Quan Sách

Chương 248

Đảm nhận chức thư ký của lãnh đạo, chính là phải làm cái tai, cái miệng, con mắt của lãnh đạo. Lãnh đạo không nghe thấy, thư ký phải giúp lãnh đạo nghe ngóng, lãnh đạo không nhìn ra, thư ký phải giúp lãnh đạo đi quan sát, tất cả những cái gì mà lãnh đạo không thể, thư ký phải làm giúp lãnh đạo!

Nhưng mối quan hệ giữa thư ký và lãnh đạo chung quy phải trong sạch, một ngày thư ký nghe thấy, gặp rất nhiều rất nhiều chuyện, không thể chuyện nào cũng đi nói với lãnh đạo. Nói với lãnh đạo cái gì, như thế nào, đây là một môn học. Còn khi lãnh đạo có một ý muốn nào đó muốn truyền xuống dưới, truyền như thế nào, làm sao để nắm được, đây cũng lại là một môn học.

Gần đây Trần Kinh giác ngộ được những điều này, cảm thấy được lợi không phải là ít, nắm trong tay rất nhiều chuyện mà ngày trước không hiểu.

Công việc bên cạnh lãnh đạo, có thể gần gũi học tập được bản lĩnh của lãnh đạo, đồng thời cũng có thể mượn vị trí này để mở rộng mạng lưới quan hệ, từng trải nhiều hơn, học được nhiều hơn, Trần Kinh quả thực có một cảm giác tiến triển cực nhanh, hắn cảm thấy mỗi ngày mình lại trưởng thành hơn, tiến bộ lên!

Khi tối đến hết giờ làm về nhà, Trần Kinh lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, lối đi cầu thang ở trên hiện ra một bóng người:
- Hơ…! Sao giờ mới về? Làm hại chúng tôi đợi lâu như vậy?

Trần Kinh giật nảy mình, lùi một bước mới nhìn rõ là Đỗ Thanh, Đỗ Thanh làm việc trong Ban tổ chức cán bộ, bình thường đi làm ăn mặc khá nghiêm chỉnh, nhưng khi hết giờ làm, ăn mặc thực sự có chút thoải mái.

Cô đội một cái mũ Waidebei, trên người mặc một chiếc áo lông thùng thình, đeo một cái balo nhỏ, giống như là một học sinh vậy!

Đỗ Thanh bỗng nhiên xuất hiện, Trần Kinh có chút trở tay không kịp nói:
- Sao vậy? Sao lại đến đây rồi? Em từ Lễ Hà đến đây đấy à?

- Dạ? Em không từ Lễ Hà đến thì có thể từ đâu đến được chứ?
Đỗ Thanh nói, cô hướng về phía cầu thang vẫy tay, một cái đầu từ bên đó nhô ra, Đỗ Thanh nhanh chóng bước đến túm lấy đối phương đi ra, Trần Kinh nhìn rõ rồi. Đây không phải là chị Thẩm ở đối diện sao?

Đỗ Thanh cười ha ha nói:
- Em giới thiệu chút, đây là bạn thân của em Thẩm Đồng, cao 1m65, là tiếp viên hàng không…

Cô ấy lại nói với Thẩm Đồng:
- Đây là Trần Kinh, Trần trong Nhĩ Đông Trần, Kinh trong Kinh thành, nghề nghiệp… cái này… là người viết văn…

Đỗ Thanh lè lưỡi, cười bướng bỉnh nói:
- Em nghe nói… có chút hiểu lầm! Hôm nay như thế này, anh Trần Kinh nhé, chúng ta xóa bỏ hiểu lầm!

Trần Kinh cầm chìa khóa mở cửa, Đỗ Thanh kéo Thẩm Đồng vào, Trần Kinh trừng mắt nhìn Đỗ Thanh, vẻ mặt nghiêm túc:
- Chuyện này là sao? Không nói chuyện cho rõ ràng, muốn anh mời cơm không có cửa đâu!

Đỗ Thanh đặt mông ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Đồng.

Thẩm Đồng lại nhìn về một bên, coi như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô.

Đỗ Thanh cắn môi, nói mềm mỏng:
- Vậy thì em phải… chuyện là thế này…

Miệng lưỡi Đỗ Thanh lanh lợi, một lúc sau, sự việc đã được cô ấy giải thích rõ ràng!

Thẩm Đồng và Đỗ Thanh là bạn đại học, ở chung trong một ký túc xá, sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Đồng vào công ty hàng không làm tiếp viên hàng không, người trong nhà liền vội vã giới thiệu bạn trai cho cô ta.

Hồi nhỏ Thẩm Đồng tính tình ngang ngược, rất phản cảm với chuyện này, liền chuyển ra ngoài ở.

Ai ngờ cha mẹ cô ta có cách, mẹ cô liền thuê phòng ngay bên cạnh phòng của cô, lại còn sắp xếp đối tượng mà bà nhắm được ở trong đó, khích lệ đối phương theo đuổi con gái mình.

Chuyện này không biết sao lại bị lộ tẩy, sau khi Thẩm Đồng biết được đã vô cùng tức giận, ầm ĩ với gia đình một trận, rồi sau đó chuyển ra ngoài!

Chuyển tới Tân Hồ Hoa Viên, cô cắn răng thuê liền lúc hai phòng trên tầng 3, phòng đối diện cũng thuê luôn!

Vì giảm bớt gánh nặng tiền phòng, cô ta liền lôi kéo bạn cùng ký túc xá Đỗ Thanh giúp cô gánh một phần tiền phòng, Đỗ Thanh lại không ở Đức Cao, lấy ra hơn nửa năm tiền ăn uổng phí, Trần Kinh lại muốn tìm phòng ở Đức Cao, Đỗ Thanh không cứu không được, lập tức để phòng này cho Trần Kinh!

Thẩm Đồng lúc này lại không biết chuyện, cô ta tự nhiên thấy phòng đối diện mình có một người con trai đang ở, bộ dạng lạnh lùng khi đi làm, tan ca mỗi ngày, cô ta liền cảm thấy không ưa!

Cô liền gọi điện thoại cho Đỗ Thanh hỏi tình hình, Đỗ Thanh làm trò đùa dai, cô ấy nói cũng không biết chuyện gì, chìa khóa phòng đã đưa cho mẹ Thẩm Đồng rồi, người đàn ông đó không phải lại là đối tượng mà mẹ Thẩm Đồng sắp xếp cho cô đây chứ?

Thẩm Đồng nghe Đỗ Thanh nói như vậy, cô làm sao có thể không tin?

Cô rất muốn cãi nhau một lần nữa với gia đình, lại chuyển nhà, nhưng thời gian cô mới đi làm rất ngắn, mặc dù lương của tiếp viên hàng không không tệ, nhưng không chịu nổi sức ép như này, cô cũng chỉ biết nén cơn giận xuống!

Vẫn còn tốt, cô ta thấy cái “đối tượng chuẩn” ở trước phòng đối diện với mình kia không giống như cái người đàn ông chán ghét trước kia, hơi một tí là lại cố tình gặp mặt, khiến cho mỗi lần Thẩm Đồng ra ngoài đều có thể “tình cờ gặp mặt” với đối phương, sau đó đối phương lại nói câu:
- Thật khéo, tôi cũng đang định…

Thẩm Đồng nghe thấy câu này đều buồn nôn, trong đầu cô ta nghĩ, một người đàn ông, cả ngày chính sự không làm, cả ngày tinh thần đều suy nghĩ về người con gái, những người con trai như này không là biến thái thì cũng là một tên không có tiền đồ, sao có thể xứng với mình chứ?

Trần Kinh không giống người đàn ông kia, điều này làm cho Thẩm Đồng vui mừng, nhưng cô quan sát vài ngày, phát hiện có gì đó bất thường!

Người con trai ở phòng đối mặt với mình có chút quá đáng, có lúc cô và hắn gặp thoáng qua, hắn cũng không thèm nhìn mình một chút, điều này làm cho Thẩm Đồng trong lòng không thoải mái!

Thẩm Đồng tự xưng mình là vô số người thích, những người giả vờ trêu đùa cô gặp nhiều rồi, giống như bộ dạng giả ngốc quá đà của Trần Kinh cô chưa gặp bao giờ.

Nhất là tuổi Trần Kinh rõ ràng vẫn còn trẻ, nhưng hàng ngày mặc mặc bộ đồ tay phẳng phiu, còn xách cặp công văn, chải tóc cẩn thận tỉ mỉ, lóng loáng, đến một con muỗi dừng lại một chút trên đó cũng không đứng vững, cô ta từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp người nào giả bộ chín chắn một cách quá đáng như vậy.

Đúng là nghĩ mình là ông cụ non? Là người thành công sao?

Nhìn bộ dạng Trần Kinh ăn mặc áo liền quần như vậy, mỗi ngày đều đi bộ ra khỏi khu chung cư, trong lòng Thẩm Đồng đều cảm thấy sợ lạnh cả người, đối với cô, Trần Kinh tự kỉ đến mức độ này, quả thực chính là một tội ác!

Cuối cùng có một ngày, Thẩm Đồng đang ở trong phòng bếp của mình, nghe thấy thư phòng đối diện có tiếng:
- Nếu không có một phen lạnh thấu xương, làm sao có được hương hoa mai sực nức mũi…
Câu kịch tiếng phổ thông có những ca từ già cỗi của vở kịch truyền hình Quỳnh Giao sang sảng vang lên, cô rốt cục không chể chịu được nữa, điên tiết lên, chạy tới cửa nhà đối diện đập mạnh một hồi.

Những chuyện sau đó thì rõ cả rồi, Thẩm Đồng quạt cho Trần Kinh một trận, nhưng càng nói càng khó chịu, cô liền quay về gọi điện cho Đỗ Thanh.

Đỗ Thanh trong điện thoại vừa nghe thấy chuyện này, cô biết sự việc loạn hết lên rồi, liền vội vàng chạy đến Đức Cao.

Khi cô đến Đức Cao, Trần Kinh đi làm rồi, cô đợi một mạch đến chiều, đợi đến khi Trần Kinh đi làm về, sau đó là bây giờ rồi…

Trần Kinh vừa nghe một hồi chân tướng sự việc, có chút dở khóc dở cười, hắn muốn trách Đỗ Thanh vài câu, nhưng nhìn bộ dạng ngơ ngác của Đỗ Thanh, những lời trách cứ của hắn cũng không mở miệng nói ra được.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình, cứ gọi điện cho Đỗ Thanh để hiểu về chuyện thuê phòng, tất cả sắp xếp cẩn thận thì làm sao có chuyện này?

- Cái đó…cái đó… anh Trần à, tôi xin lỗi! Cái đó chỉ là tôi hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi!
Sắc mặt Thẩm Đồng có chút đỏ, có chút khó xử.

Bộ dạng lúc này của cô khác xa với bộ dạng nổi điên lên hôm qua, Trần Kinh chỉ có thể từ cái cá tính “hận trời cao” kia của cô mà mơ hồ cảm nhận được sự “hoang dại” trong con người người con gái này.

Trần Kinh thầm thở dài một hơi, mình mới có 25 tuổi, nhưng chỉ so với cô gái kém mình vài tuổi mà đã khác nhau đến vậy!

Đỗ Thanh vỗ tay nói:
- Hiểu lầm vạn tuế, để xóa bỏ hiểu lầm, Trần Kinh mời khách, buổi tối chúng ta giao lưu một chút. Tiện thể, cũng là để bản cô nương ta đón gió tẩy trần!

Gặp Đỗ Thanh quấy rối, Trần Kinh cuối cùng đối phó không được, buổi tối xui xẻo thoát nạn, bao một phòng trong nhà hàng ở ngoài Tân Hồ Hoa Viên, ba người giao lưu một chút!

Đều là thanh niên, rất quen kiểu tụ tập như này, khi ăn cơm, bản tính “hoang dã” của Thẩm Đồng lộ ra, cùng với Đỗ Thanh nhiệt tình đấu khẩu, không vì Trần Kinh mà tiết chế lại chút nào!

Trong bữa ăn, cô ta lại gọi Trần Kinh là thầy giáo Trần.

Đỗ Thanh vừa nghe thấy cách xưng hô thầy giáo Trần liền vỗ tay nói:
- Cái này hay! Cái này hay, em cảm thấy em cũng phải học theo Thẩm Đồng của chúng ta, cũng gọi là thầy giáo Trần!

Trần Kinh thầm nhíu mày, mới nghĩ ra Đỗ Thanh giới thiệu mình với Thẩm Đồng là một nhà văn, những người bình thường nghe thấy, nhà văn không là thầy giáo thì là cái gì?

Thẩm Đồng cũng không ý thức được mình xưng hô có vấn đề, cô ta lại nói với Trần Kinh:
- Thầy giáo Trần, em có thể đưa ra một ý kiến không, đó chính là thân…
Cô nhíu mày chỉ bộ đồ tây của Trần Kinh nói:
- Có thể không cần mặc như thế này, không cảm thấy quá chính thống hay sao?

- Lại còn cái kia…
Tay cô chỉ về cái cặp công văn bên người Trần Kinh.
- Cái cặp này quá cổ hủ rồi, làm giống như một người làm quan, cần thiết phải như vậy sao?

- Nhìn Đỗ Thanh thời trang bao nhiêu, hai người mặc dù là bạn tốt, cái đó phải học tập chút. Về sau chúng ta là láng giềng, không chừng cũng thành bạn bè, cái đó…

Trần Kinh cười cười nói:
- Được rồi! Ý của Thẩm Đồng tôi biết rồi. Nói thật, tôi phát hiện ra rằng tôi và Đỗ Thanh đã và còn có những sự khác biệt! Cũng không phải là người một thế hệ mà…

- Xì …
Hai người con gái đồng thời khinh khỉnh nhìn Trần Kinh.

Trần Kinh cũng không giải thích, khua tay hướng về bàn phục vụ nói:
- Thanh toán, thanh toán!

- Rinh…rinh…
Chuông điện thoại bên eo Trần Kinh vang lên, Trần Kinh nhìn hai người con gái gật gật đầu, đứng dậy nghe điện thoại.

Thẩm Đồng có chút kì quái nhìn Trần Kinh, rồi hướng về phía Đỗ Thanh nói:
- Haizz, không đúng! Một người dạy học, còn cần đến điện thoại sao? Mình đường đường là một tiếp viên hàng không cũng chưa mua được điện thoại đâu!

Đỗ Thanh liếc cô ta một cái nói:
- Ít gặp thì thấy lạ! Người khác tặng không được sao? Là bạn gái anh ấy tặng, thật ngạo mạn nhỉ?

- Cái gì? Bạn…bạn gái?
Thẩm Đồng chỉ Trần Kinh, vẻ mặt khó tin nói:
- Không ngờ anh ấy lại có bạn gái rồi?

Đỗ Thanh vẫn lẳng lặng nhìn Thẩm Đồng, Thẩm Đồng ý thức được sự thất thố của mình, vội xua tay nói:
- Mình không phải có ý đó, mình nghĩ là, anh ấy cổ hủ như vậy, vẫn còn có con gái thích sao?

- Không hiểu! Con gái mà!
Đỗ Thanh quay đầu nhìn bóng dáng của Trần Kinh:
- Con gái thích lại con trai như thế nào? Người con trai chín chắn! Cả người đoàng hoàng chán ngắt như trái dưa chuột, làm gì có chút hơi vị nào của đàn ông?

- Cái gì là hàm súc, nội liễm, hiểu hay không!
Đỗ Thanh nhìn Thẩm Đồng lớn tiếng nói, Trần Kinh đúng lúc nghe điện thoại xong quay lại, nói với Đỗ Thanh:
- Đỗ Thanh sao vậy?

Đỗ Thanh móm miệng, mặt tự nhiên đỏ lên, Thẩm Đồng ngồi bên nhìn chỉ biết nhíu mày…!
Bình Luận (0)
Comment