Quan Sách

Chương 550

Trên đèn cồn là ấm thủy tinh.

Trong ấm là nước Thanh Tuyền ở Ngọc Sơn. Ấm nước đặt trên một bàn trà khắc gỗ rất lớn, trên bàn còn đặt một bộ đồ sứ màu trắng ngà đẹp tuyệt.

Phòng không lớn lắm, giống bố cục một thư phòng, trên vách tường hai bên, bên trong những tủ sách sát tường đều là sách, hương sách tứ phía, hương trà ngập phòng, hoàn cảnh như vậy khiến người ta cảm thấy rất thanh tĩnh.

Tô Hoa Bình ngồi ngay ngắn ở ghế chủ, cười híp mắt nói:
- Tôi đã sớm nghe nói trưởng phòng Trần là người rất biết thưởng thức trà, hôm nay tôi không có gì khác để tiếp đón, liền chuẩn bị cho cậu một ấm trà ngon.

Chu Đình ở bên cạnh cười duyên dáng nói:
- Trưởng ban thư ký cũng đừng khen quá, trước mặt người lành nghề như trưởng phòng Trần, cũng không biết trà của ông có thể đạt tới mức thanh nhã được không.

Tô Hoa Bình từ từ lấy trà ra, không được đóng gói đẹp, chỉ dùng túi nilong đựng, có thể thấy được từng lá trà bên trong.

Trần Kinh nhìn lướt qua túi, cười nói:
- Đây dĩ nhiên là trà ngon, Phượng Hoàng Đơn Tung của Lĩnh Nam, hiếm thấy.

Tô Hoa Bình cười ha hả nói:
- Đúng là người trong nghề, vừa nhìn là biết trà tốt xấu, trà này cần cậu phải đích thân pha, tôi ở bên cạnh học tập chút.

Trần Kinh nói:
- Trưởng ban thư ký quá khách sáo rồi, ông yêu cầu như vậy tôi cũng đành dày mặt làm.

Trần Kinh lấy lá trà ra cho vào trong ấm, cầm ấm trà lên biểu diễn một màn hoa mắt, ngâm trà chia thành ba phần, ba người mỗi người một chén.

Chu Đình nũng nịu cười, bưng chén trà lên trước mũi ngửi:
- Ôi, đúng là thơm thật.

Chiếc môi đỏ thẫm của cô khẽ nhấp một ngụm, gật đầu khen:
- Mùi thơm nồng, như hương vị của hoa lan thiên nhiên, thật không tồi.

Trần Kinh nâng chén trà lên uống, rất nghiêm túc thưởng thức, nói:
- Đây là trà của trưởng ban thư ký ngon, cũng không phải tay nghề của tôi giỏi.

Tô Hoa Bình nói:
- Trưởng phòng Trần khiêm tốn, trà có ngon tới đâu cũng phải cần tay nghề giỏi. Giống như nguyên liệu có ngon tới đâu cũng cần người biết cách nấu.

Hai người nói chuyện phiếm, không khí trong phòng dần hòa hợp.

Tô Hoa Bình rất hay nói, cũng rất có tài văn chương, hai người nói chuyện văn chương, thơ từ, không ngờ ông ta cũng là tay khá trong nghề.

Kỳ thật Trần Kinh lần đầu tiên gặp mặt Tô Hoa Bình, ấn tượng đối với người này cũng bình thường.

Có lẽ cũng là vì quan hệ giữa Tô Hoa Bình và Chu Đình. Trần Kinh cảm giác một người trung niên như Tô Hoa Bình không hợp với Chu Đình chút nào, nhưng quan hệ của họ rõ ràng là không bình thường.

Hơn nữa, Tô Hoa Bình diện mạo cũng xấu xí, hết sức bình thường.

Nhưng hôm nay vừa tán gẫu, Trần Kinh cũng nhìn người này cao hơn một bậc. Rõ ràng, nhân vật có thể đảm nhiệm chức vụ trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân tỉnh cũng không phải nhân vật đơn giản.

Tài hoa và năng lực của Tô Hoa Bình, cho dù không vào chính đàn, cũng chắc chắn là tuấn kiệt của xã hội này.

Chu Đình ở bên cạnh im lặng, khác xa vẻ mạnh mẽ khi tiếp đãi người bên ngoài. Trần Kinh và Tô Hoa Bình nói chuyện phiếm uống trà, cô liền ở bên cạnh phục vụ, nghiễm nhiên thành hiền thê lương mẫu.

Tô Hoa Bình nói:
- Trưởng phòng Trần, nói ra tôi và Ngũ Đại Minh trước kia cũng là bạn tốt, bí thư Đại Minh lợi hại thật, tôi biết ngay tỉnh ủy sẽ không để anh ta yên lặng, quả nhiên, mấy năm nay Tỉnh ủy phái anh ta đi Đức Cao, anh ta thành đại danh gia rồi.

Tô Hoa Bình lấy tay vuốt vuốt tóc, lắc lắc đầu nói:
- Tôi và anh ta không thể so được, hiện tại tôi hoàn toàn là ăn uống miễn phí, cả đời này e rằng sẽ dừng ở đây.

Tô Hoa Bình trong giọng nói có chút hiu quạnh.

Ông ta giống Ngũ Đại Minh, cũng là cán bộ cấp giám đốc sở, trong số mấy phó trưởng ban thư kí ở ủy ban nhân dân tỉnh, lý lịch kinh nghiệm của ông ta là già nhất, cấp bậc cao nhất, cũng được coi là nhân vật có tài hoa nhất.

Trần Kinh còn nghe người ta nói, Tô Hoa Bình cũng mệt về đàn bà, tổ chức không dám dùng ông ta. Nếu không, sĩ đồ của ông ta đã khá đáng mong đợi.

Trần Kinh không khỏi nhìn sang Chu Đình.

Đúng là cô gái trước mặt rất xinh đẹp, rất mê người, là báu vật trời sinh, hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, đây đúng là đạo lý.

Trần Kinh uống trà, trong lòng không kìm nổi suy nghĩ một câu hỏi.

Đó là Tô Hoa Bình hôm nay vì sao lại mời mình uống trà, ông ta muốn gì?

Hai người trước kia cũng không có giao tình trực tiếp gì, hơn nữa theo cấp bậc hành chính, Trần Kinh thấp hơn ông ta nhiều.

Là phó trưởng ban thư ký chính quyền, Tô Hoa Bình được coi là nhân vật nổi tiếng ở Sở Thành. Trần Kinh tuy hiện giờ đang có chút danh tiếng ở ban tổ chức, nhưng làm sao có thể so với Tô Hoa Bình.

Bỗng nhiên, Trần Kinh nhớ tới một sự kiện, mấy hôm trước, phó chủ tịch thường trực Uỷ ban nhân dân tỉnh Từ Tự Thanh chẳng phải đi Hoành Châu cứu tế sao? Tô Hoa Bình hôm nay mời mình uống trà, có phải ý là Từ Tự Thanh đã quay lại?

Vừa nghĩ tới vấn đề Hoành Châu, Trần Kinh lại nghĩ tới Đơn Kiến Hoa.

Đơn Kiến Hoa cũng là đi Hoành Châu, hơn nữa ông ta còn là cùng đi với phó chủ tịch tỉnh tới trước, cũng không biết lần này ông ta thu được gì.

- Trưởng ban thư ký Tô, tình hình bên Hoành Châu sao rồi? Chẳng phải gặp tai họa rất nghiêm trọng sao?
Trần Kinh hỏi thử.

Tô Hoa Bình thở dài nói:
- Tình hình tai nạn ở Hoành Châu là thứ yếu, chủ yếu là vì tai họa lần này, dẫn tới một loạt vấn đề rất đáng để cân nhắc lại. Vì sao chính quyền Đảng cấp 1, lúc đối diện với tình huống khẩn cấp, lại xuất hiện nguy cơ nghiêm trọng như vậy?

Ngoài ra, nguy cơ là một mặt, vấn đề xã hội ở tầng sâu mới là việc thực sự khiến người ta cảnh giác, cuộc sống của dân chúng Hoành Châu rất cực khổ.

Trần Kinh rất nghiêm túc nghe Tô Hoa Bình nói chuyện, bên ngoài liên tục gật đầu, thật ra hắn nghe chẳng hiểu gì.

Trưởng ban thư ký đúng là trưởng ban thư ký, trình độ nói chuyện cao, nghe thì hình như nói rất nhiều vấn đề, nhưng kỳ thật cẩn thận cân nhắc, chưa hề nói vấn đề gì, liền chỉ nghe được mấy từ mấu chốt “nguy cơ”, “cảnh tỉnh”, “gian khổ”.

Có lẽ mấy từ mấu chốt chính là cách nghĩ của Tô Hoa Bình đối với Hoành Châu.

Về chuyện cuối cùng là vấn đề gì, người nào có vấn đề, chỉ e bất kể như nào ông ta cũng không nói.

Hai người nói chuyện một lát về Hoành Châu. Tô Hoa Bình bỗng nhiên nói với Trần Kinh:
- Trưởng phòng Trần, gần đây chỗ các cậu có phải có một vụ án, liên quan tới bí thư Hồng Cương, quận Lâm Giang không?

Trần Kinh ngẩn người, gật gật đầu nói:
- Đúng thế, có vụ án này, có người tố cáo nặc danh rằng phương diện cuộc sống dân chủ của bí thư có vấn đề, chúng tôi cũng đang sắp xếp người điều tra.

Tô Hoa Bình khẽ cười nói:
- Thế là đúng rồi, cá nhân tôi hy vọng trưởng phòng Trần cậu có thể nghiêm túc nắm chắc vụ này, tốt nhất phải nắm chắc vụ này như một điển hình. Vì sao? Hiện nay luôn nhấn mạnh vấn đề vận hành giám sát quyền lợi, đặc biệt là vấn đề vận hành giám sát quyền lợi của nhân vật số 1.

Tôi biết Vu Hồng Cương này, anh ta làm việc quyết đoán, dám nghĩ dám làm, anh ta tới quận Lâm Giang làm rất nhiều việc người khác không dám làm.

Nếu nói anh ta có khuyết điểm gì, đó chỉ có thể là tính cách anh ta quá mạnh mẽ, vấn đề này nếu có tổ chức cảnh báo một chút, tôi tin tưởng anh ta sẽ có thể từ từ ý thức được vấn đề của mình, việc này có tác dụng tốt đối với sự trưởng thành của anh ta.

Trần Kinh nói:
- Trưởng ban Tô, chúng tôi làm phòng giám sát không có nhiều lý luận như vậy. Khi chúng tôi nhận được tố cáo, sau khi nghiên cứu thấy nội dung tố cáo đáng tin cậy, chúng tôi sẽ tổ chức điều tra. Việc điều tra của chúng tôi không dám nói là hoàn toàn khách quan, nhưng làm trưởng phòng, tôi muốn tận tâm tận lực làm việc khách quan nhất có thể.

Cho nên điểm này ông yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc một cách thực sự cầu thị.

Tô Hoa Bình nói:
- Như vậy cũng tốt, có lời hứa này của trưởng phòng Trần, tôi yên tâm rồi. Tôi chỉ lo lắng có những người muốn trả đũa, làm những chuyện chỉ hươu nói vượn. Đảng chúng ta bồi dưỡng một cán bộ không dễ dàng, đối với cán bộ có vấn đề, tôi cảm thấy vẫn phải kiên nhẫn nhiều hơn.

Một mặt phải đả kích, một mặt phải nghe gió bảo mưa, đối với cán bộ Đảng viên của chúng ta, không tin tưởng cực đoan, tôi không ủng hộ điều đó.

Còn về phần có những người tự bản thân bất chính, gặp vấn đề không chú ý kiểm điểm bản thân, ngược lại chỗ nào cũng đâm chọc, nghĩ cách tân công người khác, tôi rất phản cảm.

Trần Kinh hơi nhíu mày, không nói lời nào.

Lời này của Tô Hoa Bình có ý khác, đầu mâu chính là hướng vào Lý Dật Phong.

Lần trước Tô Hoa Bình cầm tóc Lý Dật Phong, đối với việc loạn đả của Lý Dật Phong, cuối cùng khiến cục văn hóa Sở Thành gà bay chó sủa, mất một chức phó cục trưởng, còn mất một chức trưởng phòng nào đó của ban tổ chức, vụ việc này cuối cùng mới im ắng lại.

Mà lần tuyển cán bộ công khai đó, cũng lại một lần nữa được cho rằng chọn lựa có hiệu quả, được tổ chức bổ nhiệm lần nữa, xem như mất bò mới lo làm chuồng, giải quyết xong vấn đề kia.

Tuy nhiên phương thức giải quyết vấn đề như vậy, cũng chẳng khác nào vạch miệng vết thương để xử lý, chẳng khác nào phơi bày tất cả những hành động nội bộ cục văn hóa. Đây chẳng phải là khiến Lý Dật Phong không thể xuống đài được thì là gì?

Trần Kinh vừa nghĩ thế, trong lòng có chút cảnh tỉnh.

Tô Hoa Bình ngụ ý là điều tra vụ án liên quan tới chủ tịch quận Lâm Giang, Hồng Cương, là một lần trả đũa?

Lý Dật Phong có phải nắm một vai trò gì đó trong đây?

Nghĩ đến đây, Trần Kinh có chút căm tức.

Lúc đầu hắn khá căm tức đối với Tô Hoa Bình, Tô Hoa Bình là lãnh đạo không sai, nhưng chuyện bản thân giải quyết, còn chưa tới phiên ông ta hoa tay múa chân.

Phòng giám sát cán bộ làm việc như nào, đều có quy củ của phòng. Bất cứ người ngoài nào muốn ảnh hưởng hoặc can thiệp vào công tác, Trần Kinh đều vô cùng phản cảm.

Ngoài ra, Trần Kinh cũng khá căm tức Lý Dật Phong, hắn nghĩ thảo nào Thượng Vinh và Trương Ái Hoa lại khách nhau nhiều như vậy, hóa ra bên trong còn có lý do này.

Trần Kinh nụ cười bớt tươi, nói với Tô Hoa Bình:
- Trưởng ban thư ký, tôi có câu này không biết có nên nói hay không. Kỳ thật, vào lúc này ông tìm tôi nói vấn đề này là không thích hợp, dù sao vụ án Hồng Cương này còn đang trong quá trình…

Tô Hoa Bình nhìn sắc mặt Trần Kinh, cười haha, vỗ đầu một cái:
- Ôi, trưởng phòng Trần nói đúng, cậu xem cái miệng tôi, vừa cao hứng là quên hết.

Ông ta thay đổi rất nhanh, vội vỗ ngực nói:
- Trưởng phòng Trần, hôm nay việc này phải trách tôi. Cậu cứ coi những lời tôi vừa nói là nói hưu nói vượn, ngàn vạn lần không nên áp dụng nó vào công việc. Anh nên làm gì thì cứ làm vậy, cũng không cần phải nể mặt ai.

Thực sự cầu thị, nghiêm khắc giám sát, đây là yêu cầu của bí thư Sa, tôi và cậu đều phải tuân thủ.
Bình Luận (0)
Comment