Quan Sách

Chương 402

Nhắm mắt lại, Lưu Tích Nhân nhìn Chân Củng bước ra khỏi cửa. 5 năm rồi! Chân Củng của 5 năm trước với hiện nay quá khác nhau, 5 năm trước Chân Củng làm việc hơi trúc trắc, làm việc ở Quận ủy thường xuyên để xảy ra nhiều thiếu sót.

5 năm sau, Chân Củng đã trưởng thành hơn nhiều, trong 5 năm này, y đã cố gắng tạo được danh hiệu "kẻ mưu trí", danh tiếng cũng vượt khỏi Đức Thủy,

Hiện tại công việc của Quận ủy Đức Thủy do Đức Cao cụ thể thực hiện, Lưu Tích Nhân gần như không phải lo lắng suy nghĩ gì. Nhưng, ở 1 phương diện khác, nhuệ khí của Chân Củng so với 5 năm trước dường như giờ có vẻ mai một đi nhiều. Có được sự thuần thục, mất đi nhuệ khí và tuổi trẻ, cuối cùng là được hay là mất?
Lúc Lưu Tích Nhân nghĩ đến vấn đề này đã không kìm được lắc đầu, trong lòng cảm thán, thấy thời gian quá vô tình, trôi đi sao quá nhanh!

Châm một điếu thuốc, rít mạnh từng hơi.

Lưu Tích Nhân vỗ trán, tâm tình hơi nặng trĩu. Công tác của Đức Thủy hiện nay, Lưu Tích Nhân nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy không yên. Bên Quận ủy, biểu hiện của Trần Kinh rất xuất sắc, có thể nói là khiến cho người ta kinh ngạc. Đặc biệt là ở phương hướng và đại cục phát triển của Đức Thủy, cho tới nay, Lưu Tích Nhân rất lo lắng Trần Kinh sẽ có dị nghị ở phương diện này.

Dù sao, bây giờ người ngoài cũng đều nói Lưu Tích Nhân và Ngũ Đại Minh đang đối nghịch
Trần Kinh là thư ký của Ngũ Đại Minh, hắn có thể không như vậy sao? Nhưng sự thật chứng minh, những lo lắng của Lưu Tích Nhân đã dư thừa, Trần Kinh gần đây phân công quản lý mở rộng thị trường hàng hóa, những lúc nói chuyện nhắc đến con đường phát triển của Đức Thủy, lời của Trần Kinh rất phù hợp với suy nghĩ của Lưu Tích Nhân, hai người chẳng trao đổi gì nhiều, nhưng lại có cách nhìn giống nhau đối với tương lai và tiền đồ của Đức Thủy. Còn bên Ủy ban nhân dân quận, Nhiếp Quang càng ngày càng không nghe lời, Ủy ban nhân dân quận gần đây có rất nhiều hành động hơi quá đáng, dường như Nhiếp Quang đang dùng cách này để khiêu khích Lưu Tích Nhân. Nhiếp Quang này, Lưu Tích Nhân và gã tiếp xúc không phải chỉ mới 1, 2 năm Người này có tài, nhưng quá nhỏ mọn, đặc biệt là tầm nhìn quá hạn hẹp. Đấu với người như vậy, dựa vào kinh nghiệm của Lưu Tích Nhân, đó là phải lấy đại cục đè gã xuống. 1 khi đánh giáp lá cà với 1 người không biết nhường nhịn như Nhiếp Quang, Lưu Tích Nhân không nghĩ bản thân mình sẽ chiếm ưu thế. Mấy năm ngần đây, sở dĩ Lưu Tích Nhân có thể nắm chắc đại cục Đức Thủy đó là do ông dựa vào đại cụ, nắm chắc vĩ mô. Nhưng tất thảy những thứ này đều thay đổi vì sự có mặt của Trần Kinh. Không thể không thừa nhận, Trần Kinh đến đã phá hủy cục diện cân bằng chính trị của Đức Thủy, Trần Kinh dùng khả năng của mình, dùng năng lực của mình tạo nên uy tín ngày càng cao ở Đức Thủy, dựa vào uy tín của hắn ở Đức Thủy, chính đàn Đức Thủy không còn là đầm nước lặng nữa rồi. Lúc đầu Lưu Tích Nhân không để ý nhiều đến Trần Kinh, tính cách của ông vốn cao ngạo mắt cao hơn trán. Phóng mắt đi khắp Đức Cao người có thể lọt vào mắt Lưu Tích Nhân chẳng có mấy người. Ngay cả Phương Khắc Ba và Ngũ Đại Minh, ông cũng chẳng để ý huống chi là Trần Kinh. Trong mắt ông Trần Kinh chỉ như cán bút. 1 thanh niên chỉ dựa vào mồm mép để đi lên, nhỏ tuổi như vậy thì làm được gì chứ. Mấy thanh niên nhỏ tuổi này nói thì nhiều, dưới ngòi bút cũng là cả 1 áng văn dào dạt, nhưng lại không hiểu thực tế, nên không biết xử lý sự việc. Lưu Tích Nhân nhiều tuổi như vậy, những thanh niên trẻ thế này ông đã thấy nhiều rồi, ông không nghĩ Trần Kinh sẽ khác biệt với họ. Nhưng hiện giờ, cuối cùng Lưu Tích Nhân đã hiểu ra, khác biệt quá lớn. Lý luận và bản lĩnh thực tiễn của Trần Kinh đều tương đối vững chắc, đặc biệt là phương pháp thực hiện, lúc nào cũng có cái nhìn đại cục, lại không bỏ qua các chi tiết nhỏ.

Làm việc gì cũng nắm rất chắc, xử lý mọi việc gọn gàng, khiến Lưu Tích Nhân cũng cảm thấy xấu hổ. Cái này gọi là như người ta uống nước, nóng lạnh tự mình biết, trong lòng Lưu Tích Nhân rất rõ, bất kể là năng lực xử lý sự việc hay cái nhìn đại cục Trần Kinh đều hơn xa Nhiếp Quang. Ở chính đàn Đức Thủy, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi hắn, rốt cục xem như gặp được đối thủ. Vấn đề sử dụng Trần Kinh, Lưu Tích Nhân đã từng do dự, đã từng nghĩ đến. Nhưng cuối cùng ông phát hiện, tất cả những mưu đồ của ông đều không có tác dụng, tất cả những biểu hiện của Trần Kinh khiến những mưu đồ này của Lưu Tích Nhân đều không có chỗ để phát huy. Trần Kinh nắm rất rõ vấn đề, lúc nào nên giả bộ hồ đồ, lúc nào cần tỉnh táo, hắn nắm chắc hơn ai hết. Lưu Tích Nhân muốn tóm tóc Trần Kinh, muốn mượn đề tài để nói chuyện cũng không có cơ hội. Cuối cùng không còn cách nào khác, Lưu Tích Nhân chỉ có thể từng bước từng bước nhượng quyền cho Trần Kinh, để sức ảnh hưởng, uy tín của Trần Kinh ở Đức Thủy càng ngày càng cao. Thông qua chỉnh đốn hệ thống giáo dục, Trần Kinh đã trở thành bên thắng lớn. Cả Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Đức Thủy đều khen ngợi, còn hệ thống giáo dục toàn thành phố Đức Cao cũng cần đối chiếu với biện pháp của Đức Thủy để tiến hành cải cách, gặt hái được thành tích sáng chói này chính nhờ bàn tay Trần Kinh thúc đẩy, công lao này không ai có thể tranh đoạt được. Còn Lưu Tích Nhân đẩy Trần Kinh sang mở rộng thì trường hàng hóa, đó cũng là một loại tâm lý mâu thuẫn. Nếu chính kiến của ông và Trần Kinh không thống nhất, như vậy khi Trần Kinh phụ trách mảng công tác này, chắc chắn sẽ đi lệch đường, nếu thế, ông có thể mượn cớ, từng bước từng bước gọt quyền của Trần Kinh, đến khi có thể triệt để đẩy Trần Kinh khỏi chính đàn Đức Thủy. Mặt khác, hiện tại Lưu Tích Nhân không chịu nổi áp lực của những lời đồn đại, ông duy trì đường lối trước đây cho Đức Thủy, ông cảm thấy rất mệt mỏi. Vấn đề lớn nhất lúc này là tư tưởng không thông giữa ông và Ngũ Đại Minh. Ngũ Đại Minh ở Đức Cao quá lâu rồi, các phương diện ở Đức Cao lão nắm càng lúc càng toàn diện, Lưu Tích Nhân chẳng mặt mũi nào liên kết với Ngũ Đại Minh, những khó khăn ông gặp phải trong công việc càng nhiều, khiến ông càng cảm thấy mệt mỏi. Ông đẩy Trần Kinh lên chức, mục đích là để giải quyết vấn đề này. Ông muốn lợi dụng mối quan hệ đặc biệt giữa Ngũ Đại Minh và Trần Kinh, để Trần Kinh hoàn thành những việc ông không thể nào hoàn thành.

Nói vậy, kế hoạch trung tâm mua sắm và thị trường hàng hóa Đức Cao nhất định sẽ căn cứ theo tiết tấu trước đó, Đức Thủy có thể tiếp tục giữ vững tốc độ phát triển. Suy nghĩ mâu thuẫn của Lưu Tích Nhân không biết nên làm như thế nào, tiền đề là ông phải nhượng quyền đầy đủ cho Trần Kinh, vì chỉ có nhượng quyền đầy đủ, Trần Kinh mới có thể biểu hiện được tất cả những gì Lưu Tích Nhân nhìn thấy, không thể không nói, đây chính là điều khiến Lưu Tích Nhân thực sự phiền lòng. - Cốc cốc!
Thư ký Nguyễn Sơn Lâm đẩy cửa bước vòa nói: - Bí thư, có điện thoại của Trưởng ban thư ký Thành ủy Mãn, có nghe không ạ? - Nói tôi không có ở đây, bảo cậu ta lát nữa gọi lại! Lưu Tích Nhân nói. Nguyễn Sơn Lâm vâng 1 tiếng, định ra ngoài, Lưu Tích Nhân lại nói: - Cậu chờ 1 chút, cậu nói với cậu ta, tí nữa tôi sẽ gọi lại! Nguyễn Sơn Lâm cẩn thận đóng cửa, sắc mặt Lưu Tích Nhân trở nên rất khó coi. Mâu thuẫn giữa ông và Phương Khắc Ba ngày càng nổi bật, đây cũng là chuyện khiến Lưu Tích Nhân phải đau đầu nhất. Lưu Tích Nhân là một người cao ngạo, làm việc rất có chủ kiến, thậm chí có chút cố chấp, bình sinh chuyện ông ghét nhất là bị người khác khoa tay múa chân với ông. Nhưng, nửa năm gần đây, Phương Khắc Ba luôn hoa chân múa tay với ông, thậm chí còn trực tiếp chỉ huy cấp dưới của Lưu Tích Nhân, bộ máy Đức Thủy có rất nhiều người đều nghe theo chỉ thị của Phương Khắc Ba. Điều này Lưu Tích Nhân khó có thể chịu được và không thể chấp nhận được. Sau sự cố lần trước, lúc đó có mấy người ồn ào muốn đưa Trần Kinh ra đảng ủy thế này thế kia, Lưu Tích Nhân lập tức hung hăng chỉnh bọn họ 1 phen. Dưới con mắt Lưu Tích Nhân, đám người này gây khó dễ Trần Kinh cũng không sao, nhưng, đám người này trực tiếp nghe theo sắp xếp của Phương Khắc Ba, làm những việc ông không bảo, như vậy là ngầm cấu kết thông đồng, sau đó ngầm giở trò, ông không thể nào chấp nhận được. Nhưng Lưu Tích Nhân làm như vậy, Phương Khắc Ba lại có ý kiến với ông.

Đặc biệt là Lưu Tích Nhân trọng dụng Trần Kinh, Phương Khắc Ba cảm thấy Lưu Tích Nhân coi thường gã, không tôn trọng gã. Mấy hôm trước, Lưu Tích Nhân và Phương Khắc Ba gặp nhau trong cuộc họp, tại cuộc họp đó, 2 người đã tranh luận hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng căn bản là ra về chẳng vui Sau chuyện đó, Lưu Tích Nhân phản ánh với tỉnh, thậm chí còn điều cán bộ ở Đức Thủy của mình xuống dưới, thay đổi môi trường làm việc. Cũng có hành động như Lưu Tích Nhân, Phương Khắc Ba cũng phản ánh tình hình lên tỉnh, Phương Khắc Ba trực tiếp chỉ ra những vấn đề còn tồn tại của Lưu Tích Nhân. Quá kiêu ngạo tự mãn, quá mức bảo thủ, sử dụng cán bộ chỉ dựa vào yêu ghét của bản thân, không căn cứ theo trình tự đề bạt cán bộ của tổ chức... Lưu Tích Nhân nghe được tin này, tức đến trợn tròn mắt Phương Khắc Ba thật sự biết vu oan, muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm được tội danh.
Nói một ngàn, nói mười ngàn, Phương Khắc Ba vốn có ý kiến với Lưu Tích Nhân, cũng vì Lưu Tích Nhân quá "dịu dàng" với Trần Kinh, không chịu làm theo hướng của Phương Khắc Ba. Dưới con mắt của Phương Khắc Ba, Lưu Tích Nhân không thể cho Trần Kinh bất kỳ cơ hội nào, mà phải dùng mọi thủ đoạn để chèn ép hắn. Thông qua chèn ép Trần Kinh, mượn chuyện này để biểu thị với chính đàn Đức Cao thái độ của gã dành cho Ngũ Đại Minh, hiện tại Phương Khắc Ba cần phải ngoan cố, phải cứng rắn với Đức Thủy hơn 1 chút, như vậy vị trí của gã ở Thành ủy mới vững chắc hơn. Lưu Tích Nhân không đi theo hướng của Phương Khắc Ba, giờ lại biến thành quá kiêu ngạo tự mãn, quá bảo thủ cố chấp, Lưu Tích Nhân quả thực vô cùng tức giận. Lưu Tích Nhân nhốt mình trong văn phòng, rất lâu sau, Nguyễn Sơn Lâm lại vào đổi trà.
Lưu Tích Nhân hừ giọng nói: - Chén trà này tôi chưa uống, cậu thay cái gì mà thay? Vừa rồi cậu nhận nhiều điện thoại không? Nguyễn Sơn Lâm gật đầu nói: - Nhận khá nhiều điện thoại, trong đó quan trọng nhất là cuộc gọi của Phó trưởng ban Bí thư Mãn khi nãy, có lẽ là Bí thư Phương bảo anh ta gọi, bên dưới có rất nhiều gọi điện nói muốn báo cáo công tác sắp tới, hiện tại lịch công tác của anh rất kín, không thể nào sắp xếp được!

Lưu Tích Nhân hừ nhẹ 1 tiếng, nói: - Không sắp xếp được bên tôi thì cậu có thể sắp xếp 1 phần nào đó đến chỗ Phó bí thư Trần! Sau này, những chuyện nào quan trọng 1 chút, cứ trưng cầu ý kiến của Phó bí thư Trần trước, nếu cậu ấy trực tiếp giải quyết được thì không cần phải đưa tới chỗ tôi nữa! Nguyễn Sơn Lâm hơi sửng sốt, gật đầu nói: - Vâng, bí thư! Tôi lập tức báo cáo với Chủ nhiệm Chân!
Bình Luận (0)
Comment