Quan Sách

Chương 510

Cao Vệ tự mình rót một chén trà đặt trước mặt Trần Kinh, khiến Trần Kinh có chút thụ sủng nhược kinh, lại có chút sợ hãi.

Cao Vệ khoát tay một cái nói:
- Được rồi, những lời dụ dỗ đàn bà kia tôi sẽ cho là thật? lại nói, nói tôi không dễ hầu hạ, lời này người khác nói tôi sẽ giận, cậu nói, cũng chính xác là như thế.

Cậu xem, tôi lôi kéo cậu đi quốc kiều làm kinh doanh gỗ, bây giờ lại bố trí cậu làm một nhiệm vụ khó dây, trong lòng cậu có oán hận, tôi cũng không trách cậu!

Trần Kinh cười ha hả, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

Cao Vệ nói:
- Cuộc nói chuyện hôm nay, qua Diêm Cương tôi đã nắm được rồi, rất tốt, nếu cậu không phải là người của bên trưởng ban, tôi nhất định sẽ kéo cậu về làm cán bộ, đương nhiên, bản thân cậu cũng chưa chắc đồng ý, bây giờ cán bộ giám sát là ghê gớm a, cán bộ của toàn tỉnh đều trong phạm vi quản lý của cậu a.

Hơn nữa, nhìn tình thế trước mắt, sau này công tác của cán bộ giám sát chắc chắn còn cần phải tăng cường, trưởng ban cán bộ giám sát trong tình trạng cần đều có thể xuất hiện, đến khi đó, nước lên thuyền lên, cậu và tôi không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới nữa rồi!

Trần Kinh vội vàng khoát tay nói:
- Cao bộ trưởng, ông đừng nói như vậy, nói như vậy là giết tôi đấy, tôi bây giờ đang rất phiền não, trong lòng toàn nghĩ đến công việc.

Cao Vệ nói:
- Được, được, không nói những chuyện này nữa, đỡ nói tôi cho cậu nhiều phiền phức, như vậy đi, tình hình nói chuyện hôm nay tôi biết rồi, nhưng phán đoán của cậu tôi chưa rõ, đối với việc này cậu có phán đoán như thế nào?

Trần Kinh nhíu nhíu mày, một lúc sau nói:
- Nói thật, Cao bộ trưởng, đối với chuyện này tôi không thể phán đoán được, sự việc có thể rất phức tạp.

Cao Vệ cười nói:
- Đây là phán đoán thôi, cậu nói sự việc rất phức tạp, phán đoán này cũng rất đúng chỗ, nếu đã phức tạp, chúng ta càng cần phải làm rõ mọi chuyện, hôm nay tôi đã nói chuyện riêng với Diêm Cương và Phùng Ngai rồi, dặn dò bọn họ, nội dung cuộc nói chuyện hôm nay nhất định phải giữ bí mật.

Ủng hộ đối với công việc của cậu, tôi có thể làm nhất định sẽ làm tận lực, tôi hy vọng cậu có thể làm tốt công tác.

Trần Kinh thở một hơi thật dài, Cao Vệ khoát tay với hắn một cái nói:
- Được rồi, liên tục mấy đêm rồi không ngủ đủ giấc, tôi không trì hoãn thêm thời gian nghỉ ngơi của cậu nữa, cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tiếp tục công việc!

Trần Kinh liếc mắt nhìn Cao Vệ một cái, hai hốc mắt của Cao Vệ đều đen xì, trong lòng hắn cười thầm.

Cao Vệ cũng không phải làm bằng sắt, liên tục mấy ngày thức đêm, rốt cục cũng không chịu nổi rồi, hôm nay bản thân có thể yên tâm rồi, Cao Vệ sẽ không quấy rầy mình.

Nhẹ tay nhẹ chân, Trần Kinh trở về phòng của mình.

Trong phòng có mùi nước hoa, là hương vị tươi mát của không khí, trừ nó ra, trong phòng không có gì cả.

Trong lòng Trần Kinh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại thấy có chút mất mát, hắn ném áo xuống, ngay lập tức nằm xuống giường.

- Hả?

Hắn cảm thấy trên giường mềm nhũn, sau đó hắn giật mình, vội vàng bật dậy.

- Ai ya, anh… anh…..ông xã, anh cũng thật là độc ác quá đi?

Trần Kinh ngẩn người, xốc chăn lên, trong chăn lộ Kim Lộ chớp mắt đưa tình nhìn mình.

- Em….sao em lại trốn ở trong này? Em thật sự là dọa anh hết hồn, em đến đây từ khi nào? Trần Kinh giật mình nói.

Kim Lộ dựng thẳng người lên, day day đầu gối và bả vai, nói thầm:
- Chính là muốn cho anh một sự ngạc nhiên a, ai bảo anh sơ suất, không phát hiện trong chăn có người?

Cô dừng một chút nói:
- Em đến hơi sớm, năm giờ chiều ăn cơm tối, ăn xong liền đến đây, em còn ngủ được một giấc rồi đấy.

- Em thật lớn mật, sao em…..
Sắc mặt Trần Kinh có chút xanh mét.

Lầu một này có nhiều đồng nghiệp như vậy, còn có nhân viên phục vụ, nếu chẳng may có người đi vào gian phòng này, nhìn thấy bên trong có một cô gái yểu điệu như thế này, vậy thì chuyện kia sao có thể cứu vãn.

Kim Lộ mang vẻ mặt không có tội nói:
- Vậy thì có sao? Hiện tại phòng này chỉ có hai người có thể mở cửa, một là anh, hai là em, hôm nay ga giường của anh là do em tự tay trải đấy.

Trần Kinh không còn gì để nói, Kim Lộ lại dựa vào trong ngực hắn, cô giơ tay nhéo nhéo mũi Trần Kinh nói:
- Ông xã, đi tắm đi.

Trần Kinh vừa nghe đến tắm rửa, mặt liền đỏ lên.

Hắn và Kim Lộ quen biết nhiều năm như vậy, mỗi lần Kim Lộ nói đến tắm rửa, vậy thì tất nhiên là muốn có chuyện kia rồi.

Trần Kinh nhìn thẳng vào Kim Lộ nói:
- Em đó, ăn hết cả xương tủy rồi đấy.

Kim Lộ cũng đỏ mặt lên, nhìn Trần Kinh một cái, nói:
- Hôm qua không biết là ai ăn xương tủy của ai, khiến em hôm nay đi làm cả người đều mệt mỏi không còn chút sức lực.

Trần Kinh cúi đầu nhìn người trong lòng, hôm nay Kim Lộ mặc rất ít quần áo, hơn nữa đều là nội y bó sát người, lộ rất nhiều đường cong.

Mặc nội y bó sát người như vậy, khiến dáng người Kim Lộ càng thêm sinh động, nhất là hai bầu ngực, quả thực vô cùng sinh động….

Ban đêm, ánh đèn ngủ ở đầu giường chiếu xuống, khuôn mặt của Kim Lộ càng lộ vẻ mê người, nhất là đôi môi đỏ hồng, giống như ánh nắng chiều, vô cùng xinh đẹp.

Ngọn lửa trong lòng Trần Kinh lại bắt đầu dạo rực.

Ân ái chính là như vậy, không thể có bắt đầu, nhưng đã có bắt đầu rồi, thì hưởng thụ nó là điều không thể không nghĩ tới.

Trần Kinh ôm lấy Kim Lộ, hai người cười vui vẻ, đi thẳng đến phòng tắm…

Lại là một đêm triền miên.

Kim Lộ hôm nay đã làm chuẩn bị, so với hôm qua càng có sức chiến đấu, Trần Kinh cũng bị đè nén bao nhiêu năm rồi, ngày hôm qua mới phóng ra được một cái mở đầu, hôm nay mới thực sự là chính thức bắt đầu sau li hợp, hai người đều dốc sức cùng nhau…

Mỗi một góc trong gian phòng, đều là chiến trường của hai người.

Từ phòng tắm đến trên giường, sau đó đến thảm nền, hai người ân ái điên cuồng.

Nhiều năm như vậy, đã tích tụ trong lòng hai người biết bao nỗi khổ tương tư, tình cảm bao năm qua của hai người, hôm nay toàn bộ đều phóng thích hết ra ngoài.

Không biết làm bao nhiêu lần, rốt cuộc, hai người đều mệt mỏi ôm lấy nhau đi vào giấc ngủ.

Đêm khuya yên tĩnh, hai người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. Đều có thể cảm nhận được hơi ấm của đối phương truyền lại, đó là loại cảm giác ấm áp và sung sướng, khiến hai người đều cười rất rạng rỡ….


Một hồi điện thoại vang lên.

Trần Kinh mở hai mắt ra, trước mặt một mảng tối đen.

Hắn sờ vào trong chăn, người như ngọc trong chăn còn đang ngủ, Kim Lộ bị hắn đánh thức, nói thầm:
- Ngủ đi, nửa đêm anh còn tiếp điện thoại làm gì?

Trần Kinh thuận thế nằm xuống, chui vào trong chăn.

Nhưng điện thoại dường như không chiều lòng Trần Kinh mà không ngừng vang lên, cuộc điện thoại đầu tiên Trần Kinh không nghe, ngay sau đó nó lại tiếp tục vang lên.

Trần Kinh bật dậy, sờ mò cả buổi mới tìm thấy vị trí của điện thoại di động.

Hắn đưa điện thoại đặt đến bên tai, nhấn nút trả lời.

- Là Trần Kinh đúng không? Tôi là Triệu An Sơn.
Đầu dây bên kia, âm thanh của Triệu An Sơn có chút gấp gáp.

Trần Kinh ngay lập tức bước từ giường xuống đất, để nguyên chân trần xuống giường, nói:
- Trưởng phòng Triệu, muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại, có chuyện gì sao?

Triệu An Sơn nói:
- Trần…Trần….xảy …ra ….chuyện….rồi…tôi….tôi….

Trần An Sơn rất khẩn trương, rất kinh hoàng, nói năng lộn xộn.

Trong lòng Trần Kinh căng thẳng nói:
- Rốt cục là xảy ra chuyện gì, ông cứ từ từ nói, trời có sập xuống cũng còn đỡ được, có chuyện gì không nói rõ được sao?

Triệu An Sơn điều chỉnh lại cảm xúc, qua thật lâu, mới gian nan nói:
- Phó giám đốc sở tài chính Triệu Đại Lâm xảy ra chuyện rồi, ông ta xuất cảnh đi Hong Kong, cuốn đi bút khoản lớn, trước mắt dự tính chắc là phải vượt qua ba mươi triệu…

- Cái gì?
Trần Kinh hơi sửng sốt, Triệu Đại Lâm là người mà Trần Kinh không xa lạ gì, bởi vì ông ta thuộc nhóm cán bộ thường xuyên xuất cảnh, ở phòng tổ chức bên này đều có chuẩn bị chuyên môn.

Khoảng thời gian trước, tỉnh ủy có quy định mới cho cán bộ xuất cảnh, những cán bộ xuất cảnh phải được tổ chức nghiêm khắc kiểm định, hơn nữa trình tự xuất cảnh so với trước kia cũng phức tạp hơn nhiều, lúc ấy Triệu Đại Lâm ba lần đến bên này xin xuất cảnh, Trần Kinh bận nhiều việc còn chưa có thời gian xử lý chuyện này.

- Ai phê duyệt cho ông ta? Ông ta sao lại đi ra ngoài được thế?
Trần Kinh giận dữ nói.

Phê duyệt xuất cảnh, bây giờ đang trong thời gian quan trọng, không những phải thẩm tra đối với từng cán bộ, mà còn phải trưng cầu ý kiến của những đơn vị có liên quan, Trần Kinh rõ ràng còn chưa kịp làm những công việc này….

Triệu An Sơn bị lửa giận của Trần Kinh trút lên đầu, ở đầu dây bên kia kinh ngạc không nói lên lời.

Ông ta không nói lời nào thì Trần Kinh đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Chắc chắn trong chuyện này Triệu An Sơn ở đằng sau có nhúng tay vào, trước kia ông ta được phân làm công việc ở mảng này, sau lưng Trần Kinh ông ta muốn làm một giấy thông hành xuất nhập cảnh là việc quá dễ dàng.

Trần Kinh đưa tay nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng, còn hai tiếng nữa là trời sáng.

Hắn hít sâu một hơi, từ từ đem tâm tình của mình không chế lại.

Cán bộ như vậy ôm tiền công quỹ xuất cảnh, đây thực sự là chuyện động trời rồi.

Chuyện này thực sự là đáng khinh, rất có thể toàn tỉnh toàn quốc sẽ nhanh chóng biết việc này, không cần biết đằng sau chuyện này sẽ phải xử lý bao nhiêu người, ảnh hưởng tiêu cực này cũng khó cứu vãn rồi…

Hơn nữa, thân làm cán bộ giám sát tỉnh ủy, Trần Kinh bụng làm dạ chịu, nhất là bây giờ ở cửa miệng này, tỉnh ủy rõ ràng yêu cầu quản lý nghiêm khắc sự việc này, để xảy ra chuyện như vậy, chẳng phải là tát thẳng vào mặt lãnh đạo tỉnh hay sao?

- Bên trưởng ban biết chuyện này chưa?
Trần Kinh chậm rãi nói.

- Vẫn…vẫn chưa biết. tôi vừa nhận được tin của ủy ban kỉ luật bên kia, hành động của ủy ban kỷ luật đã ý thức được vấn đề của Triệu Đại Lâm rồi, đáng tiếc hành động chậm mất một bước, sở tài chính Mã Thính Trường, cũng vừa mới nắm bắt được tình huống, bây giờ đang gấp rút xử lý…
Triệu An Sơn nói, thanh âm của ông ta sợ tới mức phát run.

Trần Kinh lấy lại bình tĩnh nói:
- Lão Triệu, việc đã xảy ra rồi, cần phải bình tĩnh, nhất định không được hoảng loạn.

Hắn dừng một chút nói:
- Ông lập tức báo cáo cho bên trưởng ban, sau khi trời sáng tôi sẽ trở về, khoảng chín giờ sáng sẽ đến nơi, ông hãy nhớ, sáng sớm hôm nay, ông nhất định phải trấn định đi làm, nhớ lấy, bây giờ giới phóng viên truyền thông, mũi giống hệt mũi chó, nếu như ông để lộ một tia dấu vết, lập tức sẽ không thể cứu vãn cục diện nữa đâu.

Nói xong những lời này, Trần Kinh “Ba~!” một tiếng, cúp điện thoại, hắn ngay lập tức mềm oặt cả người, thân thể như bị rút sạch, có chút mệt lả.

Kim Lộ sớm đã rời giường, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Trần Kinh, trong ánh mắt toàn là sự lo lắng.

Khóe miệng của Trần Kinh kéo lên, nói:
- Xảy ra chút chuyện, anh phải về tỉnh thành ngay.

- Anh đi đi, anh nhất định có thể làm được, mọi việc phải tự cẩn thận.
Bình Luận (0)
Comment