Quan Sách

Chương 152

Vấn đề khu kinh tế mới cuối cùng được giải quyết, phương án cơ bản dựa theo đề nghị của Trần Kinh, chỉ có điều ở bộ phận đất đã trưng thu kia, gia tăng khoản một ngàn đồng bồi thường của chính phủ mỗi mẫu, một mẫu đất một ngàn đồng, ba nghìn mẫu đất chính là ba triệu, này đối với tài chính Lễ Hà mà nói, áp lực không tính là nhỏ.

Nhưng, có thể lấy ba triệu liền giải quyết rơi vẫn làm phức tạp Lễ Hà bộ máy và Lễ Hà xã hội ổn định khu kinh tế mới thổ địa tranh luận vấn đề, này cũng là khiến khắp nơi đều có chút vừa lòng .

Ngày hôm sau khi nêu đề nghị, văn phòng Trần Kinh không ngờ thu được một số người trong Lễ Hà quyên tiền để làm phần thưởng, trên quà có ghi dòng chữ “Vì dân mưu lợi”, “Một lòng vì dân” vân vân, hết thẩy đều đề cập đến việc bồi thường đất, điều này làm cho Trần Kinh có chút cảm động.

Vì thế hắn mở cuộc họp Đảng ủy Phòng, muốn làm một nghi thức nhỏ, đem những phần thưởng thông báo trong văn phòng Phòng kinh tế thương mại! Hách Lâm còn vẽ rắn thêm chân, kể chuyện phóng viên đài truyền hình huyện muốn đến đây quay camera, bị Trần Kinh nghiêm túc ngăn lại!

Phòng kinh tế thương mại đã đủ đường hoàng , lại tiếp tục đường hoàng, bản thân Trần Kinh cảm thấy cục diện này sẽ rất khó khống chế!

Lần này vấn đề khu kinh tế mới vấn đề giáo huấn hắn rất sâu sắc, khiến hắn hiểu được, bất luận ai sơ sẩy sơ suất, cũng đều có thể gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.

Lúc này hắn thấy rất may mắn, ở trong cuộc họp nói mù một chính sách trung ương, xem như cực kỳ mạo hiểm xông vào, về sau là không có khả năng có loại vận may này!

Hơn nữa ngay cả như vậy, việc này đã làm về sau di chứng vẫn tồn tại, Hoàng Tiểu Hoa sau đó lại tìm Trần Kinh, hai người nghiên cứu thảo luận khiếm khuyết trong vấn đề trưng thu đất, cùng với ý định phát triển khu kinh tế mới. Chuyện nghiên cứu thảo luận, kỳ thật còn cần nhiều từ ngữ.

Trần Kinh vì soạn dự thảo này, tiêu đề vì khu kinh tế mới phát triển không cần đại quy mô trưng thu đất, nhớ lịch trình phát triển khu kinh tế mới, dự thảo sau khi viết được, trong tiêu đề hai chữ Lễ Hà biên tập cảm thấy không được, bởi vì Lễ Hà thật sự là chưa có thành tích xuất sắc.

Cuối cùng hai chữ “Lễ Hà” liền đổi thành bốn chữ “ Cấp tỉnh Sở Giang” năm chữ, vẫn như cũ đăng trên báo buổi sáng Tam Sở kí tên Trần Kinh trưng cầu ý kiến Thư Trị Quốc, tên của Thư Trị Quốc cũng ở bên cạnh.

Trần Kinh viết bài báo này, nội tâm kỳ thật không hề có động lực, hắn là kiên trì không trâu bắt chó đi cày viết. Phần lớn trình độ là muốn mượn tâm Thư Trị Quốc.

Trần Kinh hiện tại hiểu rõ, Thư Trị Quốc thật sự là quá lợi hại, không đến vạn bất đắc dĩ, tốt nhất không nên đi tìm sự ủng hộ của y, y ủng hộ, thật sự là phải trả cái giá quá đắt.

Nhà chú Từ , hai lão Từ mời Trần Kinh ăn cơm, nguyên nhân là Trần Kinh giúp Từ Lệ Thơm tìm được công tác thỏa đáng.

Nói đến sắp xếp công việc Từ Lệ Thơm, Trần Kinh vốn chuẩn bị cho Từ Lệ Thơm đi Sở Thành, Phạm Giang hiện tại ở Tam Giang đảm nhiệm Phó giám đốc nói bọn họ nơi đó thông báo tuyển dụng trợ lý hiện trường, yêu cầu không cao, đãi ngộ cũng không tệ lắm. Hơn nữa Công ty Tam Giang lớn, phúc lợi lớn, Từ Lệ Thơm bản thân hình thức không tồi, có thể tới nơi đó làm, ít nhất là áo cơm không lo, có thể gánh vác được chính mình.

Mặt khác tại đây là công ty chính quy, Từ Lệ Thơm cũng có cơ hội tiếp xúc một số người ở tầng lớp tương đối cao, có khả năng một lần nữa lập gia đình.

Nhưng ý Trần Kinh còn chưa thực thi Kim Lộ lại giành trước cơ hội lo công tác cho Từ Lệ Thơm. Cô trên danh nghĩa để Từ Lệ Thơm làm trợ lý cho cô, kỳ thật là sắp xếp Từ Lệ Thơm làm bảo mẫu cho Trần Kinh.

Trần Kinh đối hành động của Kim Lộ tỏ vẻ phản đối, Kim Lộ lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói Từ Lệ Thơm trước kia không làm việc trong ngành dịch vụ, thiếu kinh nghiệm làm việc trong ngành dịch vụ.

Tùy tiện để Từ Lệ Thơm trực tiếp đối mặt khách hàng, sợ rằng cô làm không được công tác, nên để Từ Lệ Thơm trước tiên bên cạnh mình công tác, dần dần bồi dưỡng, mới có thể sử dụng trong công tác.

Đối với cách nói này của Kim Lộ, Trần Kinh không biết nói gì, hắn hiểu được tiền lương của Từ Lệ Thơm, Kim Lộ trả khá nhiều, một tháng sáu trăm đồng bao ăn ở, như vậy ở thị trấn mà nói, xem như tiền lương không tồi! Nhân viên công vụ mới đi làm cũng chỉ được mấy trăm đồng thôi!

Nói đến vấn đề tiền, Trần Kinh hiện tại thật sự là không thiếu tiền, tiền lương hắn một tháng là khoảng một ngàn đồng, nhưng từ sau khi hắn đảm nhiệm trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại, thu thuốc lá và rượu, Kim Lộ đã giúp Trần Kinh xử lý hai lần, tổng cộng còn nhiều hơn bảy ngàn đồng.

Mặt khác, Phương Uyển Kỳ nói phải mời Trần Kinh làm chủ nhiệm kịch bản của công ty cô, Trần Kinh không nghĩ việc này là thật, nhưng hắn xem chi phiếu, sổ sách thấy hơn bốn ngàn đồng. Hắn hỏi Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ giải thích cho hắn, làm chủ nhiệm kịch bản cho công ty cô, tiêu chuẩn lương cơ bản là ba nghìn, hoàn thành một kịch bản quan trọng nhận được năm trăm đồng thưởng.

Cô trả Trần Kinh là một tháng tiền lương thêm tiền thưởng, cho nên có hơn bốn ngàn đồng.

Trần Kinh lúc đó nói trả nhiều tiền thế, Phương Uyển Kỳ nổi giận, nói:
- Sao lại thế? Anh như vậy là tự hạ giá trị con người mình, hay là cảm thấy công ty tôi trả lương không đủ? Chủ nhiệm kịch bản công ty truyền thông Tam Giang lương cơ bản là bốn ngàn, tôi trả anh ba nghìn còn không đủ sao? Ý của anh là chúng ta trả ít hơn so với công ty truyền thông Tam Giang?

Trần Kinh ngạc nhiên, nói:
- Cô... cô không phải làm cho công ty truyền thông Tam Giang...

- Ai nói cho anh tôi làm cho công ty truyền thông Tam Giang? Chúng tôi là công ty truyền thông Sở Giang, chủ nhiệm kịch bản của tôi không ngờ không biết tên công ty, thật đúng là đáng chê cười!
Cảm xúc Phương Uyển Kỳ không tốt, Trần Kinh lập tức nghĩ đến tin đồn mà Phạm Giang nói giữa Phương Uyển Kỳ và ông chủ công ty truyền thông Tam Giang, hắn dường như hiểu ra cái gì, liền không tiếp tục nói vấn đề này.

Hắn nghĩ lại,Phương Uyển Kỳ có bối cảnh gia đình như vậy, làm cái gì mà không kiếm được tiền? Số tiền này, chính là giá sức lao động của mình, cô trả mình tiền lương cao thì có vấn đề gì. Cùng lắm thì về sau làm việc nghiêm túc hơn, cũng coi như không chiếm tiện nghi người ta.

Đêm trước khi Trần Kinh ở Phòng Lâm nghiệp chuẩn bị đi Đức Cao nhật báo, lúc ấy hắn là thân không tiền.

Hiện tại hắn tính toán giá trị con người mình, sơ lược tính một chút, mấy tháng lương kiếm được mười ngàn thật tốt. Con số này nếu là nhân viên công vụ bình thường, khả năng cần ba năm mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn phải là người đặc biệt tiết kiệm.

- Ba năm Tri phủ thanh liêm một trăm ngàn bạc trắng...
Trần Kinh chân chính chỉ có mấy tháng làm quan, hơn nữa hắn thật sự là quan thanh liêm, nhưng so với nhân viên công vụ bình thường lương cao hơn không biết bao nhiêu lần, như vậy cũng khó trách, rất nhiều người nằm mơ đều muốn làm quan!

Trần Kinh chuyển nhà , vị trí nhà mới ở thôn Cung Tiêu Tân của huyện.

Khu thôn Cung Tiêu Tân của Huyện , là khu nhà thẳng ủy ban nhân dân huyện, nơi này tầng trệt khá cũ, nhưng hoàn cảnh đặc biệt tốt, vài năm gần đây đã được rất nhiều người ưu ái.

Trần Kinh trước kia ở cái nhà nhỏ có sân, gần đây có chút xa xôi , mặt khác, nhà Trần Kinh bây giờ khách hay đến không ít, ở nhà có sân chung quy không quá thỏa đáng, hơn nữa kiểu nhà có sân tương đối tùy tiện, có vài người Trần Kinh không muốn tiếp đãi, nhưng là vẫn ngại, không thể không tiếp đón.

Ở một căn nhà ba tầng, Trần Kinh thuê ở lầu ba, Kim Lộ liền thuê ở lầu hai. Kỳ thật Kim Lộ chưa bao giờ thuê nhà, cô lúc nào cũng cùng Trần Kinh ở một chỗ, thuê một phòng, tuy nhiên chú ý ảnh hưởng, dù sao Trần Kinh cũng là nhân viên chính phủ, hơn nữa còn là lãnh đạo.

Không khí thị trấn không phải rất mở cửa, bị người lên án vì phi pháp ở chung, như vậy đối với Trần Kinh vẫn là rất có ảnh hưởng tiêu cực.

Sáng sớm, Trần Kinh rời giường mặc áo ngủ đến phòng khách, Từ Lệ Thơm sớm đã bận rộn nấu ăn sáng, cô mặc một chiếc áo sơmi cộc tay màu xanh, phía sau lưng bị mồ hôi ước sũng, nội y lộ ra, có thể thấy rõ.

Trần Kinh đi ra, cô đột nhiên quay đầu lại, trên trán mồ hôi ướt sũng, hai má phiếm hồng, trên chóp mũi cũng có mồ hôi chảy ra, một hơi thở có sức sống khỏe mạnh. Mà trước áo sơmi của cô, căn bản không quá rộng, áo bó càng chặt, càng miêu tả sinh động, đặc biệt đáng chú ý.

Chân của cô mang dép lê hoa hồng hồng, đôi chân thanh tú của cô đi dép lê mặt trên có nơ con bướm rất xứng đôi, một đôi chân, không có bất luận cái gì chải chuốt, làm cho người ta có thể rõ ràng ngửi được hương vị thơm ngát mùi bùn đất của con gái nhà nông, rất có mùi vị sơn dã.

Cô liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Kinh, vội vàng đưa tay lau mặt, trên mặt nhộn nhạo bắt đầu chân thành tươi cười:
- Trưởng phòng Trần đã rời giường? Bữa sáng đã chuẩn bị xong! Tôi hâm lại cho nóng một chút.

Trần Kinh khoát tay, nói:
- Được rồi, cô không phải vội đi làm! Thức ăn không cần nấu, lạnh một chút ăn cũng được!

Trần Kinh vào buồng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra, trên bàn cơm đã chuẩn bị xong bánh bao, trứng gà và cháo ngô nóng hôi hổi.

- Tiểu Bân chưa ăn bữa sáng phải không? Cô để nó ở nhà một mình sao?
Trần Kinh nói.

Từ Lệ Thơm câu nệ cười cười, nói:
- Tiểu Bân đi nhà bà ngoại, bây giờ đều là bà ngoại trông nó, tôi chỉ lúc cuối tuần mới về!
Cô nói tới đây, dừng một chút:
- Quy tắc công ty của Kim tổng không cho phép mang con đi làm.

Từ Lệ Thơm nói chuyện là cố hết sức, nói mấy câu mà cô dùng khí lực rất lớn mới nói ra được.

Lại nói tiếp, cô và Trần Kinh cũng coi như có quen biết, nhưng không biết vì sao, lúc cô đối mặt Trần Kinh vẫn cảm thấy rất căng thẳng. Tối hôm qua cả đêm cô không ngủ được, Ân Hồng và cô nói chuyện tới nửa đêm, nói cái gì là vừa thấy Trần Kinh người như thế đều khó hầu hạ, hơn nữa là người từ tỉnh thành tới, tính tình rất khó lường. Còn nói Trần Kinh khả năng có vấn đề, bằng không bạn gái hắn sao lại thay hắn tìm bảo mẫu? Như vậy có một chút việc, còn phải tìm bảo mẫu sao?

Trần Kinh không phải người tu hành, đều có ham mê không tốt!

Nếu chỉ có điều này thì cũng chưa làm sao, Ân Hồng sau đó lại nói, một số bảo mẫu và ông chủ yêu đương vụng trộm, bảo mẫu bị ông chủ cường bạo, bảo mẫu và ông chủ lâu ngày sinh tình, bảo mẫu biến thành bà chủ. Ân Hồng biết ăn nói, nói rất hùng hồn, khiến Từ Lệ Thơm đã rất căng thẳng càng thêm căng thẳng.

Cô không phải lo lắng cô và Trần Kinh có cái gì mờ ám, điều này cô cũng tự biết, nhìn Kim tổng kia thiên kiều bá mị, phong hoa tuyệt đại, trưởng phòng Trần làm sao có thể để ý loại phụ nữ nông thôn không văn hóa như mình?

Chỉ có điều, Ân Hồng nói như vậy, Từ Lệ Thơm bình thường ở phương diện quần áo cử chỉ liền không thể không chú ý , nếu cử chỉ không đúng, ăn mặc không phù hợp, làm cho người khác hiểu lầm làm sao làm tốt trách nhiệm? Điểm này khiến Từ Lệ Thơm rất buồn rầu, cũng là nguyên nhân cô không yên bất an, trong lòng vẫn bất ổn.
Bình Luận (0)
Comment