Quan Sách

Chương 316

Thiệu Khôn được sắp xếp xem ti vi trong phòng nghỉ, ông ta cảm thấy việc này có chút không ổn.

Trước đó, theo những dự liệu của Liêu Triết Du, hôm nay Thiệu Khôn đến đây là cần nói một vài chuyện cụ thể với Trần Kinh.

Nội dung nói chuyện chủ yếu, là vấn đề đất đai của khu mới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mảnh đất mà anh em họ Hầu đã có được lần này, có lẽ không thể không nhả ra. Đến lúc đó, thiên hạ nhất định sẽ đại loạn, cuộc tranh đoạt đất đai của mọi người, nhất định sẽ trở nên gay cấn.

Vào lúc này, Liêu Triết Du xem xét thời thế, cho rằng kết quả như vậy không phải là thứ ông ta mong muốn, và có lẽ cũng không phải là thứ Thành ủy mong muốn.

Cần phải biết rằng, coi Tam Sở Nhất Phẩm là một cọc tiêu dựng thẳng lên, mặc dù là quyết định của Quận ủy khu Tiền Hà và chính phủ, nhưng đằng sau quyết định này, có sự ảnh hưởng rất lớn của Ngũ Đại Minh.

Nếu vấn đề đất đai cuối cùng xé to tới độ không thể giải quyết, địa vị của Tam Sở Nhất Phẩm sẽ xuống dốc không phanh, điều này, là một đòn rất lớn đối với anh em họ Hầu, và cả sự tích cực của cách doanh nghiệp đầu tư vào khu mới.

Ngũ Đại Minh sẽ không suy xét đến vấn đề này, vì vậy, trong quá trình xử lý việc này, ông ta sẽ không đồng ý với lời đề nghị truy cứu đến cùng của Ủy ban Kỷ luật.

Lòng Liêu Triết Du cũng rất ủng hộ cho phương pháp này, dù sao thì, ép anh em họ Hầu đến cùng đường mạt lộ cũng không phải là việc hay, Liêu Triết Du đã ngắm được hai mảnh đất thương lượng khác của hai anh em họ Hầu.

Nếu có thể tìm hiểu phương thức đền bù cuối khi anh em họ Hầu mua đất với giá bình ổn trước khi có kết quả xử lý việc này, Liêu Triết Du nhân cơ hội này, cũng sẽ đối chiếu với phương pháp của anh em họ Hầu, lấy về hai mảnh đất phong thủy bảo địa, đến lúc đó ông ta sẽ không còn phải lo lắng về sự phát triển của bất động sản Đức Cao nữa!

Với suy nghĩ này của Liêu Triết Du, ông ta dặn dò Thiệu Khôn, nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện nhiều với Trần Kinh, nói rõ về mối quan hệ lợi hại trong đó.

Nói thẳng ra là, về sự phát triển của khu mới, Trần Kinh là người phát ngôn của Ngũ Đại Minh.

Từ việc bổ nhiệm Bí thư Quận ủy khu Tiền Hương và Chủ tịch quận khu Tiền Hương, đến việc lựa chọn lãnh đạo Ban quản lý và nhân viên bình thường của khu mới, Trần Kinh đều có ảnh hưởng lớn trong những việc đó.

Bởi vậy, thái độ của Trần Kinh đối với việc giải quyết bão táp đất đai lần này có lẽ là tích cực, đồng thời, hắn có lẽ cũng đã nói chuyện rất nhiều với Ngũ Đại Minh, có lẽ hai người cũng đã bàn luận với nhau, vì vậy, lần này Thiệu Khôn và Liêu Triết Du đến đây, trên vai gánh trách nhiệm rất nặng nề.

Nhưng, dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ được, Trần Kinh lại sắp xếp ông ta vào phòng nghỉ, và không đến đây nữa, hắn không hề có ý nói chuyện với ông ta.

Làm sao ông ta có thể ngồi yên được? Chỉ ngồi nửa tiếng đồng hồ, ông ta đã nôn nóng bất an, bắt đầu đứng dậy hút thuốc, thời gian trôi đi từng giây từng phút.

Mãi cho đến mười giờ tối, ông ta thật sự không chịu nổi nữa, bèn đứng dậy đi thẳng đến phòng làm việc của Ngũ Đại Minh.

Cửa phòng vẫn mở, ông ta chầm chậm bước vào, thì nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

- Bí thư Kỷ, thời gian ông đến đây cũng thật là độc đạo, giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, tôi làm sao sắp xếp cho ông gặp bí thư được đây?

Là tiếng của Trần Kinh.

- Bí thư cũng là người, cũng cần phải nghỉ ngơi, nếu chiếm hết cả thời gian nghỉ của ông ấy, thì cũng chẳng cần người thư ký là tôi nữa!

Thiệu Khôn nhìn vào trong phòng, nhận ra người nói chuyện với Trần Kinh là Bí thư Quận ủy Hậu Hà, Kỷ Liên Quân.

Kỷ Liên Quân bị Trần Kinh từ chối, nhưng không tức giận gì, mà lại cười nói:

- Chủ nhiệm Trần, chẳng phải tôi có thái độ làm việc tích cực sao? Anh nghĩ mà xem, giờ đây cơ hội phát triển tốt đến vậy, tỉnh lại có yêu cầu, bảo chúng ta làm tốt việc xây dựng cơ sở hạ tầng.

Đây là một cơ hội của Hậu Hà chúng ta, trong năm nay, sự phát triển của khu Tiền Hà hừng hức khí thế, làm rất hùng hậu. Việc cải tạo thành phố cũ của Hậu Hà chúng ta chỉ hò hét khẩu hiệu thôi, trên thực tế, những công trình lớn một chút chúng ta đều không làm được.

Lần này, bí thư từ tỉnh trở về đây, mang theo tinh thần chỉ chị mới, tôi không đợi được bèn đến đây học tập!

Kỷ Liên Quân vừa nói vừa đưa thuốc lá, bộ dạng đó đâu có giống Bí thư Quận ủy hiển hách ở nogaif chứ?

Thiệu Khôn và Kỷ Liên Quân đã biết nhau từ trước, trước kia Thiệu Khôn cũng làm việc trong quan trường, trước kia khi nhận huấn luyện cán bộ trẻ ở trường Đảng, ông ấy và Kỷ Liên Quân là bạn học của nhau.

Trong khóa học sinh năm đó, Kỷ Liên Quân học khá tốt, xét cho cùng, chức vụ của mọi người không cao, có thể đi được đến bây giờ là việc không hề dễ dàng.

Trần Kinh nhận lấy điếu thuốc của Kỷ Liên Quân, hai người hút thuốc nhả khói mịt mờ trong phòng, rồi lại nói chuyện với nhau.

Cuối cùng, Trần Kinh thật sự không làm cách nào được, đành nói thật:

- Bí thư Kỷ, giờ Bí thư đang đi câu cá, tổng giám đốc Liêu của tập đoàn Tam Giang cũng đi cùng, nếu ông thật sự muốn gặp ông ấy, thì tôi dẫn ông đến đập nước, ông có dám đi không?

- Có gì mà tôi không dám chứ? Có phải làm chuyện gì khuất tất đâu, mà sao lại không dám?

Kỷ Liên Quân nói, rồi đứng dậy.

Thiệu Khôn vẫn đứng bên ngoài ngớ người, rồi vội vàng lùi về phía sau, trở lại phòng nghỉ của mình.

Ông ta vừa vào trong, Trần Kinh và Kỷ Liên Quân đã bước đến, bảo ông ta cũng đi đập nước, xem tình hình câu cá bên đó!

Và như vậy, ba người, mỗi người một chiếc đèn pin trong tay, đi về phía đập nước.

Họ mới đi được mấy bước, đã nhìn thấy đối diện có ánh đèn pin chiếu đến, hóa ra Ngũ Đại Minh và Liêu Triết Du đã quay về rồi.

Trần Kinh bước lên trước cầm đồ câu cho Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh xách giỏ cá lên, mấy con cá tươi đang quẫy đuôi bên trong, thu hoạch rất khá!

Lúc này, Kỳ Liên Quân cũng đã đuổi kịp, đến trước mặt Ngũ Đại Minh chào hỏi.

Ngũ Đại Minh sầm nét mặt rồi nói:

- Ai bảo anh đến đây? Muộn thế này rồi, anh đến đây để làm gì?

- Không làm gì cả, không làm gì cả! Chỉ chơi chút ở Ngũ Lý Sơn này thôi, Ngũ Lý Sơn chẳng phải là thánh địa du lịch ngoài trời hay sao? Gần đây áp lực công việc của tôi quá lớn, tôi cũng muốn học Bí thư, đến nơi sơn thủy này để giảm bớt chút áp lực!

Kỷ Liên Quân nói.

Ngũ Đại Minh không nhịn nổi bèn cười nói:

- Anh ấy à, không hổ là Kỷ da trâu, bị anh dính vào rồi, khó mà dứt ra được!

Ông ta chỉ vào Liêu Triết Du:

- Hai người làm quen với nhau đi, đây là tổng giám đốc Liêu của tập đoàn Tam Giang, tổng giám đốc Liêu trẻ tuổi tài cao, đây là doanh nghiệp nổi tiếng ở Sở Giang, hai người nói chuyện nhé!

- Chào Liêu tổng! Tôi là Kỷ Liên Quân, là người của khu Hậu Hà, hoan nghênh ông đến Hậu Hà đầu tư!

Kỷ Liên Quân nói.

Liêu Triết Du cười, giơ tay ra, hai người bắt tay, rồi Ngũ Đại Minh nói:

- Vào trong hẵng nói, vào trong hẵng nói!

Mấy người nói chuyện trong một căn phòng, Trần Kinh bận túi bụi, chuẩn bị đồ uống, rồi lại chuẩn bị một chút đồ điểm tâm cho mọi người.

Ăn chút điểm tâm vào buổi tối, thật ra cũng là thói quen của Ngũ Đại Minh, nhưng hôm nay đã có khách đến chơi, Trần Kinh cũng phải chuẩn bị nhiều hơn một ít, trông tình hình này, có lẽ sẽ phải uống trà rồi. Trần Kinh không tham dự vào cuộc nói chuyện, hắn ở bên ngoài làm nhiệm vụ của một người thư ký.

Hơn 11 giờ, Liêu Triết Du và Thiệu Khôn tạm biệt ra về, Ngũ Đại Minh đích thân đưa họ đến cửa.

Sau khi lên xe, chiếc ô tô vừa khởi động, Liêu Triết Du liền hỏi Thiệu Khôn:

- Thế nào rồi?

Sắc mặt Thiệu Khôn hơi thay đổi, ông ta lắc đầu, rồi nói:

- Trần Kinh không nói với tôi điều gì cả, thái độ của anh ta thế này, tôi cũng không tiện mở miệng trước mà đúng không?

Liêu Triết Du chau mày, sắc mặt dần trở nên khó coi, một lúc sau, ông ta mới nói:

- Lão Thiệu à, người ta chẳng thèm để ý đến ý kiến của chúng ta! Có lẽ chúng ta đánh giá bản thân mình quá cao rồi!

Liêu Triết Du hừ một tiếng, rồi lầm bầm một câu:

- Cậy già lên mặt, giả thần giả quỷ!

Liêu Triết Du có thái độ như vậy, làm cho Thiệu Khôn không dám nói thêm nữa, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài rồi im bặt! Trong lòng ông ta hiểu rất rõ, giữa Liêu Triết Du và Ngũ Đại Minh, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không ông ta cũng sẽ không như thế này.

Nhẹ nhàng ấn cửa xe xuống, luồng gió lạnh bên ngoài thổi mạnh vào, Liêu Triết Du rùng mình, những sự buồn bực trong lòng ông ta, đã hơi giảm bớt.

Ngay trong buổi tối hôm nay, cuộc câu cá giữa Liêu Triết Minh và Ngũ Đại Minh, làm cho ông ta chán nản vô cùng.

Ngũ Đại Minh rất thông minh, ông ta không những biết được chủ ý khi tới đây của Liêu Triết Du, còn biết được những khó khăn mà Liêu Triết Du đang gặp phải!

Bở lẽ Liêu Triết Du kéo quá nhiều hạng mục về phía mình, mà những hạng mục đầu tư bên Đức Cao không thu được nhiều lợi nhuận như đã dự định, vì vậy gần đây tập đoàn của Liêu Triết Du đã gặp phải vấn đề tài chính.

Suy nghĩ của Liêu Triết Du bây giờ, là muốn bắt tay vào hai phương diện, một phương diện là dịch chuyển lại cục diện hiện tại ở Đức Cao, cũng có nghĩa là lấy được một hai mảnh đất. Một phương diện nữa, là vận dụng các mối quan hệ, thông qua ngân hàng để vay thêm chút tiền.

Còn sự giúp đỡ và ủng hộ của gia tộc, có lẽ sẽ là biện pháp ông ta nghĩ đến cuối cùng.

Dù sao thì, một gia tộc lớn như Liêu gia, bên trong không bao giờ đoàn kết được như những gì thể hiện ra ngoài, Liêu Triết Du không thể bộc lộ nhược điểm của mình ra như vậy.

Liêu Triết Du và Ngũ Đại Minh hẹn nhau đi câu cá nói chuyện, hai người bắt đầu nói từ chuyện câu cá.

Có lẽ là do Liêu Triết Du đã tìm hiểu trước đó, ông ta có thể nói hùng hồn về lý thuyết câu cá trước mặt Ngũ Đại Minh, rằng giờ đây mua thu quá lạnh, buổi tối cá rất có cắn câu, vì vậy câu cá thế này, giá trị và ý nghĩa đều không lớn, tác dụng chủ yếu là để tu tâm dưỡng tính.

Một mình ông ta ba hoa, Ngũ Đại Minh thì chỉ cười mà không nói gì, đến khi ông ta nói hết, Ngũ Đại Minh mới nói:

- Vậy thế này đi Liêu tổng, hôm nay chúng ta xem xem ai có thể câu được cá trước, nếu như anh câu lên trước, tôi có thể ủng hộ anh một chút về vấn đề đất đai, về điểm này, tôi nói được là làm dược, tôi sẽ gạt bỏ những ý kiến của mọi người, để cho anh có cơ hội lấy được mảnh đất tốt nhất.

Liêu Triết Du hơi bất ngờ, lúc đó ông ta mới hiểu, lá bài tẩy của mình, đã bị người ta nhìn rõ rồi.

Không thể không nói rằng, lời hứa này của Ngũ Đại Minh có sức hấp dẫn quá lớn

Với Liêu Triết Du, giờ đây chuyện quan trọng nhất, được chú tâm nhất của ông ta, chỉ đơn giản như câu cá thôi sao?

Lòng Liêu Triết Du không kìm nổi kích động, nhưng ông ta vẫn hỏi Ngũ Đại Minh:

- Bí thư, nhưng nếu như hai chúng ta đều không câu được cá, vậy thì phải làm thế nào?

Ngũ Đại Minh cười hà hà rồi nói:

- Nếu như vậy, tôi không những ủng hộ anh về vấn đề đất đai, mà về vấn đề tiền bạc, chính quyền chúng tôi còn có thể đứng ra đảm bảo cho anh vay được một số tiền nữa từ ngân hàng, để giải quyết sự thiếu thốn tiền của anh lúc này, anh thấy thế nào?

Câu trả lời này của Ngũ Đại Minh, đã làm cho miệng Liêu Triết Du khô khốc ngay lập tức, ông ta sợ Ngũ Đại Minh đổi ý, bèn nói:

- Thật sao bí thư?

Ngũ Đại Minh cười ha ha nói:

- Tôi nói lời sẽ giữ lấy lời, nói được thì sẽ làm được!
Bình Luận (0)
Comment