Quan Sách

Chương 157

Tần Hưng Mưu mất mặt, sắc mặt rất khó coi!

Y ngừng lắc đầu, tự mình lẩm bẩm:
- Lý Sinh Long, không phải ỷ có một con cóc vàng dựa dẫm? Đợi bố mày chết rồi, thì giống như con có vàng té ngã ngay thôi!

Lý Sinh Long cũng là làm cây nho khởi nghiệp. Gần đây làm cây nho gia tăng công nhiều. Lý Sinh Long thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật sinh vật Tinh Nhất, cùng làm với công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Dương Hà của Tần Hưng Mưu. Bọn họ đều đang trình xí nghiệp hàng đầu cấp thành phố, là cạnh tranh một mất một còn.

Từ thực lực mà nói, Tần Hưng Mưu muốn mạnh hơn một chút. Lý Sinh Long trước đây là lăn lộn xã hội lập nghiệp, sau này lại làm chủ thầu xây dựng. Mấy năm nay, gã thấy quốc gia ủng hộ nông nghiệp dần tăng cao. Gã mới kinh doanh bên sản phẩm nông nghiệp, cũng là chuyện hai ba năm nay.

Lý Sinh Long so với Tần Tân Mưu, ưu thế lớn nhất là có thể chiếm được chỗ dựa vững chắc huyện ủy chủ nhiệm Hoàng Tiểu Hoa. Hoàng Tiểu Hoa là dượng của Lý Sinh Long. Có quan hệ này, Lý Sinh Long bình thường giải quyết sự việc vô cùng dễ dàng. Từ sau khi gã gia nhập làm gia công thêm sản phẩm nông nghiệp, làm thị trường sản phẩm nông nghiệp hỗn loạn một trận.

Hơn nữa gã lại không theo quy tác xuất bài. Kỳ thực không tuân theo quy tắc mua bán, động một chút thì lợi dụng quan hệ xã hội giải quyết sự việc. Thậm chí còn dùng tới thế lực đen tối lũng đoạn chiếm lấy thị trường . Danh tiếng trong dân chúng rất kém cỏi.

Mà gần đây gã và Tần Hưng Mưu hoàn toàn cắt đứt. Gã gây sự khắp nơi, Tần Hưng Mưu thì khắp nơi nhượng bộ. Kỳ thực chuyện này quan hệ quá trọng yế, Tần Hưng Mưu cũng không thể một mặt nhượng bộ, lúc này mới có chuyện hôm này Lý Sinh Long khêu kích Tần Hưng Mưu.

Bệnh viện Nhân Dân huyện. Lúc đám người Trần Kinh đến, Lâm Thiến đang ở ngoài phòng cấp cứu lo lắng đi lòng vòng.

Mấy ngày nay bệnh viện Nhân Dân rất nhiều người, hai bên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu đều người thân đang đứng trông. Mà cả nhà Lâm Thiến, đặc biệt nhìn rõ vì bên cạnh bọn họ, trên cái giường tạm thời một người già hơn sáu chục tuổi đang đắp chăn lăn qua lăn lại. Trên trán đổ mồ hôi to tròn, miệng phát ra tiếng kêu bi ai, người xung quanh đều biến đổi sắc mặt

Mấy người Trần Kinh đến, Lâm Thiến liền lại:
- Anh Tần, theo hiểu biết rộng của anh, anh thấy ba của tôi không được rồi! Bác sĩ bệnh viện vẫn không nhận, tôi rất lo lắng ông ấy không chịu đựng được.

Tần Hưng Mưu từ bên hông lấy ra cái di động bắt đầu bấm số, y gắn microphone, một mình trốn ở chỗ gốc lầu.

Trần Kinh nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt cũng thay đổi. Hắn hiểu một chút y thuật, nhìn dáng vẻ người già đau khổ đó, chắc chắn là sỏi thận phát tác, không có nguy hiểm tính mạng. Nhưng nếu vẫn để mặc cho bệnh nhân đau khổ như vậy làm tổn thương đến sức khỏe, thậm chí có thể sẽ vì đau đớn mà xảy ra biến chứng khác.

Gặp phải chuyện thế này Trần Kinh bất chấp mọi thứ, liền vội xoay người tới buồng vệ sinh lấy ra di động gọi chotrưởng phòng Khuông Văn Hoa phòng y tế huyện. Điện thoại vừa kết nối, hắn liền lập tức nói rõ tình hình, giọng nói có chút quan trọng, vô cùng khẩn cấp.

Trưởng phòng Khuông vừa nghe tình hình, liền nói:
- Trưởng phòng Trần, chuyện này cậu đừng vội, tôi lập tức gọi cho viện trưởng Đường, bảo đảm năm phút có thể thu xếp tình hình.

Trần Kinh tắt máy, đi ra buồng vệ sinh, chạm đầu Tần Hưng Mưu, Lâm Thiến chào hỏi:
- Anh Tần, thế nào?

Tần Tân Mưu sắc mặt có chút trắng bệch, nói:
- Hai ngày nay bệnh nhân cấp cứu nhiều, bác sĩ rất khẩn trương, ba của cô là sỏi thận, bác sĩ không coi trọng lắm, nên có y tá xử lý.

- Y tá xử lý?
Chồng của Lâm Thiến vừa nghe thấy, sắc mặt thay đổi:
- Anh thấy người già đau đến sắp ngất đi, y tá sao có năng lực xử lý? Sỏi thận đau cấp cũng có thể làm chết người, còn có thể gây ra bệnh tim.

Cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt bỗng nhiên mở ra, người hai xôn xao một trận, rất nhiều người đều xúm lại.

- Bác sĩ Bì, bác sĩ Bì, nhà của tôi tình hình thế nào?

- Bác sĩ Bì, bác sĩ Bì, tôi là người thân của Vương Kiên, phẫu thuật của ông ấy tiến hành thuật lợi không?

- Im lặng, im lặng?
Một bác sĩ cao lớn mặc áo khác trắng cao giọng nói:
- Vị nào là Lâm Thiến?

Sắc mặt Lâm Thiến hơi biến sắc, tiến lên trên nói:
- Là tôi, tôi là Lâm Thiến. Đây là ba của tôi, đau sắp ngất đi rồi, bác sĩ, xin ông giúp đỡ...

Bác sĩ họ Bì gật đầu, quay lại nói với y tá phía sau:
- Nhanh, nhanh sắp xếp phòng cấp cứu, lập tức bảo bác sĩ Hoàng đến xem tình trạng bệnh, tiểu Sam chuẩn bị tiêm!

Ông ta căn dặn đâu vào đấy, y tá sau lưng qua tiếp nhận đẩy giường của người già, nhanh chóng đưa vào khu cấp cứu. Cửa lớn sau khi người già vào khu cấp cứu, lại đóng ầm lại.

Ồn ào huyên náo lúc này bị cánh cửa lớn chặn ở bên ngoài. Lâm Thiến một chút không kịp cảm ơn, trơ mắt nhìn bệnh nhân đẩy đi. Rất nhanh, có bác sĩ đến tìm chồng cô, bảo y đến nói chuyện, ước chừng mười mấy phút, chồng cô quay lại, thần sắc nhẹ nhõm rất nhiều nói:

- Bác sĩ chích thuốc, tạm thời ngừng đau, ông cụ đã hôn mê rồi.

Y tới Lâm Thiến nói:
- May là bạn của em tới, đây đều là sắp xếp của anh em mới quen biết đó? Lâm Thiến liên tục gật đầu. Cô đi thẳng tới Tần Hưng Mưu cảm ơn, nói:
- Anh Tần, lần này là anh giúp đỡ em! Sau này anh yên tâm, chỉ cần có chỗ cần tới Lâm Thiến em và chồng nhà em, chỉ cần anh lên tiếng, chúng em nhất định giúp.

Chồng của Lâm Thiến họ Triệu, tên Triệu Thắng Lợi, cũng là làm ở Phòng lao động, là một trưởng ban. Y và Tần Hưng Mưu trao đổi danh tính. Triệu Thắng Lợi nói:
- Đại danh Tần tổng tôi thật sự ngưỡng mộ từ lâu. Chuyện hôm nay hoàn toàn dựa vào Tần tổng, đại ân không lời nào cảm tạ được. Hôm nay nếu quen biết rồi, sau này nhất định báo đáp.

Tần Hưng Mưu liên tục khiêm tốn, trong lòng y cũng rất buồn bực. Y vừa gọi điện thoại cho viện trưởng Đường của bệnh viện, đối phương công tác ở tỉnh thành.

Một lát sau đối phương gọi điện lại, ông ta nói với Tần Hưng Mưu, bệnh nhân của Tần Hưng Mưu chính là bệnh sỏi thận. Bệnh viện bất thình lình có chút khẩn trương, tạm thời dùng không được thuốc. Ngoài ra, bệnh nhân bệnh viện quá nhiều, nhất là đêm nay, chỉ có mấy bệnh nhân vô cùng khẩn cấp phải nhanh chóng xử lý, tài nguyên chữa bệnh có hạn, phải tập trung sử dụng.

Ông ta bảo Tần Hưng Mưu kiên trì một chút, nhiều nhất hai tiếng, chắc chắn sẽ xử lý!

Đây là chuyện gì? Nói là hai tiếng, bây giờ không tới năm phút chuyện đã giải quyết rồi?

Tần Hưng Mưu nghĩ đến khả năng đối phương viện trưởng Đường là giữ lời hứa. Dù sau y ở bên ngoài, không hiểu tình hình trong nhà. Hơn nữa ông một viện trưởng Đường, đích thân qua hỏi chuyện này, không chừng bác sĩ ở dưới cũng lập tức xem trọng, tốc độ nhanh cũng là trong tình lý.

Vừa nghĩ tới điểm này, Tần Hưng Mưu có chút yên tâm thoải mái. Đối diện với ngàn ân vạn tạ của hai vợ chồng Triệu Thắng Lợi, tật xấu khoác lác của y lại tái phát, nói:

- Thằng Tần tôi không nói khác, nhưng nói tới trượng nghĩa, tôi trước giờ không đánh mất lòng nhân hậu. Trưởng ban Triệu các anh không cần khách sáo, sau này chúng ta là bạn bè, chuyện gì cứ nói một tiếng, thằng Tần ta vẫn sẽ giúp.

Tần Tân Mưu khoác lác, Lỗ Anh Tài nịnh bợ cùng theo tới cũng nổ rất vang dội.

Hoa Danh Lôi không cam lòng ở phía sau, cười hì hì ra sức khen Tần Hưng Mưu. Lâm Thiến vừa dính chỗ tốt của mọi người, tự nhiên cũng vui vẻ lựa ý hùa theo. Nhất thời Tần Hưng Mưu nổi trội huênh hoang, ngay cả bực bội lúc lãy gặp Lý Sinh Long cũng tan theo mây khói. Y nhất thời trở thành trăng được các vì sao vây quanh.

- Ở trong này, ở trong này. Trong này chính là người nhà của bệnh nhân.
Một giọng nói vang lên, bác sĩ mặc áo khoác dài nói, chính là bác sĩ Bì lúc này bị mọi người vây bổ.

Chỉ là ông không biết làm sao lần này từ cánh cửa lớn vào, mà bên cạnh ông là một người đàn ông trung niên mặc đồ tây.

- Các người là người nhà của Triệu Thiên Lâm à! Đây là viện trưởng Đường của chúng tôi
Bác sĩ Bì đi tới đám người Lâm Thiến nói, trên sắc mặt tươi cười.

Lâm Thiến hơi sửng sốt, Triệu Thắng Lợi lại phản ứng nhanh chóng, đi lên trước nói:
- Viện trưởng Đường, rất cảm ơn, ba của tôi cuối cùng có thể yên tĩnh ngủ một giấc rồi. Bằng không đau đớn như vậy, tôi lo ông cụ thân thể không chịu được!

Viện trưởng Đường nhiệt tình gật đầu, ánh mắt lại tìm kiếm trong đám người.

- Đây là chúng tôi nên làm.
Lại nói tiếp:
- Hôm nay chúng tôi quả thật là làm không tốt, để ông cụ chịu khổ rồi. Điều kiện trị liệu của chúng tôi đang cải tiến, còn phải các anh thứ lỗi và hiểu cho!
Viện trưởng Đường rất khách sáo, bắt tay rất chặc với hai người Triệu Thắng Lợi.

- Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu, trách nhiệm của bệnh viện Nhân Dân gánh quá nặng! Chúng tôi rất hiểu.
Triệu Thắng Lợi nói chuyện y làm ra bộ dạng rất hiểu, đột nhiên quên lúc nãy ba y đau chịu không nổi, y nóng nảy mắng lãnh đạo bệnh viện và tình hình bác sĩ.

Viện trưởng Đường rất khiêm tốn, cách đó không xa, rất nhiều bệnh nhân chờ chuẩn bệnh, người thân của bọn họ cũng vô cùng dày vò trong lo lắng.

Triệu Thắng Lợi thấy những cái đó, trong lòng y tự có một cảm xúc ưu việt và nhẹ nhàng, ý oán trách lúc trước cũng biến mất theo mây khói...

Tần Hưng Mưu thấy viện trưởng Đường tới, cũng chuẩn bị qua chào hỏi. Thì đang lúc này, viện trưởng bỗng nhiên mở miệng nói với Triệu Thắng Lợi:
- Vẫn mong anh giúp tôi nói tốt với trưởng phòng Trần. Phê bình của cậu ấy, công việc của chúng tôi làm không tốt, địa phương có cần kiểm điểm.

Viện trưởng Đường nói cái này, Triệu Thắng Lợi lập tức ngạc nhiên, y quay đầu về phía Tần Hưng Mưu, Tần Hưng Mưu cũng mờ mịt không biết.

- Trưởng phòng Trần? Trưởng phòng Trần nào?
Lỗ Anh Tài bênh cạnh nói xen vào:
- Chỗ chúng tôi không có cái người trưởng phòng Trần!

Viện Trưởng Đường vừa nghe Lỗ Anh Tài nói những lời này, trên mặt cười xấu hổ. Ngay lập tức, ông ta nói:
- Đươc! Có thể là tôi nghĩ quá nhiều rồi! tôi không quấy rầy các người, chúc người nhà các người sớm bình phục!

Viện trưởng Đường mặc áo tây phẳng phiu đi rồi, để lại cho mọi người vẻ vô cùng băn khoăn.

- A, Trần Kinh đâu? Trần Kinh thằng nhóc này sao chuồn mất rồi?
Lỗ Anh Tài quay đầu nói, thằng này không trượng nghĩa rồi. Chúng ta đều ở đây cùng chị Lâm, nó ngược lại tốt, một tiếng không để lại thì chuồn mất.

Tần Hưng Mưu và Lâm Thiến nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng của Trần Kinh. Hỏi Danh Hoa Lôi, Danh Hoa Lôi vừa nãy cũng không để ý.

Triệu Thắng Lợi sửng sốt một chút, tới Lỗ Anh Tài nói:
- Cậu vừa nãy nói là ai? Trần Kinh?

Y nhìn về phía bà xã, Lâm Thiến gật đầu nói:
- Cũng cùng học lái xe với bọn em, một môn, thằng nhóc!

Triệu Thắng Lợi hắc một tiếng, nói:
- Trần Kinh không phải là trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại sao? Lần trước tôi họp ở huyện, đụng mặt qua cậu ta. Tuổi còn rất trẻ, cũng là hơn hai mươi tuổi, náo loạn nửa ngày, là cậu ta gọi điện giúp chúng ta, chúng ta hồ đồ rồi.
Bình Luận (0)
Comment