Quan Sách

Chương 459

Phòng giám sát Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tổng cộng chia làm 3 phòng, trước khi Trần Kinh nhậm chức đã có 3 Phó phòng.

Mấy ngày nay, trong Phòng giám sát, Trần Kinh nghiễm nhiên trở thành nhân vật được mọi người bàn tán nhiều nhất.

Tất cả mọi người đều biết Trần Kinh nhậm chức trưởng phòng là từ cơ sở lên, đã từng làm Bí thư quận ủy ở dưới đó, hơn nữa nghe nói người này tuổi còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi, tất cả mọi người rất ngạc nhiên, đây là người như thế nào.

Trần Kinh đi nhậm chức có Trưởng phòng nhân sự Liêu đi cùng.

Toàn bộ nhân viên Phòng giám sát cán bộ đều tập trung ở phòng họp, ánh mắt Trần Kinh lướt qua, cũng tầm hai mấy người, hắn âm thầm lắc đầu.

Từ 1 Bí thư lãnh đạo hơn 10 vạn người giờ lại là lãnh đạo của hai mấy người, Trần Kinh cảm thấy chưa thích ứng kịp.

Nhưng trong lòng Trần Kinh hiểu rõ, chớ xem thường hai mấy cá nhân này, là bộ phận quan trọng trong Ban tổ chức cán bộ, những người này đều đến từ các huyện thị bên dưới, đều là những nhân vật hiển hách.

Bản thân Phòng giám sát can bộ, đôi lúc chỉ 1 báo cáo tùy tiện, cũng có thể ảnh hưởng đến việc bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân vật quan trọng nào đó trong thành phố, quyền lực không thể khinh thường.

Lúc Trần Kinh bước vào Ban tổ chức cán bộ đã tận mắt chứng kiến một Phó chủ tịch thành phố của thành phố nào đó, cùng với mấy Phó trưởng phòng đi theo sau mặt ai nấy cười tươi như hoa, nhắm mắt theo đuôi, rất luồn cúi, đúng là khiến người ta phải chấn động.

Trong tiếng vỗ tay hoan nghênh của mọi người, Trần Kinh phát biểu 1 bài diễn thuyết nhậm chức ngắn gọn.

Trần Kinh tự nói mình là tên nhà quê lên thành phố, vừa bước vào cánh cửa lớn của Ban tổ chức cán bộ, đầu óc hơi trống rỗng, trong lòng luôn nghĩ nhớ lên lời lãnh đạo nói mình phải ứng phó cho cẩn thận, bằng không có thể khiến tổ chức có cái nhìn không tốt về mình.

Nhưng khi gặp được trưởng phòng Liêu mới phát hiện, lần này mình đến không phải để nghe tổ chức nói chuyện, mà là đến đi làm, hắn mới giật mình cảm thấy hóa ra mình đã thành 1 thành viên của Ban tổ chức cán bộ rồi.

Tài ăn nói của Trần Kinh rất giỏi, nói chuyện rất chừng mực, khiến mọi người ai nấy đều cười vui vẻ, không khí lập tức dịu xuống.

Bên dưới có mấy đồng chí nữ đùa lãnh đạo mới nhậm chức, phải liên hoan.

Trần Kinh thịnh tình không thể chối từ, nhân tiện nói:
- Liên hoan cũng được thôi, mọi người chọn địa điểm nhé, tôi mời!

Tiếng khen ngợi vang lên, Phòng giám sát quyết định tối nay sẽ liên hoan.

Trưởng phòng giám sát 3 Chu Ái Hoa là đồng chí nữ, khoảng 40 tuổi, là hình tượng đại tỷ trong cơ quan.

Chị ta rất nhiệt tình sắp xếp địa điểm và chuẩn mực cho bữa liên hoan. Trần Kinh nhờ chị ta đặt nhà hàng. Sau đó trong phòng có 2 xe. Trần Kinh có 1 xe, còn 1 xe là của Phó phòng Phó Thiếu Hoa, tổng cộng 4 chiếc xe, chạy thẳng đến nơi đã đặt

Nơi đã đặt rất bình thường, là một quán Lẩu cay. Trong phòng bao rộng lớn có 2 cái bàn, lãnh đạo cấp Phó phòng trở lên ngồi chung bàn với Trần Kinh, các nhân viên còn lại ngồi 1 bàn.

Trần Kinh có thể cảm nhận, Ban tổ chức cán bộ căn bản là 1 nơi rất phải chú ý đến ảnh hưởng, chọn 1 nhà hàng bình dân như vậy để ăn uống đúng là khá thích hợp.

Rượu trên bàn ăn, Trần Kinh đã sắp xếp lái xe lấy 2 thùng rượu Ngũ Lương do mình đem từ Đức Thủy đến, rượu này là rượu ngon nên mọi người càng hứng trí.

Người đầu tiên kính rượu Trần Kinh là Phó phòng Triệu An Sơn. Anh ta giơ chén rượu lên nói:
- Trưởng phòng Trần, chúng tôi trông trăng, trông sao, cuối cùng cũng trông được anh đến, anh chủ trì công tác phòng chúng ta, sau này chúng tôi coi như có người đáng tin cậy rồi!

Trần Kinh nâng chén cụng với lão ta. Nói:
- Trưởng phòng Triệu, anh là đồng chí lão thành, nói như vậy thành ra giết tôi rồi! Tôi mới đến, còn phải học hỏi mọi người nhiều!

Trần Kinh vừa mới vào Phòng giám sát, vẫn còn chưa hiểu nhiều về tình hình trong Phòng.

Nhưng Trưởng ban Biên đã nói với mình, ngầm nhắc nhở mình người của Phòng giám sát cán bộ không dễ chỉ huy đâu.

Trần Kinh qua quan sát cũng phát hiện, mấy Phó phòng, tuy rằng rất dễ gần, cười nói cũng rất nhiệt tình.

Nhưng chẳng qua đây chỉ là ngoài nóng trong lạnh, là tố chất căn bản của người trong giới chính trị, chẳng thể chứng minh được điều gì cả.

Hơn nữa, Trần Kinh có thể cảm nhận được nhân duyên của Triệu An Sơn trong phòng không tệ, uy tín cũng khá tốt.

Phó phòng phòng 1 tên Biên Thạc Lâm, Trần Kinh lúc nãy nói chuyện có phát hiện gã với Trưởng ban Biên dường như có quan hệ gì đó, quan sát cử chỉ và lời nói có thể biết được người này xuất thân không hề bình thường.

Biên Thạc Lâm lại gọi Triệu An Sơn là chú Triệu, xưng hô như vậy dường như có thể chứng minh gã là con của Biên Kỳ.

Quan hệ giữa Triệu An Sơn và Biên Kỳ rất thân, điều này không còn nghi ngờ gì nữa!

Trần Kinh mới đi làm ngày đầu tiên, mới đụng đến vài mối quan hệ lẻ tẻ đã cảm thấy các mối quan hệ trong phòng này rất rắc rối, rất phức tạp rồi!

Xem ra, công việc Trưởng phòng này muốn làm tốt chẳng dễ dàng gì, thực sự có chút tính khiêu chiến!

Trần Kinh uống rượu không phải với ai cũng uống, nhưng cũng không phải là không chút nể mặt.

1 mặt, Trần Kinh đã làm việc bên dưới lâu năm, cũng nắm rất chắc chừng mực, vừa không khiến người ta cảm thấy Trần Kinh lấy quyền thế chèn ép người khác, cũng không để người ta cảm thấy hắn tuổi trẻ ngông cuồng.

Cho dù hắn uống rượu hay không, đều làm cho đối phương cảm thấy rất thư thái, làm lãnh đạo quan trọng là bình dị dễ gần 1 chút, nhưng không được để cho người ta cảm thấy anh yếu đuối dễ bắt nạt, đây là bản lĩnh làm việc, Trần Kinh nắm mấy chuyện lặt vặt này tương đối thuần thục.

Đương nhiên, bữa cơm này cũng đạt được hiệu quả tương đối,giúp tăng thêm hiểu biết lẫn nhau. Trần Kinh đã thành công bước đầu, sau này làm việc với mọi người sẽ không đến mức xa lạ quá.

ấn tượng tổng thể của mọi người với Trần Kinh cũng không tệ lắm, thấy người này tuy trẻ, nhưng rất thành thục, quan trọng hơn là người này tương đối hào phóng.

Vốn trưởng phòng nhận chức, mọi người sẽ cùng nhau mời hắn, nhưng Trần Kinh lại mời mọi người.

1 bữa cơm tuy chẳng đáng là bao, nhưng ấn tượng rất quan trọng, Trần Kinh không phải kẻ ki bo, điều này cũng khiến nhiều đồng chí trẻ thở phào nhẹ nhõm.

...

Trần Kinh về tỉnh thành, vui vẻ nhất là cặp vợ chồng già Chung Tú Quyên và Trần Chi Đống.

2 người sửa sang lại nhà cửa, từ trong ra ngoài đều hoàn toàn thay đổi.

Nhà của Trần Kinh vẫn là nhà kết cấu theo kiểu cũ, 100 mét vuông, nhưng chỉ có 2 phòng và 1 phòng khách.

Khi đó trong nhà đông con, Trần Chi Đống đã nghĩ cách để ngăn ngôi nhà thành nhiều gian nhỏ, lúc đó Trần Kinh ở trong 1 gian phòng nhỏ bên trong, còn bên ngoài là hang ổ nhỏ bé của chị và em gái.

Cấu trúc vẫn không thay đổi là bao.

Giờ cháu của Trần Kinh, Linh Nhi đang ở với bà ngoại, bà ngoại và cháu thường ngủ chung trong phòng ngủ chính, Trần Chi Đống ngủ trong căn phòng nhỏ lúc trước của Trần Kinh, còn phòng của chị em Trần Đình Nguyệt trước kia trở thành phòng để đồ chơi là sách vở của cháu ngoại.

Trần Kinh giờ đã về lại rồi, lão Trần trả lại chỗ cho Trần Kinh. Còn mình thì chèn thêm chiếc giường trong phòng ngủ chính.

Trần Kinh thấy điều kiện gia đình mình như vậy, trong lòng muốn chuyển ra ngoài ở. Nhưng với tình hình bây giờ nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng không được, sợ là sẽ làm cha mẹ buồn.

Vì vậy trong đầu hắn nảy sinh ý định mua nhà.

Cha mẹ cả đời làm việc cực khổ, giờ tuổi tác đã cao, cũng nên sống sung sướng hơn 1 chút!

Hôm nay Trần Kinh vẫn tan ca như bình thường, vừa vào cửa đã nghe tiếng cha mẹ cãi nhau, Chung Tú Quyên mắng Trần Chi Đống, bảo ông lăn lộn trong chiến tuyết giáo dục cả đời, giờ chuyện cháu ngoại đi học mà cũng chẳng xử lý ổn thỏa, Trần Chi Đống buồn bực ngồi trên ghế salon trong phòng khách hút thuốc không nói gì.

Linh Nhi vừa thấy Trần Kinh bước vào. Lập tức phi từ trên ghế xuống. Hai mắt đỏ hoe, nói:
- Cậu, hôm nay con với ông ngoại đi nhà trẻ, cô giáo kia không cho Linh nhi chơi với bạn!

Trần Kinh thấy bộ dạng cô bé. Trong lòng đau xót, ôm lấy cô bé, nói:
- Linh nhi ngoan, có chuyện gì nói cho cậu nghe nào, cậu đưa cháu đi chơi với các bạn nhé!

Trần Kinh ôm lấy Linh nhi, ngồi xuống bên cạnh cha.

Trần Chi Đống bèn nói rõ sự tình với Trần Kinh.

Hóa ra là vấn đề ở nhà trẻ, Uông Linh Nhi năm ngoái học ở nhà trẻ công lập, năm nay chuyển sang học nhà trẻ tư, vì hiện trong quận đang khuyến kích nhà trẻ tư nhân, nên cho trẻ em đi học hết ở nhà trẻ tư.

Trần Chi Đống và Chung Tú Quyên đều có tư tưởng củ. Cảm thấy trường tư không tốt bằng trường công, nên muốn đưa Linh nhi đến học ở nhà trẻ gần Văn phòng quản lý khu phố gần nhà.

Nhưng nhà trẻ kia nói Linh Nhi không phải trẻ con ở khu phố họ nên không nhận, Trần Chi Đống tức giận đưa cháu ngoại về.

Trần Chi Đống kể xong chuyện cho Trần Kinh nghe, Chung Tú Quyên từ bếp đi ra nói:
- Xã hội càng lúc càng chẳng ra làm sao! Vì tiền, chuyện bất hợp lý nào cũng có. Đều là nhà trẻ, năm ngoái là trường công, năm này đã thành tư nhân rồi!

Hiệu trưởng, giáo viên không đôi đổi, tính chất vừa đổi thì 1 học kỳ liền thu hơn ngàn tệ, đây không phải là nhà trường đang kiếm tiền sao?

Trong lòng Chung Tú Quyên tức giận, bà nói với Trần Kinh:
- Chị con mới gọi điện, nói Linh Nhi không tìm được trường nào dể học thì để nó về bên đó học. Con nói xem chị với anh rể con bận rộn như vậy, còn phải trông thêm con bé, áp lực lớn cỡ nào!

- Con không về, con muốn ở nhà bà ngoại, ngày nào cũng được nghe ông ngoại kể chuyện xưa! Về nhà, ba mẹ chả ai để ý đến con cả!

Cô bé hay khóc, vừa nói là nước mắt đã ứa ra rồi.

Trần Kinh thơm cô bé, nói:
- Linh Nhi đừng lo, cậu sẽ nghĩ cách giúp con, 2 ngày nữa cậu đưa con đến trường chơi với các bạn nhé, chúng ta không cần phải lo, cháu cứ ở nhà chơi với cậu thêm mấy ngày nhé...

Linh Nhi đang khóc bèn nở nụ cười, vỗ tay nói:
- Cậu, vậy ngày nào cậu cũng kể chuyện cổ tích, kể chuyện công chúa Bạch Tuyết cho con nghe nhé!

Cô bé vừa khóc cười, bộ dáng rất đáng yêu, Trần Kinh thoải mái cười to.

Kể ra Trần Kinh cũng hơi bực, hắn thật sự không rõ chuyện này nên nhờ ai giúp đỡ nữa.

Nếu tìm Vương Phượng Phi, chút chuyện nhỏ này hắn không mở miệng được, nhưng nếu như mình tự đi, tỉnh thành không phải như những nơi khác, đầm nước này quá sâu, mình cũng chẳng thể nhúng tay vào được

Trần Kinh đang trầm ngâm, di động bỗng xuất hiện 1 số lạ gọi đến.

Vừa nghe máy, là Biên Thạc Lâm gọi, gã nói lúc nãy ngồi xe Trần Kinh đi ăn cơm, chìa khóa rơi trên xe Trần Kinh, về đến nhà mà không vào được.

Trần Kinh hỏi gã đang ở đâu.

Biên Thạc Lâm nói:
- Trưởng phòng Trần, anh nói chỗ của anh đi, tôi đến! Sao tôi dám bắt anh chạy qua chạy về chứ?

Trần Kinh nói địa chỉ của mình cho gã, trong chốc lát, Biên Thạc Lâm đã vội vàng chạy đến.

Trần Kinh xuống mở cửa, trong ghế sau có 1 khe hẹp, Biên Thạc Lâm lục lọi 1 lúc thì tìm được chùm chìa khóa, nói:
- Đây rồi, cái chìa khóa lợi hại này, không có nó đúng là không vào nhà được!

- Trưởng phòng Trần, tửu lượng của anh ghê thật đấy! Lúc nãy tôi thấy anh uống cũng khá, nhưng không ngờ anh chả sao cả, sớm biết thế, đã chuốc anh thêm chút nữa!
Biên Thạc Lâm cười hì hì nói, gã vừa tốt nghiệp đại học không lâu, còn trê, tính tình cũng rất có hướng khí!

Bình Luận (0)
Comment