Quan Sách

Chương 343

Trời xanh không mây, mặc dù chỉ là đầu xuân, nhưng ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, Sở Thành vô cùng ấm áp rồi!

Chủ tịch xưa có câu: “Vạn lý trường giang hoành độ, cực mục sở thiên thư”, Sở Giang dù không được khí thế lớn như Trường Giang, nhưng đứng bên bờ sông Sở Giang, nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy về hướng đông, bầu trời cao xanh mà dễ chịu, cả người Trần Kinh cũng cảm thấy thoải mái.

Đi bộ bên bờ sông kỳ thực chỉ là quyết định nhất thời.

Hôm nay Phương Uyển Kỳ từ Đức Cao về Sở Thành, hẹn Trần Kinh 2 người sẽ bàn về tình hình mấy nghiệp vụ gần đây cô nàng tiếp nhận, 2 người vừa đi vừa nói chuyện, thật sự đã nhiễm không khí dễ chịu của tiết trời, Trần Kinh liền đề nghị ra ngoài đi dạo, Phương Uyển Kỳ cũng có ý này, hai người bèn cùng nhau tản bộ bên bờ sông.

Hôm nay Phương Uyển Kỳ mặc áo lông mỏng dài màu đỏ, chân mang đôi bốt, mặc theo phong cách Tiền Vệ thời thường, mang phong vị của một cô gái con nhà bình thường.

Nhưng, cho dù ăn mặc thế nào cũng khó dấu được vẻ đẹp trời sinh, Phương Uyển Kỳ thẳng tính, thậm chí có chút thô lỗ, nhưng dáng dấp cô nàng lại hết sức xinh đẹp, có thể nói là tuyệt mỹ!

Nhất là cặp mắt cô nàng, đôi lông mi dài trời sinh, lúc đôi mắt chuyển động có thể biểu đạt được đủ loại ý tứ, rất sinh động.

Đôi lúc, Trần Kinh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt này, không thể không nói, đôi mắt của Phương Uyển Kỳ có một sức hấp dẫn, chỉ cần liếc mắt 1 cái, cũng khiến tim người ta phải đập thình thịch ••••••

Thời tiết rất đẹp, Trần Kinh cảm thấy lòng mình cũng thoải mái, cộng thêm khoảng thời gian gần đây đang vùi đầu học tập ở trường Đảng, cuộc sống vô cùng phong phú.

Rời khỏi chốn quan trường ồn ào náo động, thật sự chìm đắm trong học tập, đọc vài quyển sách, đứng từ góc độ của người bên ngoài để nhìn nhận biện pháp thi hành chính trị địa phương, tìm hiểu vài phong thổ, nhân tình, bất giác, trong lòng cũng lắng động rất nhiều thứ không rõ ràng.

Thậm chí cả khí chất bản thân cũng dần dần thay đổi...

-Phương tổng, vừa nãy nói đến mấy thước phim của khu mới, anh cảm thấy có thể thêm vào 1 chút nguyên tố trời xanh mây trắng. Vừa nãy mấy thứ chúng ta thảo luận nó thương nghiệp hóa quá, chính trị hóa quá! Chúng ta toàn đứng trên lập trường và góc độ của mình để định vị 1 địa phương hoặc 1 thành phố.

Không ngờ rằng, thế giới trong mắt những người khác nhìn thấy toàn những thứ hoàn toàn khác với chúng ta.

Trần Kinh quay đầu lại nói với Phương Uyển Kỳ.

Hắn chỉ Sở Giang cách đó không xa, tiếp tục nói:

-Cũng như nước sông đang cuồn cuộn chảy này, còn cả trời xanh và mây trắng này. Trong mắt thi nhân, đây là suối nguồn thơ ca, trong mắt các nhà nghệ thuật, đây là thiên nhân hợp nhất. Còn trong mắt chúng ta, chỉ nghĩ làm cách nào để khai thác được chốn này, nhất định sẽ có được 1 thị trường lớn.

Còn trong mắt người bình thường, họ sẽ suy nghĩ giống chúng ta lúc nãy. Đi dạo trong thời tiết đẹp thế này, trong môi trường thế này, em xem, tâm tình thật thoải mái.

-Sản phẩm chúng ta làm ra cũng sẽ như vậy. Chúng ta phải học để đứng trên lập trường của những người khác nhìn nhận khu mới này. Chúng ta luôn miệng nói quận mới quan trọng thế này quan trọng thế kia, nào là đại diện cho tương lai Đức Cao, còn những người khác, những người dân bình thường sẽ thấy thế nào?

Cái dân chúng bình thường quan tâm là quận mới của chúng ta đối với họ mà nói sẽ có điểm sáng gì, nơi đó có thể hấp dẫn được họ không, họ chẳng cần quan tâm nơi đó có ý nghĩa thế nào với Đức Cao đâu!

Lối suy nghĩ của Trần Kinh bỗng nhiên rất sinh động, quay lại thảo luận với Phương Uyển Kỳ về vấn đề quay quảng cáo quận mới Tiền Hà của Đức Cao.

Không thể không nói, chiêu dương đông kích tây của Phương Uyển Kỳ đã có tác dụng, cô nàng dùng thủ đoạn hạ lưu, khiến Công ty bất động sản Tam Giang chịu tổn thất lớn, ngay cả Liêu Triết Du cũng phải bận đến mức gà bay chó sủa.

Trong lúc bận rộn như vậy, nghiệp vụ của bên Công ty truyền thông Tam Giang, y chẳng hơi sức đâu mà đích thân hỏi đến.

Còn Phương Uyển Kỳ nắm chặt cơ hội này, liên tục ký được mấy bản hợp đồng, trong đó, hợp đồng quảng cáo cho quận mới cũng đã được Phương Uyển Kỳ giành lấy.

Trần Kinh rất có hứng nói chuyện, càng nói quan điểm của hắn càng mới mẻ, suy nghĩ càng nhảy vọt. Phương Uyển Kỳ cũng dần bị lây nhiễm, cả hai người tán gẫu rất tâm đầu ý hợp.

Đến lúc hứng trí, Trần Kinh nói:

-Phương tổng, lúc nãy anh nói đến mấy câu của Chủ tịch “Vạn lý trường giang hoành độ, cực mục sở thiên thư”, tác giả của mấy câu này đã đích thân giải thích, ông đã nhắc đến Hoàng Viêm Bồi trong đó, ‘Bơi qua sông Trường Giang phải bơi hơn 2 tiếng mới bơi hết ba mấy dặm về đến bờ, có thể nhìn thấy được dòng nước xiết đến cỡ nào. Dù bơi nghiêng bơi ngửa thì cũng cố gắng để “phóng mắt Sở Thiên Thư”’

Hôm nay hai người chúng ta, không có dũng khí để vượt Trường Giang, nhưng đi dọc theo bờ sông này, cũng ba mấy dặm, cũng chẳng phải ngắn đâu đấy!

Phương Uyển Kỳ cười nói:

-Anh lại khoe khoang học vấn à, đi bộ thôi mà anh cũng tìm được điển cố để nói. Người như anh mà có thể làm quan đúng là ngoại tộc, kể ra, anh thích hợp để làm 1 học giả đại học hơn đấy!

Tâm trạng Phương Uyển Kỳ rất tốt, khuôn mặt cô nàng tươi cười, ngoài miệng bảo Trần Kinh nên đi làm một học giả nhưng trong lòng cũng có chút khâm phục Trần Kinh.

Cô nàng là 1 nữ hàng băng tuyết thông minh, qua tiếp xúc ngày hôm nay, cô có thể cảm nhận thấy những khác biệt của Trần Kinh hiện nay và Trần Kinh trước kia.

Kể ra, cô nàng với Trần Kinh quen nhau cũng khá lâu, lúc trước khi Trần Kinh còn ở Lễ Hà, cả hai đã quen biết rồi.

Trần Kinh trưởng thành từ Lễ Hà, cho đến hôm nay, mỗi bước đi của Trần Kinh, mỗi tiến bộ, cô nàng đều thấy rõ.

Nói thực, cô nàng rất ngạc nhiên và thán phục ngộ tính của Trần Kinh, càng ngạc nhiên thán phục cá tính không chịu thua, không chịu khuất phục đến kinh người của Trần Kinh

Vị trí của Trần Kinh hiện nay, các giới của xã hội Đức Cao cũng chẳng thể nào giải thích được thành công của Trần Kinh.

Có người nói, thành công của Trần Kinh là dựa vào tài năng của bản thân.

Nhưng trên đời này, người tài đâu đâu cũng có, từ xưa đến nay, có tài nhưng không gặp thời, có tài hoa mà cả đời nghèo rớt mùng không phải hiếm, có tài sao có thể là nền tảng giúp Trần Kinh thành công được?

Còn có người nói, Trần Kinh may mắn, Phương Uyển Kỳ cũng từng nghĩ vậy, nhưng, khi cô tiếp xúc nhiều với Trần Kinh, cô dần thấy câu này đúng là vớ vẩn. Phàm là vận may, chỉ có thể xảy ra vài lần thôi, Trần Kinh từ Lễ Hà, đoạn đường lên trời này, lẽ nào đều nhờ vận may giúp hắn?

Ngoài ra, có người nói Trần Kinh dựa vào phụ nữ, dựa vào bối cảnh bản thân... Đối với mấy kiểu nói này, Phương Uyển Kỳ chỉ cười nhạt, cảm thấy toàn là mấy câu vô căn cứ

Hiện nay, Phương Uyển Kỳ càng cảm thấy Trần Kinh thực sự khác với mọi người. Nội tâm của Trần Kinh, có 1 sự kiên trì và cố chấp, xuất thân của hắn bình thường, nhưng trước nay hắn không cảm thấy mình bình thường.

Cách làm việc của hắn, sự thành thục lão luyện của hắn vượt xa những người cùng trang lứa, hắn làm việc rất chu đáo, nhưng tính cách lại không hề khôn khéo.

Trong thời kỳ rèn luyện ở cơ sở, Trần Kinh đã lĩnh ngộ rất sâu sắc, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến cơ sở, nghĩ đến những người tầng lớp thấp nhất, có 1 trái tim trách trời thương dân.

Tất cả những thứ này đã tạo nên mục đích và sách lược rất mạnh khi Trần Kinh làm bất kỳ việc gì. Làm đến trình độ nào, đạt được hiệu quả nào, trước khi làm việc hắn đều lên kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ. Và khi làm việc, tinh thần cố chấp này cũng khiến cho người ta ngạc nhiên thán phục.

Có đôi khi, Phương Uyển Kỳ thậm chí còn nghĩ Trần Kinh này đúng là một quái vật trời sinh, kẻ như vậy không thành công thì ai thành công được nữa?

Không thể không nói, tiếp xúc với Trần Kinh lâu, Phương Uyển Kỳ tiếp xúc với người khác, nhìn những người khác, tầm mắt tự nhiên cũng cao lên. Giống như đọc sách vậy, sau khi đọc 1 quyển sách hay rồi, khi đọc những quyển sách khác sẽ cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo như nhai sáp nến.

Hôm nay, Phương Uyển Kỳ lại 1 lần nữa cảm nhận được sự tiến bộ rõ rệt của Trần Kinh.

Hai người đi bộ dọc bờ sông Sở Giang, đoạn đường này, tâm hồn Trần Kinh vô cùng thoải mái, miệng còn thốt ra mấy câu thơ của Chủ tịch, cách nói năng dường như cũng chỉ sông chỉ núi, khí phách văn tự sôi nổi.

Kỳ thực, hôm nay trước khi Phương Uyển Kỳ gặp Trần Kinh trong lòng cũng hơi lo.

Vì hoàn cảnh hiện nay rất bất lợi cho Trần Kinh.

Lần trước Phương Uyển Kỳ bịa chuyện dạy dỗ Công ty bất động sản Tam Giang, khiến Công ty bất động sản Tam Giang đầu rơi máu chảy, món nợ này chẳng biết sao Liêu Triết Du lại tính cho Trần Kinh.

Lúc này, Liêu Triết Du bắt đầu nổi giận, thế lực của Liêu hệ ở Sở Giang bắt đầu rục rịch, có thể nói là cực kỳ bất lợi cho Trần Kinh.

Ngoài ra, sau khi về Đức Cao Trần Kinh được sắp xếp như thế nào, hướng đi cụ thể ra sao, hiện giờ ở Đức Cao có rất nhiều người đang bàn luận. Những người hiểu rõ chính trị Đức Cao đều rõ, chính đàn Đức Cao hiện tại các vị lãnh đạo đang thầm đánh cờ, nhìn từ thái độ của mấy vị lãnh đạo, ngoại trừ Bí thư Ngũ Đại Minh muốn dùng Trần Kinh ra, thái độ của mấy người khác đều khá kiên quyết.

Ngũ Đại Minh có chịu nổi sức ép, tiếp tục đề bạt Trần Kinh không?

Nếu không chịu nổi áp lực, Trần Kinh sẽ đi đâu?

Không thể không nói, Trần Kinh bây giờ đã đi đến thời điểm mấu chốt rồi. Cây to đón gió, tài cao bị kị, mỗi bước đi của Trần Kinh bây giờ, sau lưng đều có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, hơi có sai lầm, chắc chắn có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Điểm này, Phương Uyển Kỳ hận Liêu Triết Du tới mức ngứa cả răng, thực lực của Liêu gia ở Sở Giang thực sự quá mạnh. Trước kia lực lượng của họ ở Đức Cao khá yếu, nhưng gần đây, Liêu Triết Du và Phó bí thư thành ủy Đức Cao, Phương Khắc Ba, cũng là nhân vật có thực lực ở chính đàn Đức Cao thường xuyên qua lại, càng lúc càng thân mật.

Lần này sức mạnh của Liêu gia đã thẩm thấu đến Đức Cao rồi, Trần Kinh phải đối diện với đòn gây sự của Liêu Triết Du như vậy, hắn có ứng phó nỗi không? Sẽ phải ứng phó như thế nào?

Do lo lắng như vậy nên hôm nay trong quá trình bàn công việc Phương Uyển Kỳ định nói với Trần Kinh về chuyện này, cô không giúp được Trần Kinh, nhưng có thể đưa vài ý kiến và đề nghị với Trần Kinh.

Nhưng bây giờ, Phương Uyển Kỳ đột nhiên cảm thấy dường như mình buồn lo vô cớ rồi.

Dựa vào phong độ và tâm tình của Trần Kinh hiện nay, dựa vào sự cố chấp và kiên cường của Trần Kinh bấy giờ, dựa vào tài năng và trí tuệ của Trần Kinh hiện tai, bao nhiêu người có thể đánh tan được hắn chứ?

-Vạn lý trường giang hoành độ, cực mục sở thiên thư!

Phong độ và tâm thái đã phóng khỏi Sở Giang rồi, Sở Giang lớn như vậy, tung hoành ngàn dặm, đủ để Trần Kinh có thể tung hoành ngang dọc nơi này, mặc sức để hắn phát huy tài năng của mình rồi!

Phương Uyển Kỳ đột nhiên nghĩ, có lẽ có ngày, Trần Kinh có thể sẽ có ý chí lớn hơn, có tầm nhìn rộng hơn. Ngoài Sở Thiên là nơi nào, có lẽ là cả thế giới rồi...
Bình Luận (0)
Comment