Quan Sách

Chương 461

Đầu thu, thời tiết còn khá mát mẻ.

Phương Uyển Kỳ nắm tay Trần Kinh, đầu tựa vào khuỷu tay hắn ra sức hà hơi, Trần Kinh cả người ngứa ngáy, cô nàng bèn thích thú cười ha hả.

Trần Kinh được điều lên tỉnh thành, nhà Phương Uyển Kỳ cũng chuyển đến tỉnh thành, mấy ngày nay cô nàng ra sức trang trí ngôi nhà ở tỉnh thành, nhưng Trần Kinh không chuyển qua ở chung với cô, trong lòng cô nàng hơi ý kiến, cuối cùng Trần Kinh tận tình khuyên bảo, rốt cuộc làm công tác tư tưởng được với cô.

Nhưng cô có một điều kiện, ít nhất mỗi tuần Trần Kinh phải đến đưa cô đi dạo phố một lần.

Đường dành riêng cho người đi bộ ở Sở Thành đẹp hơn ở Đức Cao nhiều, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ hai người tuấn nam mỹ nữ đi trong đám người, rất nhiều người đều liếc mắt nhìn sang, trong ánh mắt chứa đầy tia ghen tỵ.

Dường như Phương Uyển Kỳ rất thích cảm giác này, trên gương mặt cô nàng luôn nở nụ cười, hoàn toàn vứt bỏ vẻ nghiêm túc và uy nghiêm của một lão tổng, hoạt bát như một chú chim non vui vẻ, lại có vẻ bướng bỉnh của một đứa trẻ con.

- Kinh à, có muốn ăn thịt nướng không?
Phương Uyển Kỳ vui vẻ nói.

Trần Kinh nhíu mày, Phương Uyển Kỳ nói:
- Đừng giống ông cụ non vậy chứ, cũng đừng nói với em là ăn bên lề đường không tốt, không vệ sinh gì đó. Em thích, em đi mua đi, anh ở đây chờ đó!

Trần Kinh bất đắc dĩ, Phương Uyển Kỳ cũng buông tay hắn ra, chen vào đám người bán đồ ăn ven đường.

Trần Kinh đứng yên, hắn ngước đầu nhìn, là Vạn Tượng Thành Sở Giang.

Vạn Tượng Thành là trung tâm mua sắm xa hoa mới được xây dựng ở Sở Giang những năm gần đây, bên trong toàn bán hàng xa xỉ phẩm, ví nam, ví nữ, rồi những hãng thời trang thương hiệu hàng đầu thế giới như Versace, Armani, lúc Vạn Tượng Thành tiến vào Sở Giang, đã gây ra một chấn động toàn Sở thành

Vì ở cả địa khu Trung Nguyên trung tâm thương mại xa xỉ như vậy chỉ mình Sở Thành có, những tỉnh đo khác vẫn chưa có nơi như vậy.

Trần Kinh nhíu mày. Lại hiểu rõ chút tâm tư của Phương Uyển Kỳ, cô nàng này thích shopping, đi dạo một vòng cuối cùng lại đến chỗ này.

Trần Kinh nhón chân nhìn vào đám đông, không phát hiện được bóng dáng của Phương Uyển Kỳ.

Hắn châm một điếu thuốc, xoát người muốn tìm chỗ ngồi một chút, đúng lúc hắn xoay người lại thì nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc. Đó chẳng phải Lỗ Bình Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận trước kia sao?

Sau khi Nhiếp Quang rớt chức, vấn đề hướng đi của Lỗ Bình đã từng được Quận ủy cân nhắc, căn cứ theo suy nghĩ của vài người trong bộ máy, Lỗ Bình và Nhiếp Quang khá thân, Nhiếp Quang có vấn đề, Lỗ Bình cũng nên được điều tra.

Sau đó quan điểm này bị Trần Kinh bác bỏ, cũng coi như để cho Lỗ Bình được yên ổn.

Vốn vấn đề sắp xếp cho Lỗ Bình, Quận ủy đã lên kế hoạch bố trí lại, nhưng vào lúc này, Lỗ Bình lại được điều đến tỉnh thành, vào làm ở Cục công thương của quận nào đó thuộc Sở thành, chuyện này khiến cho đám người dưới Đức Thủy rất cảm thán, thật sự là rắn có đường rắn, chuột có lối chuột, Lỗ Bình không ngờ che giấu kỹ đến vậy

- Trần... Bí thư Trần!
Lỗ Bình duỗi hai tay, vẻ mặt tràn đầy ý cười.

Trần Kinh gật đầu với gã, hai người bắt tay, nói:
- Tỉnh thành lớn như vậy, không ngờ có thể gặp lại cố nhân, đúng là không dễ dàng gì!

Bên cạnh Lỗ Bình còn có hai người, một người đàn ông khuôn mặt gần giống như gã. Bên cạnh người đàn ông đó là một cô gái, cô nàng này còn rất trẻ, cũng có chút nhan sắc, nhưng nhìn bề ngoài hơi kiêu kỳ nên khiến cho người ta cảm giác cô nàng này nhìn người khác với ánh mắt không bình thường.

Lỗ Bình giới thiệu người đàn ông bên cạnh:
- Bí thư Trần, đây là em trai tôi, Lỗ Khôn, hiện đang làm việc ở tỉnh thành.

- A Khôn, đây là Bí thư Trần, Bí thư trước đây của Đức Thủy!
Lỗ Bình rất khách khí nói.

Người đàn ông trung niên tên Lỗ Khôn đánh giá Trần Kinh, nói:
- Bí thư Trần? Còn trẻ quá! Còn trẻ như vậy đã là Bí thư, còn là nhân tài xuất thân từ Đức Thủy chúng ta nữa!

Lỗ Khôn rất khí phách, Trần Kinh nhìn toàn thân mặc hàng hiệu của Trần Kinh thì biết cuộc sống của y hẳn không tệ.

- Đi, Bí thư Trần, chúng ta cùng nhau đi dạo Vạn Tượng Thành!
Lỗ Khôn nói, y chỉ sang Lỗ Bình nói:
- Ông anh Lỗ Bình của tôi quan niệm mãi chẳng thay đổi, đến tỉnh thành vẫn giữ tư tưởng cũ ở Đức Cao, hôm nay tôi phải dẫn anh ấy đi ra ngoài, thứ nhất để mở mang tầm mắt, thứ hai là để anh ấy mua ít quần áo, không thể ăn mặc khó coi quá được!

Lỗ Bình cảm thấy hơi xấu hổ, cô nàng bên cạnh Lỗ Khôn hừ nhẹ, cố ý lắc qua lắc lại ví tiền trên tay, giống như sợ người ta không biết đó là ví LV không bằng.

Lỗ Bình nói:
- Thực ra Khôn à, anh cảm thấy hàng hiệu hay không hàng hiệu cũng thế, chỉ là một bộ đồ thôi mà tiêu cả mấy chục ngàn tệ, không đáng!

Cô gái khẽ cười một tiếng, nói:
- Đúng đó, anh nói đúng!
Cô kéo kéo áo khoác của mình, nói:
- Ngay bộ đồ này, nhìn cũng bình thường thôi, ai mà nhìn ra được nó đáng giá hai ba chục ngàn tệ chứ? Con người quan trọng phải nhìn vào nội tại!

Lỗ Khôn ôm cô nàng, nói:
- Anh biết Kiều Kiều của chúng ta có nội tại, nhưng bề ngoài cũng quan trọng đúng không nào? Đi, Bí thư Trần, hôm nay đồng hương chúng ta gặp mặt, cùng đi dạo vài vòng nào!

Trần Kinh cười cười nói:
- Tôi không đi đâu, mọi người đi vui vẻ nhé!

Nụ cười trên mặt Lỗ Khôn ngưng lại, nói:
- Sao? Xem thường người làm ăn chúng tôi à, không nể mặt sao?

Trần Kinh khẽ nhíu mày, trong lòng có chút phản cảm, hắn không thích mấy người có thói quen giang hồ này nhất, mình và người này căn bản chẳng quen biết nhau, sao có chuyện nể mặt hay không?

Trần Kinh chỉ chỉ Lỗ Bình, nói:
- Chủ nhiệm Lỗ, anh khuyên nhủ em trai anh đi! Không phải vấn đề nể tình hay không, mà là tôi vô công bất thụ lộc!

Lỗ Khôn vừa nghe vậy, vui vẻ, nói:
- Bí thư Trần, anh cũng coi thường A Không tôi quá, chuyện buôn bán của tôi ở tỉnh thành, sẽ chẳng chạy đến quận Đức Thủy làm phiền anh đâu. Anh sợ tôi muốn cầu cạnh anh à? Mấy người làm quan các anh, ai cũng có suy nghĩ này!

- Đi thôi, anh Lỗ!
Cô nàng bĩu môi:
- Người ta xem thường các anh, không thèm nể mặt đâu!

Lỗ Bình rất xấu hổ, gã bước đến trước mặt Trần Kinh, nói:
- Bí thư Trần, tính cách thằng em tôi nó vậy, anh đừng trách! Tôi mới đến tỉnh thành làm việc, tất cả đều nhờ ông em tôi chỉ điểm, anh nói...

Gã dừng một chút, lại nói:
- Bí thư Trần, Đức Cao và tỉnh thành cách biệt quá lớn, tôi đế tỉnh thành mới biết trời đất bên ngoài rộng lớn, Đức Thủy chỉ là chiếc ao nhỏ, tôi thật sự không có gì lưu luyến!

Trần Kinh híp mắt nhìn Lỗ Bình, nghe được ý tứ trong câu nói của gã.

Lỗ Bình cứ nghĩ hắn vẫn đang ở Đức Cao, những lời nói ra có ý nói giờ gã như con chim sải cánh bay cao, không còn ở Đức Thủy nữa, Trần Kinh chẳng là cái quái gì nào?

Lỗ Bình vừa nói như vậy, Lỗ Khôn nói:
- Đi nhé! Bí thư Trần cũng có thể được điều đến tỉnh thành mà! Để tôi đánh tiếng, tạo chút mối quan hệ, tôi đảm bảo chuyện nhỏ như con thỏ thôi!

Trong lúc Lỗ Khôn nói, trên bậc thang có tiếng bước chân thong thả, một người bước tới:

- Lỗ Tổng, tôi đến muộn! Xin lỗi nhé!

Giọng người này rất lớn, nhưng bộ dạng lại gầy yếu, y như một cây sayyj.

Lỗ Khôn nhìn sang, trên mặt lộ nụ cười, nói:
- Ai ya, mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới! Trưởng ban Trinh bận trăm công ngàn việc, có thể rút chút thời gian đến đây đúng là không dễ mà!

Lỗ Bình bước nhanh đến chào hỏi, gã nói:
- Trưởng ban Trịnh, chút nữa chúng ta ăn cơm, giờ đi dạo Vạn Vật Thành trước, tôi là thằng nhà quê mới lên tỉnh, chưa từng đến đây, hôm nay A Khôn nói sẽ dắt tôi vào xem thử!

Người được gọi là Trưởng ban Trịnh là một gã đàn ông có vẻ kiêu ngạo, sau khi bắt tay với Lỗ Bình thì bước về phía Lỗ Khôn.

- Kinh! Haha, 10 xiên thịt nướng, thơm ngon hảo hạng, đúng là thèm chảy nước miếng luôn á!
Phương Uyển Kỳ bước ra khỏi đám đông, chạy về phía Trần Kinh.

Trên tay cô nàng còn cầm 10 xiên thịt nướng, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, giống như một chú chim nhỏ.

Cô nàng vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt đều bị cô thu hút.

Nhất là Lỗ Khôn, ánh mắt sững sờ, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.

Làm việc ở tỉnh thành lâu như vậy, Lỗ Khôn từng gặp qua nhiều phụ nữ, chơi bời gái gú cũng nhiều, nhưng vẻ đẹp diễm lệ của cô nàng trước mặt vẫn khiến y rung động.

Vẻ đẹp của cô rất đơn giản, một vẻ đẹp thuần khiết, đẹp mà lại cao nhã. Vẻ đẹp của Phương Uyển Kỳ không phải chỉ ở bên ngoài, mà từng hành động của cô cũng toát ra một khí chất đặc biệt.

Trần Kinh nhíu nhíu mày, Phương Uyển Kỳ đã chạy đến trước mặt hắn.

Đưa cho Trần Kinh 1 nửa xiên thịt nướng, bản thân hắn cũng cầm một cây chuẩn bị ăn.

Cô ăn một miếng, nhíu nhíu mày, nói:
- Sao đông vậy? Anh quen à?

Trần Kinh đang định nói, Lỗ Khôn đã cười nói:
- Chào tiểu thư, tôi là Lỗ Khôn của Công ty bất động sản Cường Thịnh, rất hân hạnh được quen biết cô! Đây, đây là danh thiếp của tôi!

Lỗ Khôn lấy ra tấm danh thiếp như làm trò ảo thuật, đưa tới bằng hai tay.

Phương Uyển Kỳ liếc mắt nhìn y, nói:
- Anh là ai? Công ty bất động sản Cường Thịnh? Tôi chưa từng nghe qua!

Sắc mặt Lỗ Khôn biến đổi, thần sắc có chút xấu hổ.

Cô nàng bên cạnh y có chút nhịn không được, hừ hừ nói:
- Tố chất thấp, mấy thứ rác rưởi đó mà cũng ăn rất ư là nhiệt tình, hứ!

Phương Uyển Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái, trong mắt biểu lộ sát khí.

Đối phương sợ tới mức lui về sau một bước, chợt đứng lại, ngoài mạnh trong yếu mà nói:
- Cô, cô muốn gì? Định đánh người à?

Phương Uyển Kỳ đột nhiên tiến về phía trước 1 bước, Trần Kinh giữ chặt tya cô nàng, đúng lúc này, tên Trưởng ban Trịnh kia lắp bắp nói với Phương Uyển Kỳ:
- Cô... cô là Chủ nhiệm Phương?

Phương Uyển Kỳ nhìn sang Trưởng ban Thịnh, ánh mắt có chút mê hoặc.

- Tôi là Tiểu Thịnh, lần trước cô nói quận chúng tôi có rất nhiều chuyện kỳ quái, sau này phải chiếu cố nhiều đến trọng điểm của chúng tôi, lúc đó... lúc đó...
Gương mặt anh ta đỏ bừng, ấp úng nửa ngày nói:
- Lúc đó tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, còn va chạm với cô...

- Ồ! Ồ! Là anh à! Sao? Giờ lại tỏ vẻ sao? Lại bắt đầu đi chung với đám vớ va vớ vẩn à? Có phải lại muốn tôi phái thêm vài ký giả đến cắn thêm chút nữa không?
Phương Uyển Kỳ nói.

- Không, Không! Cái này... Hiểu lầm! Hiểu lầm
Trưởng ban họ Trịnh liên tục xua tay,
- Giờ tôi được điều đi rồi, phụ trách công tác tổ chức rồi.

- Công tác tổ chức?
Phương Uyển Kỳ nhướn mày,
- Công tác tổ chức thì tôi không làm được gì sao?

Cô chỉ chỉ Trần Kinh, nói:
- Đây là bạn trai tôi, anh ấy là nhân vật số 1 của Phòng giám sát cán bộ Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, tôi làm 1 bản báo cáo nho nhỏ là đủ để anh ăn không tiêu rồi đấy...



Bình Luận (0)
Comment