Quan Sách

Chương 623

Hongkong, là nơi phồn hoa nhất của phía Nam tổ quốc, là thành phố quốc tế hoá nhất.

Hongkong vào ban ngày, nơi nàylà một tòa nhà bê tông cốt thép trong rừng, cảnh tượng người lui tới vội vàng, đường rộng lớn, một xe buýt chở đầy người chạy rất nhanh. Sau một tiếng” Bá” vang lên, sau đó nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Ngay cả thang máy ở đây cũng nhanh chóng đến kinh người, từ trên xuống dưới, nhanh đến nỗi khiến người không kịp đợi.

Toàn bộ nhịp sống của Hongkong, cũng nhanh chóng giống như đang sử dụng màn hình điện ảnh, nhanh đến nổi khiến người không kịp thích ứng, nhanh đến nổi làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Cũng chỉ khi màn đêm buông xuống, sức hấp dẫn của tòa thành phốnày mới dần dần lộ ra, ánh sáng lung linh tràn ngập quảng trường Thời Đại, nam thanh nữ tú đi qua đi lại hấp dẫn ánh nhìn, đại lộ ngôi sao, vịnh Victoria đẹp mê ly nhìn giống như trong mơ, đèn đuốc sáng trưng, làm cho người ta say mê, lưu luyến quên về.

Trần Kinh đến Hongkong đã ba ngày rồi, trong thời gian ba ngày, Trần Kinh ban ngày học ở đại học Hongkong, vẫn học ngành kinh tế học phương Tây như cũ.

Cho tới nay, Tỉnh uỷ Sở Giang và đại học Hongkong phần lớn có hợp tác khoá huấn luyện cán bộ này, nhưng lúc trước loại hợp tác này cũng chỉ là phương thức huấn luyện ngắn hạn, mà giống năm nay, tình huống cử cán bộ đến đây học một năm là chưa bao giờ thấy.

Trần Kinh ngoại trừ chuyên tâm học tập, hắn còn chuyên tâm đi tìm hiểu tỉnh Lĩnh Nam.

Sau khi Trần Kinh tham gia ghi danh công tuyển ở tỉnh Lĩnh Nam, căn cứ quy trình công tuyển, đầu tiên là phải tham gia cuộc thi phỏng vấn thử toàn tỉnh.

Sau khi thông qua cuộc kiểm tra và phỏng vấn của Tỉnh, sàng chọn cán bộ xuất sắc ưu tú nhằm vào việc phân chia đều cho thành phố phía dưới, sau đó lại đến thành phố cấp một tham gia cuộc thi phỏng vấn và kiểm tra, trong đó còn phải diễn thuyết, tọa đàm vớiđại biểu Hội đồng nhân dân địa phương, thành viên Mặt trận Tổ quốc cùng với cán bộ lão thành.

Cuối cùng, trải qua sự tổng hợp và cân nhắc của Đảng uỷ thành phố, cuối cùng mới có thể quyết định ứng cử viên bọn họ cần.

Nói không khoa trương, lưu trình công việc công tuyển lần này của tỉnh Lĩnh Nam rất cẩn thận, nghiêm túc, phải nói là rất nghiêm khắc. Chọn lựa cán bộ theo tỷ lệ 10 chọn 1. Nhiều khi khẳng định chính là dùng trứng gà đâm vào xương cốt.

Sau khi Trần Kinh ghi danh xong, trong lòng chợt xảy ra biến hoá.

Lý trí nói cho hắn biết, hắn nhất định phải xem việc học tập ở Đại học Hongkong là việc chính. Dù sao tham gia công tuyển cán bộ Lĩnh Nam, tỷ lệ quá thấp, tính ngẫu nhiên quá lớn. Thật sự là không có nắm chắc.

Còn việc học quản lý và kinh tế ở đại học Hongkong, không khí học tập ở đây nồng hậu dày đặc, cũng có thể nói là đi đầu trong trào lưu thời thượng và quan niệm ở thế giới.

Ở Hongkong một năm, Trần Kinh cảm thấy bản thân hẳn là phải lý giải sâu sắc nền văn hoá sâu xa và triết lý sự vật của toàn thành phố này, từ đó mở rộng tầm nhìn của mình, nền tảng lý thuyết và năng lực làm việc thực tế sẽ bước lên một bậc thang lớn.

- Trưởng phòng Trần, trưởng phòng Trần?

Trần Kinh hơi nhíu mi, hắn quay đầu nhìn, trước mặt là Hàn Bằng. Là cán bội từ phòng Đốc tra của Tỉnh uỷ được phái đến đây học tập.

Lớp học ngoại phái này, Ban Tổ chức tạm thời cắt cử lớp trưởng, Trần Kinh vốn là lớp trưởng dẫn đội lần này.

Nhưng bởi vì hắn không đồng hành chung với đoàn tới đây. Cho nên chức lớp trưởng tạm thời chuyển sang cho Uông Lâm Chí người lớn tuổi nhất của lớp học này. Nhưng bởi vì sự tồn tại của Trần Kinh có ảnh hưởng trong lớp học này, cho nên sau khi Trần Kinh đến Hongkong, mọi người vẫn là tương đối tôn trọng hắn.

Về phần Hàn Bằng, bởi vì Đơn Kiến Hoa có quan hệ tương đối tốt vớiTrần Kinh, cho nên Hàn Bằng cũng có ý dựa vào Trần Kinh, ông ta rất nhiệt tình với Trần Kinh.

- Lão Hàn, chuyện gì thế? Tôi thấy ông có chút vội vàng hấp tấp.
Trần Kinh cau mày nói.

Hàn Bằng đi đến trước mặt Trần Kinh, nuốt nước miếng, chỉ ra ngoài và nói:
- Không... Không xong rồi, lão Uông bọn họ bị cảnh sát Hongkong bắt lại, ông ta vừa mới gọi điện cho tôi, dường như tình huống không tốt lắm, hẳn là gặp phải phiền toái.

- Chuyện gì xảy ra thế?
Trần Kinh nhíu mi nói.
- Tại sao để xảy ra chuyện như vậy?

Hàn Bằng kinh ngạc không biết mở miệng nói như thế nào mới tốt.

Việc quản lý lớphọc ở Hongkong lần này tương đối thoải mái, nhất là cơ bản không quản lý đối với việc học viên ra ngoài trường học, đương nhiênTrần Kinh không có phụ trách khối công việc này, nhưng bên trong Đảng cho tới nay vẫn nhấn mạnh công việc này, nhất là thời điểm bên ngoài, càng coi trọng.

Hàn Bằng lắp bắp, cuối cùng mới đem sự tình nói một cách đại khái.

Hoá ra hôm nay Uông Lâm Chí và mấy người sau khi tan học, hẹn nhau ra ngoài đi dạo, sau lại đi hộp đêm.

Ở hộp đêm có một học viên đã uống quá nhiều, đã xảy ra tranh chấp với người này, cảnh sát mới dẫn bọn họ đi.

Trần Kinh đưa tay nhìn đồng hồ, gần 10h rồi, lúc này có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ?

Trần Kinh xanh mặt, nói với Hàn Bằng:
- Lão Uông làm gì vậy? Ông ta chẳng lẽ không biết nơi này là Hongkong sao? Khi đi nước ngoài chẳng phải ban ngành đã nhấn mạnh rồi sao, chúng ta đi ra nước ngoài là người đại diệncho hình tượng của cán bộ nước cộng hoà, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Trên mặt Hàn Bằng xấu hổ, ông ta cũng khá cấp bách.

Ông ta biết rõ, nếu chuyện này không nhanh chóng xử lý tốt, một khi gây ra chuyện lớn, thì vấn đề này rất khó lường, đến lúc đó là Ban tổ chức nhất định sẽ xử phạt.

Hàn Bằng vội vàng đón xe đến trạm cảnh sát.

Tới trạm cảnh sát, ông ta nói rõ thân phận của mình, yêu cầu gặp đám người Uông Lâm Chí, nhưng cảnh sát Hongkong căn bản không thèm để ý đến ông ta.

Hongkong là nơi nơi căn cứ theo pháp luật xử lý, là xã hội pháp trị chân chính, Hàn Bằng không hiểu quy trình pháp luật, chỉ dựa vào một quyển hộ chiếu công vụ căn bản không có tác dụng.

Đương nhiên, Hàn Bằng với thân phận là cán bộ phòng Đốc tra của tỉnh uỷ tỉnh Sở Giang càng vô dụng.

Đáng thương Hàn Bằng ở Sở Giang có thói quen gọi điện thoại, một câu nói là có thể giải quyết vấn đề, hiện tại đến Hongkong, ra vẻ đáng thương người khác còn không chào đón, thật sự là cảm thấy uất ức buồn bực tới cực điểm.

Đúng lúc ông ta bó tay không biện pháp, một người cao từ Trạm cảnh sát đi tới, người ngoại quốc mắt xanh sống mũi cao, người ngoại quốc tự xưng Charles, đến trạm cảnh sát can thiệp, nói mình là luật sư đại diện cho đám người của Uông Lâm Chí, sau đó dường như ảo thuật đám người của Uông Lâm Chí được ông ta nộp tiền bảo lãnh rồi.

Charles này rất khách khí, nói tiếng phổ thông rất lưu loát, ông ta bắt tay với Uông Lâm Chí, nói:
- Người bạn đến từ Trung Quốc, ở Hongkong là nơi cấm lừa gạt, cũng là nơi tuyệt đối tự do các anh phải đặc biệt chú ý điểm này.

Uông Lâm Chí là Phó chủ tịch quận Tây Thành thành phố Sở Giang, coi như là nhân vật số má, hôm nay ở Hongkong đã để xảy ra việc xấu hổ như vậy, ông ta cũng rất mất mặt.

Lại nói tiếp, việc này cũng là có chút oan uổng.

Bọn họ ở hộp đêm uống rượu, mới phát hiện mỗi phòng riêng của mỗi tầng lầu trong hộp đêm đều không cho du khách Đại Lục tiêu dùng.

Bọn họ lúc này cảm thấy bị kỳ thị, một người trong đó hiểu tiếng Anh, liền giả vờ xưng mình là người Hongkong, sau khi đi vào phòng riêng ăn một số thức ăn gì đó, bọn họ kêu người quản lý hộp đêm đến nói lý lẽ với bọn họ, nói mình là người Đại Lục, chất vấn hỏi bọn họ tại sao lại có yêu cầu kỳ thị như vậy.

Nhưng sự đàm phán của bọn họ không những không mang lại hiệu quả, còn khiến người ta trực tiếp báo cảnh sát.

Sau khi cảnh sát đến, trong hàng bọn họ có một học viên xuất thân từ Cục công an, còn đích thân xuất ra hộ chiếu công vụcan thiệp cùng đối phương đưa đến xô đẩy tranh chấp, cuối cùng gây ra chuyện lớn này, bị đưa thẳng tới trạm cảnh sát, hơn nữa trạm cảnh sát còn muốn đưa bọn họ trở về Đại lục.

Lần này khiến cho Uông Lâm Chí sợ, đành phải gọi điện cho Hàn Bằng

- Lão Hàn, hôm nay thực cảm ơn anh rồi, vẫn là anh có nhiều biện pháp, còn mời luật sư nước ngoài đến, về phí luật sư bọn tôi chi trả, chúng tôi….

Uông Lâm Chí bắt tay với Hàn Bằng, Hàn Bằng cũng ngơ ngác không biết đầu đuôi chuyện gì, ông ta liền vội hỏi Charles ngọn nguồn.

Charles chỉ cười, nói:
- Tôi là chịu sự uỷ thác của Trần Kinh đấy, vấn đề chi phí các anh yên tâm, đây là miễn phí.

Charles nhẹ nhàng rời đi, đám người của Uông Lâm Chí cũng ngồi xe trở về, mọi người đều có tâm tư.

Mà trong mắt Hàn Bằng, Trần Kinh thật là khó lường, hắn quả nhiên là người từng trải trong các mặt của xã hội, hơn nữa đường đi cũng hoang dã.

Chính mình vội vội vàng vàng chạy tới, cuối cùng là mất mặt xấu hổ, người ta chỉ biết lối mòn, chỉ vận tác một chút, đã giải quyết sự tình một cách dễ dàng nhanh chóng.

Kỳ thật Trần Kinh cũng không hiểu được những lối mòn này.

Nhưng hắn và Diệp Hải Duyên đã từng đến Hongkong làm qua chuyện này, lúc trước Diệp Hải Duyên đã đem rất nhiều luật pháp của Hongkong nhồi nhét vào đầu Trần Kinh. Mà luật sư lần này làvị luật sư tranh cãi bền chí nhất trong phòng luật sư nổi danh của Hongkong mà Diệp Hải Duyên đã dẫn Trần Kinh đến gặp qua.

Trên thực tế phòng luật sư này có một đối tác có liên quan đến Diệp Hải Duyên.

May thay, văn phòng luật sư sự vụ này luôn ủng hộ phục vụ pháp luật cho tập đoàn của Âu Niệm Tinh, cho nên,Trần Kinh đã gọi điện cho Kim Lộ.

Sau đó Trần Kinh đích thân liên lạc phòng sự vụ, bên kia đã cấp tốc xử lý.

Ở Hongkong là nơi chú ý thành tín, đồng thời nơi này cũng chạy theo tính cách riêng.

Bởi vì thị trường phân nhỏ, phương diện khách sạn và cơ cấu phục vụ cũng coi trọng cá tính.

Ví như có khách sạn không tiếp đãi người Nhật Bản, còn có khách sạn không tiếp đãi người bản thổ Hongkong, cũng có khách sạn không tiếp đãi người Mỹ, vv…không phải trường hợp cá biệt.

Ở khách sạn bởi vì liên quan hộ chiếu, bình thường tự nhiên sẽ không bất trắc.

Nhưng ăn cơm còn có những ngành dịch vụ khác, cơ bản đều dựa vào tự giác.

Thường thường khách sạn hoặc cơ cấuphục vụ hoàn toàn không liên quan đến phân biệt đối xử với yêu cầu như vậy, mà là một số khách hàng có yêu cầu đối với môi trường chung quanh mình, bọn họ đành phải đáp ứng yêu cầu này.

Mà một khi xảy ra vấn đề trong quá trình này, giống tình huống của Uông Lâm Chí vậy, bọn họ liền cho rằng những người này quấy rối, đương nhiên là báo cảnh sát.

Mấy điểm này đã từng lý từng tý thể hiện ra sự khác biệt trong nền văn hoá của nội địa và Hongkong.

Sau khi đám người Uông Lâm Chí trở lại chỗ ở, suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau dường như mọi người đã đến chỗ Trần Kinh cảm ơn.

Xem ra, chuyện lần này không lớn, nhưng điều này hoàn toàn phản ánh bọn họ không hiểu xã hội và văn hóa của Hongkong, không hiểu thế giới bên ngoài, thuộc loại gã nhà quê vừa mới tiến đến thành phố, điều này làm cho bọn họ rất xấu hổ.

Mặt khác, đám người này đều là cán bộ, ngày hôm qua quét rác thật mất mặt, nếu không phải Trần Kinh đúng lúc dàn xếp ổn thoả mọi chuyện của bọn họ, nói không chừng việc này thật đúng là không giải quyết được, cuối cùng mấy người sẽ bị quay trở lại, vậy xem như là càng mất mặt.

Ba người đều là cán bộ cấp Phó phòng, đều là người có mặt mũi của một phương, bình thường đi đâu cũng diễu võ giương oai?

Tổ chức đặc biệt phái mấy người đến Hongkong học tập, học chưa được mấy ngày đã bị điều về rồi, đây quả thực muốn trở thành tin tức lớn ở Sở Giang thậm chí là cả nước.

Để xảy ra chuyện như vậy nhất định là rất mất mặt, quan trọng hơn việc xảy ra chuyện như vậy, chính là sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của bọn họ.

Bởi vì một việc nhỏ như vậy, mà ảnh hưởng đến tương lai của mình, kia thật sự là mất nhiều hơn được, dở khóc dở cười rồi.
Bình Luận (0)
Comment