Quan Sách

Chương 1287

Trường Đảng Tỉnh ủy.

Buổi thị sát hôm nay của Ngũ Đại Minh rất sâu sát, không chỉ thị sát tình hình công tác giáo dục của trường Đảng, hơn nữa còn nói chuyện riêng với rất nhiều cán bộ của trường Đảng.

Tòa nhà văn phòng trường Đảng, phòng nghỉ số một, Hiệu trưởng trường Đảng Lật Lâm trong lòng có chút không yên, ông ta đi về phía Trần Kinh, cung kính cười nói:

-Trưởng ban thư kí, hôm nay Bí thư ở lại chỗ chúng tôi ăn cơm không? Tôi đã chuẩn bị hết rồi!

Trần Kinh khẽ cười, nói: -Hiệu trưởng Lật, việc này tôi cũng không thể làm chủ, đợi lát nữa tôi xin ý kiến Bí thư!

Lật Lâm lúng túng cười, nói: -Trưởng ban thư kí, anh xem hôm nay chúng tôi chuẩn bị không đủ, tôi không đoán được Bí thư sẽ nói chuyện với một số đồng chí của chúng tôi. Có phải là một số đồng chí của chúng tôi phạm lỗi gì, lãnh đạo có cách nhìn gì với công việc của chúng tôi?

Trần Kinh thầm nhíu mày, trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ về việc này!

Ngũ Đại Minh hôm nay đột nhiên thị sát trường Đảng Tỉnh ủy, thực ra là có ý đồ gì? Ngoài ra, tại sao ông ta nhất định yêu cầu hắn đi cùng chứ?

Còn nữa, hôm nay ông ta lại nói chuyện riêng với mấy vị lãnh đạo cấp cao, mục đích là gì?

Trong lòng Trần Kinh cứ nghĩ mãi tới việc này, hắn cũng không biết.

Nhưng Lật Lâm hỏi tới việc này, Trần Kinh có thể nói không biết sao?

Ý đồ của Bí thư, Trưởng ban thư kí không biết, điều này nói rõ Trưởng ban thư kí không làm tròn bổn phận của mình, Trưởng ban thư kí quá vô dụng!

Ánh mắt của Trần Kinh không thay đổi, hắn bình thản nói: -Hiệu trưởng Lật, anh không cần căng thẳng như vậy! Bí thư quan tâm tới công tác giáo dục của trường Đảng không phải là chuyện thường tình sao? Bắt đầu từ năm ngoái, Trung Ương đã có quy định mới về việc giáo dục cán bộ. Tập trung phát huy công tác giáo dục của trường Đảng, cố gắng đào tạo cán bộ toàn diện mọi tố chất, đây chính là sứ mệnh mới trong thời đại mới của trường Đảng.

Sở Giang chúng ta luôn làm rất tốt việc này, nhưng vẫn có không gian trống rất lớn, anh nói đúng không?

Lật Lâm liên tục gật đầu đồng tình, mặt luôn luôn nở một nụ cười.

Lật Lâm là lãnh đạo cấp Sở, tư cách lâu năm hơn Trần Kinh, nhưng hiện giờ trước mặt Trần Kinh, ông ta lại tỏ thái độ như vậy, hai người đều là cùng Bí thư đi thị sát.

Trưởng ban thư kí Trần người ta vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm. Nếu so sánh, thì Lật Lâm cảm thấy có chút không ổn.

Trần Kinh dùng lời nói để trấn an Lật Lâm, nhưng trong lòng hắn thì lại không thể yên được.

Đối tượng giáo dục của trường Đảng là ai? Không phải là những cán bộ ưu tú trong nội bộ Đảng sao?

Trần Kinh đột nhiên nghĩ, từ năm ngoái đến năm nay, danh sách các cán bộ tới trường Đảng Trung Ương học tập, hình như Ngũ Đại Minh cũng đã từng hỏi qua chuyện này rồi.

Từ lớp cán bộ cấp huyện, lớp cán bộ cấp thành phố đến lớp cán bộ cấp tỉnh, Ngũ Đại Minh đều tỏ ra rất hài lòng, chẳng nhẽ đằng sau sự hài lòng đó còn có yêu cầu gì?

Rất nhanh, Trần Kinh đã hiểu ra, Ngũ Đại Minh hiện giờ đang quan tâm tới việc sắp xếp cán bộ toàn tỉnh.

Bí thư nắm quyền nhân sự, nhưng với tình hình đặc thù ở Sở Giang, phe phái phức tạp, kết cấu nhân sự cũng rất phức tạp.

Cơ cấu cán bộ của Sở Giang, mỗi cấp đều phải suy nghĩ tới nhiều nhân tố để cân bằng, suy nghĩ tới việc cân bằng chính trị, có thể vượt qua suy tính thành tính chính trị và năng lực suy tính của cá nhân, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến quan niệm thành tích của cán bộ ở Sở Giang không tốt.

Ngũ Đại Minh có phải là đang nghĩ cách thay đổi?

Trần Kinh nghĩ như vậy, trong lòng đã biết chuyện gì đó, hắn vỗ nhẹ lên vai của Lật Lâm, động tác thể hiện sự thân thiết, rồi nói:

-Lão Lật, chuẩn bị nhận thêm trọng trách! Phía Bí thư hình như xong rồi, tôi đến đó xem sao!

Trần Kinh đứng dậy bước đi, Lật Lâm hơi hoang mang vì câu nói bất ngờ đó của Trần Kinh, ông ta ngồi một lúc không nói câu nào, chỉ ngơ ngác ngồi đó.

Ngũ Đại Minh thị sát trường Đảng hai ngày, Tỉnh ủy đã đưa ra "Thông báo liên quan tới việc toàn tỉnh tăng cường cán bộ trong công việc tái giáo dục", các cán bộ Đảng ủy và Ủy ban toàn tỉnh, luôn phải đặt việc tái giáo dục cán bộ ở vị trí quan trọng.

Phải tổng hợp những việc như cán bộ tham gia vào công tác tái giáo dục và khảo hạch chất lượng cán bộ, việc thăng chức của cán bộ đều phải suy nghĩ được dựa vào những điều này.

Trong đó có một quy định nghiêm khắc nhất đó là, trong vòng ba năm, cán bộ nào mà chưa từng tham gia bất cứ công việc học tập nào, tất cả đều không thể thăng chức.

Tin tức này được công bố, truyền thông và báo chí đều đưa tin, xã hội hưởng ứng rất mạnh mẽ, gây chấn động mạnh trong thể chế.

Báo cáo này vừa mới được công bố chưa tới một tuần, thì Hiệu trưởng Lật Lâm của trường Đảng Tỉnh ủy bị điều chỉnh làm Phó trưởng ban Tổ Chức Tỉnh ủy kiêm Giám đốc sở nhân sự tỉnh, chính thức tiếp quản quyền lực Sở nhân sự.

Mà việc điều động nhân sự lần này, cũng là ý đồ của Ngũ Đại Minh được thể hiện một cách trực tiếp.

Ngũ Đại Minh dường như đang dùng cách này để thể hiện cho bên ngoài thấy, ông ta đang nắm rất chắc chính trị Sở Giang, và sẽ hướng đến cục diện mới.

Thẩm Mộng Lan tối hôm nay ngủ rất say, tối hôm qua cô ta như một con ngựa hoang, rất hoang dại.

Hai người tối hôm qua đã xảy ra một trận đại chiến, đạn dược và tinh lực Trần Kinh bỏ ra có vẻ hơi nhiều, sáng hôm sau hắn tỉnh dậy dường như có chút mệt mỏi.

Thẩm Mộng Lan mặc một bộ bikini màu đỏ, nằm quấn trên người Trần Kinh, để lộ thân hình trẻ đẹp như ngày nào của cô ta, rất gợi cảm.

Cô ta vốn rất phản cảm với đàn ông, tâm lý của cô ta không như một người con gái bình thường.

Nhưng một khi nếm thử mùi vị của người đàn ông, có người đàn ông của riêng mình, cô ta lại rất thích thú, thích thú sự vui vẻ giữa trai gái, mà cái cảm giác vui vẻ như cá gặp nước của cô ta, nó làm dịu đi con tim khô cằn của một người phụ nữ mấy chục năm nay của cô ta.

Hiện giờ ở Sở Giang, Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Vạn Hải Thẩm Mộng Lan rất xinh đẹp và kiêu sa, cô ta cũng đã rất có danh tiếng, hơn thế lại ngày càng tự tin hơn trước, đối phó với mọi hoàn cảnh, cô ta đều rất bình thản.

So với sự ngây ngô ngày mới bước chân tới Sở Giang, hiện giờ cô ta đã trở thành một người phụ nữ chín chắn rồi.

Những người đàn ông theo đuổi Thẩm Mộng Lan nhiều vô kể, nhưng Thẩm Mộng Lan luôn từ chối bọn họ.

Dần dà, mọi người bắt đầu bàn tán về người bạn trai thần bí của Thẩm Mộng Lan.

Mọi người đồn nhiều rằng bên cạnh Thẩm Mộng Lan là một cán bộ nhà nước cấp cao, đương nhiên không ai ngờ tới quan hệ thân mật giữa cô ta và Trần Kinh, những lời đồn bậy bạ đó, không đáng để ý tới.

Còn có những tin đồn vớ vấn hơn nữa đó là cô ta là người đồng tính, tin đồn này có vẻ đáng tin, vì ở Sở Giang Thẩm Mộng Lan quả thực là có một vài người bạn thân, hơn nữa những người này đều là những phụ nữ danh tiếng.

-Trưởng ban thư kí Trần, tỉnh dậy! Thẩm Mộng Lan vỗ bụng Trần Kinh, cười nói.

Thẩm Mộng Lan cũng không hiểu nhiều về thể chế của nước cộng hòa.

Trưởng ban thư kí là chức vụ gì mới đầu cô ta cũng không rõ lắm.

Sau khi Trần Kinh được bổ nhiệm làm Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, được các báo trong tỉnh đưa tin, lúc mới biết tin cô ta hoảng hốt lo sợ, còn gọi điện tới an ủi Trần Kinh, làm cho Trần Kinh dở khóc dở cười.

Sau này cô ta cũng hiểu rõ, Trưởng ban thư kí không phải là thư kí, dường như là một chức rất to, còn to hơn chức Phó chủ tịch tỉnh, lúc đó cô ta chỉ há hốc mồm ngơ ngác.

Lúc vui vẻ, thì cô ta gọi Trần Kinh là Trưởng ban thư kí Trần.

Trần Kinh hiện giờ thường ở trong tỉnh, quyền lực trong tay những rất lớn, cô ta cũng dần cảm nhận được điều này.

Rõ ràng không giống với năm đó đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Kinh Giang.

Bữa sáng ăn rất đơn giản và tốt cho sức khỏe, Thẩm Mộng Lan chuẩn bị sữa, hoa quả đều là thứ tươi ngon, còn cả Hamburger nữa.

Hai người ngồi ăn đối diện nhau, Thẩm Mộng Lan đột nhiên nói: -Trưởng ban thư kí Trần, có một việc cần anh giúp đỡ! Một người bạn của em gặp rắc rối, người ta là con gái ở Sở Giang làm ăn, lại suốt ngày bị đài truyền hình kéo tới ăn uống cùng các lãnh đạo.

Cùng uống rượu thì thôi đi, lại còn giở trò trêu chọc, lại còn quy tắc ngầm, hiện giờ việc này hơi loạn, anh xem

Trần Kinh nhíu mày, nói: -Em lại chơi với những người hư hỏng vậy sao? Là người trong giới giải trí sao?

Thẩm Mộng Lan ngơ ngác, rồi gật đầu.

Trần Kinh nói: -Em xem anh là làm việc gì? Giải trí chỉ là một việc nhỏ, anh làm gì có sức mà quản những việc đó nữa! Hơn nữa, những việc như thế này rất phức tạp, em nghe người ta nói là quy tắc ngầm, có thật là quy tắc ngầm không?

Em có bằng chứng gì để chứng minh người ta muốn tạo ra quy tắc ngầm?

Anh thấy 80% là người bạn của em có vấn đề, nếu thực sự trong tay người ta không nắm được điểm yếu, cô ta là một công dân tuân thủ luật pháp, thì người khác làm sao có thể chỉnh được cô ta?

Thẩm Mộng Lan ngơ ngác, không nói gì, lâu sau cô ta mới nói: -Việc nàyviệc này em cũng không biết, chỉ là một người bạn ở Hồng Kông gọi điện tới nói cho em biết, còn tình hình cụ thể thế nàoem cũng không rõ!

Trần Kinh cười nhạt, nói: -Anh đã nói mà, em lúc nào cũng nghĩ mọi việc rất đơn giản, người khác nói gì em liền nghe vậy, cũng không nghĩ kĩ xem người ta nói có đúng hay không!

Thẩm Mộng Lan bĩu môi, nói: -Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Không phải em đang dựa vào một người đàn ông làm quan to sao? Em muốn đắc chí một chút, vậy thì sao chứ?

Trần Kinh ngẩn ngơ, không nói gì được.

Đúng lúc đó, hắn có điện thoại, hắn nhìn điện thoại, có chút kinh ngạc, rồi hắn nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ, giọng nói đó có chút gấp gáp: -Bí thư Trần đúng không? Tôitôi là Cao Hà, Cao Hà ở Lĩnh Nam, em gái của Cao Minh Hoa

Trần Kinh thản nhiên nói: -Tôi nghe ra rồi, sớm như vậy chị đã gọi cho tôi có chuyện gì không?

Cao Hà trầm ngâm một lúc nói: -Bí thư Trần, là như vậy, Đan Phương đang ghi hình ở Sở Giang, gặp phải chút chuyện, không ngờ là lại bị đưa tới đồn cảnh sát. Phía Sở Giang nói cô ta trốn thuế, hạn chế cô ta rời khỏi Sở Giang, hai bên cãi nhau rất lớn

Đan Phương thì anh cũng biết, cô ta là người của đài truyền hình Lĩnh Nam, sao có thể trốn thuế ở Sở Giang chứ? Phía Sở Giang có người muốn hại cô ta, muốn chỉnh cô ta, tôi và cô ta ở Sở Giang đều không có bạn bè, cũng chỉ có biết mỗi anh, anh xem

Trần Kinh nhíu mày, lâu sau, hắn nói: -Việc này tôi biết rồi!

Hắn dập máy, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộng Lan, nói:

-Người bạn đó của em tên gì? Tên là Miêu Đan Phương phải không?

-ALàm sao anh biết? Đúngđúng Thẩm Mộng Lan bất ngờ nói.

Trần Kinh gật đầu, uống hết ly sữa, nói: -Việc này anh biết rồi
Bình Luận (0)
Comment