? Passat!

Hầu Lâm trong lòng bỗng nhiên có chút tức giận, giận từ trong lòng sinh ra, gã thậm chí còn không để ý đến một chuyện quan trọng.

Chính là vừa nãy từ đầu đến cuối, Trần Kinh cũng không ra chào hỏi gã, không, Trần Kinh từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn gã một cái.

Trong xe.

Thẩm Mộng Lan và Trần Kinh ngồi cùng hàng ghế, hai người đều rất trầm lặng.

Thẩm Mộng Lan dùng ánh mắt liếc nhìn Trần Kinh, lại phát hiện Trần Kinh đang nằm ngửa trên ghế khép hờ hai mắt, rõ ràng là đang nghỉ ngơi.

Trong lòng cô không khỏi có chút tức giận:

- Đàn ông hống hách chính là như vậy. Nói là có chuyện muốn nói cùng mình, lại không nói một từ nào, cố làm ra vẻ huyền bí, đây là làm gì?

Xe dừng lại ở cổng tiểu khu, Lão Hà chậm rãi quay đầu, môi động đậy nhưng lại không phát ra tiếng.

Thẩm Mộng Lan móp méo miệng, cố ý làm bộ như hắng giọng. Trần Kinh chậm rãi mở hai mắt, ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày nói:

- Hả? Sao lại đến nhà?

Lão Hà ngẩn người, rất lúng túng, kinh ngạc không nói lên lời.

Vừa rồi khi lên xe Lão Hà hỏi hắn có phải trực tiếp đến Ủy Ban kỷ luật tỉnh không.

Trần Kinh lúc đó nói về nhà lấy ít đồ.

Sao bây giờ lại…

- Xuống xe đi!

Trần Kinh tự mở xe bước xuống, quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Mộng Lan một cái nói:

- Cô cũng xuống đi!

Thẩm Mộng Lan ngẩn người, mơ màng bước xuống xe.

Cô do dự một chút rồi nói:

- Trần bí thư, xe không thể vào tiểu khu sao?

Trần Kinh không trả lời lại, quay đầu khua khua tay xung với Lão Hà:

- Ông không phải đi tặng đồ với mẹ vợ sao? Ông đi trước đi, chiều trực tiếp đến Ủy ban kỷ luật tỉnh đón tôi là được!

Trần Kinh vừa dứt lời, cất bước đi về phía trước, lập tức đi đến một quán ven đường, lúc trở lại trên tay có mang theo một túi nhựa, bên trong có hai hộp cơm, cũng không nói gì với Thẩm Mộng Lan, trực tiếp đi vào tiểu khu.

Thẩm Mộng Lan mím mối, yên lặng đi cùng.

Trong nhà Trần Kinh có chút bừa bộn, trên bàn trà có phủ một tầng bụi mỏng, rõ ràng lâu rồi hắn chưa về nhà, trong không khí còn tràn ngập mùi vị mốc meo.

Hắn vào nhà mau chóng mở cửa sổ ra, đến nhà vệ sinh cầm lấy khăn lau cẩn thận lau bàn tràn và ghế ngồi, sau đó chằm chằm nhìn Thẩm Mộng Lan.

Thẩm Mộng Lan vẫn còn đang đứng ở cửa, cô cúi đầu xoa mắt cá chân, ánh mắt đối diện với Trần Kinh, môi ra sức mấp máy.

Thần sắc Trần Kinh dường như hòa hoãn thêm chút, chỉ ghế ngồi nói:

- Ngồi đi, đổi một đôi dép lê thoải mái mà đi!

Thẩm Mộng Lan vốn dĩ khó chịu trong lòng, nhưng Trần Kinh vừa phá tan sự trầm mặc, tâm trạng mất tự nhiên của cô không ngờ lại tốt lên chút, lẳng lặng đổi một đôi dép lê khác, ngồi đối diện với Trần Kinh.

Trần Kinh mở hộp ăn ra, bên trong có hộp khoai tây xào xì dầu, còn có mấy xiên xương băm, trong một hộp khác tất cả đều là món đậu phụ chao.

Thẩm Mộng Lan nhăn mặt nhíu mày, theo bản năng nhích thân mình về sau, Trần Kinh lại dường như cũng không thấy sự không thoải mái của cô.

Hắn lấy một đôi đũa đẩy ra, bắt đầu bữa ăn ngon lành.

Hắn ăn rất nhiệt tình, nhìn rất ngon miệng, một miếng đậu phụ một miếng đậu phụ chao, miệng nhai phát ra âm thanh tóp tép, Thẩm Mộng Lan vẫn chằm chằm nhìn hắn, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt, cô dường như có thể rõ ràng cảm nhận được thứ sâu nhất trong lòng Trần Kinh.

Bí thư thành ủy Kinh Giang không dễ làm, Trần Kinh bề ngoài cứng rắn, cần phải gánh vác áp lực cực lớn và nỗ lực không ngừng nghỉ.

Đường đường là bí thư thành ủy, nhìn điệu bộ này cứ như đến bữa sáng cũng chưa ăn, giống như có chuyện lập tức phải ra ngoài, không ngờ đi đến quán ăn mua thứ thức ăn rác rưởi này về chống đói, Thẩm Mộng Lan nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì cô khó có thể tưởng tượng.

Người đàn ông khi có sức hấp dẫn nhất chính là khi tập trung ý chí, bất luận là tập trung ý chí, toàn tâm tập trung vào công việc, hay là tập trung ý chí, ăn một bữa ăn thật ngon miệng, thì trong nháy mắt đó, đều giống như đứa trẻ, tự nhiên sẽ đánh thức mẫu tính của phụ nữ, khiến các cô thương cảm.

Thẩm Mộng Lan hít một hơi thật sâu, mím chặt môi, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng hơn.

Cô nhìn tứ phía, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, không phải chính trong căn phòng này, mình và người đàn ông trước mặt này hồ thiên hồ địa cả đêm sao?

Hình ảnh đó cô nhất định mãi mãi không thể nào quên, khi một mình thường nhớ đến nó, nhưng lúc này, cô đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh này, mặt cô lại ửng đỏ.

Tim cô đập mạnh, cô vội vàng liếc nhìn Trần Kinh một cái, cũng may, Trần Kinh vẫn vùi đầu vào đống thức ăn kia, cũng không phát hiện ra vẻ bất thường của cô.

Trần Kinh ăn rất nhanh, hai hộp đầy thức ăn, ăn nhanh như gió, trong nháy mắt chỉ còn lại nửa nhỏ.

Thẩm Mộng Lan mỉm cười, bỗng nhiên nhớ đến cảnh hôm đó cô nhìn thấy Trần Kinh và Âu Niệm Tinh cùng nhau đến quán đồ nướng ven đường.

Trong bụng cô chợt nghi ngờ:

- Chẳng lẽ thứ đó lại ngon như vậy sao? Đều làm từ dầu bẩn, bụi bặm trên đường lẫn vào đồ ăn, không chê bẩn sao?

Cùng với suy nghĩ này, cô trong lòng bỗng nhiên lại kích động, nói:

- Trần… Bí thư Trần, tôi… em có thể ăn một xâu không?

Cô chỉ vào xâu thịt nướng.

Trần Kinh đột nhiên dừng động tác lại ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới gật đầu nói:

- Được, cô ăn đi. Tôi nghĩ cô không biết ăn thứ này chứ!

Thẩm Mộng Lan trong lòng hừ nhẹ một tiếng, có chút không hài lòng, cô giơ hai ngón tay ra, cầm lấy một xiên thịt nướng.

Cô liếm liếm môi, bỗng nhiên cô nhắm mắt lại, rồi cắn một miếng.

Thẩm Mộng Lan ăn rất chậm, nhai một miếng nhỏ, có chút cay cay, tràn đầy mùi vị chăm chỉ cần mẫn, hương vị cũng không tệ lắm.

- Thế nào? Ngon không?

Thẩm Mộng Lan giật mình, gật đầu nói:

- Cũng được, cũng được! Ăn cũng ngon đấy!

Trần Kinh cầm lấy một xiên thịt nướng, chỉ vào xiên cuối cùng nói:

- Chúng ta mỗi người một xiên cuối cùng đi! Tôi ăn cũng tương đối rồi!

Một chuỗi thịt nướng Trần Kinh chỉ cần 3 giây là giải quyết xong, đứng dậy lấy khăn lau miệng.

Thẩm Mộng Lan tăng tốc, có kinh nghiệm xiên đầu tiên rồi, xiên thứ hai cô cũng không do dự, vẫn cứ nuốt xuống.

- Khăn giấy này!

Trần Kinh đưa khăn giấy cho cô, cô giơ tay đón lấy, tay hai người chạm vào nhau một chút, Thẩm Mộng Lan chỉ cảm thấy tay ấm dần, tim đột nhiên loạn nhịp, mặt ửng đỏ.

Lau miệng xong, cô cố gắng bình tĩnh lại, hai tay đan vào nhau, trong lòng không ngờ lại có chút hồi hộp.

Trần Kinh bận rộn thu dọn, giống như chủ nam một gia đình thu dọn sạch sẽ đống rác trên bàn ném vào thùng rác.

Thẩm Mộng Lan chuẩn bị đã lâu, phá tan không khí trầm mặc, nói:

- Bí thư Trần, công việc của anh bận rộn như vậy, bình thường có thể tìm một cô giúp việc giúp anh vệ sinh thu dọn nhà cửa mà!

Trần Kinh khẽ cười nói:

- Thường ngày mời khách, là tôi quên không sắp xếp!

Hắn lại ngồi xuống, lại nói:

- Tổng giám đốc Thẩm, lần này tập đoàn Vạn Hải gặp chuyện, trách nhiệm là của chúng tôi, tôi rất tiếc! Hoàn cảnh đầu tư của Kinh Giang, quả thực có nhiều chỗ không đủ, cho dù chúng tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng vẫn không thể nào hoàn hảo được!

Lần này cô cũng nhìn thấy rồi, mũi nhọn toàn tỉnh là hướng về phía chúng tôi, haiz!

Trần Kinh haiz nhẹ một tiếng, nhếch miệng, giống như đang tự giễu, lại mơ hồ có chút bất đắc dĩ, trên trán lộ ra vẻ vô cùng mỏi mệt.

Thẩm Mộng Lan nhìn chằm chằm Trần Kinh, thần sắc Trần Kinh biến hóa, cô liền nhìn thấy hết.

Đầu óc cô bỗng nhiên có chút chập mạch, Trần Kinh vừa nãy nói gì? Là xin lỗi mình sao?

Trong trí nhớ của Thẩm Mộng Lan, cái này trước giờ chưa bao giờ có, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy Trần Kinh trong một lúc nào đó, lại có thần thái mệt mỏi và bất đắc dĩ như này.

Hình ảnh Trần Kinh trong ấn tượng của cô, luôn luôn là mạnh mẽ, cứng rắn, luôn luôn hống hách thô bạo, động tí là giáo huấn người khác, một lời không hợp, liền tức giận.

Nhưng hôm nay, hắn không ngờ lại xin lỗi mình sao?

- Trần… Trần bí thư… cái này… cái này không có gì! Em… em…

Thẩm Mộng Lan nói liền lúc hai từ tôi, nhưng bỗng nhiên lại nhớ đến tình hình xảy ra chuyện tối hôm đó ở Tam Hòa, bản thân cô nguy hiểm, tứ phía đều là đám người cuồng bạo, giày cao gót của cô bị rơi mất, chân trần đi trên đất, loại bất lực và thất kinh đó, thực sự chính là một cơn ác mộng.

Đêm hôm đó, cô vết thương chồng chất nằm trên giường, cả người chết lặng.

Bên ngoài trừ bác sĩ và y tá mặc quần áo trắng muốt ra, không ngờ không có một ai…

Cô có cha mẹ anh em, nhưng cô không thể nào tìm những người này để dốc bầu tâm sự, vì mẹ cô yếu đuối, cô sợ làm mẹ cô đau lòng, còn cha cô nghiêm khắc, cô sợ bị cha quở trách.

Còn anh trai và chị gái, hoàn toàn là người dưng nước lã.

Lúc đó, cô muốn có một bờ vai rộng lớn vững trãi để làm chỗ dựa biết bao, có người có thể lặng lặng ngồi bên cạnh mình chăm sóc cho mình, cho dù chỉ nói một lời an ủi, đối với cô cũng là tốt lắm rồi.

Nhưng thực sự lại không có ai, một người cũng không có…
Bình Luận (0)
Comment