Quan Sách

Chương 1298

Tam Giang Ngư Quán Sở Giang.

Hôm nay mấy vị lãnh đạo Đức Cao tới Tỉnh ủy, tối nay ở lại đây liên hoan.

Bà chủ Tam Giang Ngư Quán Chu Đình và Tô Hoa Bình có quan hệ đặc biệt với nhau, đây dường như trở thành địa điểm gặp mặt của cán bộ lãnh đạo Đức Cao ở tỉnh.

Lần này Tô Hoa Bình gặp phải tai bay vạ gió, bị miễn chức Chủ tịch thành phố Đức Cao và được cử đi học ở trường Đảng Trung Ương, sau khi học tập trở về, ông ta vốn được điều chỉnh đảm nhiệm người đứng đầu Sở tài nguyên, nhưng Hội đồng nhân dân đột nhiên không thông qua lệnh bổ nhiệm, hiện giờ ông ta đang rất khó xử, tâm trạng giờ đang rất xấu.

Hôm nay Ân Lâm cũng tới tỉnh, hai người họ liền hẹn gặp nhau ăn cơm uống rượu ở Tam Giang Ngư Quán.

Có nhiều người được mời tới ăn cơm, lần này Ân Lâm tới tỉnh là vì chạy dự án, nên ông ta mang theo rất nhiều cán bộ, mọi người cùng ngồi ăn cơm với nhau.

Vì hai bên đều đã quen thân nhau, nên không khí trên bàn ăn rất ôn hòa.

Hơn nữa bà chủ xinh đẹp của Tam Giang Ngư Quán Chu Đình lại đích thân phục vụ, có cô ta ở đó, không khí lại càng tốt hơn.

Ân Lâm an ủi Tô Hoa Bình, nói: -Lão Tô, việc của anh không nên vội. Bí thư rất tin tưởng anh, vấn đề là ở phía Hội đồng nhân dân, hay anh hãy hành động đi, không phải anh quen cũng thân với Lã Quân Niên sao? Khai thông quan hệ, tôi thấy việc này cũng không có vấn đề gì lớn.

Tô Hoa Bình lắc đầu, không nói gì, ông ta nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên quay sang phía Chu Đình ngồi bên cạnh nói: -Đúng rồi, Chủ nhiệm Triệu sao vẫn chưa tới?

Chu Đình nói: -Chủ nhiệm Triệu từ Ngọc Sơn tới đấy, phải một lúc nữa mới tới!

Ân Lâm ra hiệu cho thư kí ở phía sau tới gần, và nói nhỏ: -Cậu đi lấy đồ ở khách sạn tới đây, đợi lát nữa Chủ nhiệm Triệu tới thì trực tiếp đặt ở xe của ông ta, đỡ phiền phức!

Bởi vì quan hệ giữa Ân Lâm và Triệu Dịch, ở Đức Cao cán bộ thân thiết với Triệu Dịch rất nhiều.

Tô Hoa Bình quen biết với Triệu Dịch cũng là có Ân Lâm làm cầu nối.

Mà công việc của Đức Cao mấy năm nay nhận được nhiều sự quan tâm như vậy, nhận được sự đánh giá cao như vậy của Tỉnh ủy, đấy cũng là do có Triệu Dịch đã nói tốt nhiều cho Đức Cao trước mặt Ngũ Đại Minh.

Vì vậy theo một ý nghĩa nào đó, Triệu Dịch và Ân Lâm cùng một phe với nhau.

Bên ngoài mưa rất to, lúc Triệu Dịch tới, có chút hơi nhếch nhác.

Ân Lâm và Tô Hoa Bình gần như cùng lúc đều đứng dậy đi đến đón tiếp, Ân Lâm cười lớn, nói:

-Chủ nhiệm Triệu, thật không dễ dàng gì, muộn như vậy rồi còn bắt cậu đi tới đây. Bên ngoài mưa gió lớn như vậy, thật là thất lễ quá, thất lễ quá!

Triệu Dịch khua tay nói: -Hai vị lãnh đạo, đừng có khách sáo, gần đây ở Ngọc Sơn nhiều quá, tôi cảm thấy rất khó chịu. Bệnh cũ của Bí thư lại tái phát, mỗi lần tái phát là đều phải tới Ngọc Sơn điều dưỡng. Ngày ngày ngâm mình trong suối nước nóng, da thịt tôi đều mềm nhũn ra rồi, sớm đã muốn ra ngoài vận động một chút cho thoải mái.

Hôm nay hai vị lãnh đạo mời khách, tôi cũng có cớ để ra ngoài!

Triệu Dịch tới. Khung cảnh lúc đó có chút hơi loạn, Chu Đình sớm đã chuẩn bị cho ông ta chỗ ngồi và dụng cụ ăn, vị trí của ông ta chính là bên cạnh Tô Hoa Bình.

Triệu Dịch ngồi xuống, Tô Hoa Bình đích thân rót rượu cho ông ta, từng người từng người trong bàn ăn bắt đầu giới thiệu về mình.

Triệu Dịch quay đầu sang phía Chu Đình, nói đùa: -Chị dâu Chu Đình, lâu rồi không gặp, chị ngày càng trẻ đẹp, xem ra thành quả gần đây của Chủ tịch thành phố Tô của chúng ta chắc không tồi rồi!

Chu Đình mặt đỏ, liền đanh đá nói lại: -Chủ nhiệm Triệu hay thích nói đùa rồi, cậu dạo này tới Ngọc Sơn, ngày ngày ở cùng Bí thư, không sợ em dâu ở nhà buồn chán sao?

-Ha ha! Mọi người đều cười vui, trên bàn rượu có tiếng cười là một niềm vui vô tận.

Nhất là lại có một người phụ nữ xinh đẹp ngồi đó lại càng hấp dẫn.

Chỉ mấy câu nói, không khí trong căn phòng lại trở lên rất sôi nổi.

Triệu Dịch lần lượt uống rượu với Ân Lâm và Tô Hoa Bình, rồi nói: -Bí thư Ân, hôm nay đúng là không có cách nào, lịch trình của Bí thư thực sự là đã đầy rồi. Buổi chiều Trưởng ban thư kí Trần tới Ngọc Sơn, lúc tôi đi tới đây hắn vẫn chưa đi! Không phải là Trưởng ban thư kí Trần chưa đi thì tôi cũng không dễ dàng gì mà tới được đây!

Cả Sở Giang này, đều muốn chen vào lịch trình của Bí thư, nhưng ai có thể cướp được với Trưởng ban thư kí Trần? E rằng chỉ có Chủ tịch Thu mới có khả năng này!

Triệu Dịch nói như vậy, những người trong phòng đều lộ ra vẻ mặt kì quái.

Trưởng ban thư kí Trần Trần Kinh, đây mới là hồng nhân bậc nhất của Bí thư.

Trong việc xử lý vấn đề của Đức Cao, hắn không chút lưu tình, tay cầm đao thẳng tay chém không biết bao nhiêu người, ngay cả Ân Lâm cũng bị ghi lỗi xử phạt. Sau vụ việc đó, Ân Lâm vẫn còn chưa phục, vẫn muốn tố cáo với Bí thư, nhưng cuối cùng thực tế chứng minh, tất cả đều uổng công mà thôi.

Trong lòng Bí thư, không một cán bộ nào của Đức Cao có thể so sánh được với Trần Kinh, Trần Kinh làm bất cứ việc gì, đều có Bí thư đứng đằng sau chống lưng, hết lòng hỗ trợ.

Thậm chí việc Trần Kinh kiên quyết mạnh tay xử lý vấn đề ở Đức Cao.

Không phục thì làm sao chứ? Người ta là Trưởng ban thư kí, là lãnh đạo, người ta làm theo quy tắc, có bằng cớ đàng hoàng, hơn nữa lại là người trong hệ của Bí thư, như vậy còn phân thân sơ sao.

Dường như cảm nhận được sự khác thường trên sắc mặt của Ân Lâm và những người khác, trong lòng Triệu Dịch thầm thở dài.

Ông ta là Thư kí thứ nhất Tỉnh ủy, ở bên ngoài nở mày nở mặt bao nhiêu!

Ở mảnh đất Sở Giang, ông ta đi tới đâu, người khác không nể ông ta vài phần sao?

Nhưng ở Tỉnh ủy, người đứng đầu vẫn là Trần Kinh, ông ta vẫn nằm dưới sự chỉ đạo của Trần Kinh.

Triệu Dịch theo Ngũ Đại Minh đã ba bốn năm, không thể nói là tình cảm không sâu, vì sự việc của Đức Cao, Triệu Dịch đã phải xoay sở rất nhiều.

Nhưng vậy thì có tác dụng gì chứ? Diễn xuất của Trần Kinh, dường như Bí thư không cảm thấy điều gì không đúng, ngược lại ông ta lại thấy toàn thành tích lạc quan.

Nói là trong lòng không có cảm giác thất vọng là không phải, nhưng Triệu Dịch ở Tỉnh ủy làm việc nhiều năm như vậy, trong lòng ông ta sớm đã hiểu rõ, với kinh nghiệm làm thư kí cho Bí thư nhiều năm như vậy, là không có ai có thể so sánh được với Trần Kinh.

Thậm chí Trần Kinh tới Sở Giang nhận chức, đều là do Bí thư đã hao tâm tổn sức mới giành được Trần Kinh về Sở Giang, Triệu Dịch tự hiểu rõ, ông ta dù có thất vọng thế nào đi chăng nữa, cũng phải giấu đi, không thì sẽ gặp phải nguy hiểm

Ông ta buồn bực uống một ly rượu, rồi nói với Ân Lâm: -Bí thư Ân Lâm, tôi biết anh có chút thành kiến với Trưởng ban thư kí Trần. Nhưng tôi hi vọng anh nghe theo lời khuyên của tôi, Trưởng ban thư kí hắn có chỗ khó, có nỗi khổ của hắn. Không thể vì một việc, liền làm cho quan hệ hai bên trở lên căng thẳng, điều này không có lợi cho công việc của Đức Cao.

Ân Lâm nhíu mày, cười, nói: -Chủ nhiệm Triệu, tôi chỉ là bất bình thay cho Chủ tịch thành phố Bình Hoa mà thôi. Thành tích của ông ta ở Đức Cao ai ai cũng biết, nhưng hiện nay, ông ta lại bị chuyển xuống làm Giám đốc Sở tài nguyên, hiện giờ tôi đang nghĩ cách giúp ông ta!

Quan hệ với Hội đồng nhân dân phải được khơi thông, không thể để ách thế này được, danh không chính, ngôn không thuận, vị trí của ông ta có thể ngồi lâu được sao?

Triệu Dịch ngơ ngác, sắc mặt thay đổi không biết bao nhiêu lần.

Tình hình hiện giờ phía Hội đồng nhân dân, ông ta hiểu rất rõ, mâu thuẫn giữa Trần Kinh và Lã Quân Niên rất căng.

Lần này Lã Quân Niên ra chiêu này, chính là muốn thể hiện mình.

Vào thời điểm này, Tô Hoa Bình không giữ mình, tự mình hành động, lại không cùng nhịp với Trần Kinh, hậu quả của chuyện này sẽ thế nào?

Trong từ điển của Trần Kinh, không có hai từ "nhân từ", Tô Hoa Bình có nền móng không tồi, nghe nói có người quen ở Bắc Kinh.

Nhưng trước mặt Trưởng ban thư kí Trần, ông ta có chút hậu thuẫn thì cũng có là gì chứ?

Từ Tự Thanh có hậu thuẫn không? Lôi Minh Phong có hậu thuẫn không? Trần Kinh đối đầu với bọn họ, có lúc nào rơi vào thế yếu không?

Triệu Dịch đột nhiên cảm thấy khó khăn, nỗi lòng của Tô Hoa Bình, ông ta hiểu rõ, nỗi lòng của Ân Lâm ông ta cũng hiểu rõ.

Ân Lâm có tư cách là đã từng làm Phó trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, được điều xuống làm người đứng đầu của Đức Cao, có thể nói là ông ta rất vui vẻ, thỏa mãn.

Tư cách của Trần Kinh cơ bản là không thể so được với Ân Lâm, hắn mới làm được chức Trưởng ban thư kí, đã ra tay mạnh với Đức Cao như vậy, khiến cho trên dưới ban nganh Đức Cao đều mất mặt, Ân Lâm có thể nuốt đươc cục tức này không?

Có Ân Lâm ngồi bên cạnh cổ vũ, Tô Hoa Bình nói không chừng sẽ trở lên hồ đồ, đi sai đường, sau này không thể quay đầu lại được, Triệu Dịch làm sao có thể xác định được vị trí của mình đây?

-Chủ nhiệm Triệu, trong lòng lão Ân cậu là một người đàn ông có dũng khí, là anh em! Tôi nể cậu người anh em! Ân Lâm mượn hơi rượu, đứng dậy, khoác vai Triệu Dịch nói: -

Ông ta dừng lại một chút, rồi nói:

-Nhưng, Đức Cao có chỗ khó của Đức Cao, chúng tôi có điểm khó của chúng tôi. Đầu tiên chúng tôi hết lòng ủng hộ Bí thư Ngũ, nhưng chúng tôi cũng không thể vì vấn đều của một cá nhân cán bộ, có thể làm hỏng tiền đồ của Tô Hoa Bình được.

Nếu lão đệ Triệu nói một câu, chỉ cần cậu nói ra, tôi và Hoa Bình nghe lời cậu, chúng tôi nể cậu, được chưa?

Triệu Dịch liếc nhìn Ân Lâm, trong đầu có vô vàn suy nghĩ.

Lời nói đó của Ân Lâm là nể mặt ông ta, nhưng lại thầm nói bọn họ không nể mặt Trần Kinh, lúc này đi khai thông quan hệ với Hội đồng nhân dân, đi tìm Lã Quân Niên, không phải là làm hỏng việc của Trần Kinh sao?

Tâm trạng thoải mái nãy giờ của Triệu Dịch, giờ đột nhiên trở nên nặng trĩu, ông ta im lặng không nói gì, lâu sau mới lắc đầu nói:

-Bí thư Ân, thôi bỏ đi!

Ông ta cầm ly rượu lên, nhìn Tô Hoa Bình nói: -Chủ tịch Tô, chúng ta uống một ly, về việc của anh tôi cảm thấy rất tiếc, thực sự rất tiếc. Hi vọng lần này anh có thể thuận lợi qua ải, một điểm nhỏ, không có gì mà không phát triển được.

Tô Hoa Bình ngơ ngác, chạm ly với Triệu Dịch, nói: -Cảm ơn Chủ nhiệm Triệu, lão Tô tôi cảm kích không hết!

Tiếp sau đó, vì trong lòng Triệu Dịch nặng trĩu, nên không khí bàn rượu trầm lặng hơn rất nhiều.

Mấy người cười nói uống rượu hơn 1h, Triệu Dịch đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy nói: -Các vị, thực sự không có cách nào, thời gian không còn sớm nữa. Phía Bí thư không có người, tôi phải quay về, trước khi đi tôi mời các anh một ly, tôi cạn trước!

Triệu Dịch phải đi, mọi người đều hiểu, là thư kí thứ nhất của Tỉnh ủy, thời gian không thể theo ông ta được.

Ân Lâm và Tô Hoa Bình hai người đứng dậy tiễn ông ta ra xe, ngoài trời mưa nhỏ hơn, hai người đội mưa tiễn Triệu Dịch lên xe, sau đó vẫy tay chào, mãi cho tới lúc xe của Triệu Dịch khuất khỏi tầm mắt của hai người.

Nụ cười trên mặt Tô Hoa Bình dần thu lại, trong lòng có vẻ lo lắng hơn rất nhiều.

Ân Lâm đứng bên cạnh vỗ vai, nói: -Đi thôi, chúng ta vào trong ngồi tiếp. Tên tiểu tử tiểu Triệu, có dũng khí, nhưng không quyết đoán, có chút đáng tiếc. Cũng không biết sau này Bí thư sẽ dùng ông ta thế nào, hi vọng ông ta có một tiền đồ tốt!

Tô Hoa Bình không nói lời nào, nhẹ lắc đầu, sau đó liền đi theo sau Ân Lâm vào bàn rượu.
Bình Luận (0)
Comment