Quan Sách

Chương 611

Sở Giang tuy rằng đã được coi là phía Nam rồi nhưng rét đậm về, một đợt tuyết qua đi, lại là gió lạnh tê tái, thế giới bên ngoài được bọc bởi một màu trắng muốt.

Sở Giang không sử dụng hệ thống sưởi hơi giống như các thành phố phương Bắc.

Trời thật sự lạnh rồi, nhà dân thì đốt bếp lò, mà ở đơn vị thì dùng điều hòa nhiệt độ.

Phòng Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Sở Giang, bên ngoài sân, tuyết bao phủ trên từng tán cây tùng và bách thụ. Trong đại viện, công nhân xúc tuyết gom thành hai đống tuyết nhỏ như hai ngọn núi nhỏ.

"Xoạt!" Một tiếng, Sa Minh Đức kém rèm cửa sổ ra, ánh mắt nheo lại.

Ông nghiêng đầu nhìn, ở giữa phòng, Ngũ Đại Minh lẳng lặng đứng đó.

-Phải đi thôi, doanh trại là sắt, quân là nước, đây chính là quy luật, chỉ có điều ở Sở Giang còn rất nhiều việc chưa làm xong, thật sự có chút tiếc nuối!
Sa Minh Đức xoa tay nói, trên mặt lộ vẻ xúc động.

Ngũ Đại Minh nói:
-Bí thư, ngài đi rồi vẫn còn chúng tôi ở đây! Chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục quán triệt tinh thần của ngài, kiến thiết Sở Giang ngày càng tốt đẹp hơn!

Sa Minh Đức cười lớn, vẻ mặt thanh thản.

Ông trầm ngâm chốc lát
-Đại Minh à, Minh Phong ở Hàng Châu có áp lực rất lớn, tôi nghe nói gần đây còn ngã bệnh, phải cấp cứu ở bệnh viện, như vậy thật không giống anh ấy tý nào!

Ngũ Đại Minh nói:
-Bí thư ngài an tâm, Minh Phong mới tới Hành Châu, cảm thấy công tác có chút áp lực, có chút khó khăn cũng là bình thường mà.

Sa Minh Đức ngẩn người, sau đó mỉm cười, nói :

-Ngũ Đại cậu thật là người lạc quan. Tôi thấy người ta nói cũng không phải là sai, lạc quan vui vẻ được là tốt, luôn thấy được tương lai tốt đẹp, đây chính là ưu điểm của cậu.

"Cộc! Cộc!"

Nghe tiếng gõ cửa, Sa Minh Đức nghiêm nghị, nói :
-Vào đi!

Người đẩy cửa vào là Trưởng ban thư ký Đường Kiếm Bình, Đường Kiếm Bình thấy Ngũ Đại Minh. cười nói:
-Trời ạ, Đại Minh cũng đến đây à, một năm nay công tác của ngươi có thành tích thật cao, Đức Cao phát triển giúp cho nhân dân rất phấn khởi.

Ngũ đại khiêm tốn nói:
-Trưởng ban thư ký quá khen, đều là nhờ lãnh đạo Tỉnh Ủy mới có được thành tích.

Đường Kiếm Bình cười cười, không đùa cùng Ngũ Đại Minh nữa, mà quay đầu nhìn Sa Minh Đức nói:
-Bí thư, tiệc chia tay đã sắp xếp ổn thỏa, Chủ tịch tỉnh kêu tôi đến báo cáo với ngài.

Sa Minh Đức khoát tay nói :
-Không cần hồi báo cho tôi. Tôi chỉ có một yêu cầu. Chính là đơn giản một chút, càng đơn giản càng tốt! Chia tay không cần câu nệ, các đồng chí công tác với nhau lâu như vậy, có cảm tình rất sâu. Nhưng công tác của chúng ta vẫn luôn có sự thay đổi người.

Ai rồi cũng sẽ đến lúc phải rời đi, đây là chuyện rất bình thường.

Sa Minh Đức đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy một tập văn bản đưa cho Đường Kiếm Bình, nói :
-Kiếm Bình. Đây xem như là văn kiện cuối cùng tôi phê ở Sở Giang, anh cầm lấy xử lí đi.

Đường Kiếm Bình nhận lấy văn kiện trên tay Sa Minh Đức. Vừa nhìn thấy tiêu đề văn kiện là “Danh sách huấn luyện cán bộ trẻ tuổi trong tỉnh Sở Giang”, đây là do Ban Tổ chức trực tiếp giao cho Bí thư phê chuẩn.

Sau khi Sa Minh Đức về đến Sở Giang. Ông vẫn rất xem trọng công tác huấn luyện cán bộ, nhất là công tác giáo dục cán bộ trẻ tuổi.

Ông đẩy mạnh triển khai mở rộng giáo dục trường Đảng trong toàn tỉnh lên một nấc mới, hơn nữa lần đầu còn phái một nhóm cán bộ trẻ tuổi xuất ngoại đào tạo sâu, đây là ví dụ mà cả nước chưa từng có.

Sa Minh Đức ở Sở Giang là người cuối cùng ký vào văn kiện, lại là cán bộ bị loại ra ngoài danh sách huấn luyện, có lẽ đây cũng là thâm ý bên trong.

Đường Kiếm Bình mở văn kiện ra, nhìn qua một lượt, một cái tên quen thuộc đập vào mắt hắn.

Trần Kinh?

Anh ta nhanh chóng nhớ lại cái tên này và tướng mạo của hắn, rất nhanh nghiêm túc gật đầu nói :
-Bí thư, ngài yên tâm, tôi sẽ đi giải quyết ngay.

Đường Kiếm Bình cầm văn kiện chậm rãi đi ra khỏi văn phòng, phủi tay nói:
-Tốt lắm, công việc ở Sở Giang đến đây là kết thúc rồi! Sáng sớm mai còn phải đi Tô Bắc, Nơi đó có một đống công việc đang chờ tôi!

...

Trần Kinh ở thủ đô tuân thủ nghiêm ngặt một nguyên tắc, quan sát nhiều nói chuyện ít.

Phương gia thuộc về Tây Bắc nhất hệ, mà khắp Tây Bắc nhất hệ rộng lớn này không chỉ có mình Phương gia, trước và sau Tết âm lịch tại đây, Phương gia và Tây Bắc nhất hệ có rất nhiều người tập trung về thủ đô, mà trong chuyện này, Trần Kinh vì thường xuyên tham gia các loại hoạt động công đồng của Phương gia, hắn dần dần hiểu rõ Phương gia và Tây Bắc hệ này.

Mà tìm hiểu kỹ lưỡng, hắn dần phát hiện ra một gia tộc như Phương gia, người ngoài không thể dễ dàng nhận ra được, đẳng cấp vô hình.

Lấy lễ mừng năm mới làm ví dụ, cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên, bên cạnh lão gia ngoại trừ mấy người con trai của ông ra, cũng chỉ có thể là hậu bối trẻ tuổi, ưu tú nhất của Phương gia.

Trước mắt mà nói, con của Phương Trường Chinh, cũng là thủ lĩnh của ba đời Phương gia, Phương Liên Tuấn, Thứ trưởng bộ Điện lực, cán bộ cấp Thứ trưởng, hẳn là người nắm giữa địa vị tối cao trong ba đời Phương gia, anh ta mới có đủ tư cách ngồi cùng bàn với Phương lão gia.

Những đời thứ ba khác, căn bản không được gần lão gia, cũng không có cơ hội nói chuyện.

Mặc dù tất cả mọi người đều nói ông sủng Phương Uyển Kỳ, Phương Liên Kiệt, nhưng trong buổi họp đại đoàn viên của Phương gia, mọi người tụ họp lại, hai người bọn họ hiện giờ không còn tỏa sáng nữa rồi.

Theo tuổi mà nói, thủ lĩnh của ba đời Phương gia, Phương Liên Tuấn đã hơn bốn mươi tuổi rồi, so với Phương Liên Kiệt và Phương Uyển Kỳ cũng chênh lệch khá lớn, mà điều khiến Trần Kinh buồn bực đó là vì sao một thế hệ trẻ tuổi của Phương gia lại không có nhân tài xuất sắc nào.

Vào cái ngày đầu tiên của tháng giêng, Phương gia càng náo nhiệt, người nhiều lên gấp đôi trong đêm giao thừa, mà trong ngày này, Trần kinh cuối cùng cũng được quen biết với người thanh niên xuất sắc nhất Tây Bắc hệ này.

Hai người kia, một họ Đường, tên Đường Chí, Đường Chí và Phương gia quan hệ có phần phức tạp, mẹ của anh ta hẳn là cô ruột của Phương Uyển Kỳ, chỉ có điều từ nhỏ người cô này đã được đem cho một vị chiến hữu cũ không có con cái của Phương lão tướng quân.

Mà quan hệ giữa Đường Chí và Phương Uyển Kỳ là quan hệ anh em họ, ở trong Tây Bắc hệ, Đường Chí hiện tại là một người lĩnh quân tuổi đời còn trẻ nhưng đã làm được những việc không mấy ai làm được.

Năm nay anh ta 30 tuổi, đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Liêu Hà tỉnh Liêu Đông, là nhân vật có tiếng trong cấp giám đốc sở tại địa phương, tuổi còn trẻ mà có thể làm được như bậy giờ, tiền đồ không lường được.

Ngoài Đường Chí, còn có một người khác tên Cổ Lâm Phong, Cổ Lâm Phong là cháu trai ruột của Cổ Minh Phàm một lĩnh quân có tiếng trong Tây Bắc hệ hiện nay, năm nay 34 tuổi, đương nhiệm Chủ tịch thành phố Hoài Dương tỉnh Tô Hoài, cũng là nhân vật có tiếng trong chính quyền giám đốc sở tại địa phương.

Hai người kia cũng chưa từng nhận chức ở các tỉnh Tây Bắc, nhưng ở các tỉnh không thuộc Tây Bắc đều rất có danh tiếng, hoàn toàn có thể nói là độc lĩnh một mặt, sáng chói, là tấm gương chính trị điển hình.

Tựa như Đường Chí, Trần Kinh cũng từng nghe qua tên tuổi, là học viên trẻ tuổi nhất Tỉnh ủy của khóa học thanh niên ưu tú tại trường Đảng trung ương huyện , là Chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất của thành phố Liêu Đông, là nhân vật làm mưa làm gió tại Liêu Đông.

Chỉ có điều Trần Kinh cũng không biết rằng Đường Chí là người Tây Bắc hệ.

Trần Kinh có thể cảm nhận được ánh hào quang của hai người này.

Lúc hai người này đến, đầu tiên là một trận xôn xao, sau đó một thế hệ trẻ tuổi của Phương gia đều xúm lại chào hỏi bọn họ.

Trần Kinh cũng bị Phương Uyển Kỳ kéo tay lôi qua, bị nhiều người vây quanh như vậy, nhưng biểu hiện của hai người rất thong dong, bình tĩnh, cùng mọi người bắt tay, cười ôn hoa, nói những lời chúc tụng...tất cả đều tự nhiên như vậy.

Đây chắc hẳn cũng có thể coi là phong độ.

Lãnh đạo mà! Đã thấu hiểu các kiểu nghênh đón, có đủ các nhiệm vụ tiếp đón, mà bị các vệ tinh vây kín xung quanh, ứng phó với những trường hợp như vậy bọn họ đã quen, rất thuận buồm xuôi gió.

Mặc dù mọi người đều có khí độ bất phàm của cả gia tộc.

Nhưng đứng ở góc độ dân đen như Trần Kinh thoạt nhìn, sinh ra trong gia tộc lớn cũng không ngoại lệ, nịnh nọt, đẳng cấp tôn nghiêm, danh lợi của con tim, thậm chí Trần Kinh còn có thể rõ ràng cảm nhận được giữa những người anh chị em này, con tim danh lợi của bọn họ thậm chí còn hơn người thường rất nhiều.

Chỉ có điều bọn họ đối với chuyện danh lợi, biểu hiện so với người bình thường ung dung hơn một chút mà thôi.

Trần Kinh mỗi một làn thăm hỏi con cháu Phương gia, liền bị người đó truy hỏi công việc hiện tại, Phương Uyển Kỳ ở bên cạnh nói Trần Kinh là Trưởng phòng Ban Tổ chức.

Trần Kinh còn trẻ như vậy đã có thể làm Trưởng phòng, hẳn cũng có thể xem như là rất giỏi rồi.

Nhưng vấn đề là ở đâu? Ở thủ đô, cứ mười người trẻ tuổi thì có đến tám trưởng phòng, còn hai người kia có thể là Phó vụ trưởng, cho nên cái chức Trưởng phòng này của Trần Kinh cũng không có chút danh tiếng gì cả, về điểm này Trần Kinh có thể từ sự khách sáo giả tạo của đối phương mà cảm nhận ra được.

Mà Đường Chí và Cổ Lâm Phong là một nhân vật có tiếng trong chính đảng thành phố cấp ba, so với Trần Kinh đúng là cách biệt một trời một việc, cán bộ đứng đầu một địa phương và cán bộ đứng đầu một cơ quan vốn là khác nhau nhiều đấy.

Đương nhiên, chủ yêu vẫn là Trần Kinh không trưởng thành trong Phương Giang, Trần Kinh ở Sở Giang là người như thế nào, tất cả mọi người không biết, cho nên Trần Kinh mới có thể thờ ơ, lạnh nhạt, trước kia hắn không phải chưa từng được chứng kiến chuyện phe phái trong một gia tộc.

Lúc Trần Kinh và Đường Chí bắt tay, Đường chí vỗ vỗ bả vai Trần Kinh nói:
-Con mắt của Kỳ Kỳ thật tốt, Tiểu Trần thật tốt!

-Cảm ơn anh Đường!
Trần Kinh khách khí nói, hắn có thể cảm nhận được Đường Chí rất kiêu ngạp và khinh người nhưng Trần Kinh vẫn là thuận nước đẩy thuyền, phối hợp với anh ta.

Về phần Cổ Lâm Phong, lúc bắt tay, tay kia của anh ta cũng rất nhiệt tình đặt lên tay Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, tôi sớm đã nghe danh cậu rồi. Tôi còn muốn biết ai lợi hại như vậy, có thể bắt cóc được trái tim của Kỳ Kỳ!

Trần Kinh cười cười xấu hổ, Cổ Lâm Phong lại nói:
-Đối xử tốt với Kỳ Kỳ nhé, nha đầu này rất tốt, chỉ là tình tình có chút cay nghiệt!

Phương Uyển Kỳ ở một bên nói:
-Anh Cổ, đâu có ai khen người như vậy chứ? Chẳng bằng không khen đi!

Cổ Lâm Phong vỗ võ tay Trần Kinh:
-Lại thế nữa rồi, nhiệm vụ dẹp yên giao lại cho cậu đấy!

Trần Kinh có thể cảm nhận được, thái độ của Cổ Lâm Phong đối với mình có chút thân mật, đây nhất định là người có quan hệ thân thiết với Phương Uyển Kỳ rồi.

Đương nhiên, cái gọi là thân thiết này cũng có ít nhiều khách sáo, không hiểu tại sao Trần Kinh đột nhiên cảm thấy Phương gia cũng chỉ là một gia đình bình thường thôi.

Ngẫm lại cũng vậy thôi, đều là trong tam giới ngũ hành, ai lại so xem ai cao hơn ai? Ai mới thực sự là thiện nam tín nữ chứ?
Bình Luận (0)
Comment