Quan Sách

Chương 354

Trong buổi lễ mừng của Bất động sản Tam Giang, những người ngồi trên vị trí cao đều là những nhân vật quan trọng đối với Liêu Triết Du.

Ở bàn thứ nhất, Phương Khắc Ba là trung tâm, với trung tâm đó, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mãn Diên Ba, Bí thư quận ủy Đức Thủy Lưu Tích Nhân, tiền Phó bí thư quận Đức Thủy, quyền Chủ tịch huyện Lâm Hà đương nhiệm Đàm Dương được giám đốc ban Quan hệ xã hội công ty Bất động sản Tam Giang tiếp đón, ngồi ở bàn thứ nhất.

Đầu tiên Liêu Triết Du dẫn hai anh em họ Thiệu đi mời rượu, nơi mời rượu quan trọng đương nhiên là bàn thứ nhất.

Ba người cầm ly rượu đến, Liêu Triết Du nói:

- Thế này đi, Bí thư Phương trăm công ngàn việc, ông cứ uống theo ý mình, chúng tôi xin uống một ly để kính rượu, xin cạn trước!

Liêu Triết Du uống cạn ly rượu trong tay, hai anh em Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn ở đằng sau gã đương nhiên cũng uống cạn.

Phương Khắc Ba nhấc chén rượu lên uống một ngụm rồi nói:

- Các anh ấy à, việc uống rượu cứ suốt ngày tìm tôi, tôi đã nói rồi, tôi không uống được rượu, các anh làm vậy chẳng phải bắt tôi phá giới sao?

Phương Khắc Ba vừa nói vậy, không khí đã sôi động hẳn lên, Triêu Liết Du bèn mời rượu từng người, khi mời đến Lưu Tích Nhân, Thiệu Hồng Ngạn nói:

- Bí thư Lưu, ông là lãnh đạo mà chúng tôi thật sự khâm phục, ở Đức Thủy, ông làm việc rất quyết đoán, tạo được nhiều thành tích, với người dân, ông là một ông quan phụ mẫu tốt, với một lãnh đạo như ông, còn lời gì khen ngợi được nữa? Nào, uống rượu thôi!

Thiệu Khôn cũng bước tới nhấc ly rượu lên rồi nói:

- Bí thư Lưu, gần đây chúng tôi đều quan tâm đến việc phân nhiệm của Thành ủy! Tôi đã nghe nói, có người không biết tự lượng sắc mình, cứ muốn đâm đầu làm dưới cờ ông. Theo tôi ấy à, chẳng lẽ ai cũng có thể làm trợ thủ cho ông sao? Có một vài người có lẽ là tự chuốc lấy cực khổ rồi!

Liêu Tiết Du quay đầu lại ho một tiếng rồi nói:

- Được rồi, lão Thiệu! Ngày hôm nay đừng nói đến những chuyện không vui nữa, Bí thư Liêu là bí thư lão luyện rồi, việc gì mà không thành thạo chứ, còn cần anh phải lo cho sao?

Anh ta cười khan một tiếng, rồi nhấc ly rượu nói với Lưu Tích Nhân:

- Bí thư Lưu, ông và tôi là chỗ đã quen từ lâu, phải uống một chén!

Lưu Tích Nhân nói:

- Liêu tổng à, anh đầu tư nhiều vào Đức Cao như vậy, mà toàn đầu tư vào Tiền Hà, Đức Thủy chúng tôi kém ở điểm nào chứ, chẳng lẽ không lọt vào mắt xanh của anh?

Liêu Triết Du nói:

- Bí thư Lưu à, quận của ông là quận quan trọng nhất trong Đức Cao, chính sách chúng tôi đưa ra là thành phố xung quanh nông thôn, đứng vững ở khu mới trước, sau đó tiến vào thành phố, đây là một quá trình. Ông yên tâm, chỉ cần có cơ hội thích hợp ở Đức Thủy, tôi nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này, đến lúc đó có lẽ phải phiền ông giúp đỡ rồi!

Điểm mạnh của Liêu Triết Du là ở cái miệng, gặp ai gã cũng nói rất cung kính, không hề lên mặt, thân phận của anh ta thì rất rõ ràng, những lời bình luận của người khác dành cho anh ta, là anh ta rất dễ gần, bình dị…

Lưu Thích Nhân và Liêu Triết Du nói chuyện rất vui vẻ, được vài câu, không hiểu tại sao lại bị anh em họ Thiệu Ngồi bên cạnh kéo sang vấn đề của Trần Kinh.

Trần Kinh đã chắc chắn sẽ đi Đức Thủy, Lưu Tích Nhân khá thân với Phương Khắc Ba, có mối quan hệ với Phương Khắc Ba, Lưu Tích Nhân nhất định sẽ đề phòng Trần Kinh.

Hơn nữa, Lưu Tích Nhân từ trước đến nay vốn rất cao ngạo, năm ngoái ông ta chỉ quy hoạch vương quốc độc lập của mình, không làm việc tuân theo ý đồ của Ngũ Đại Minh, mâu thuẫn của ông ta và Ngũ Đại Minh đã lộ ra.

Tổng hợp tất cả những điều này, Trần Kinh đến Đức Thủy, Lưu Tích Nhân sẽ mong chờ điều đó hay sao?

Ngũ Đại Minh phái Trần Kinh đến Đức Thủy, vốn không có ý gì tốt, mục đích là để Đức Thủy xuất hiện một lỗ hổng, từ đó dần giải quyết vấn đề của Đức Thủy.

Lưu Tích Nhân sẽ tín nhiệm Trần Kinh sao?

Cả bàn này, từ Phương Khắc Ba trở đi, chẳng ai mong gặp được Trần Kinh, cứ nhắc đến Trần Kinh, là nói không hết chuyện.

Các loại công kích, miệt thị Trần Kinh trở thành chủ đề chính trên bàn ăn, đặc biệt là hai anh em họ Thiệu và Tống Ca, họ thêm mắm thêm muối, nói Trần Kinh không ra gì, kiểu như Trần Kinh đến Đức Thủy, Lưu Tích Nhân không áp chế hắn là không được, cần phải áp chế hắn mới bớt được sự phẫn nộ của người dân, mới khiến cho lòng người Đức Cao cảm thấy thoải mái.

Thiệu Hồng Ngạn là người hứng thú nhất, khó khăn lắm mới nắm được cơ hội này, hôm nay có thể gặp được nhân vật hạt nhân trong phái Phương Khắc Ba, có thể thông qua gã, nói tất cả những “điểm xấu” của Trần Kinh ra, lòng gã cảm thấy vô cùng khoái trá.

Trước kia tất cả những cuộc đấu đá của gã với Trần Kinh, đều kết thúc trong thất bại, những việc này đã tạo nên áp lực rất lớn trong lòng gã, hôm nay có cơ hôi này để giải tỏa, khiến gã thấy rất thoải mái.

Có thể nói không hề khoa trương rằng, Thiệu Hồng Ngạn đã hận Trần Kinh vào trong xương tủy.

Không lâu trước kia, Thiệu Hồng ngạn đi thăm Thiệu Băng Oánh, hai người nói chuyện, Thiệu Băng Oánh còn khuyên gã không nên cứng đầu quá! Những lời này khiến gã rất khó chịu, với gã, Thiệu Băng Oánh phải chịu hậu quả ngày hôm nay, phải ngồi vào tù, mất hết thể diện, tất cả những điều này đều do Trần Kinh gây ra, những mối thù đó làm sao có thể quên được?

Thiệu Hồng Ngạn không quên được, nhưng tình hình của gã lại không tốt hơn, mà Trần Kinh thì ngày càng leo cao hơn, trong tình trạng này, Thiệu Hồng Ngạn chỉ có thể bấu víu vào sức mạnh của người khác.

May mà lần này Trần Kinh lại được Ngũ Đại Minh phân bổ về Đức Thủy là Phó bí thư, điều này thật quá hống hách, ngông cuồng! Làm vậy, đầu tiên là không coi họ Liêu ra gì, đây là sự khiêu khích và hạ nhục trắng trợn đối với họ Liêu, không thể tha được.

Còn đối với Lưu Tích Nhân cao ngạo kia, Ngũ Đại Minh đã gây khó khăn cho Trần Kinh, chỉ cần Lưu Tích Nhân không tha cho Trần Kinh, thì Trần Kinh sẽ không làm gì được ở Đức Thủy, đây là điều không còn gì phải nghi ngờ.

Mời rượu từng người, cuối cùng, mấy người cầm ly rượu bước đến bên cạnh Đàm Dương.

Khi anh em họ Thiệu nói chuyện đang đến hồi cao hứng nhất, ông ta lại lặp lại chiêu cũ trước mặt Đàm Dương, nói rằng tên tiểu nhân Trần Kinh, không biết nặng nhẹ gì, không ngờ dám tiếp nhận vị trí của Đàm Dương, đây không phải tự chuốc lấy cực khổ thì là gì đây?

Với các loại công kích đó, Đàm Dương điềm đạm đáp:

- Được rồi, ý kiến của tôi trái ngược lại với của các anh. Bản thân tôi cho rằng, có Trần Kinh đi Đức Thủy, đây là phúc của Đức Thủy. Tôi tin rằng anh ta nhất định sẽ làm nên thành tích…

Đàm Dương nói những câu này với nụ cười trên môi, nhưng vừa dứt lời, những người ngồi trên bàn đều yên lặng nhìn sang anh ta.

Đối diện với ánh mắt của mọi người, Đàm Dương không hề lo sợ, vẫn ung dung tự tại. Sự ung dung đó của anh ta, phối hợp với sắc mặt đỏ gay gắt của anh em họ Thiệu và Liêu Triết Du, tạo thành một bức tranh thật biếm họa, nhức mắt!

Không ai đứng ra chuyển chủ đề, không khí ngay lập tức trở nên khó xử, giống như người nói xấu sau lưng người khác bị người ta vạch mặt vậy, sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn thậm chí còn biến thành màu gan lợn.

Cuối cùng, Phương Khắc Ba không chịu nổi nữa, bèn nói:

- Phó bí thư Đàm, nói vậy, anh đánh giá rất cao về Trần Kinh sao? Trong mắt anh, anh ta rất giỏi mà! Là giỏi thật hay giỏi giả vậy?

Đàm Dương nói:

- Trần Kinh là bạn học ở trường Đảng của tôi, tôi thật sự khâm phục anh ta. Là bạn học, cũng là bạn của nhau, tôi tin rằng tôi hiểu về Trần Kinh…

Sắc mặt Phương Khắc Ba thay đổi, Lưu Tích Nhân ở một bên nói:

- Quen với nhau thì có làm sao? Đây là lý do anh cãi nhau với Thiệu tổng đấy à? Chẳng ra sao cả…

Đàm Thanh ngắt lời Lưu Tích Nhân rồi nói:

- Tôi cảm thấy có việc gì thì mọi người có thể nói thẳng, nói rõ trước mặt nhau, những hành vi hãm hại, nói xấu sau lưng người khác thế này, không phải là hành vi của người quân tử…

Đàm Dương nói vậy, nụ cười trên mặt Phương Khắc Ba dần tắt mất, thái độ trở nên rất khó coi.

Đàm Dương nói như vậy, đồng nghĩa với việc chống đối lại ông ta ngay trước mặt, uy nghiêm của một vị Phó bí thư Thành ủy ở đâu?

Phương Khắc Ba vốn đã là người ưa thể diện, mất mặt ở nơi thế này, khiến cho ông ta không chịu nổi.

Ông ta cười ha hả rồi nói:

- Được! Được lắm! Không phải quân tử thì là tiểu nhân. Đức Cao chỉ có mình Đàm Dương anh là quân tử, người khác đều là tiểu nhân hết…

Đàm Dương đỏ mặt, không nói gì thêm nữa, tính cách anh ta vốn thẳng thắn, làm chính trị nhiều năm như vậy, cũng đắc tội không ít người. Nhưng dù vậy, anh ta cũng chưa bao giờ trực tiếp đắc tội Phương Khắc Ba, anh ta chống đối lại thế này, ngay cả Lưu Tích Nhân từ trước đến giờ rất coi trọng anh ta đều cảm thấy không thể tin nổi, nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Bữa tiệc vốn vui vẻ, vì Đàm Dương phá rối, bầu không khí ngay lập tức bị phá tan! Bữa cơm chỉ ăn được đến đây, không tiếp diễn được nữa.

Phương Khắc Ba là người đầu tiên rời đi, anh em họ Thiệu và Liêu Triết Du vội vàng đi tiễn ông ta, ông ta liền xua tay về phía sau, ngụ ý không cần ai tiễn, ông ta nói liên tục rằng mình phải đến Thành ủy để họp, không có ý gì khác.

Ông ta đi rồi, người trung tâm đi rồi, những nhân vật phụ khác, có bao nhiêu người để tâm đến lễ mừng hai năm này chứ?

Có lẽ ngay cả Liêu Triết Du và hai anh em họ Thiệu, đều không coi trọng lễ mừng này? Họ chẳng qua là mượn cơ hội này, muốn xây dựng một cái gọi là chiến tuyến thống nhất, nhưng chưa kịp xây nên chiến tuyến thống nhất này, nó đã sụp đổ ngay trước mặt Đàm Dương!

Sau khi xảy ra một việc mất vui, Đàm Dương liền gặp riêng Lưu Tích Nhân.

Lưu Tích Nhân lạnh lùng nhìn anh ta, không nói lời nào, hai người đều yên lặng, dường như cả hai đang thử lòng kiên nhẫn của đối phương.

Không biết bao lâu sau, Lưu Tích Nhân mới nói:

- Anh được lắm! Không ngờ dám làm xấu mặt Bí thư Phương trong hoàn cảnh như vậy, tiểu tử nhà anh còn ngông cuồng hơn tôi!

Đàm Dương nói:

- Bí thư, tôi luôn tôn trọng những gì ông dạy bảo, làm việc phải đường đường chính chính. Trần Kinh đường đường là một cán bộ trẻ ưu tú ở toàn Sở Giang, có biệt danh tài tử Sở Giang, nếu như bất tài vô dụng như vậy thật, thì có thể trở thành trò cười lớn của Sở Giang rồi!

Là đàn ông, có ý kiến với Trần Kinh, thì cứ đường hoàng thử sức với anh ấy, chọc ngoáy đằng sau lưng, còn ra gì nữa? Đặc biệt là cái ông Thiệu Hồng Ngạn kia, thổi phồng mọi thứ, thật khiến người ta không thể chịu nổi!

- Nhưng anh đã đắc tội Bí thư Phương!

Lưu Tích Nhân nghiêm túc nói.

Đàm Dương nói:

- Dù phải đắc tội Bí thư Tỉnh ủy, nhưng việc có thế nào thì phải nói vậy, đổi trắng thay đen, nói bừa nói bãi, không phải là tính cách của Lão Đàm tôi! Tôi thấy có phải Bí thư Phương hơi bất thường không, sao trông giống như bị tên họ Thiệu kia đổ thuốc lú vậy, trong tình huống như vậy, mà ông ta…

Đàm Dương nói một nửa, rồi không nói gì nữa, nhưng ý mà anh ta muốn biểu đạt rất rõ ràng.

- Sao? Người tên Trần Kinh đó giỏi vậy cơ à?

Lưu Tích Nhân chau mày nói.

Đàm Dương cười hì hì, rồi chậm rãi lắc đầu nói:

- Ai mà biết điều đó chứ? Anh ta sắp tới Đức Thủy báo danh rồi, về sau hai người có nhiều cơ hội qua lại với nhau, ông hãy tự mình cảm nhận đi!
Bình Luận (0)
Comment