Quan Sách

Chương 377

Phương Liên Kiệt ở Đức Cao đảm nhiệm 1 chức trung đoàn trưởng đoàn cơ bộ ở quân khu Trung Nguyên, Quân khu Trung Nguyên là cơ hội thứ 2 Phương Liên Kiệt đạt được.

Cơ hội đầu tiên, khi Phương Liên Kiệt nhận mệnh lệnh đảm nhiệm Đoàn trưởng đoàn 1 sư 3 đội dự bị, Phương Liên Kiệt trong lòng đầy ngạo khí, không tạo mối quan hệ tốt với cán bộ bộ máy quân đoàn 1, cuối cùng đã bị cả bộ máy chống lại cậu ta.

Sư trưởng không còn cách nào khác, đành đẩy Phương Liên Kiệt đến cơ quan sư bộ, ở cơ quan sư bộ, Phương Liên Kiệt vẫn không giữ đúng vị trí của mình.

Không ngồi được ở sư bộ nữa, cuối cùng lãnh đạo quân khu đành đưa cậu ta về cơ quan quân khu, cơ quan quân khu càng khó chịu với Phương Liên Kiệt.

Ngay cả ông cụ Phương cũng lên tiếng, nếu Phương Liên Kiệt không đứng vững được ở Quân khu Trung Nguyên, không làm ra được trò trống gì thì cậu ta chẳng cần phải trở về Bắc Kinh nữa, hoặc là cứ việc xuất ngũ đi, đừng ở trong quân đội làm xấu mặt người khác.

Ông cụ đã nói vậy, Phương Liên Kiệt cũng chẳng còn đường để lui nữa.

Từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, sống ở Bắc Kinh nhà cao cửa rộng, từ nhỏ đến lớn Phương Liên Kiệt đều cảm giác mình rất thành công, là con cưng của gia tộc.

Từ 1 đứa con cưng, giờ lại trở thành trò cười của Quân khu Trung Nguyên, biến cố lớn như vậy khiến Phương Liên Kiệt không thể chịu nổi đòn công kích này.

Bản thân cậu ta cũng nhận ra rằng, nếu mình không thay đổi lại tính cách, có thể mình sẽ thực sự bị gia tộc bỏ rơi.

Con cháu Phương gia đã đến đời thứ ba, đã sinh sổi nảy nở rất nhiều, con cháu rất đông, duy chỉ có một số ít người có thể trở thành nhân tố chính của gia tộc, sau đó kế thừa sự nghiệp của hệ Tây Bắc.

Cũng chỉ có tầng trung tâm nhất mới có tư cách tạo nên thành tựu trong sự nghiệp của chính mình, còn những người khác chỉ giống người bình thường, sống tầm thường cả đời mà thôi

Cho nên, Phương Liên Kiệt rất quý trọng cơ hội lần này. Vừa hay là, ban đầu khi cậu ta còn ở Bộ đội dự bị đoàn 1 sư 3, quân đoàn này đóng tại Đức Cao, giờ, cậu ta trở thành Đoàn trưởng đoàn bộ đội cơ bộ chính quy cũng đóng quân tại Đức Cao.

Trở về Đức Cao, tâm tư Phương Liên Kiệt rất phức tạp, thời gian không buông tha ai. Từ lúc cậu ta đến Quân khu Trung Nguyên đến giờ đã ba năm rồi.

Ba năm cậu ta đã bỏ phí, giờ lại quay về điểm xuất phát.

Đi cả 1 vòng lớn, cuối cùng cũng chẳng làm được gì thì cũng có vài thay đổi.

Ít nhất, Phương Liên Kiệt bây giờ tâm trí đã hoàn toàn khác trước kia. Đối với cậu ta mà nói, thay đổi của Đức Cao so với 3 năm trước cũng thay đổi hoàn toàn rồi.

Điều khiến cậu giật mình nhất là, Trần Kinh mà trước kia cậu coi thường, cậu chẳng thèm để ý. Giờ người ta đã nghiễm nhiên ngồi lên vị trí Phó bí thư Quận ủy quận Đức Thủy, 1 quận có thực quyền ở thành phố Đức Cao rồi.

Cậu ta biết được tin này là vì có 1 người bạn bên quân đội ủy thác cậu ta, bảo cậu ta “khuyến khích” Trần Kinh thích đáng. Trần Kinh đã chấn chỉnh nền giao dục Đức Thủy, lửa cháy cũng mạnh lắm!

Phương Liên Kiệt nghe được tin này, cậu ta vô cùng chấn động, cậu ta biết rõ, người ủy thác cậu là 1 nhân vật lợi hại trưởng thành từ Đức Cao.

Một nhân vật như vậy, không làm được việc của quê hương mình, mà phải nhờ Phương Liên Kiệt đi “khuyến khích”?

Quan hệ giữa Phương Liên Kiệt và Trần Kinh, chưa đến mức người ngoài cũng biết. Người ta tìm đến cậu ta, cậu ta không thể nói mối quan hệ giữa cậu ta và Trần Kinh rất căng thẳng được!

Cậu ta đành bất chấp khó khăn gật đầu đồng ý, sau đó gọi điện cho Phương Uyển Kỳ để nói rõ tình hình.

Bản thân cậu ta cũng ngầm cho người đi tìm hiểu, rốt cuộc Trần Kinh đang làm gì, sao có thể gây ra 1 trận chiến lớn như vậy?

Cậu ta tìm hiểu xong, giật nãy cả mình, Trần Kinh đảm nhiệm chức Phó bí thư Đức Thủy. Cải cách giáo dục quyết đoán mạnh mẽ, ngay cả nhân sĩ nổi tiếng của giới giáo dục hắn cũng dám khai đao.

Cường long khó đấu địa đầu xà, lúc đầu Phương Liên Kiệt vừa mới đầu quân vào Quân khu Trung Nguyên cũng chí hướng rộng lớn,

Cũng làm gần giống Trần Kinh, trong mắt không chấp nhận 1 hạt cát, trong bộ đội ai có vấn đề, cậu ta trực tiếp chạy đến kiếm chuyện, có thể nói là không sợ quyền quý.

Bài học này vô cùng thê thảm, Phương Liên Kiệt thân là đoàn trưởng, cuối cùng lại khiến cho bộ máy chia năm xẻ bảy, sư bộ tính sổ, hầu hết trách nhiệm không ngờ lại đổ cả lên đầu cậu ta, giờ xem ra, Trần Kinh còn dữ dội hơn những gì cậu ta đã làm?

Trần Kinh làm như vậy, trong con mắt cậu ta, tiểu tử này còn con đường rất xa phải đi, không rèn luyện ắt hẳn sẽ không làm nên thành tựu gì!

Khách sạn quốc tế Đức Cao, Phương Liên Kiệt ngồi ngay ngắn trước mặt Phương Uyển Kỳ, mắt Phương Uyển Kỳ nhìn ra ngoài, trong đầu đang suy nghĩ gì đó.

Mấy ngày nay, trong đầu cô vẫn luôn có bóng hình của 1 người, làm thế nào cũng không xua đi được.

Cô nghĩ về Trần Kinh, cô rất muốn biết cuối cùng Trần Kinh thuộc tuýp đàn ông nào?

Vấn đề này, Phương Uyển Kỳ đã bắt đầu suy nghĩ tư khi Trần Kinh học ở trường Đảng, cô không thể không thừa nhận, đối với Trần Kinh, trong lòng cô có gì đó mơ hồ, càng ngày càng có cảm giác!

Cảm giác này đã được khắc sâu và muốn phát tiết ra ngoài, cô đã dùng đủ mọi cách, muốn để Trần Kinh cảm nhận được cảm giác này, nhưng cuối cùng, cô nhận được hiệu quả rất nhỏ bé.

Chẳng hạn lần gặp mặt gần đây nhất, Phương Uyển Kỳ đặc biệt chuẩn bị công phu.

Cô mặc 1 bộ đồ đoan trang nhưng không hề lỗi mốt, 1 bộ y phục mang phong cách của 1 phụ nữ giỏi giang giàu có, cô hiểu rõ, Trần Kinh rất thích kiểu phụ nữ như vậy.

Nhưng, bữa cơm đó cô quan sát Trần Kinh mãi, nhưng không hề phát hiện trong mắt Trần Kinh có chút xúc động nào.

Điều này làm cho Phương Uyển Kỳ có chút thất vọng, cũng có cảm giác bị thất bại.

Trong suy nghĩ của cô, Trần Kinh chỉ là 1 cán bộ cấp Phó cục trưởng nhỏ nhoi mà thôi, sao lại kiêu ngạo đến thế chứ?

- Chị à, em thật lòng khuyên chị đấy. Cái anh chàng bạn trai bé nhỏ kia của chị trẻ quá! Trẻ như vậy ngồi lên vị trí lãnh đạo thì sẽ không biết cách ứng biến linh hoạt đâu, lúc nào cũng lấy mình làm trung tâm, khi nào cũng nghĩ mình làm vậy là công chính, nhưng không ngờ, như vậy lại chính là lỗ mãng cục súc.

Nhất Trung Đức Thủy ảnh hưởng trong cả nước, hiệu trưởng của Nhất Trung Đức Thủy, danh tiếng trong xã hội có thể bình thường được sao?

Với vấn đề của những người như vậy, muốn điều tra, muốn đâm thọc cho đến cùng mà được à?

Phương Liên Kiệt nói.

Phương Uyển Kỳ mặt nhăn mày nhíu, trong lòng có chút mất hứng.

Trần Kinh và Phương Liên Kiệt chẳng thể nào so sánh với nhau được, Trần Kinh làm việc nhìn thì mạo hiểm, nhưng kỳ thực hắn đã ngầm cân nhắc lợi hại, thiệt hơn cả rồi.

Phương Liên Kiệt không nhìn thấu được điều này, đã nhìn lệch lạc tất cả, rồi còn cho rằng mình giỏi, điều này thật khiến người ta phải dở khóc dở cười!

Phương Uyển Kỳ nói:

- Được rồi, cậu cứ lo cho xong việc của mình đi! Chị nói cho cậu biết, mấy chuyện cậu nói với chị, chị đã nói với Trần Kinh rồi, kết quả hẳn cậu cũng biết, chẳng tác dụng gì cả! Trần Kinh sẽ không chịu để người khác quấy nhiễu đâu!

- Bảo thủ!

Phương Liên Kiệt lạnh lùng nói,

- Chị, nói vậy, lần này chắc chắn Trần Kinh phải ngã là cái chắ rồi. Bây giờ nói gì cũng đã muộn, Vương Hải Sinh người ta đã an toàn rồi, chị có biết không, ngay cả Hội đồng nhân dân tỉnh cũng ra thông báo, trong bản thông cáo đó còn nghiêm khắc phê bình Trần Kinh, chị có thể tưởng tượng, những chuyện Trần Kinh làm gay go đến thế nào đấy!

Phương Uyển Kỳ nhướng mày lên, nói

- Vậy à? Vậy chúng ta đánh cược nhé, chị cược lần này nhất định Trần Kinh sẽ bình yên vô sự, hơn nữa còn giành được phần thắng, cậu dám cược không?

Phương Liên Kiệt cười ha hả, nói:

- Có gì mà không dám đánh cuộc? Chị, chị đừng coi thường em. Em bây giờ khác trước kia rồi, trải qua nhiều như vậy, cách nhìn nhận vấn đề, nhìn nhận sự việc của em sâu sắc, thấu triệt lắm rồi!

Còn chị ấy à, đừng để tình cảm cá nhân che mờ đôi mắt, chị cược với em, thua chắc rồi!

Trên mặt Phương Uyển Kỳ có chút ngượng ngùng, tất cả mọi người đều đồn cô và Trần Kinh quan hệ mờ ám, người khác đồn vậy cũng thôi đi, ngay cả Phương Liên Kiệt cũng cho là như vậy, điều này thật sự làm cho cô nàng cảm thấy có chút oan uổng, xấu hổ.

Nhưng vấn đề này, trường hợp của Phương Uyển Kỳ hiện nay, lại không có cách nào quả quyết phủ định, cô đành phải nói:

- Cậu nói ít thôi, muốn cược thì cược! Cậu nói đi, cậu muốn cược cái gì?

Phương Uyển Kỳ dừng một chút, nói tiếp:

- Tiền cược của tôi ấy à, gần đây tôi cũng có vài sản nghiệp riêng ở Sở Giang, nếu cậu thắng tôi, mấy sản nghiệp này coi như cậu có 1 nửa, cậu cảm thấy thế nào?

Phương Liên Kiệt sửng sốt, cậu ta tuyệt đối không Pul lại hào sảng như vậy!

Chuyện làm ăn của Phương Uyển Kỳ ở Đức Cao mấy năm nay, cậu ta cũng biết, trong nội bộ Phương gia, có người đồn rằng tài sản cá nhân của Phương Uyển Kỳ hơn trăm triệu.

Theo Phương Liên Kiệt được biết, hơn trăm triệu có thể không đúng, nhưng tài sản của Phương Uyển Kỳ mấy năm nay chắc chắn không dưới mấy chục triệu

Điều này đối với Phương Liên Kiệt mà nói có sức hấp dẫn lớn.

Phương Liên Kiệt xuất thân danh môn, từ nhỏ cũng không thiếu tiền. Nhưng, tới hôm nay, cậu ta phải tự lo cho mình, tiền bạc cũng trở thành thứ không thể thiếu rồi.

Mấy năm nay, rất nhiều chi phí của Phương Liên Kiệt chỉ dựa vào chống đỡ của sản nghiệp gia tộc, mà mấy năm này, biểu hiện của cậu ta quá kém, sự ủng hộ của gia tộc dành cho cậu ta càng ngày càng ít, điều này đã khiến khiến kinh tế của cậu ta không được dồi dào như trước kia.

Hiện tại, nếu Phương Uyển Kỳ có thể chia cho cậu ta nửa số cổ phiếu công ty cô nàng, vậy thì sau này mỗi năm thu nhập của cậu ta cũng phải được vài triệu.

Có những số tiền này, lúc nãy liên kiệt xuất không có buồn phiền ở nhà, có thể toàn tâm toàn ý mưu sự nghiệp!

- Chị, sao chị hào phóng thế! Em cũng bất chấp luôn, nếu chị thắng, sau này em sẽ tuyệt đối nghe lệnh chị! Còn với anh bạn trai bé nhỏ của chị, em cam tâm tình nguyện gọi 1 tiếng anh rể, hơn nữa sau này trong nội bộ gia tộc, em cũng không khó dễ chị nữa...

Phương Liên Kiệt đưa ra hàng loạt điều kiện...

Phương Uyển Kỳ cắt ngang lời cậu ta:

- Được rồi, được rồi! Thái độ của cậu tốt lắm! Tôi nói rõ cho cậu biết, cậu thua chắc rồi!

Phương Liên Kiệt cười ha hả, nói:

- Chưa chắc đâu!

Cậu ta cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, điện thoại vừa kết nối, cậu ta hỏi ngay

- Chuyện tôi giao, có tiến triển gì chưa?

Đầu bên kia có 1 giọng trong trẻo vang lên báo cáo tỉ mỉ những vấn đề xảy ra gần đây cho Phương Liên Kiệt.

Cậu ta nghe được một nửa, nói:

- Anh nói cái gì? Bắt người? Bắt bao nhiêu người?

Phương Liên Kiệt đứng dậy, nói:

- Trần Kinh dám bắt người? Chuyện gì thế này? Có phải anh làm sai rồi không?

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói kia lại cẩn thận giải thích mọi chuyện cho Phương Liên Kiệt, cuối cùng gã nói:

- Đoàn trưởng Phương, tôi chỉ có thể biết được như vậy, Bí thư Trần Kinh rất quyết đoám, bắt người, chuyện này chắc chắn không thể bỏ qua!

- Gan lớn lắm!

Phương Liên Kiệt nói:

- Tên nhãi này xong đời rồi! Không thèm để ý đến tờ thông cáo của cấp tỉnh, thành phố, thái độ này là thế nào?

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment