Quan Sách

Chương 452

Buổi sáng Trần Kinh đi thị sát phòng Điện lực huyện, sau đó đi thăm viếng khu ổn định nhân viên thất nghiệp gặp khó khăn, đi đến nhà nhân viên bị sa thải gặp khó khăn để hỏi han.

Trong đó có một gia đình công nhân viên chức, bà xã nằm liệt trên giường, hai đứa con gái đang tuổi đến trường, anh ta trong lúc làm việc bị tai nạn lao động được giám định tàn phế cấp bảy.

Cuộc sống của nhà hiện giờ dựa vào tiệm sửa xe đạp của anh ta để sinh sống.

Người nhân viên này sau khi nhận được hai cân thịt heo và hai túi gạo an ủi mà Trần Kinh trao cho, nắm chặt tay Trần Kinh, hai mắt rưng rưng nói:
- Tôi biết nhà nước sẽ không quên tôi, tôi đã từng cống hiến hết sức lực của mình cho việc xây dựng cầu Vũ Lăng Giang.

Trong lòng Trần Kinh bỗng chốc nặng nề.

Trong lòng lộ vẻ hổ thẹn, gạo và thịt heo này, còn chưa đủ tiền công mà một đơn vị bình thường cung cấp cho nhân viên ăn bữa cơm thường.

Nhưng chỉ một chút ấm áp sơ sài như vậy, lại có thể khiến cho một công nhân vì công cuộc xây dựng đất nước mà cống hiến nửaa cuộc đời của mình thật cảm động đến rơi nước mắt.

Trần Kinh cảm thấy có chút mỉa mai, hắn không có nhiều tiền trong người, nhưng hắn đã móc một ít tiền đưa cho đối phương nói:
- Số tiền này cho con của anh đến trường. Cho dù như thế nào, đừng cho bọn nhỏ bỏ học.

Từ gia đình này đi ra, Trần Kinh liền về Huyện ủy, hắn chỉ thị cho Chân Củng, công việc trong tương lai, quần thể công nhân viên chức thất nghiệp này phải được chú trọng chiếu cố.

Nếu không, cho dù Đức Thuỷ phát triển, nhưng dân chúng không có thu được lợi ích thực tế, như vậy phát triển còn có ý nghĩa gì?

Giữa trưa, bởi vì tâm tình không tốt, Trần Kinh liền từ chối tất cả tiệc chiêu đãi, cũng đúng lúc đói bụng, hắn vội đi thẳng đến căn tin Huyện ủy.

Bí thư huyện ủy đến căn tin ăn cơm, số lần như vậy không nhiều lắm, nhất thời khiến cho lãnh đạo căn tin rất khẩn trương, vội vã chạy tới hỏi hắn ăn gì.

Trần Kinh đang nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa, Đường Chiêu Chiêu Trưởng ban Tổ chức đang từ ký túc xá ban Tổ chức đi ra.

Vừa đúng lúc, ánh mắt của Đường Chiêu Chiêu lại rơi đúng vào chỗ của Trần Kinh.

Anh ta cười, vẫy tay về phía Bí thư, ra hiệu anh ta đi trước.

Chính anh ta bước nhanh tới, từ xa đã cười nói:
- Bí thư Trần hôm nay tới căn tin ăn cơm, có phải muốn nếm thử tay nghề đầu bếp của chúng ta hay không?

Anh ta vẫy tay về phía đầu bếp nói:
- Đem một phần móng heo chưng cách thủy với ngỗng, với một phần bao tử, một phần rau ngâm dấm. Tôi và bí thư đây muốn nếm thử tay nghề của các anh.

Anh ta ngồi đối diện với Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, tôi gọi vài món thức ăn tiêu biểu cao cấp nhất của căn tin chúng ta, còn phải chờ anh duyệt qua.

Ký túc xá của Ban tổ chức rất gần căn tin, Đường Chiêu Chiêu là khách quen của căn tin.

Anh ta nói mấy món ăn này bình thường không có, là căn tin biết khẩu vị của Đường Chiêu Chiêu, cố ý chuẩn bị đấy.

Món ăn được bày ra một cách nhanh chóng, Trần Kinh gắp một miếng gân móng heo nếm thử, nói:
- Ngon lắm, ngon lắm, ngon hơn quán ăn bên ngoài làm, trong hương vị cay này chính là phong cách của Tứ Xuyên.

- Bí thư là người sành ăn, chúng ta uống một chén rượu chứ? Trời lạnh phải chống lạnh thôi.
Đường Chiêu Chiêu đề nghị.

Trần Kinh lắc đầu nói:
- Lúc này không uống rượu được rồi, Buổi chiều còn có công việc.

Đường Chiêu Chiêu cũng không kiên trì, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Bỗng nhiên Đường Chiêu Chiêu bất ngờ nói:
- Bí thư Trần, thật lòng mà nói, tôi vẫn cho rằng. tương lai của Đức Thủy, cần ngài đến cầm lái. Hiện tại tình thế của chúng ta tốt, cục diện ổn định, lúc này nếu muốn đánh tan tổ chức lại bộ máy của chúng ta, làm như vậy có lợi cho Đức Thuỷ không? Thật sự là có trách nhiệm với nhân dân Đức Thuỷ sao?

Trần Kinh hơi nhíu mày, chậm rãi lắc đầu nói:
- Lão Đường, anh chính là người làm công tác tổ chức, hiểu doanh trại quân đội hơn bất cứ người nào, những lời như nước chảy này, thiên hạ chưa có bữa tiệc thì chưa tiêu tan.

Đường Chiêu Chiêu ngẩn người, dường như hiểu cái gì, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Anh ta làm công tác tổ chức nhiều năm, hiểu rõ việc điều chỉnh bộ máy của Đức Thuỷ rất cấp bách, Thành ủy hẳn là đang chuẩn bị khua chiêng trống rùm beng.

Trần Kinh đã thể hiện suy nghĩ của hắn ở nơi này, xem ra Đức Thuỷ không giữ được Trần Kinh.

Đường Chiêu Chiêu muốn hỏi hướng đi tiếp theo của Trần Kinh. Nhưng vấn đề này không tiện mở miệng, vả lại như vậy cũng làm trái với nguyên tắc tổ chức.

Đối với Đường Chiêu Chiêu mà nói, những sự tình mà anh ta tự hào nhất trong mấy năm nay, chính là lúc bộ máy của Đức Thuỷ xuất hiện phân hoá, anh ta rất thông minh đứng bên này với Trần Kinh.

Từ khi địa vị của Trần Kinh ngày càng tăng vọt ở Đức Thuỷ, anh ta cũng như nước lên thì thuyền lên, tiếng tăm và danh tiếng đều có.

Hiện tại cục diện của Đức Thuỷ tốt như vậy, nếu Bộ máy của Đức Thuỷ sau điều chỉnh do Trần Kinh làm đội trưởng, anh ta rất có lòng tin càng tiến một bước, suy nghĩ trong lòng của anh ta rất giống với Vương Học Bình.

Trần Kinh hiểu tâm tư của bọn họ.

Nhưng trước mắt mà nói, Trần Kinh còn chưa có nghĩ tới việc thành lập thành viên tổ chức cho mình.

Nhân quý hữu tự chi, Trần Kinh tự biết h mình có bao nhiêu cân lượng, mình có bao nhiêu bản lĩnh vị trí thấp như vậy, lại kéo bè kết phái, lãnh đạo sẽ đánh giá hắn như thế nào?

Nghĩ đến đây, Trần Kinh cảm thấy lúc này rời khỏi Đức Thuỷ quả là lựa chọn tốt.

Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, rời khỏi Đức Thuỷ, khoảng không bên ngoài còn rộng lớn hơn.

Hơn nữa hắn rời khỏi Đức Thuỷ lúc này, coi như là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, kết quả này khá viên mãn.

Nhưng, ở trong lòng Trần Kinh, hắn vẫn còn có chút xúc động, bất kể là Đường Chiêu Chiêu hay là Vương Học Bình, đương nhiên còn có Chân Củng

Mọi người cùng là đồng sự, cùng nhau trải qua một thời gian làm việc dài như vậy, mọi người có thể tìm thấy tiếnng nói chung trong lợi ích, có thể càng hiểu nhau sau mỗi lần xung đột, đến hiện tại, hắn có được sự ủng hộ của bọn họ, trong lúc này không dễ để Trần Kinh hiểu rõ ràng.

...

Bắc Kinh, bệnh viện giải phóng quân hậu cần, cán bộ cao cấp được săn sóc ở phòng đặc biệt.

Bên ngoài phòng bệnh, Phương Lộ Bình dẫn theo một đám anh em vãn bối của Phương gia ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, làm quan to nhất tỉnh, Phương Lộ Bình đã sớm luyện bản lĩnh vui buồn không bộc lộ ra ngoài, dưỡng khí công phu không phải là nhỏ.

Nhưng hiện tại, giờ này khắc này, tâm tình của ông ta cũng không thể nào bình tĩnh được, luôn đi qua đi lại nơi đó.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở. Phương Lộ Bình nhanh chóng bước tới trước.

Một người bác sĩ trung niên từ phòng bệnh đi ra, tháo khẩu trang, không đợi ông ta nói, Phương Lộ Bình nhân tiện nói:
- Thế nào, bác sĩ?

Bác sĩ trung niên cười nói:
- Không có chuyện gì lớn, chỉ là cảm phong hàn nhẹ mà thôi, lão tướng quân tuổi lớn, không thích hợp khí hậu mùa đông miền Bắc phải này khi mùa đông đến nên đi miền Nam an dưỡng.

Phương Lộ Bình thở phào nhẹ nhõm nói một hơi:
- Đúng, đúng, cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ trung niên gật đầu nói:
- Hiện tại sức khỏe của lão tướng quân hơi suy yếu, không thể cho nhiều người vào trong, sau hai ngày, nếu như không có tình huống nào phát sinh ngoài ý muốn, hẳn là có thể xuất viện.

Phương Lộ Bình nói:
- Tôi vào xem.

Ông ta bước vào phòng bệnh, quay đầu nói với người trung niên có tướng mạo rất giống ông:
- Anh hai, chúng ta cùng nhau vào xem một chút đi.

Người trung niên Phương Lộ Bình gọi là anh hai, đó là Phương Lộ Kiên cha của Phương Uyển Kỳ và Phương Liên Kiệt.

Trong ba anh hem Phương thị, anh cả Phương Trường Chinh đã về hưu, Phương Lộ Kiên cũng xuất thân từ quân đội, bây giờ đang làm ở tập đoàn Kinh Cương, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch kiêm Tổng giám đốc. Hiện tại trong hai đời Phương gia hoạt động ở chính đàn của nước cộng hoà, chỉ có Phương Lộ Bình vẫn đang hoạt động mạnh, đã thành chư hầu một phương.

Hai anh em bước vào phòng bệnh, Phương Lộ Bình ở phía sau nhẹ nhàng đóng cửa lại, người ở phía ngoài đều bị cách ly ngoài cửa.

- Ba sớm nói không có chuyện gì lớn, các con lại không tin. Thế nào cũng phải đem ba vào bệnh viện, ba đã sớm nói với các con, bệnh viện là nơi không thể tuỳ tiện vào, vào một lần, liền đoản mệnh một lần, sẽ vào nhiều lần nữa, ba có thể đi gặp lão Mark được rồi.

Trên giường bệnh, lão tướng quân tựa vào đệm, giọng điệu tức giận hét lên.

Phương Lộ Kiên lập tức cười nói:
- Ba, xin ba bớt giận, chúng con đem ba vào bệnh viện, chẳng phải là yên tâm hơn sao? Sức khoẻ của ba không phải chỉ là chuyện của cả nhà chúng ta, mà nó còn tác động đến tinh thần của hàng vạn người, tụi con cẩn thận một chút cũng không có sai.

Phương Lộ Bình nói:
- Đúng vậy a, cẩn thận thuyền mới chạy được muôn đời. Vừa rồi bác sĩ nói với con, đề nghị sau này vào mùa đông nên để ba vào miền Nam an dưỡng, khí hậu miền Nam tốt, mùa đông càng tốt hơn cho tim.

Lão tướng quân hừ một tiếng, nói:
- Tao người Tây Bắc đi miền Nam an dưỡng, bác sĩ này thật là? Bác sĩ này đọc sách kiểu gì vậy, không nhạy bén gì cả, bác sĩ vô tích sự.

Hai anh em Phương Lộ Bình ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc nói không ra lời.

Còn lão tướng quân mắng vài câu, cơn tức dần dần cũng tiêu tan, trừng mắt nhìn Phương Lộ Bình:
- Đứng đó làm gì, ngồi xuống đi.

Ông ta dừng một chút, chĩa mũi nhọn vào Phương Lộ Bình nói:
- Miền Nam đến miền Bắc, xa mấy ngàn dặm, chỉ vì một bệnh nhỏ của tôi, mà các anh về một chuyến, anh đây tự ý rời vị trí công tác, làm lính như anh à, chỉ là tên lâm trận tế cờ.

Phương Lộ Bình đỏ bừng cả khuôn mặt, rất là xấu hổ.

Phương Lộ Kiên ở một bên nói:
- Ba, Lộ Bình là đến Bắc Kinh làm việc, cũng không phải vì bệnh của ba mà đến.

Phương Lộ Bình liên tục gật đầu, ông ta dừng một chút, chuyển lời nói:
- Ba, sắp tết âm lịch rồi. Trước mắt tết âm lịch chúng ta sẽ rất vui vẻ, Liên Kiệt và Uyển Kỳ đều trở về thăm ba, Còn có Liên Kiệt, biểu hiện tốt lắm, gần đây được đều đến bộ tham mưu của khu Trung Nguyên rồi, khiến cho con và anh hai bất ngờ.

Nhắc tới Phương Liên Kiệt và Phương Uyển Kỳ, vẻ mặt của lão tướng quân hoàn toàn dịu đi, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Thật lâu sau, ông ta nói:
- Phải trở về, không trở về, bộ xương già này của ba chịu không nổi rồi.

Ông nhìn chằm chằm Phương Lộ Kiên:
- Ba nghe nói Uyển Kỳ tìm được đối tượng rồi phải không? Con có gặp qua chưa?

Phương Lộ Kiên sửng sốt, kinh ngạc không biết như thế nào đáp lời.

Ngay cả Phương Uyển Kỳ ba năm rồi ông ta còn chưa gặp qua, ông ta làm sao gặp qua đối tượng của cô chứ? Hơn nữa, vì chuyện đối tượng, hai cha con đấu tranh còn chưa chấm dứt, việc này còn phải tiếp diễn nữa.

Phương Lộ Bình đứng một bên nói:
- Ba, Uyển Kỳ đứa bé này, ba đừng nhìn tính tình nóng nảy của nó, ánh mắt thực tại không kém. Cô bé chọn cho ba một cháu rể đẳng cấp rồi. Đứa nhỏ này, xuất thân ở gia đình bình thường, nhưng tài hoa và năng lực tương đối nổi bật.

Người Sở Giang gọi hắn là tài tử Sở Giang, tuổi còn trẻ, mà hiện tại đã thành Bí thư quận uỷ trẻ tuổi nhất của Sở Giang rồi.

Lão tướng quân hơi nhíu mi, một lát sau ánh mắt dần giãn ra, ông ta nói:
- Tôi đọc sách không nhiều lắm, nhưng Duy Sở có tài những lời này tôi cũng là nghe nói qua, có thể được xưng là tài tử Sở Giang, chỉ mong không phải hư danh nói chơi. Như vậy đi, tết âm lịch năm nay, anh bảo Uyển Kỳ dẫn đứa nhỏ này về.

Hai anh em Phương Lộ Bình nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment