Quan Sách

Chương 1280

Công việc mà tổ chức sắp xếp cho Trần Kinh có thể nói là vừa nằm trong dự liệu của hắn mà lại khiến rất nhiều người bất ngờ.

Sáng thứ ba, tin mới nhất trên mục tin tức nhân sự của website Ban Tổ chức Trung ương: bổ nhiệm đồng chí Trần Kinh đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Sở Giang, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.

Nguyên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Sở Giang Phùng Bác Dục bị điều nhiệm sang làm Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc tỉnh.

Tin tức này rất được dư luận chú ý.

Bởi vì bình thường tin bổ nhiệm cán bộ cấp Thứ trưởng đều là rất nhiều người được tuyên bố cùng lúc, còn lần này đêìu chỉnh về công tác của Trần Kinh lại được đưa tin riêng, lại còn đưa tin trên website Ban Tổ chức Trung ương, rất đáng chú ý.

Trần Kinh cũng khá bất ngờ với quyết định bổ nhiệm này, còn Sở Giang thì không tránh khỏi một phen ồn ào.

Trần Kinh nhận được thông báo thì lập tức đi nhậm chức, hắn bàn giao xong mọi việc cho bộ máy Kinh Giang thì ngồi xe từ Thành ủy ra nhưng không đi nổi.

Sau khi dân Kinh Giang hay tin thì đều rất bất ngờ, nhiều người tự phát ra đường tiễn Trần Kinh.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, mới đó họ còn nhiệt liệt hoan nghênh Trần Kinh trở về, giờ lại buộc phải tiễn bước hắn.

Lượng người hôm nay hiển nhiên càng đông, dòng người tụ lại trên đường tạo thành khung cảnh độc đáo, hoành tráng tiễn đưa.

Thu Nhược Hàn chạy xe trên phố lớn Kinh Dương mà không thể nhúc nhích.

Cô bực mình mở cửa xe chạy lên xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Cảnh tượng mà cô nhìn thấy là trên đường cái tấp nập dòng người giơ các loại băng rôn biểu ngữ đang tiến dần về phía trước.

Cô khẽ nhíu mày, quay lại phía Đích Ca đang ung dung hút thuốc trong xe mà rằng:

- Sư phụ, hôm nay sao lại thế này? Có sự kiện gì hay sao mà đông người như vậy?

Đích Ca nhếch miệng cười, nói:

- Có thể là chuyện gì khác chứ? Đưa tiễn Bí thư Trần đó mà! Bí thư Trần được điều lên Tỉnh ủy nhậm chức rồi, lúc ở Kinh Giang này cũng đã làm được không ít chuyện tốt nên rất nhiều người trọng tình cảm đều đến đưa tiễn!

Thu Nhược Hàn sửng sốt, biến sắc, nói:

- Trần Kinh được điều lên Tỉnh ủy rồi sao? Không thể nào...

Suy nghĩ trong đầu cô biến chuyển thật nhanh, hôm nay cô thật là chậm chạp nên mới chưa nắm được tin này.

Nhìn cảnh trước mắt vạn người trên phố tiễn đưa rất chân thật, bản lĩnh lung lạc lòng người của Trần Kinh thật đúng là lợi hại, ra đi mà có muôn người đưa tiễn.

Sắc mặt cô hiện lên chút thần thái phức tạp, đoạn quay vào trong xe mở nhạc để bình tâm tĩnh khí, nhắm mắt dưỡng thần.

Xe chở Trần Kinh phải chật vật mới ra được khỏi Kinh Giang.

Trên xe cả lái xe Hà và lẫn thư kí Phương Cương tâm trạng đều chùng xuống, cũng không ai nói lời nào.

Bí thư nói đi thì là đi đã đành nhưng sao phải vội thế. Điều này cả lão Hà lẫn Phương Cương đều không kịp trở tay.

Làm việc bên cạnh Trần Kinh đã lâu, tình cảm giữa hai người và Trần Kinh rất sâu đậm, nghĩ về sau không được phục vụ lãnh đạo nữa nên tâm trạng họ mới ủ ê như vậy.

Còn Trần Kinh thì nằm ngửa trên ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy này rất quan trọng, rất mấu chốt, nhưng đồng thời cũng thật không dễ đảm đương.

Trần Kinh trước nay chưa từng làm Trưởng ban thư ký nhưng công tác ở vị trí này phức tạp, quan trọng, mẫn cảm thế nào thì hắn vẫn hiểu rõ như lòng bàn tay.

Lúc này đây Tỉnh ủy Sở Giang là bộ máy mới, Chủ tịch tỉnh, Phó bí thư, Phó chủ tịch thường trực tỉnh cho đến ủy viên thường vụ đều được tái điều chỉnh.

Một đám lãnh đạo mới nhậm chức với tính tình, đặc điểm, ham mê gì, Trần Kinh đều không hay biết.

Hoàn toàn mù mờ mà lại phải làm “đại quản gia” Tỉnh ủy, khó khăn thật khó lường hết.

Mặt khác, Sở Giang mấy năm nay vẫn bị bên ngoài lên án việc chính sách không có hiệu lực thực thi, bất kể là Tỉnh ủy hay Ủy ban nhân dân tỉnh ra bao nhiêu sách lược từ phát triển kinh tế địa phương cho đến các vấn đề phát sinh đột xuất.

Nhưng khi thi hành thì luôn lâm vào cảnh trên có chính sách dưới có đối sách, mà việc giám sát chấp hành, truyền đạt mệnh lệnh đều có liên quan chặt chẽ với cơ quan Tỉnh ủy.

Phùng Bác Dục lần này từ ủy viên thường vụ Tỉnh ủy bị điều xuống làm Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc tỉnh, tuy rằng cấp bậc không thay đổi, nhưng đã ra khỏi danh sách ủy viên thường vụ, từ đó có thể thấy quá trình công tác mấy năm qua của ông ta cũng không khiến tổ chức hài lòng cho lắm.

Điều duy nhất khiến Trần Kinh vững dạ chính là hắn được Ngũ Đại minh tiến cử đảm nhiệm ghế Trưởng ban thư ký.

Như vậy hai người có thể phối hợp ăn ý với nhau, chỉ e đây cũng chính là nguyên nhân khiến Ngũ Đại Minh điều hắn lên làm Trưởng ban thư ký.

Trần Kinh vẫn đang suy nghĩ miên man thì xe đã chầm chậm tiến vào trụ sở Tỉnh ủy.

Hiện tại cơ cấu ban thư ký Sở Giang gồm một trưởng bốn phó.

Bốn Phó trưởng ban thư ký thì có hai người Trần Kinh quen biết, Đơn Kiến Hoa trước kia đứng đầu phòng Đốc tra tỉnh, Trần Kinh quen biết đã lâu, giờ y đã là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy kiêm chủ nhiệm văn phòng, coi như xếp trên mấy Phó trưởng ban thư ký còn lại.

Tiếp đến, Quan Tiền Tiến trước kia đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Dung Châu, sau lại lần lượt đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy rồi Chủ tịch thành phố, bốn năm trước được điều lên tỉnh đảm nhiệm Phó trưởng ban thư ký đến nay.

Hai Phó trưởng ban thư ký còn lại là Tiếu Trường Lâm và Đặng Quốc Võ, hai người này trước giờ Trần Kinh không quen lắm, nhưng sơ yếu lý lịch, hai người này đều đã từng đứng đầu chính quyền tại địa phương, kinh nghiệm công tác rất phong phú, già dặn.

Hôm nay bốn người đều có mặt tại trụ sở Tỉnh ủy chờ Trần Kinh đến nhậm chức.

Đơn Kiến Hoa và Trần Kinh khá gần gũi nên cũng không có bao phần kiêng kị, y quay sang bảo Quan Tiền Tiến:

- Anh Tiến ạ, tôi khá bất ngờ, bốn lão già hom hem chúng ta lại được phái một “thiếu soái” đến quản lý. Bí thư trần được cất nhắc với tốc độ thật đáng ngạc nhiên.

Lúc tôi còn làm ở phòng Đốc tra, anh ta còn làm chân trưởng phòng tại ban Tổ chức. Mới có mấy năm mà “con sóng trẻ này đã ép chết chúng ta lên trên bờ cát rồi”...

Quan Tiền Tiến trả lời khá cẩn trọng:

- Bí thư Trần tuổi trẻ tài cao, hiện trung ương cũng đang coi trọng cán bộ trẻ nên mới đặc biệt đề bạt, anh ta hiển nhiên là phù hợp với yêu cầu. Mấy lão già chúng ta có một thiếu soái lãnh đạo thì cũng có thể hồi xuân toả sáng rồi!

Đơn Kiến Hoa cười ha ha, chỉ tay ra phía cửa lớn, nói:

- Đến rồi, đến rồi!

Ông ta sửa lại trang phục, đoạn quay sang bảo mấy người kia:

- Bí thư Trần là người ưa đơn giản, không cần phải căng thẳng quá, tuy nhiên lát nữa vào họp chúng ta cũng phải lưu ý, trong Tỉnh ủy một số người có thể sẽ viết lách phát biểu, tốt nhất là bảo bọn họ chuẩn bị một chút.

Bí thư trần được coi là “tài tử đất Sở Giang” cũng không phải chỉ là hư danh nói chơi, nói không chừng sẽ kiểm tra thí điểm đột xuất tố chất của cán bộ cơ quan chúng ta, nếu các đồng chí biểu hiện quá kém thì chúng ta thật mất mặt đó!

Ông ta vừa nói vừa vung tay lên, một số người chủ chốt đều hưởng ứng theo.

Trần Kinh xuống xe, mỉm cười bảo Đơn Kiến Hoa:

- Anh Hoa, sao phải long trọng như vậy làm gì? Chắc để các anh đợi khá lâu rồi?

Đơn Kiến Hoa cười ha hả:

- Lâu mấy cũng phải đợi chứ... quan lớn một cấp đủ đè chết người. Nếu chút lễ nghĩa về cấp bậc mà chúng tôi cũng không làm nổi thì e rằng người khác sẽ nói Đơn Kiến Hoa tôi không biết trên dưới, cái tội danh đó tôi làm sao gánh nổi!

Trần Kinh ngẩn người, đoạn bật cười ha hả.

Hai người bắt tay thật chặt, Đơn Kiến Hoa còn giữ mãi mới buông.

Nhìn Trần Kinh thật gần, Đơn Kiến Hoa trong lòng không khỏi cảm thán, tốc độ trưởng thành của người thanh niên này thật đáng kinh ngạc.

Mới năm nào cấp bậc của cậu ta còn thua kém mà bây giờ đã là lãnh đạo trực tiếp của ông ta, hơn nữa nhìn khí chất và phong độ của Trần Kinh đã khác xa năm nào.

Trần Kinh lần lượt bắt tay bốn người họ rồi nói:

- Về sau chúng ta sẽ hợp tác chân thành với nhau rồi, tôi cũng vừa mới đến còn các anh lại là cự binh ở đây. Trong công việc có gì không hiểu mong các anh vui lòng chỉ giáo. Tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm, mời thêm mấy người đứng đầu các cơ quan đến.

Tôi xin được mời cơm với tư cách cá nhân!

Mấy người hàn huyên vài câu rồi Đơn Kiến Hoa dẫn Trần Kinh vào văn phòng.

Phòng làm việc của Trần Kinh được sắp xếp ở tầng ba dành cho ủy viên thường vụ, cách khoảng bốn năm phòng nữa là tới chỗ Ngũ Đại Minh.

Khoảng cách tầm đó vừa đủ đảm bảo Trần Kinh có thể xin chỉ thị công tác từ bí thư bất cứ lúc nào mà lại vừa không thân cận quá.

Đặc điểm này đáng đê chú ý bởi vì bí thư Ngũ thường tiếp khách tương đối nhiều, nếu phòng làm việc của Trần Kinh quá gần với văn phòng ông ta thì ai muốn gặp bí thư nhân đều phải đi qua cửa văn phòng Trần Kinh trước, nếu thế sẽ không khỏi khiến người ta có cảm giác mọi động tĩnh tại Tỉnh ủy đều nằm dưới sự giám sát của Trần Kinh.

Trần Kinh hiện cấp bậc khá cao nhưng vẫn xếp áp chót trong số các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, với riêng Trần Kinh nếu xác định rõ hơn, chính xác hơn thì vai trò của hắn quan trọng hơn.

Đơn Kiến Hoa hiển nhiên là cáo già, mấy chuyện đó ông ta đều đã suy xét tới.

Trần Kinh nhìn phòng làm việc của mình mà tương đối hài lòng, Đơn Kiến Hoa lại nói:

- Trưởng ban thư ký, về chuyện ứng viên thư ký và lái xe cho anh, tôi không dám tự tiện quyết định. Hiện phòng thư ký chúng ta có rất nhiều người có thể lựa chọn, anh cứ tùy ý, tôi chỉ cần xem qua là được!

Trần Kinh gật đầu nói:

- Chuyện này không vội, giờ tôi mới đến, đang từng bước làm quen với công việc. Trọng trách chủ yếu vẫn trên vai các anh, sau đây hãy cho tôi một bảng danh sách cán bộ chủ chốt, tôi...

- Cốc, cốc!

Trần Kinh nói được nửa chừng thì có người gõ cửa.

Đơn Kiến Hoa mở cửa thì thấy thư ký của Ngũ Đại Minh là Triệu Dịch đã mỉm cười đứng ở cửa.

- Trưởng ban thư ký, thật tình rất xin lỗi, vừa rồi tôi mải cùng bí thư đi thị sát Tây Khu nên không chạy về đặng kịp nghênh đón anh, xin lỗi, rất xin lỗi!

Y lại còn liên tục chắp tay.

Trần Kinh cười ha hả, nói:

- Cậu Triệu còn khách khí với tôi làm gì? Nhiệm vụ của cậu hiện chính là phải phục vụ bí thư thật tốt, trọng trách này rất nặng nề đấy. Nhưng tôi tin cậu chắc chắn có thể làm tốt, ở trước mặt bí thư tôi cũng đã vài lần khen ngợi cậu đấy!

Triệu Dịch khiêm tốn cười đáp:

- Trưởng ban thư ký nói vậy thật là làm cho tôi mừng phát sợ. Ai chẳng biết biết anh từng làm thứ kí cho bí thư chứ? Tôi thấy trong số các Trưởng ban thư ký trước nay thì anh vẫn là xuất sắc nhất. Chúng tôi đều phải học tập anh nhiều!

- Được rồi, chúng ta đừng nói lời khách sáo nữa, bí thư đã về thì tôi nên qua chào hỏi. Bằng không Trưởng ban thư ký tôi ngày đầu tiên đi nhậm chức đã làm hỏng việc thì chẳng hay ho gì cho cam!

Trần Kinh ngưng một chút đoạn quay sang bảo Đơn Kiến Hoa:

- Anh Hoa, việc tổ chức buổi liên hoan xin giao cho anh rồi, tôi xin mời khách với tư cách cá nhânnên không thể quá sơ sài. Cứu đặt một phòng Vip lớn ở Âu Lãng là đủ!

Trần Kinh vừa nói vừa dọn dẹp sơ qua đồ đạc rồi ngẩng đầu bước qua phía văn phòng Ngũ Đại Minh.

Từ hôm nay hắn đã mở ra một hành trình mới...

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment