Quan Sách

Chương 480

Trần Kinh cảm giác có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, hắn không dám nhìn lại cặp mắt kia, vì đây chỉ là 1 loại cảm giác

Có lãnh đạo lớn như vậy trước mặt, hắn không dám nhìn đông ngó tây!

Trần Chi Đức giới thiệu tất cả mọi người xung quanh, tổng cộng có ba người, một là Phác Lâm Tương Tổng giám đốc khu vực Trung Hoa của Trung tâm điện tử Seoul Hàn Quốc, một là Chủ tịch Thiệu Minh Tổng giám đốc của khu đại lục, tập đoàn Điện tử Hồng Tân Đài Loan, còn cô nàng kia là Âu Niệm Tinh Tổng giám đốc khu vực Trung Hoa, thành viên hội đồng quản trị tập đoàn khách sạn Âu Lãng.

Phác Tương Lâm là người gốc Trung Quốc, anh ta bước lên trước bắt tay Uông Minh Phong, nói bằng tiếng Trung lưu loát:

- Chủ nhiệm Uông, chút nữa anh hạ thủ lưu tình nhé!

Uông Minh Phong nói:

- Phác tổng, lời này để tôi nói mới đúng, tôi nổi tiếng là “Thảo thượng phi” golf đại hiệp mà, đánh 1 quả bóng đi là nó liền bay xuống ao hoặc lên bờ cát, haha!

Thiệu Minh tuổi chưa lớn lắm, chỉ tầm 40 tuổi, rất phong độ, y bước lên trước nói:

- Chủ nhiệm Uông là Thảo thượng phi, tôi chính là cao thủ mò trăng đấy, đây đều nhờ luyện mà được đấy!

Y rất cẩn thận, khi bắt tay với Uông Minh Phong đã chú ý đến Trần Kinh

Y mỉm cười gật đầu mỉm cười với Trần Kinh, Trần Kinh đưa tay ra nói:

- Thiệu tổng, chào anh! Tôi là Trần Kinh, hôm nay may mắn được làm người nhặt bóng cho Chủ nhiệm Uông!

Uông Minh Phong nói:

- Cậu đừng có mà nói hươu nói vượn!

Ông nhìn Trần Chi Đức nói:

- Chủ tịch tỉnh Trần, là tôi mời Trần Kinh đi theo giúp đỡ, không còn cách nào khác, trình độ tôi tệ quá, một mình không cách nào là đối thủ của mọi người được!

Ông dừng lại 1 chút, nói:

- Giới thiệu với lãnh đạo và các Tổng giám đốc, chàng thanh niên này tên Trần Kinh, là trưởng phòng trẻ tuổi nhất ở Ban tổ chức cán bộ chúng tôi, hậu sinh khả úy đấy!

Trần Kinh liên tục khiêm tốn, chào hỏi mọi người.

Trần Chi Đức cười tủm tỉm nhìn trần kinh, nói:

- Hậu sinh khả uý, lời tổng kết này rất chuẩn xác! Tiểu Trần à, tôi với cậu cùng họ Trần, chúng ta hợp lại là nhị Trần, tôi với cậu phải có quan niệm dòng họ mới đúng. Cậu giúp Chủ nhiệm Uông đối phó với chúng tôi cũng không được dùng hết sức đâu đấy!

Uông Minh Phong cười nói:

- Chủ tịch tỉnh Trần, anh không thể vừa tới đã lôi kéo người chứ, nhưng chuyện này anh khoan nói đã. Trần Kinh này với anh có thể cùng dòng họ thật đấy, vì bố cậu ấy tên Trần Chi Đống, chỉ khác tên Chủ tịch tỉnh Trần mỗi 1 chữ đấy!

Năm đó lúc ở cơ sở, có vài cán bộ còn lờ mờ phán đoán nói Trần Kinh với anh có quan hệ họ hàng đấy!

Trần Chi Đức cả kinh, ánh mắt nhìn Trần Kinh càng dịu dàng, cười ha hả nói:

- vậy thì đúng là khéo thật! Gia đình tôi bắt đầu từ ông nội là “Đăng, Khải, Chi, Triết”. Tiểu Trần, không biết nhà cậu có thế không?

Trần Kinh gật gật đầu nói:

- Cũng giống nhà tôi ạ, bố tôi lót chữ “Chi”, tôi lót chữ “Triết”, nếu căn cứ theo thứ tự đặt tên, đáng lẽ tên tôi là Trần Triết Kinh mới đúng!

Trần Chi Đức nói:

- Vậy thì đúng rồi! Cậu là cháu trai của tôi rồi! Đã gặp rồi, hôm nay hai chúng ta phải đấu 1 trận, thế nào?

Trần Kinh trong lòng cảm giác rất thân thiết, vì Trần Chi Đức rất thân thiết. Thật sự giống như một bậc trưởng bối khiến người ta thấy thân thiết.

Cuối cùng, Trần Kinh dĩ nhiên không đấu với Trần Chi Đức, nhưng không khí như vậy cũng rất thoải mái/

Vốn không khí rất căng thẳng, nhưng nhờ khả năng khống chế của Trần Chi Đức rất mạnh, chỉ cần vài câu nói đùa đã khiến cho không khí dịu xuống.

Đúng lúc này, 1 giọng nói khàn khàn vang lên:

- Chủ nhiệm Uông, ông cũng không thể nhất bên trọng nhất bên kinh được, tôi vẫn chưa biết ông đấy!

Uông Minh Phong sửng sốt, vội vàng quay đầu, nói:

- Âu tổng, ôi trời, hôm nay cô...

Giọng nói khàn khàn lại vang lên:

- Tôi bị cảm, sợ lây bệnh cho mọi người, kính mong ông thứ lỗi!

Trần Kinh đột nhiên nhảy dựng, vì hắn đột nhiên phát hiện cặp mắt luôn dõi theo mình chính là của người phụ nữ này.

Trần Kinh làm bộ lơ đãng nhìn ra sau. Vừa nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ này, hắn nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, trong lòng bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khác thường.

Hắn vội vàng kiềm chế tâm trạng, cố gắng áp chế cảm xúc khác thường kia của mình.

Lúc này, 1 thanh niên đến đưa Trần Kinh đi thay đồ, nhờ đó, tâm tình của hắn bắt đầu bình tĩnh!

Trong phòng thay quần áo, Trần Kinh gỡ mắt kính lau cẩn thận, tâm tình của hắn có một loại phức tạp khó tả bằng lời.

Hắn liếc thấy Trần Chi Đức, trong lòng vốn có chút không yên, nhưng người phụ nữ khi nãy khiến hắn nhớ tới người phụ nữ mà cả đời này hắn không thể quên, Kim Lộ...

Đôi mắt quá giống.

Vô số lần, Trần Kinh và Kim Lộ nhìn nhau, hắn vĩnh viễn quên được cái thần trong đôi mắt đó.

Thời gian không đợi người, khi hắn thay quần áo xong trở về sân bóng, bóng đã đánh lỗ đầu rồi

Lỗ đầu tiên đánh 4 gậy, mỗi người đánh 1 gậy, nhìn vị trí bóng hiện tại, gậy đầu của Uông Minh Phong cũng trung quy trung cũ, vị trí Trần Chi Đức hơi kém 1 chút, còn vị trí tốt nhất rõ ràng là của người phụ nữ họ Âu kia.

Tư thế chơi bóng của cô rất tao nhã, tóc dài bay trong gió, khi vung gậy, phần eo dùng sức làm cho đường cong trên cơ thể cô nàng càng thêm chói mắt, sức cô không mạnh, nhưng gậy đánh xuống, bóng lại bay đi rất xa, cô lấy tay che trán, nhìn vị trí bóng rơi, bộ dạng nhíu mày làm cho người ta muốn lập tức bước đến tháo khẩu trang của cô xuống.

Đúng là quá đẹp, rất kinh diễm, Trần Kinh không dám nhìn nhiều, nhanh chóng dời ánh mắt đi!

Uông Minh Phong đưa gậy cho bóng đồng, cởi găng tay, nói:

- Trần Kinh, gậy thứ 2 là của cậu, nhất định phải lên được quả đồi đấy!

Trần Kinh hơi sửng sốt, hắn căn bản không biết đánh, sao có thể đánh lên quả đồi đây

Nhưng Uông Minh Phong không cho hắn có cơ hội từ chối, lời Trần Kinh định nói chỉ đành nuốt xuống.

Áp lực không trâu bắt chó đi cày khiến mấy cảm xúc phức tạp của Trần Kinh đều bị loại bỏ, hắn cầm gậy, đi theo mọi người bước đến phía trước.

Hắn cẩn thận quan sát tư thế đánh bóng của mọi người

Động tác vung gậy của Trần Chi Đức biên độ lớn, lực rất mạnh

Còn Thiệu Minh lại có phong độ thân sĩ, động tác không nhanh không chậm, phần eo dùng lực vừa đủ, tay vung xuống, bóng bay cao, 1 gậy lên thẳng quả đồi.

Mọi người đều vỗ tay nói:

- Kỹ thuật của Thiệu tổng tốt thật, có thể bắt được chim rồi!

Trần Chi Đức có chút ão não đưa gậy cho bóng đồng nói:

- Sức tôi mạnh không bằng được sự khéo léo của Thiệu tổng, lực nhiều quá hiệu quả cũng không không tốt, cách này không đúng rồi!

Rất nhanh, mọi người đều đánh xong, một gậy của Âu Niệm Tinh cũng lên quả đồi, vị trí tốt hơn so với Thiệu Minh, dĩ nhiên là khiến mọi người phải vỗ tay rồi!

- Tới phiên cậu!

Trần Chi Đức nhìn về phía Trần Kinh!

Trần Kinh cắn răng một cái, cũng học theo động tác vừa rồi của Trần Chi Đức, nhấn mông nhấc háng, sau đó vung cán lên.

Cây gậy golf xẹt một đường cong trong không khí, Trần Kinh cảm thấy tiếng gió bên tai, cây gậy không đánh vào bóng, ngược lại suýt làm đầu mình bị thương.

Trần Kinh rất xấu hổ, mặt đỏ lên.

Trần Chi Đức cười ha hả nói:

- Hay! Tôi với cậu quả nhiên là người nhà! Tôi dùng sức, cậu còn dùng sức hơn. Uông Phong hôm nay tìm đúng người giúp đỡ rồi, haha!

Trần Kinh quẫn quá, nhưng trong lòng lại có gì đó nghẹn lại.

Tính hắn trời sinh không chịu thua ai, gậy hụt này sau khi xấu hổ 1 lát, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.

Hắn không tin, đánh mãi mà lại không đánh trúng bóng sao?

- Lúc đánh ở phần eo rất quan trọng, vừa phát lực vừa thu lực! Đánh gậy xong, tư thế phải giữ vững, không thể để mất khống chế!

1 giọng khàn khàn vang lên sau lưng Trần Kinh.

Trần Kinh vẫn đứng thẳng nhưng trong lòng khẽ run rẩy.

Hắn lại vung gậy, giờ hắn đã nhận được bài học lần trước, cuối cùng gậy đã trúng bóng, nhưng phương hướng không đúng, bay thẳng đến bãi cát dưới quả đồi!

Trần Kinh quay đầu lại, phía sau chẳng có ai, Uông Minh Phong đứng cạnh nhíu mày nhìn điểm bóng rơi.

Trần Kinh ngượng ngùng cười cười, nói:

- Chủ nhiệm Uông, tôi gây phiền phức cho anh rồi!

Uông Minh Phong cười ha hả, lắc lắc đầu nói:

- Cậu à, sức đủ rồi! Nhưng cậu phải rõ, trên thế giới này nếu muốn thật giả lẫn lộn thì không thể ra tay sau cùng, hậu phát chế nhân là cảnh giới cao, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chăm vào!

Trần Kinh hơi sửng sốt, trong lòng nghiêm nghị.

1 câu tùy tiện của Uông Minh Phong lại là cảm ngộ có thể xúc động lòng người, quả thực Trần Kinh đánh cuối, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào rất căng thẳng!

Uông Minh Phong nói:

- Âu tổng của tập đoàn Âu Lãng quen cậu à?

Trần Kinh hơi sửng sốt, lắc lắc đầu nói:

- Tôi biết tập đoàn Âu lãng, nhưng không quen Âu tổng!

Uông Minh Phong nhẹ nhàng cười, nói:

- Tôi cũng nghĩ cậu không quen, người ta ở nước ngoài mới về, cậu quen được mới lạ!

Uông Minh Phong một chút, cười nói:

- Đúng rồi, hiện tại cậu không thể tùy tiện quen biết những phụ nữ khác, cẩn thận về nhà phóng viên Phương bắt cậu quỳ lên bàn giặt đồ đấy!

Trần Kinh đỏ mặt, Uông Minh Phong cười ha hả nói:

- Đi thôi! Cậu phải quan sát cẩn thận, hôm nay là thế, cậu 1 gậy tôi 1 gậy, nếu chúng ta đứng nhất từ dưới lên, cậu về viết kiểm điểm cho tôi!

Sau đó Trần Kinh và Uông Minh Phong luân phiên đánh bóng, Trần Kinh loại bỏ hết tạp niệm, tập trung vào đánh bóng.

Hắn cẩn thận quan sát, sau đó tranh thủ thời gian luyện tập, luyện tập kiểu nước tới chân mới nhảy, những gậy sau, dù hắn không nắm chắc được hướng đi của bóng, nhưng cũng không còn đánh hụt nữa.

Đánh xong ba lỗ, Trần Kinh và Uông Minh Phong rớt lại ê gậy, còn 2 người đứng đầu Âu Niệm Tinh và Thiệu Minh đã bắt được ba tiểu điểu, thế dẫn đầu của cả hai không dao động!

Đánh xong lỗ ba, Trần Chi Đức đề nghị giải lao

Dù sao ông cũng đã 60, ông chơi bóng lại dùng nhiều sức, đánh xong ba lỗ đã tiêu hao khá nhiều thể lực rồi.

- Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi, chúng ta ăn chút gì đó rồi chơi tiếp!

Trần Chi Đức nói

Xe điện của sân bóng đến đón người, mấy người đến nhà hàng Tây bên ngoài ăn cơm, ăn rất đơn giản, ăn xong Uông Minh Phong vẫy tay nói với Trần Kinh:

- Cậu tới đây! Chủ tịch tỉnh Trần đi mát xa, cậu đi với ông ấy đi!

Trần Kinh vội đứng dậy, dưới sự hướng dẫn của phụ vụ đi thẳng đến trung tâm mát xa

Trong lòng hắn hiểu, nhất định là có chuyện gì, bằng không Uông Minh Phong sẽ không để mình và Trần Chi Đức ở chung với nhau!
Bình Luận (0)
Comment