Quan Sách

Chương 419

Không biết loại rượu gì, chẳng biết của nước nào sản xuất.

Loại rượu này rất bình thường, rất đậm, 1 chai rượu phải uống rất lâu mới hết.

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ cùng nâng ly, vừa uống vừa tán gẫu, có lẽ là vì có men rượu nên rất nhiều chủ đề trước kia 2 người không nhắc đến, giờ có thể đem ra tán gẫu thoải mái!

Rượu uống càng nói càng nhiều, cả 2 cũng 8 rất nhiều chuyện, cả 2 đều có men trong người nên càng nói càng nhiều.

Ánh sáng trong phòng rất mờ, chỉ có 1 ngọn nến, không khí như vậy rất giống bữa tối lãng mạn dưới ánh nến

Phương Uyển Kỳ uống chút rượu, mặt đỏ hồng, đôi con ngươi linh động đảo qua đảo lại trông rất phong tình, rất nữ tính.

2 người nói qua nói lại, ánh mắt Phương Uyển Kỳ lờ mờ 1 tầng sương mù, cô nàng dùng đầu ngón tay cầm ly, nói:
- Trần Kinh, anh biết đã bao lâu rồi em không về Bắc Kinh không?
Cô nàng đưa 3 ngón tay lên
- 3 năm rồi đấy, đó là nhà của em, 3 năm rồi em không về nhà, những nổi khỗ và mùi vị đấy có ai biết được không?

- Chúng ta cụng ly đi!
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ nâng ly cụng nhau, mỗi người lại nhấp 1 ngụm.

Rượu đỏ như màu máu, có vị chua chua ngọt ngọt, 1 mùi thơm nồng xộc vào cổ họng, Phương Uyển Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, trong khóe mắt có giọt lệ trong suốt.

Trần Kinh im lặng không nói.

Hắn với Phương Uyển Kỳ quen nhau đã lâu, cũng biết những gia tộc lớn như Phương gia phức tạp thế nào.

Bề ngoài nhìn vẻ vang lắm, nhưng bên trong thì che dậy biết bao đau đớn và băn khoăn.

Mọi người đều có nỗi khổ riêng, những gia đình bình thường còn có đủ chuyện xảy ra, huống chi 1 gia đình lớn như Phương Uyển Kỳ?

Phương Uyển Kỳ có tính cách phản nghịch từ tận xương cốt, cô không phải người có thể nhẫn nhục chịu đựng, làm theo lời người khác. Cuộc đời của cô, cô muốn được làm theo ý mình. Vì chuyện này, cô phải trả giá rất nhiều.

Vấn đề của cô với Trần Kinh hoàn toàn khác nhau.

Trần Kinh là người xuất thân từ tầng lớp thấp của xã hội, từng bước đi của hắn đều gian nan, hắn phải trả cái giá lớn hơn so với người khác, phải cố gắng hơn những người khác, hắn phải lập được những thành tích huy hoàng hơn người khác thì mới có được cơ hội tiến lên phía trước.

1 người làm quan cả họ được nhờ, câu này hoàn toàn đúng.

Đối với Trần Kinh mà nói, hắn căn cơ đơn bạc, cuộc đời và sĩ đồ của hắn đã định trước chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình. Điều này, trên đời này không ai có thể giúp được hắn.

Phương Uyển Kỳ lại sinh ra trong gia đình quyền quý, vừa ra đời miệng đã ngậm chìa khóa vàng.

Từ lúc sinh ra, sau lưng đã có đủ các hào quang, toàn bộ hào quang này chính là màu sắc của cô.

Cô muốn sống có cái tôi 1 chút, muốn sống có màu sắc cá nhân 1 chút cũng là hy vọng quá xa vời.

Cô cố gắng rồi, phấn đấu rồi, có thành tích rồi, nhưng trong mắt người khác, cô vẫn mãi là thân phận hậu duệ Phương gia

Tất cả mọi người sẽ cho rằng, điều kiện bản thân Phương Uyển Kỳ như vậy thì đương nhiên phải thành công, phải tạo được thành tích chói mắt rồi. Thậm chí Phương Uyển Kỳ còn phải xuất sắc hơn, làm tốt hơn nữa kìa.

Trong lời nói của Phương Uyển Kỳ không hề che giấu sự hâm mộ của cô với Trần Kinh, cô thầm mong mình cũng được sống trong gia đình như Trần Kinh, cha mẹ hòa thuận, khỏe mạnh, giữa anh chị em cũng có quan hệ tốt như vậy

Quan trọng hơn nữa là, cô có thể dựa vào cố gắng của bản thân để đạt được thứ mình muốn, cho dù có cay đắng, cực khổ thì đó cũng là niềm hạnh phúc.

Trần Kinh cười nhạt với cách nói này của Phương Uyển Kỳ.

Hắn không kìm được hỏi ngược lại, trên xã hội này có bao nhiêu chúng sinh, những người ở tầng lớp dưới cùng của xã hội, họ làm việc mệt mỏi cực nhọc mấy cũng chỉ nhận được đồng lương ba cọc ba đồng.

Cả đời họ lao động cực khổ, mục đích chỉ có hai chữ: "Sinh tồn!"

Gì mà mơ mộng, gì mà mục tiêu sống, gì mà hy vọng có được thứ này thứ nọ, trong suy nghĩ của họ chẳng hề có.

Chẳng hạn như rất nhiều bạn cùng lứa với Trần Kinh, bọn họ căn bản không có cơ hội nhận được sự giáo dục cao, trở thành 1 thành viên trong số chúng sinh.

Người của tầng lớp thấp, 100% tinh lực đều dồn vào sinh tồn, cuộc sống như vậy đáng để mong muốn sao?

Trần Kinh trách Phương Uyển Kỳ mang tư tưởng Plato quá. Giống như thời cổ đại Đào Uyên Minh viết "Hái cúc đông dưới rào, thản nhiên gặp Nam Sơn", từ góc độ văn học và góc độ lý tưởng, đây chính là cuộc sống đáng để hướng tới.

Nhưng sự thật và tưởng tượng cách nhau quá xa.

Chẳng hạn như Phương Uyển Kỳ lúc này, nếu sống trong gia đình bình thường, không được nhận sự giáo dục cao, ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp, cuộc sống như vậy thì cả đời cô cũng chẳng có được những suy nghĩ như vây giờ. Làm gì có cơ hội để nói về mục tiêu sống và nỗ lực chứ?

Phương Uyển Kỳ uống hơi nhiều, chỉ im lặng nghe Trần Kinh nói, rồi cười ha hả nói:
- Anh sai rồi, chẳng phải bây giờ anh cũng không hề có những suy nghĩ dung tục sao? Cuộc sống của anh bây giờ không phải đầy hy vọng và tương lai sao?

Sao em có thấy anh ngày nào cũng đau khổ vì chuyện mắm muối dưa cà đâu?

Trần Kinh ngẩn người, nhất thời không biết nói gì.

Hắn suy nghĩ, nhớ lại năm đó đám bạn lớn lên từ nhỏ với mình đúng là đã như mình nói, hầu hết hiện tại đều mệt mỏi vì kế sinh nhau. Nhưng mình thì không như vậy, có thể không lo cơm áo gạo tiền, chỉ lo phấn đấu vì ước mơ và sự nghiệp thật sự đã ít lại càng thêm ít.

Nâng ly rượu lên quơ quơ nhẹ, hắn nói:
- Do anh may mắn! Đúng là may mắn quá!

Những lời này của Trần Kinh thốt ra từ tận đáy lòng, từ Lễ Hà đế Đức Cao, hắn đi thẳng 1 đường, không phải may mắn thì là gì?

- Quen được em, vô tình, anh quen được Hồ Duyệt, sau đó mới quen Bí thư Ngũ. Kể ra, may mắn này, 1 phần công lao là của em!
Trần Kinh nói.

Phương Uyển Kỳ thản nhiên mỉm cười, nói
- Coi như anh còn nói được 1 câu có lương tâm, có lẽ em và anh đều may mắn, chẳng qua chúng ta hơi đa sầu đa cảm nên khi nào cũng bất mãn thôi!

- Vì may mắn, chúng ta cạn một ly!
Phương Uyển Kỳ nâng ly rượu lên.

Trần Kinh kinh lắc lắc đầu, nói:
- Không uống nữa, uống nữa là say đó!

Phương Uyển Kỳ hóp mắt, đôi mắt hơi mông lung, iên tục khoát tay nói:
- Không được, không được, làm gì đã được mỗi người 1 chai, sao lại không uống nữa chứ?

Trần Kinh đặt ly rượu, đứng dậy, nhưng dường như chân không còn nghe theo sự chỉ huy nữa, phải mất sức của chín trâu hai hổ mới tìm được bình rượu, quơ quơ, bên trong đã thấy đáy rồi.

- Haha, cũng gần hết rồi, thấy đáy rồi đây này, không uống nữa!
Trần Kinh lắc lư trên sofa, cả người dựa vào sau, nằm ngửa, thở mạnh

Phương Uyển Kỳ cũng đã hơi say, đứng lên nói:
- Không được, hôm nay phải uống cho đã, chưa hết hứng chúng ta còn phải uống tiếp!
Cô dừng lại, đầu lưỡi hơi cong lên, lát sau mới nói:
- Chúng ta còn phải nói chuyện nữa! Có rất nhiều chuyện còn chưa nói xong, phải uống tiếp!

Ý thức của Trần Kinh có chút hoảng hốt, chỉ lắc đầu, Phương Uyển Kỳ bước đến bên cạnh, chân cũng đứng không vững, ngã xuống sofa

- Hihi!
Phương Uyển Kỳ cười nhẹ, đưa tay ra ôm lấy cổ Trần Kinh, nói:
- Uống rượu, uống rượu! Em thấy anh chạy, anh chạy bao xa thì em cũng kéo anh lại, anh chạy đến chân trời góc biển em cũng bắt anh về!

Dáng Phương Uyển Kỳ rất nổi bật, có lồi có lõm, Trần Kinh cảm thấy 2 má mình chạm phải thứ gì mềm mềm, mùi thơm nhè nhẹ không giống như mùi rượu xông vào mũi, khiến Trần Kinh cảm thấy hơi quen thuộc.

Mùi hương trên người phụ nữ dường như có thể kích thích hormone nam tính

Trần Kinh cảm thấy cả người nóng lên, đầu óc chóng váng, nằm trên sofa, thuận thế ngã lên người Phương Uyển Kỳ, bất tỉnh nhân sự...

Sáng sớm, trời hơi lạnh, Trần Kinh mở mắt, đầu nặng như chì.

Hắn nhúc nhích người thì cảm thấy cả người như bị trói lại, hắn nhìn xung quanh, giật nẩy mình.

Phương Uyển Kỳ nằm bên cạnh, khoảng cách 2 người gần trong gang tấc, dường như môi Trần Kinh đang dán lên mặt Phương Uyển Kỳ.

Cơ thể Phương Uyển Kỳ như bạch tuộc quấn lấy cơ thể Trần Kinh, khiến hắn không thể động đậy.

Nhẹ nhàng thở ra, Trần Kinh cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn muốn cử động, nhưng lại cảm thấy có thứ gì mềm mại đè lên tay mình.

Dù cách 1 lớp quần áo nhưng vẫn cảm thấy được 1 sự mềm mại và lực đàn hồi kinh người.

Trần Kinh không khỏi đỏ mặt, mắt không kìm được liếc nhìn ngực của người ta.

Phương Uyển Kỳ đang ngủ, hơi thở đều đặn, hai mắt khép hờ, hàng lông mi dài nổi bật rất động lòng người.

Trong lúc ngủ say, Phương Uyển Kỳ nhìn rất an tĩnh, y như 1 đứa trẻ, khóe miệng còn chảy chút nước miếng, trông bộ dạng rất ngốc nghếch, rất đáng yêu.

Trong vô thức, Trần Kinh nhẹ nhàng tiến lên phía trước, ấn đôi môi mình lên gương mặt Phương Uyển Kỳ, 1 nụ hôn tình cờ khiến Trần Kinh thấy hơi bối rối.

Hắn nhìn chằm chằm gương mặt nõn nà, đột nhiên phát hiện, gương mặt xinh đẹp ấy đột nhiên đỏ hồng.

Hắn ngẩn người, hạ giọng nói:
- Em dậy rồi?

Lông mi Phương Uyển Kỳ khẽ run lên, khóe miệng hơi nhếch nhếch, chiếc mũi nhỏ cau lại, từ từ mở mắt.

Cô nàng vô tội nhìn Trần Kinh, hỏi:
- Lúc nãy anh làm gì đó?

Trần Kinh đỏ mặt, ấp úng, không biết trả lời thế nào.

Phương Uyển Kỳ trừng mắt, Trần Kinh nói:
- Em... em dậy từ khi nào?

Lông màu Phương Uyển Kỳ nhíu lại, nói:
- Anh nghĩ em dậy từ lúc nào?

Trần Kinh thở ra, định ngồi dậy, Phương Uyển Kỳ nói:
- Anh... anh làm gì đấy? Anh sờ chỗ nào đó, tay của anh... á, chân anh nữa!

Trần Kinh vô cùng lúng túng, không biết làm thế nào.

2 tay Phương Uyển Kỳ ôm chặt lấy Trần Kinh, nhìn chằm chằm đối phương, gằn từng chữ một:
- Anh không thành thật! Haha, nam tử hán đại trượng phu, anh muốn bỏ chạy như vậy à?

Phương Uyển Kỳ nói, hai má dần áp sát Trần Kinh.

Khoảng cách tiếp xúc bằng 0 như vậy, hormone của Trần Kinh nhanh chóng tiết ra, hắn cảm thấy bị kích thích khó nói thành lời, khiến cho Trần Kinh dường như không có bất cứ suy nghĩ gì, đột nhiên ôm chầm lấy Phương Uyển Kỳ, liều mạng hôn lên môi đối phương...

- Reng, reng!
Tiếng chuông và rung của điện thoại trên bàn khiến cho mọi thứ trên bàn đều khiêu vũ.

- Á!
Phương Uyển Kỳ kêu lên 1 tiếng sợ hãi, 2 người lập tức tách ra...
Bình Luận (0)
Comment