Quan Sách

Chương 1292

Vẫn uống trà như cũ.

Tống Nguyên Thu bỗng nhiên mở miệng nói:

- Trưởng ban thư ký, về tuyến truyền hình phát thanh này, có một số vấn đề tồn tại từ xưa đến nay, việc này tôi vẫn tương đối quen thuộc. Cái gọi là pháp luật không chịu trách nhiệm cho công chúng, chuyện này của Triệu An đi đến bước này, chưa hẳn không thể xoay chuyển.

Trần Kinh ngạc nhiên hơi sửng sốt, cười cười khoát tay một cái nói:

- Lão Tống, nếu tra ra vấn đề, cần xử lý phải xử lý. Hiện tại chúng ta có một số cán bộ làm việc, lo ngại quá nhiều, trước sợ sói, sau sợ hổ. Muốn làm chút chính sự, lại sợ đắc tội với người, nhìn trước ngó sau, kết quả chẳng làm được sự tình gì.

Bầu không khí này tôi làm sao không nhìn thấy, lần này sự tình của Triệu An, là do chính bản thân anh ta đụng vào họng súng của Ủy ban Kỷ luật, cần nghiêm túc xử lý thì phải nghiêm túc xử lý, không thể nuông chiều.

Trần Kinh nhẹ nhàng khoát tay, giống như phủi nhẹ bụi bậm trên người, hệ thống phát thanh truyền hình kia coi trời bằng vung, tự xưng Triệu An là vua một cõi, lúc này cũng giống như bụi bậm bình thường trở nên không đáng giá nhắc tới.

Trong lòng Tống Nguyên Thu thầm hổ thẹn, đồng thời từ sâu trong đáy lòng bị dũng khí của Trần Kinh làm cho khuất phục.

Thông qua Trần Kinh độc phê Biên Thạc Lâm, Tống Nguyên Thu cho rằng mình đã nhìn thấy tâm tư của Trần Kinh, Triệu An không phải là nhân vật bình thường, núi mà anh ta dựa là Lã Quân Niên.

Lã Quân Niên hiện tại tuy rằng thối lui ra khỏi danh sách ủy viên thường vụ, nhưng đảm nhiệm nhân vật số một ở Hội đồng nhân dân, năng lượng vẫn không nhỏ.

Mấy năm gần đây, quyền lợi của Hội đồng nhân dân không thể so sánh với trước kia.

Nhất là bổ nhiệm cán bộ, không còn là chuyện đưa đẩy cho xong

Hệ thống chính quyền bổ nhiệm cán bộ, nhất định phải nghiêm khắc trải qua hội nghị thường vụ của Hội đồng nhân dân thậm chí là toàn thể hội nghị.

Đảng uỷ và Hội đồng nhân dân làm quan hệ không tốt, chính quyền và Hội đồng nhân dân làm quan hệ không tốt, thường sẽ xảy ra nhiều chuyện bất ngờ.

Cán bộ mà Tổ chức xem trọng, nhưng đại biểu Hội đồng nhân dân thấy không tốt, đây chẳng phải là không hài hòa sao? Không chỉ một địa phương gây ra mà là phát sinh ra nhiều nơi.

Mặt khác, các ban ngành hiện tại của Hội đồng nhân dân, cũng nắm giữ không ít dự án tài chính, cũng là một lực lượng hỗ trợ không nhỏ đối với sự phát triển của địa phương, tỉnh Sở Giang muốn phát triển tốt, bốn bộ máy phải quy thuận đó mới chính là điểm mấu chốt, Bí thư Ngũ Đại Minh của Tỉnh đối với thái độ của Hội đồng nhân dân nhất định phải lôi kéo là chính.

Dưới tình huống như thế, Trần Kinh làm Trưởng ban thư ký đã không gắn kết mối quan hệ tốt với nhân vật số một của Hội đồng nhân, đây chẳng phải là biện pháp không khôn ngoan sao?

Lời nói kia của Tống Nguyên Thu, kỳ thật là lời đề nghị, sự tình của hệ thống phát thanh truyền hình, Ủy ban Kỷ luật hơi ngó lơ, có thể bỏ qua là sẽ bỏ qua.

Nhưng ông ta cuối cùng vẫn không thể hiểu cá tính của Trần Kinh.

Ở Trần Kinh xem ra, đắc tội Lã Quân Niên sẽ không tốt, nhưng nguyên tắc vấn đề vẫn là nguyên tắc vấn đề.

Nếu như Ủy ban Kỷ luật đã có động tác, hơn nữa còn bắt được vấn đề của Triệu An, vậy nên xử lý như thế nào thì xử lý thế ấy, pháp quy xây dựng đảng chung quy không phải trò đùa, cũng bởi vì sợ đắc tội Lã Quân Niên, mà phải thả lỏng nguyên tắc sao?

Trong tự điển của Trần Kinh, không có khái niệm như vậy.

- Lão Tống, lần này cán bộ Sở Thành cạnh tranh rất kịch liệt, anh vẫn tương đối có ưu thế trong việc cạnh tranh. Cá nhân tôi vẫn là hy vọng anh có thể nắm chắc cơ hội lần này. Trưởng ban Biên Kỳ sắp tới khảo sát Sở Thành, khi khảo sát khu Tây Thành, anh có thể nghĩ ra biện pháp.

Tiếp xúc nhiều lãnh đạo một chút, thuận lợi tiến vào tầm mắt của lãnh đạo, anh là đồng chí lão thành rồi, những điều này không cần tôi nói nhiều?

Trần Kinh thản nhiên nói.

Tống Nguyên Thu sửng sốt, thần sắc trở nên có chút kích động, liên tục nói:

- Cảm ơn sự chỉ điểm của Trưởng ban thư ký, tôi sẽ cố gắng nắm chắc cơ hội. Tuổi của tôi không tính là già, còn muốn làm chút chuyện cho Sở Thành.

Trần Kinh cười ha ha, nói:

- Hiện tại thiếu cán bộ có thể làm việc và biết làm việc, anh đều có đủ hai điều kiện, là có cơ hội lớn.

Cùng Tống Nguyên Thu uống xong trà, thư ký Đường Chính Hoa đến nói Chủ tịch thành phố Liễu của Kinh Giang đến, Trần Kinh hơi nhíu mi, nói:

- Tân Lâm? Anh ở nơi nào à?

Đường Chính Hoa nói:

- Anh ta vốn ở đặt bữa ăn Vĩnh Thuận Ngư, tôi nói cho anh ta biết ngài đang uống trà ở đây, nên anh ta đã chạy tới.

Trần Kinh gật đầu nói:

- Đã tới cũng tốt, hoàn cảnh nơi này không tệ, có thể ngắm cảnh Kinh Giang.

Liễu Tân Lâm tới rất nhanh, mà Trần Kinh cũng không có chú ý đến anh ta tới.

Trong lòng Trần Kinh đang suy nghĩ đến tất cả các khía cạnh của trong Tỉnh, chắc chắn sinh ra khúc mắc với Lã Quân Niên, đây là chuyện trong kế hoạch của Trần Kinh mà không ngờ tới.

Lã Quân Niên Trần Kinh không xa lạ gì, người này không phải dễ đối phó như vậy, là một lưu manh.

Trước kia khi Trần Kinh ở Kinh Giang, mà ngay cả Ngũ Đại Minh cũng không có nhiều biện pháp đối với ông ta, chỉ có thể thông qua biện pháp phân hoá lôi kéo để hãm chân. Bây giờ người ta ngỗi vững trên chiếc ghế nhân vật số một ở Hội đồng nhân dân, sẽ khác nhiều so với trước kia, cẩn thận mọi lúc ông ta có thể đâm dao.

- Trưởng ban thư ký, ngài...

Liễu Tân Lâm có chút không yên bất an, rốt cục không kìm nổi nhắc nhở Trần Kinh.

Trần Kinh giật mình lấy lại tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía Liễu Tân Lâm nói:

- Tân Lâm, đến đây? Vừa rồi tôi đang suy nghĩ nên có chút thất thần, như thế nào? Nghe nói công việc làm tốt lắm phải không?

Liễu Tân Lâm ho khan một tiếng, nói:

- Mọi thứ đều tốt, đều là dựa theo con đường của ngài đã định sẵn mà đi, trước mắt mọi thứ khá thuận lợi đấy.

Trần Kinh thản nhiên hừ một tiếng, nói:

- Anh đó, công tác rất chăm chỉ, phương diện cuộc sống cá nhân tinh lực cũng rất tràn đầy. Về vấn đề của anh, tôi không chỉ nghe nghe một người nói, dư luận của Kinh Giang làm cho nó lớn, khiến cho cuộc sống gia đình không hài hòa, ta xem ra anh là có chút váng đầu rồi, sớm hay muộn có một ngày, anh phải thua một mặt.

Mặt của Liễu Tân Lâm bỗng đỏ bừng, đầu từ từ cuối xuống.

Ở Kinh Giang anh ta và Lạc Hồng Diễm sống chung đụng như keo như sơn, Lạc Hồng Diễm đã ly dị chồng, ngày ngày quấn lấy anh ta, hai người có khi tay trong tay tình tứ, tạo ra không ít tin đồn.

Vợ của Liễu Tân Lâm làm ở Cục dân chính, may mắn nghe một số tin đồn, tìm anh ta nói chuyện rất kịch liệt, còn uy hiếp anh ta viết thư báo cáo cấp trên, hậu phương của Liễu Tân Lâm cháy, có thể nói là mệt mỏi, gần đây đã hao tổn tinh thần tiều tụy.

Hiện tại Trần Kinh lại một lần nữa nhắc đến vấn đề này, anh ta rất xấu hổ, gần như là không còn mặt mũi nào đối diện với Trần Kinh.

Trần Kinh nhìn chằm chằm Liễu Tân Lâm, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:

- Lạc Hồng Diễm không thích hợp ở Kinh Giang, tôi đã nói chuyện với Từ Binh, điều cô ta đi, Đoàn thanh niên của Tỉnh ủy không tệ, trước tiên đổi hoàn cảnh công tác cho cô, hy vọng cô có thể suy nghĩ chuyện đã quac

Trần Kinh dừng một chút, nói:

- Về phần anh, tôi hy vọng anh đừng vì cái nhỏ mà để mất cái lớn, vì cách mạng công tác hơn nửa đời người rồi, thật vất vả mới có được cơ hội của hiện tại, anh nếu như không quý trọng bản thân mình, tự chôn vùi, tương lbị tổn thất thiệt thòi là do anh tự chuốc lấy.

Đều là người trẻ tuổi, có đôi khi ngươi phải bình tĩnh suy nghĩ một chút, người ta đi theo anh nhòm ngó xem anh là cái gì.

Với tôi mà nói, nói chỉ có thể nói đến thế thôi, nói nhiều, có chút hơi quá, xem như quấy nhiễu đến sinh hoạt cá nhân của anh.

Liễu Tân Lâm đỏ mặt, thật lâu sau, nói:

- Trưởng ban thư ký, ngài phê bình rất đúng, là tôi có chút hồ đồ, gần đây sẽ suy nghĩ lại. Ngài yên tâm, tôi sẽ đích thân xử lý thỏa đáng chuyện này.

Trần Kinh thản nhiên cười, có chút cụt hứng nói:

- Chỉ hy vọng như thế. Đúng rồi, về vấn đề công tác của anh, anh có gì cân nhắc mới không?

Liễu Tân Lâm sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trần Kinh, không rõ Trần Kinh vì sao bỗng nhiên nói những lời này.

Trần Kinh nói:

- Là như thế này, ở tỉnh đang nổi lên việc điều chỉnh bộ máy của thành phố, khu tự trị, trong lúc này sẽ có một số cơ hội, anh bây giờ ở Kinh Giang phát triển không tệ, tôi vốn không có ý định nói cho anh việc này. Nhưng cân nhắc đến vấn đề cá nhân của anh gay go, tôi vừa rồi đã cân nhắc một chút, cảm thấy anh tiếp tục lưu lại Kinh Giang nhất định sẽ không thích hợp.

Mang theo vợ con đổi hoàn cảnh một chút, bắt đầu cuộc sống mới trong hoàn cảnh mới, đối với anh mà nói có thể lại càng dễ hiểu được sự tình, hôm nay cơ hội đã đến, tôi muốn xem ý của anh.

Liễu Tân Lâm gần như không có chút gì do dự, nói:

- Trưởng ban thư ký, tôi kiên quyết phục tùng sự bố trí của tổ chức. Ngài an bài tôi đi nơi nào, tôi liền đi nơi đó, tôi cam đoan không phụ lại sự kỳ vọng của ngài.

Anh ta không phải đồ ngốc, Trần Kinh tại trường hợp này nói những lời như vậy với anh ta, đây cũng đồng nghĩa cơ hội hoàn toàn mới đã đến.

Bây giờ đang ở Kinh Giang, anh ta tuy rằng vào ủy viên thường vụ, nhưng xếp hạng vẫn gần cuối, có chút thực quyền, nhưng suy xét từ góc độ phát triển cá nhân, con đường vẫn còn khá hẹp.

Nếu vào lúc này có thể có cơ hội điều đến một địa phương khác để tiến một bước, với anh ta mà nói có thể là một cơ hội hoàn toàn mới.

Liễu Tân Lâm gần đây đang tính toán chuyện này, công việc của anh ta xem như là có thành tích ở kinh Giang. nếu nắm chắc thật tốt, nếu trước khi đến tuổi lại có thể tiến thêm một bước, con đường làm quan cả đời này của anh ta, coi như là có thể hòa hợp viên mãn.

Trần Kinh nâng chung trà lên trầm ngâm không nói, dường như cũng không có cảm nhận tâm tình của Liễu Tân Lâm đang kích động.

Ánh mắt hắn nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ Sở Giang xanh biếc như bình, trên mặt sông có một số con sếu trắng, sức sống vô hạn, cảnh Sở Giang hiện tại rất đẹp.

Còn đối với Liễu Tân Lâm mà nói, thời gian phảng phất bình thường, sự kích động trong lòng đan xen với sự khẩn trương đan, trên mặt tràn đầy nhiệt huyết.

- Anh gần đây nên tìm hiểu nhiều về tình hình của Dung Châu, Dung Châu không được xem là thành phố lớn, nhưng vị trí địa lý đặc thù, rất tươi đẹp, là nơi đất thiên người tài. Sự tình cuối cùng ai cũng nói không biết, nhưng sớm làm chuẩn bị, phòng ngừa chu đáo, chung quy sẽ thêm một phần cơ hội

Trần Kinh bỗng nhiên nói.

Liễu Tân Lâm trong lòng cả kinh, vội vàng gật đầu nói:

- Vâng, Trưởng ban thư ký, tôi sẽ tìm hiểu tỉ mỉ về Dung Châu. Dung Châu vùng giải phóng cách mạng cũ, nổi tiếng du lịch, là một nơi tốt.

Trần Kinh quay đầu nhìn về phía anh ta, thản nhiên cười, nói:

- Nhưng khó khăn cũng rất nhiều, hoàn cảnh nơi đây không thể bì với Kinh Giang, có thể phức tạp hơn nhiều...

Dung Châu đương nhiên phức tạp, Bí thư Thành ủy Thiệu Vĩnh Cường mới nhậm chức ở Dung Châu là người tín cẩn của phái Lã, khi Lã Quân Năm trên vị trí Phó bí thư, là muốn đẩy anh ta thượng vị, nếu không phải Ngũ Đại Minh cố ý áp chế, Thiệu Vĩnh Cường sẽ không đợi đến hiện tại mới có cơ hội.

Hiện tại tình thế bên trong Tỉnh âm thầm phát sinh biến hóa, Trần Kinh không thể suy xét hết mọi vấn đề.

Để cho Liễu Tân Lâm đi Dung Châu, không gặp khó khăn nhiều, nhưng Liễu Tân Lâm tới rồi Dung Châu có thể làm được gì, đây là dấu chấm hỏi lớn.

Đối với Trần Kinh mà nói, làm quyết định này không dễ dàng, nhưng cục diện bây giờ, hắn còn có quyết định nào tốt hơn sao?

Liễu Tân Lâm nếu thật là một nhân tài, thực có năng lực độc chắn một mặt, đó chính là anh ta thực có tài. Nếu anh ta ở Dung Châu không được, Trần Kinh làm một bước này, coi như là cho anh ta cơ hội.
Bình Luận (0)
Comment