Quan Sách

Chương 294

Trần Kinh gặp Ngải Phương, kỳ thật mục đích là vì gặp Hoàng Linh.

Hoàng Linh thân phận là phóng viên, lại là nhân vật phong lưu, Trần Kinh biết rằng Hoàng Linh và Mãn Diên Ba còn có Phong Minh đều có quan hệ nam nữ không bình thường, mà quan hệ giữa Hoàng Linh và Mãn Diên Ba còn có Thiệu Hồng Ngạn, hoàn toàn làm Trần Kinh cảm thấy hứng thú.

Hoàng Linh và Ngải Phương quan hệ dường như không tồi, thấy bộ dáng Hoàng Linh uể oải không phấn chấn, Ngải Phương ở một bên an ủi.

Nhưng càng an ủi, Hoàng Linh càng không dậy nổi hưng trí, cảm xúc lại kích động.

Trước khi Trần Kinh đến, Ngải Phương và Hoàng Linh đã nói rất nhiều, Ngải Phương chính mình cùng Trần Kinh tiếp xúc, đã từng chứng kiến khả năng của Trần Kinh, nhất là tỉnh đài Phương Uyển Kỳ, kia rõ ràng chính là hồng nhan tri kỷ của Trần Kinh.

Mà Phương Uyển Kỳ bối cảnh, ở tỉnh đài cũng lưu truyền được vô cùng kì diệu, nghe nói là mỗ vị khai quốc có công lớn, ở tỉnh thành chiêu số phi thường mạnh, nghe nói quan lớn ở tỉnh, cô đều nhận thức. Ngải Phương lại tự mình gặp qua Phương Uyển Kỳ gọi giám đốc đài là chú, cách xưng hô này hoàn toàn lộ rõ quan hệ đặc thù của bọn họ.

Phương Uyển Kỳ như thế lợi hại, Trần Kinh có thể yếu sao? Ngải Phương tự hỏi vấn đề, liền là như vậy Logic, mà chính cô ta hoạt động nhiều năm như vậy nghĩ muốn tiến tỉnh đài cũng không được, chính là bởi vì nhận thức Trần Kinh, sau đó cơ duyên xảo hợp mới có thể nhất phi xung yêu (tung cánh bay lên trời).

Hiện tại Ngải Phương có thể ở tỉnh đài phát triển không tồi, cô trong lòng đều cảm kích Trần Kinh!

Trần Kinh có bổn sự này, Ngải Phương liền sợ người khác không biết, mà Hoàng Linh tự nhiên là đối tượng Ngải Phương bốn phía tuyên truyền. Cô cùng Hoàng Linh nói bản lĩnh Trần Kinh, tự nhiên lại thêm mắm thêm muối khuyếch đại rất nhiều lần.

Cô vừa nói, Trần Kinh ở tỉnh thành quan hệ cứng rắn thật sự, vốn Ngải Phương phỏng vấn không thông qua, cuối cùng chính là Trần Kinh giúp cô đánh tiếng, sau đó đài truyền hình liền nhận cô.

Hoàng Linh hỏi cô, Trần Kinh vì sao giúp cô đánh tiếng?

Ngải Phương trên mặt lập tức nhiễm khởi hai đóa hoa đỏ ửng, miệng lại nghiêm trang nói:
- A Linh, ngươi cũng không nên loạn nghĩ o a. Chủ nhiệm Trần là quân tử, chúng ta là bạn bè, cũng không có quan hệ khác!

Hoàng Linh thấy Ngải Phương có bộ dạng này, cũng không quan tâm liệu cô có quan hệ khác hay không?

Ngải Phương dừng an ủi Hoàng Linh, quay lại cùng Trần Kinh nói chuyện, cô không hề giấu diếm, kể chuyện Hoàng Linh gặp phải từ đầu chí cuối nói ra.

Hoàng Linh và Mãn Phó Trưởng ban thư ký là bạn bè, mà mãn Phó Trưởng ban thư ký lại nhận thức Thiệu Hồng Ngạn nhà máy máy kéo Lâm Tinh.

Thiệu Hồng Ngạn này là người gian trá giảo hoạt, vì lôi kéo Hoàng Linh và Mãn phó Trưởng ban thư ký, xuất cả người thế võ, một thời gian rất dài, vài người quan hệ khá hòa hợp.

Có thể trong lúc này, Thiệu Hồng Ngạn này an bài người làm một ít ảnh chụp và video bất nhã, trong đó liền liên lụy tới có Mãn Diên Ba còn có Hoàng Linh, Thiệu Hồng Ngạn biến sắc mặt so với khỉ còn nhanh hơn, có một lần, y và Mãn phó Trưởng ban thư ký bởi vì một việc có phần mâu thuẫn.

Y liền xé rách mặt nạ, đem ảnh chụp ra, bức bách Mãn Diên Ba dựa theo ý y đi làm việc.

Ngải Phương nói tới đây, Hoàng Linh xen mồm nói:
- Thiệu Hồng Ngạn chính là cái súc sinh, hắn không riêng chỉ khống chế Mãn Phó Trưởng ban thư ký, hắn còn dùng loại biện pháp này nắm rất nhiều nhược điểm người khác, hơn nữa người này giảo hoạt, trên tay lại có tiền, mặt trên quan hệ chạy trốn, không có ai có thể nề hà hắn.

- Hắn còn... Hắn còn...
Hoàng Linh có chút kích động:
- Hắn trước tiên dùng này ảnh chụp áp chế tôi, khiến tôi... Khiến tôi...

Ngải Phương ở bên cạnh nói:
- Còn khiến A Linh ngủ với người khác, thật sự là bắt nạt người quá đáng, coi A Linh là cái gì?

Trần Kinh hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm rằng Hoàng Linh cũng là cô gái quyến rũ, nhưng chung quy cùng với phụ nữ dựa vào thân thể làm tiền vốn có chút khác nhau, trong lòng vẫn là có cơ bản liêm sỉ.

Mà Thiệu Hồng Ngạn cũng thật sự là đáng giận, thủ đoạn như thế không bị kiềm chế, xem ra người này đã có chút điên cuồng!

Trần Kinh tự mình châm một điếu thuốc, buồn ngồi hút thuốc, Hoàng Linh vừa thấy Trần Kinh có bộ dáng này, trong lòng chùn xuống. Cô lại nghĩ, ở Đức Cao, Thiệu Hồng Ngạn hoành hành ngang ngược, cả Bí thư Thành ủy đều không có cách với y, Trần Kinh có thể làm gì y?

Nói Trần Kinh có bối cảnh, hậu trường, Thiệu Hồng Ngạn không có bối cảnh và hậu trường sao?

Vừa nghĩ tới Thiệu Hồng Ngạn, trong đầu Hoàng Linh nghĩ đến y âm trầm cười, ánh mắt tàn nhẫn, trong lòng cô lại có một loại cảm giác vô lực!

- Sự tình luôn luôn có biện pháp giải quyết, trong khoảng thời gian sắp tới này cô có thể đi tỉnh thành, rời khỏi Đức Cao, Thiệu Hồng Ngạn không dám làm gì đâu!
Trần Kinh nói,
- Hắn chính là lợi dụng người tâm lý sợ hãi, hắn nếu thực đối phó cô, vậy cô và Mãn Phó trưởng ban thư ký đều xong đời.

- Mãn Phó trưởng ban thư ký trước mắt tác dụng thật lớn, Thiệu Hồng Ngạn sẽ làm hắn xong đời?
Trần Kinh nói.

Hoàng Linh vừa nghe vậy, cảm thấy có đạo lý, liền có vài phần tinh thần, nói:
- Tôi đây... Tôi đây đi tỉnh thành? Cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất?

Trần Kinh híp mắt, gật gật đầu, nói:
- Vô thanh vô tức từ này rất chuẩn xác, tốt nhất cứ như vậy đi!

Trần Kinh và Hoàng Linh còn có Ngải Phương không nói chuyện nhiều, Hoàng Linh trong lòng có chuyện, hoảng sợ thật sự, có một biện pháp, liền khẩn cấp dùng, lúc này, hai người trở về đầu tiên đơn giản thu thập đồ vật này nọ, chuẩn bị lập tức tới tỉnh thành giấu mình.

Mà Trần Kinh cũng không có đi, hắn an vị ở một chỗ gọi điện cho Hồ Lệ.

Hồ Lệ mấy ngày này không tốt, nguyên nhân chủ yếu là Chương Hóa Quang không tín nhiệm y, mà loại không tín nhiệm y, càng thêm làm sâu sắc vết rách giữa hai người, hiện tại toàn bộ Phòng Công an đều biết rằng, Hồ Lệ và Chương Hóa Quang hai người đối đầu.

Chương Hóa Quang chỉ là Bí thư Đảng ủy Công an kiêm nhiệm trưởng phòng Công an, đối với hệ thống công an nắm trong tay tuy rằng vững chắc, nhưng đến quận huyện, y chung quy là lực chưa đủ. Mà Hồ Lệ ở Phòng Công an nhiều năm như vậy, trên tay y cũng nắm trong tay một ít lực lượng của chính mình.

Lúc này đây, Chu Ân Vũ chết, hai phe nguyên bản bằng mặt không bằng lòng bắt đầu cạnh tranh, Chương Hóa Quang đi hướng đối lập Ngũ Đại Minh. Hồ Lệ tự nhiên không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nương tựa Ngũ Đại Minh làm chỗ dựa vững chắc.

Lần này, Trần Kinh cũng là quyết đoán sử dụng sự giúp đỡ của Hồ Lệ, bắt tay vào giúp hắn.

Hồ Lệ lại đây nhìn đầy bàn đồ ăn, y cười ha hả nói:
- Cũng là cậu Trần Kinh làm đau lòng tôi, dựa theo tính tình tôi, thật muốn đem Chương Hóa Quang chặt ra! Chương Hóa Quang gần đây ở hệ thống chính trị pháp luật muốn làm không khí chỉnh đốn, muốn học tập, chính mình muốn làm thành trung tâm mọi người sùng bái, hắn đây là làm cái gì? Là muốn làm Hoàng đế sao?

- Dùng bữa, ăn cơm!
Trần Kinh ngắt lời của y :
- Nói thì nói chính sự, tôi nhờ anh điều tra gì đó, anh tra được thế nào!

- Không sai biệt lắm!
Hồ Lệ nói:
- Trước khi Chu Ân Vũ gặp chuyện không may trước, hắn nhận được điện thoại của một người phụ nữ, căn cứ thanh âm, cậu đoán người phụ nữ này là ai?

- Ai?

Hồ Lệ cười ha hả, phun ra ba chữ:
- Thiệu Băng Oánh!

- Sau đó thì sao?

Hồ Lệ cười, nói:
- Sau đó ngày thứ hai, Thiệu Băng Oánh dùng cùng một số điện thoại, hẹn hắn buổi tối dùng bữa tối!

- Mà ngay tại hôm ăn bữa tối ấy, Thiệu Băng Oánh ly khai, Chu Ân Vũ liền một mình vào hộp đêm, đêm đó chết!

Trần Kinh dùng sức hút thuốc, từng ngụm từng ngụm sương khói từ miệng hắn nhổ ra, Hồ Lệ nói:
- Tôi có thể điều tra được chính là như vậy, nhưng như vậy tác dụng không lớn, không thể làm bất luận chứng cớ gì!

Trần Kinh ngẩng đầu lên, nói:
- Tôi nghĩ bắt lấy người phụ nữ này!

Hồ Lệ đang mồm ăn cái gì, vừa nghe Trần Kinh nói lời này, y phun hết thức ắn trong miệng ra, nói:
- Bắt ? Bắt như thế nào? Lấy cái gì danh nghĩa bắt? Không có bằng chứng, không có bất luận lý do gì, cậu như thế nào bắt được? Cậu làm Thiệu Băng Oánh thành kẻ chân đất chưa quen mặt sao?

- Chính là kẻ chân đất, hiện tại cũng bao nhiêu hiểu chút pháp luật, cũng không phải cậu muốn bắt là bắt.

Trần Kinh không để ý lời Hồ Lệ nói, một người đứng dậy bắt đầu ở trong phòng bước đi thong thả, Thiệu Băng Oánh hắn rất quen thuộc, hắn và Thiệu Băng Oánh cũng rất nhiều giao tiếp.

Khi Hồ Lệ nhắc tới, Trần Kinh nhớ tới Thiệu Băng Oánh và Thiệu Hồng Ngạn có quan hệ anh em, hai anh em này, thực đều là nhân vật có độc, Ngũ Đại Minh đến Đức Cao lâu như vậy, cũng chính là đụng phải Thiệu Hồng Ngạn, là chân thật dẫm gặp phải cái đinh.

Hiện tại, không thể không thừa nhận, Ngũ Đại Minh có chút đâm lao phải theo lao, nơi chốn bị động. Vào lúc này, Trần Kinh bỗng nhiên cảm thấy, mặc kệ thế nào, cũng nên xuất ra một thái độ, không thể vĩnh viễn không có trả đòn!

- Thiệu Băng Oánh là cái cửa đột phá!
Trần Kinh thầm nghĩ trong lòng, hắn đối với Hồ Lệ nói:

- Lão Hồ, chúng ta bảo Lễ Hà bên kia hành động, lấy danh nghĩa tiến thêm một bước điều tra tập đoàn Thái Thủy, đem Thiệu Băng Oánh trước bắt lại. Bắt lại chúng ta chọn chỗ, nói là bí mật điều tra, không quan tâm có thể hay không điều tra ra kết quả, chúng ta cuối cùng cũng phải rút dây động rừng làm một sự tình.

Trần Kinh vừa nói như vậy, Hồ Lệ vỗ đùi, đứng lên nói:
- Nói đúng, ý nghĩ cậu tốt, Thiệu Băng Oánh và Thiệu Hồng Ngạn là anh em, bọn họ quan hệ rất chặt chẽ. Chúng ta nắm Thiệu Băng Oánh, đối với Thiệu Hồng Ngạn là uy hiếp rất lớn!

Y dừng một chút, nói:
- Hiện tại Thiệu Hồng Ngạn không phải náo từ chức sao? Hắn đây là lấy lui để tiến, lấy từ chức để áp chế, mục đích chính là muốn tranh thủ càng nhiều ích lợi, cấp cho Thành ủy áp lực! Hắn đã có tâm này, chúng ta liền quấy rầy lòng hắn, buộc hắn giả diễn thực làm, buộc hắn thật sự đem việc từ chức làm!

- Thiệu Hồng Ngạn không có nhà máy máy kéo Lâm Tinh dựa vào, thì chỉ là con hổ già bị rút răng, không còn uy hiếp. Hắn hoặc là bỏ trốn mất dạng, hoặc là ngồi chờ chết, còn có chiêu gì đây?

Trần Kinh và Hồ Lệ hai người đều còn trẻ, Trần Kinh bình thường có lối suy nghĩ còn có chút yêu mã đi khoảng không, làm việc cũng là không theo quy củ bình thường, mà Hồ Lệ nhiều năm như vậy đều ở công an công tác, từ trước đến nay liền lấy gan lớn nổi danh. Hai người lá gan đều lớn, lại dám nghĩ dám làm, đó là ăn nhịp với nhau.

Hai người nghĩ làm liền làm, đóng cửa lại, liền một bàn rượu và thức ăn bắt đầu cẩn thận thảo luận chi tiết chuyện này, một ý tưởng lớn mật nghĩ ra được dễ dàng, nhưng phải thực thi cũng là rất khó khăn.

Nhất là loại chuyện bắt người này, đầu tiên phải thông qua một cửa Lễ Hà kia, cửa Lễ Hà không đi thông, như thế nào bắt người được?

Trần Kinh là cán bộ từ Lễ Hà đi ra, đối với điểm này, hắn vẫn là có tự tin. Hắn lựa chọn Lễ Hà, lại lựa chọn Thiệu Băng Oánh, chính là nắm chắc cơ sở này, không thể không nói, ở cơ duyên xảo hợp, đối thủ để lại một lỗ hổng khó phát hiện, mà dựa vào lỗ hổng này, Trần Kinh có thể tìm được cửa đột phá hay không?
Bình Luận (0)
Comment