Quan Sách

Chương 309

Đêm, trên chiếc giường rộng lớn, hai thân thể quấn lấy nhau.

Người phụ nữ kêu một tiếng phóng túng không kiêng nể, người đàn ông thở dốc dữ dội, hai âm thanh quyện vào nhau tạo nên một cảnh tượng vô cùng dâm mỹ.

Không biết qua bao lâu, sau tiếng thét chói tai cuối cùng, thế giới tất cả đều dừng lại, chỉ còn lại hai thân thể mệt rã rời nằm trên giường không nói.

- Một năm nay già nhanh quá, chỗ đó của em, anh làm không xong rồi.

Người đàn ông thở dài một hơi, phá vỡ sự im lặng.

Người phụ nữ nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, hạ giọng nói:

- Anh chết đi, toàn nói lời côn đồ.

Cô dừng một chút nói tiếp:

- Sao thế? Hôm nay nghĩ tới em rồi hả? Anh có chuyện gì phải không?

- Tách

Khẽ ấn công tắc, căn phòng sáng lên trong nháy mắt. Ánh mắt người đàn ông bị ánh sáng dữ dội kích thích, lập tức nhíu lại.

Người phụ nữ cười phóng đáng, người đàn ông có vẻ giận, nhổm lên nói:

- Cười cái gì, buồn cười vậy sao?

Người đàn ông nhổm lên, nhìn rõ là Thiệu Hồng Ngạn.

Nhìn cách bố trí phòng, dễ dàng nhận ra đây là khách sạn, người phụ nữ hẹn với ông ta ở đâu ra?

- Sao rồi, gần đây anh bảo em tìm đồ, em tìm thấy manh mối gì rồi?

Thiệu Hồng Ngạn nói.

- Tìm được cái khỉ, Lâm Tinh nửa năm nay đâu còn như trước kia khi anh còn ở đó. Gia nhập kinh doanh tư nhân, thay đổi chế độ, lòng người bàng hoàng, rất nhiều người đều mắng nói muốn tới chính phủ làm một trận ra trò.

Người phụ nữ nói, hừ hừ:

- Vị trí của em cũng không vững, hiện tại ký một chữ căn bản không có tác dụng, còn phải tìm người phê, nhìn sắc mặt người ta…

Vừa nói tới đây, người phụ nữ dường như rất giận dữ, thân thể trần truồng của cô ta áp sát Thiệu Hồng Ngạn nói:

- Hồng Ngạn, anh xem em sống những ngày tháng như nào? Chẳng phải anh bảo sẽ sắp xếp cho em sao? Bây giờ cứ để như vậy, em khác nào công nhân viên chức thất nghiệp, chẳng có gì hay ho.

Thiệu Hồng Ngạn không nói lời nào, rút một điếu thuốc từ bao thuốc để đầu giường, châm rồi nói:

- Đúng vậy, sẽ sắp xếp. Hôm nay anh tới chính là muốn sắp xếp cho em.

Người phụ nữ ánh mắt sáng lên, lộ ra một nụ cười đẹp tuyệt, đến bên cạnh Thiệu Hồng Ngạn hôn một cái nói:

- Em biết ngay lão Thiệu anh sẽ không quen em, em rút cục cũng được rời khỏi cái lồng chim Lâm Tinh này rồi.

Người phụ nữ bộ dạng hí hửng, Thiệu Hồng Ngạn tâm tình lại không nhẹ nhàng lắm. Ông ta đi khỏi Lâm Tinh trước, bày ra rất nhiều quân cờ, hiện tại xem ra, những con cờ này đều mất hiệu lực rồi, điều này khiến tâm tình ông ta rất nặng nề.

Từ tình hình hiện tại thấy được ý nghĩa của việc trụ lại không còn lớn nữa, nên rút lui càng sớm càng tốt, tạo lại một khoảng trời khác, đó mới là cách làm đúng đắn.

Vừa nghĩ tới đây, những cảm xúc tiêu cực trong lòng ông ta tiêu tan. Ông ta giơ tay ôm chầm lấy người phụ nữ, nhẹ nhàng nâng cằm cô ta.

Người phụ nữ rất quyến rũ, đúng vào độ tuổi thanh xuân, báu vật như vậy, Thiệu Hồng Ngạn cả đời này cũng không thấy nhiều.

Chỉ tiếc, người phụ nữ này về sau có thể thuộc về mình hay không, hy sinh người phụ nữ như vậy, có thể lôi kéo được một người ở cấp cao, dù sao vẫn đáng giá.

- Em chờ thông báo đi, một khi thành công, sẽ ủy thác trọng trách cho em, tiền lương một năm ít nhất mấy trăm ngàn, so với em hiện tại ở Lâm Tinh, tốt gấp trăm lần.

Thiệu Hồng Ngạn nói.

Người phụ nữ mặt mày hớn hở, tiến tới bên người Thiệu Hồng Ngạn ôm lấy, đầu vùi vào ngực ông ta.

Dương Kiệt đẩy gọng kính trên mũi, híp mắt nhìn Trần Kinh trước mặt.

Thật lâu sau mới nói:

- Tiểu Trần, căn cứ tình hình điều tra hiện tại của chúng tôi, có lẽ cậu an toàn, điểm này tôi phải nói rõ cho cậu. Nhưng có rất nhiều chuyện vẫn rất đáng ngờ, nhất là những lời đồn đại bên ngoài, đều rất bất lợi cho cậu.

Trần Kinh thản nhiên nói:

- Lời đồn đâu đáng tin, có đồn cũng không nhất định là vấn đề của tôi. Cây to đón gió, gần đây khu mới phát triển rất tốt, khó tránh dẫn tới sự đố kị của một số người, tôi cho rằng, những tình huống này, đều phải suy xét.

Lời này của Trần Kinh rất tự nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng Dương Kiệt nghe thấy liền nhăn mặt.

Căn cứ theo tình hình mà tổ điều tra của Uỷ ban kỷ luật thu được, Dương Kiệt biết, Trần Kinh rất khó đối phó, khiến người ta rất đau đầu.

Trần Kinh phản ánh với tổ công tác của Uỷ ban kỷ luật, muốn điều tra rõ từng sự việc, đầu tiên điều tra việc hắn mua nhà và nguồn gốc khoản tiền hắn dùng để mua nhà. Từ đó chứng minh hắn mua nhà hợp pháp, sau đó lại điều tra xem về vấn đề đất đai ở tân khu, hắn có can thiệp gì không.

Chớ xem thường yêu cầu này của Trần Kinh.

Yêu cầu này của Trần Kinh vừa đưa ra, liền trực tiếp liên quan tới một vấn đề rất nhạy cảm thời gian gần đây, đó chính là vấn đề trình báo tài sản của cán bộ.

Trần Kinh khéo léo chuyển vấn đề này, Uỷ ban kỷ luật điều tra hắn là vì không rõ nguồn gốc cũng như không biết rõ tài sản của hắn có bao nhiêu. Nếu thực sự Trần Kinh báo cáo tài sản, vậy Uỷ ban kỷ luật còn điều tra hắn nữa sao?

Ngoài ra, Trần Kinh rất thông minh tách hai vấn đề kinh tế và vấn đề chuyển giao đất đai của khu mới ra.

Như vậy, người khác sẽ khó nắm được điểm yếu của Trần Kinh.

Cứ cho là Trần Kinh từng can thiệp vấn đề khu mới, sự can thiệp của hắn cũng là xuất phát từ góc độ suy tính cho khu mới, không vi phạm kỉ luật gì, cũng không liên quan tới vấn đề kinh tế.

Về phần trước khi chuyển giao đất, anh em họ Hầu mời khách, chuyện đó căn bản không liên quan.

Làm gì có cán bộ nào là không có những bữa cơm xã giao? Làm gì có cán bộ nào không được người ta mời dùng cơm? Nếu vì chuyện đó mà Trần Kinh nhất định có vấn đề, thì cũng không có lý lắm.

Như vậy, Trần Kinh vắt cổ chày ra nước, tổ điều tra do Uỷ ban kỷ luật và Viện kiểm sát thành lập không điều tra ra cái gì hữu dụng, không thể không ngừng điều tra.

Chuyện như vậy thường là thế, điều tra ra vấn đề thì tất cả đều dễ nói.

Điều tra không ra vấn đề gì, sẽ có vấn đề mới xuất hiện.

Hiện tại, trong bộ máy Thành ủy đã có người đề nghị các cán bộ phải trình báo tài sản để tiến hành thảo luận, còn nữa, có người dị nghị về việc tổ điều tra của Uỷ ban kỷ luật gióng trống khua chiêng lần này.

Cho rằng tin vào mấy lời tố giác vô căn cứ liền tùy tiện thành lập tổ điều tra lớn như vậy, cuối cùng không điều tra ra cái gì, khiến uy vọng và thanh danh của cán bộ bị ảnh hưởng lớn, trách nhiệm này ai gánh vác cho?

Uỷ ban kỷ luật hầu như đều rất mẫn cảm với những lời đồn bên ngoài, hiện tại có người không thể không hỏi, rút cục những lời đồn bên ngoài này từ đâu mà ra?

Có phải do Uỷ ban kỷ luật truyền ra?

Nếu không phải truyền ra từ Uỷ ban kỷ luật, vậy ai biết Trần Kinh đang bị điều tra? Hành động như vậy xem như hành động bí mật, sao mọi người đều biết? Như vậy có phải công tác giữ bí mật của tổ điều tra có vấn đề gì hay không?

Nói một cách không hề khoa trương, Dương Kiệt không ngờ chuyện này lại gây nhiều phiền toái cho mình đến vậy, hôm nay ông ta tìm Trần Kinh nói chuyện, mục đích là để giải quyết điều phiền toái này.

Đáng tiếc, Trần Kinh là người là người trải đời, không coi mấy thủ đoạn nhỏ của Dương Kiệt ra gì, Dương Kiệt cũng chẳng biết làm sao với hắn.

Rốt cuộc, Chủ nhiệm Uỷ ban kỉ luật Dương Kiệt kia phải từ bỏ, ông ta lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp thuốc, ném cho Trần Kinh một điếu, mình cũng châm một điếu rồi hít thật sâu nói:

- Tiểu Trần à, tổ điều tra của Uỷ ban kỷ luật đúng là có chút sơ suất.

Ông ta thở dài, nói:

- Nhưng cậu cũng phải hiểu cho chỗ khó của chúng tôi.

Hiện tại Đức Cao chúng ta đang trong giai đoạn phát triển nhanh, thời điểm này các cán bộ rất dễ mắc sai lầm, không kìm chế được bản thân là sẽ xảy ra sai lầm.

Trọng trách của chúng tôi rất nặng, vẫn nói lại một câu, hành động của chúng tôi, vừa là điều tra vấn đề, vừa là bảo vệ cán bộ.

Tình huống giống như của cậu chúng tôi hiểu, hiện giờ mọi việc rõ ràng rồi, từ trên xuống dưới, ai còn dám nói năng xằng bậy nữa? Nếu vẫn còn những lời đồn đại ngoài lề, chúng tôi sẽ điều tra, xử lý theo luật, như vậy cũng là hợp tình hợp lý rồi.

Sự thay đổi thái độ của Dương Kiệt khiến Trần Kinh cũng không dám sơ suất, liên tục đồng ý Chủ nhiệm Dương nói rất có lý, một cơn sóng gió lớn, liền kết thúc như vậy.

Trần Kinh trong lòng rất rõ, tất cả có lẽ chỉ là mới bắt đầu, về sao còn những khảo nghiệm quan trọng hơn đợi mình.

Tòa án nhân dân thành phố Đức Cao.

Nguyên tổng giám đốc Thiệu Băng Oánh của công tư trách nhiệm hữu hạn tập đoàn Thái Thủy huyện Lễ Hà, kẻ bị tình nghi phạm tội hối lộ với số tiền lớn hôm nay được đưa ra xét xử.

Vừa sáng sớm, rất nhiều xe đã đỗ ở cổng tòa án, vụ án này nhận được sự chú ý của tất cả các ban ngành ở Đức Cao, đồng thời cũng thu hút được sự quan tâm của cơ quan trú quân.

Tới dự thính có lãnh đạo và quần chúng các huyện thị, những nhân vật nổi tiếng của Đức Cao và Lễ Hà, đại biểu công nhân viên chức công ty tập đoàn Thái Thủy, còn cả đại biểu của đơn vị trú quân địa phương, cuối cùng là giới truyền thông của tỉnh thành, tổng cộng hơn trăm người dự cuộc xét xử.

Trong góc cuối cùng của tòa án, có ba người thu được sự chú ý nhất.

Có hai người đàn ông trung niên, hai người đều mặc vest, nhìn qua rất có khí khái, còn ở bên cạnh hai người, là một cô gái trông rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, trông càng đáng chú ý hơn.

Sau khi ba người tiến vào tòa án, thần sắc liền trở nên vô cùng nghiêm túc, lập tức đi tớ hàng ghế cuối cùng, sau đó ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Rất nhiều người tới dự xét xử đều biết họ, không kìm nổi quan sát họ với đủ loại ánh mắt, nhưng họ không để ý gì tới những người này.

Có lẽ chịu ảnh hưởng từ mấy người này, lại có lẽ vì thời tiết u ám, chưa bắt đầu xét xử nhưng không khí đã rất nặng nề. Ngoài việc thỉnh thoảng có phóng viên cầm máy ảnh đi lại, những người còn lại đều có vẻ rất nghiêm túc, lặng lặng chờ đợi.

Năm phút trước khi toàn án bắt đầu xét xử, mọi người bỗng nhiên xôn xao, rất nhiều người đều nhìn về phía đó.

Từ cửa tòa án một thanh niên mặc vest màu xanh từ từ đi vào. Sau khi vào anh ta nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại chỗ hai người trung niên kia, khóe miệng giật giật.

Còn hai người đàn ông trung niên vừa thấy anh ta, sắc mắt trong nháy mắt cũng biến hóa, một người nhỏ giọng phun ra hai từ:

- Trần Kinh.
Bình Luận (0)
Comment