Quan Sách

Chương 172

Hành trình trở về Lễ Hà của Trần Kinh lần nữa bị hoãn lại!

Chuyện râu ria kia của Phương Uyển Kỳ, ngày hôm sau Trần Kinh gọi điện thoại cho Phương Uyển Kỳ tìm cô ta nói đạo lý, ai ngờ Phương Uyển Kỳ cười ha ha, nói:
- Anh người này thật là không hiểu phong tình, có thể ôm người đẹp số một Sở Giang Diệp tiểu thư khiêu vũ, đây là phúc phận nhiều không thôi, anh cố tình không cảm kích, ngược lại còn dùng giọng điệu chất vấn gọi điện lại đây.

Phương Uyển Kỳ không có một biểu hiện đứng đắn, thái độ nghiêm túc của Trần Kinh cũng kiên trì không nổi nữa, hắn thở dài một tiếng, thầm mắng một câu xui xẻo, chuẩn bị cúp điện thoại.

Mà Phương Uyển Kỳ lại nói:
- Như thế nào? Tính toán ngay cả điểm này? Điều này cùng với Đại Trưởng phòng Trần phong độ rất không hợp a!

Cô dừng một chút, nói:
- Nói thực cho anh chú ý nhé! Có người điều tra chuyện của anh là thật, đối phương chính là người các anh, người kia ở huyện, Phó Bí thư họ Triệu! Thế nào? Tin tức của tôi đủ nhanh chứ?

Trong lòng Trần Kinh cả kinh, Phó Bí thư họ Triệu, không phải là Triệu Nhất Bình sao?

Ngày hôm qua Thư Trị Quốc gọi điện thoại cho hắn thông báo tình hình Lễ Hà gần đây, trong đó có nhắc tới phó bí thư Triệu được tin tức của tỉnh thành, xem ra lời này của Phương Uyển Kỳ không phải là tin tức vô ích.

Trần Kinh vừa nghĩ tới điểm thân phận kia của bản thân, không ngờ làm phiền một Phó Bí thư Huyện ủy điều tra xác nhận, hắn cũng không biết là vinh hạnh hay là bi ai. Hắn chậm rãi lắc lắc đầu, cục diện hiện tại của Lễ Hà, hắn hoàn toàn có tin tưởng chắc chắn, cái kia, về phần đồn đại thân phận của chính mình, vạch trần liền lộ chân tướng, bản thân làm sao không cần để ý?

Tôi đã biết! Cảm ơn!
Giọng điệu Trần Kinh bình tĩnh, cúp điện thoại.

Phương Uyển Kỳ ở đầu kia điện thoại:
Này, nhưng...
Kêu vài tiếng, chỉ nghe truyền đến bên tai âm thanh tắt máy, cô “Hắc!” một tiếng, mắng một câu:
Ra vẻ cao thâm.
Phẫn nộ cúp điện thoại.

Cô định bụng đi cùng Trần Kinh, chuyện kia đã qua, nhưng Trần Kinh thật giống như đối với điểm này không thèm để ý chút nào.

Cô lắc lắc đầu, Trần Kinh kia cô càng ngày càng xem không hiểu, căn bản là không giống một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trầm ổn đến mức làm cho người ta sợ hãi.

Tựa như đối với bữa tiệc ngày hôm qua, Phương Uyển Kỳ chờ đợi ngóng trông xem Trần Kinh ôm Diệp Hải Duyên khiêu vũ phải làm trò cười cho thiên hạ, chưa từng nghĩ Trần Kinh không chỉ không làm trò cười cho thiên hạ, mà từ đầu đến cuối biểu hiện làm cho người ta rớt mắt kính. Một khúc nhạc thuận lợi khiêu vũ tiếp, sắc mặt bình tĩnh này làm cho người ta sợ hãi.

Cuối cùng còn thuận lợi vạch trần trò đùa dai của mình, làm hại Diệp Hải Duyên lại hướng mình tức giận cứng rắn đoạn tuyệt quan hệ với mình.

Trần Kinh chấm dứt cuộc điện thoại với Phương Uyển Kỳ, ngay sau đó liền nhận được điện thoại liên tiếp, đều được gọi đến từ huyện, lão tổng hai nhà máy hóa chất xí nghiệp Hải Loa và Điền Viên của huyện chạy tới tỉnh thành muốn gặp hắn, Nhâm Chí Hiền đảm đương Phòng Kinh tế Thương mại, Mao Thanh báo cáo công tác hằng ngày sắp tới của Phòng, hai vị chủ nhiệm quản lý Huyện phủ và Huyện ủy cũng gọi điện thoại cho hắn.

Mục đích cuộc điện thoại rất rõ ràng, chính là thúc giục Trần Kinh nhanh chóng trở về, Chủ nhiệm Lưu văn phòng Huyện ủy trong điện thoại giọng điệu bức thiết nói:
- Trưởng phòng Trần sao anh lại không trở lại, công việc này tôi cũng không có biện pháp để làm! Hiện tại là các ngành xí nghiệp, tài chính, công thương, thuế vụ cũng tìm tôi kêu cha gọi mẹ.

Các anh quản lý công tác qua loa đại khái, đều là bình thường không có thắp hương, lúc thật sự động đến, cũng chỉ là áp đặt cứng nhắc như vậy… Khiến cho tất cả mọi người không có chuẩn bị, đều trở tay không kịp mà!

Trần Kinh trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, thời gian hai ngày qua, hắn nhận được điện thoại hướng hắn tố cáo đã không dưới hai mươi cuộc của cấp dưới Phòng Kinh tế thương mại. Hiện tại Ban quản lý khu kinh tế mới đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Phùng Vi Quốc thậm chí còn có thể cắn người được, thật sự đi rất giỏi.

Trần Kinh đối mặt với sự oán giận của Lưu Minh Huy hắn nói:
- Chủ nhiệm Lưu, anh cũng đừng thúc giục! Tôi đến tỉnh thành không phải du lịch, đều vì công tác! Mặt khác, về vấn đề lệnh cưỡng chế hai nhà máy hóa chất ngừng sản xuất để chỉnh đốn của Ban quản lý, đây là Chủ tịch Huyện Lỗ yêu cầu và chỉ thị rõ ràng!

Ngoài ra, chuyện thắp hương tôi không hiểu, nhưng tôi nghĩ, chúng ta hằng ngày hô bảo vệ môi trường, mỗi ngày kêu gọi xí nghiệp phải thực hiện trách nhiệm xã hội. Tôi muốn hỏi một câu, xí nghiệp của chúng ta thực sự theo sát việc bảo vệ môi trường, thực hiện trách nhiệm xã hội sao? Cho nên, đối với cách làm của lão Phùng, tôi vẫn là bày tỏ sự ủng hộ, điểm này thái đội của tôi rất rõ ràng!

Lưu Minh Huy trong điện thoại á khẩu không nói được lời nào, y và Trần Kinh giao tiếp nhiều, tính tình Trần Kinh hắn cũng hiểu biết một chút, đều là tính tình ủng hộ chính nghĩa, hiện tại Lễ Hà bị Phùng Vi Quốc náo thành như vậy, miệng Trần Kinh vẫn cứng rắn như trước, thật đúng là tính tình cố chấp!

Liên tục tiếp xong điện thoại, Trần Kinh cảm thấy bản thân nhất định phải trở về, vừa ngay lúc đó… Bị một cuộc điện thoại ngoài ý muốn, lại đảo loạn hành trình của hắn.

Điện thoại là Tổng biên tập Hồ Duyệt của báo Bình Minh Tam Sở gọi tới, ông ta mở đầu liền hỏi Trần Kinh, nói:
- Trưởng phòng Trần, tôi nghe nói cậu ở tỉnh thành?

Hồ Duyệt là Phương Uyển Kỳ giới thiệu cho Trần Kinh, hai người thông qua điện thoại, lại chưa từng gặp mặt. Từ sau khi quen biết Hồ Duyệt, Trần Kinh ở báo Bình Minh Tam Sở viết hơn mười mấy bài, cơ bản là bài nào cũng đăng báo, hai người vì văn học mà giao hữu, cũng có chút quen thuộc.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Trần Kinh, Hồ Duyệt cười nói:
- Trưởng phòng Trần a, đến tỉnh thành này, anh và tôi có thế nào cũng gặp mặt một cái. Như vậy đi, hôm nay là cuối tuần, tôi cùng mấy người lãnh đạo ở làng du lịch Tây Giao, anh cũng lại đây, chúng ta buổi tối cùng nhau ăn một bữa!

Trần Kinh nâng tay nhìn đồng hồ, bây giờ vừa mới giữa trưa, Hồ Duyệt lại nói cường điệu:
- Cậu lập tức lại đây đi! Ngay lập tức!

Mặt mũi Hồ Duyệt cũng không thấp, Trần Kinh đành phải kêu lái xe lái thẳng đến Tây Giao, làng du lịch Tây Giao Trần Kinh có nghe nói qua, đẳng cấp nơi này rất cao, trong thành nhiều kẻ có tiền ngày nghỉ đều tới bên này.

Giới này, làng du lịch là nơi được người ta ca ngợi nhất, trước mắt đúng là có một cái kho, bên trong hồ chứa nước nuôi cá, là thắng địa thả câu nổi danh của Sở Thành.

Đầu năm nay, câu cá ngày càng phổ biến, càng ngày càng được người ta yêu thích, trở thành vận động thư giãn rất khỏe mạnh thời thượng hạng nhất, càng nhiều người yêu thích vận động này, thì làng du lịch Tây Giao càng được người ta hoan nghênh.

Quả nhiên, Hồ Duyệt ở Tây Giao chính là câu cá, đoàn người bọn họ không ít, ở làng du lịch Trần Kinh được nhân viên phục vụ đưa vào nhận biết Hồ Duyệt, tuổi tác bộ dáng của Hồ Duyệt, điển hình là người phía Nam… Vóc dáng không cao, mang kính đen, hình dáng chòm râu hoàn toàn che kín bên trên miệng, tóc hơi dài, trên mặt lộ ra hơi thở văn hóa.

Hồ Duyệt thấy Trần Kinh đến rất ngạc nhiên, y híp mắt đánh giá Trần Kinh nói:
- Ai nha, cậu thật sự rất trẻ tuổi a, rất giỏi, rất giỏi, xem văn chương của cậu, tôi cũng cảm thấy tôi và cậu chí ít tuổi tác không xa nhau lắm đâu!

Trần Kinh liên tục khách khí, hai người trò chuyện vài câu, Hồ Duyệt chỉ chỉ một đám người thả câu dọc theo xung quanh hồ chứa nước, nói:
- Đó đều là người quen, lúc này sẽ chưa giới thiệu với cậu! Chúng ta câu cá trước, cậu một tay viết được tác phẩm hay, vậy kỹ năng câu cá hẳn là cũng không kém đâu!

Y yêu cầu nhân viên phục vụ làng du lịch chuẩn bị cho Trần Kinh một bộ dụng cụ câu cá, Trần Kinh đối với câu cá không xa lạ, trước kia trong nhà ông ngoại cũng thích cái này, hắn cũng học được một ít.

Dụng cụ câu cá rất cao cấp, đều là cần câu Đài Loan, hàng nhập khẩu, Trần Kinh chịu không được sự nhiệt tình, dứt khoát… của Hồ Duyệt. Đến làng du lịch thay đổi một thân quần áo câu cá thư nhàn, đội mũ che nắng hoàn toàn không có hiện ra võ trang!

Hồ Duyệt rất hay nói, y chọn một chỗ câu, hai người để túi xuống, y nói chuyện liên tiếp, từ câu cá nói tới Triết học, từ Triết học nói tới Darwin, từ Darwin nói tới quan trường, tán gẫu loạn trời cao biển rộng.

Làm quan đều thích câu cá, cậu có biết vì sao không?
Hồ Duyệt nói:
- Theo như tôi phân tích, làm quan với câu cá, câu thực ra không phải là cá, mà câu chính là tâm tình. Tố chất trọng yếu nhất của câu cá là gì? Đó đương nhiên là kiên nhẫn, tham gia chính trị cũng cần kiên nhẫn, cũng là hiệu quả như nhau a!

Ông ta hướng Trần Kinh nói:
- Trưởng phòng Trần, cậu cần phải học được câu cá a! Câu cá nhất là có thể nhìn ra được tính cách một người, mặt này học vấn lại lớn!

- Nếu cậu và lãnh đạo cùng nhau câu cá, lãnh đạo tính tình trầm ổn, lòng dạ thâm sâu, nếu cậu có khả năng không vội không nóng này, lãnh đạo tự nhiên sẽ khen ngợi cậu! Tuy nhiên, nếu bản thân lãnh đạo chính là tính tình nôn nóng, không có được cá hắn lòng như lửa đốt, cậu còn biểu hiện được Lã Vọng buông cần ( Lã Vọng là Khương Tử Nha. Câu này nói đến tích Khương Tử Nha ngồi câu cá ở sông Vị Thủy. Ý muốn chỉ những người cố gắng học tập chờ đợi thời cơ), cậu so với lãnh đạo còn giống lãnh đạo hơn…Cậu còn trông mong lãnh đạo khen ngợi cậu ư?

Còn có a, cùng với lãnh đạo câu cá, cậu mà câu được ít cá, thì năng lực của cậu có thể chưa đủ. Câu nhiều cá hơn, đoạt mất sự nổi bật kia của lãnh đạo cũng không bay cao được, cậu câu được không nhiều cũng không ít, cậu người này có chút nhạt nhẽo, không có cá tính, đó lại càng không được.

Cho nên tôi nói kỹ nghệ câu cá quan trọng, câu nhiều câu ít, tất cả linh hoạt biến báo, thời điểm nên thể hiện thì thể hiện, thời điểm nên giấu dốt thì giấu dốt, đây mới là bản lãnh thật sự!

Hồ Duyệt nói rất vui vẻ, Trần Kinh nghe được cũng bật cười, khí chất văn thanh của Hồ Duyệt vẫn rất thâm sâu…Người như vậy ở tòa soạn báo đương nhiên có thể phát huy hết sở trường, nhưng nếu tham gia chính trị, khả năng đó chính là tuyệt đối không được!

Lão Hồ, câu cá phải im lặng, lớn tiếng ồn ào như vậy, cá đều bị ông dọa chạy hết, người khác còn lấy gì câu cá?
Trần Kinh cách vị trí câu cá đó không xa, một người đàn ông cao lớn vẻ mặt vàng hướng bên này nói.

Hồ Duyệt xấu hổ cười, nói:
Chủ nhiệm Ngũ, đắc tội, đắc tội, tôi đây gặp được một tri âm, có chút đắc ý vênh váo!
Y hướng Trần Kinh nháy mắt, nói:
- Đi, chúng ta đi xem Chủ nhiệm Ngũ câu được nhiều hay ít!

Hai người đến bên cạnh người cao to mặt vàng, Hồ Duyệt nhấc cái nắp che cá, bên trong đã có bốn năm đuôi cá, đều là cá Chép và cá Liêu, mà đúng lúc này, cá lại cắn câu, người trung niên mặt vàng nhấc cần lên, thân đang đứng thẳng lập tức khom xuống.

Hồ Duyệt trong lòng kích động, nói:
- Oa, cừ thật, đây là một đại gia hỏa!

Người trung niên mặt vàng mặt nhăn mày nhíu, mặt trầm như nước, rất bình tĩnh đem đầu cần câu nâng lên, bắt đầu bắt cá: cá không nhỏ, sợi câu phát ra tiếng vang “Két két”, Hồ Duyệt nói:
- Mau bắt lấy lưới, mau bắt lấy lưới!

Trần Kinh lặng yên không một tiếng động đem lưới tóm lại trong tay, người trung niên quay đầu nhìn thoáng qua Trần Kinh, Trần Kinh hướng ông ta gật gật đầu.

Người trung niên liền chuyên tâm bắt cá, bắt cá là một môn rất cần công phu kỹ xảo, động tác không thể quá mạnh, không thể quá mềm, càng không thể cùng cá đối kháng. Việc đó chủ yếu ở một chữ “Thế”, bởi vì thế dẫn đến lợi ích, dựa vào thế mà hành động, đồng thời bắt cá lớn lại như đi giày trên băng mỏng, hơi chút là xuất hiện sơ xuất , dây câu và lưỡi câu đều có thể bị bức đứt, tiếng nói truyền đến tiếp xúc sợi dây, sau đó cá cũng sẽ trốn mỗi ngày, cuối cùng cái gì cũng không thu hoạch được.

Hồ Duyệt rất khẩn trương, vừa mới bắt đầu còn nhảy qua nhảy lại, bây giờ lại nhìn chằm chằm mặt nước không lên tiếng.

Trần Kinh lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt nước, mặt trầm như nước, hắn lẳng lặng chờ cá trồi lên khỏi mặt nước…Thời điểm đó, lưới trong tay hắn liền tìm được cơ hội ra tay, sau đó đem lưới cá ném xuống mặt nước, lúc đó chính là thời điểm đại công cáo thành!
Bình Luận (0)
Comment