Quan Sách

Chương 689

Lái xe đi một vòng thành phố với tốc độ nhanh như bay, Trần Kinh liếc nhìn qua, có thể nhìn thấy một mảnh sức sống bừng bừng của các địa phương quận Lân Giác.

Ở rất nhiều địa phương, đều có tiêu ngữ lớn: “Thủ đô chế tạo dụng cụ gia đình, cùng nhau tạo nên tương lai tốt đẹp cho Lân Giác!”, “Chào mừng đến với thủ đô dụng cụ gia đình Lân Giác!”

Đủ loại quảng cáo như vậy hiện ra khắp các ngõ ngách Lân Giác, một số là do Ban tuyên truyền quận làm, các thị trấn bên dưới cũng không chịu lạc hậu, mà nhiều hơn lại là những quảng cáo do các doanh nghiệp tự làm.

Cách đây không lâu, Lân Giác tổ chức một lần Chủ tịch công ty dụng cụ gia đình đi khảo sát, đi đến rất nhiều thành phố trong và ngoài nước.

Theo báo cáo của Ôn Hiển Binh, khảo sát rất thành công, nhà sản xuất tin tưởng mười phần vào sự phát triển mạnh mẽ ngành nghề dụng cụ gia đình, hiện tại Ủy ban cần làm chính là mở rộng vốn đầu tư của bọn họ, hỗ trợ bọn họ mở rộng quy mô, sau đó tiến hành quy phạm chỉ dẫn cho sự phát triển toàn bộ sản nghiệp.

Bọn họ rất tin tưởng trong tương lai Lân Giác sẽ thực sự trở thành thủ đô dụng cụ gia đình.

Trần Kinh hiện tại phần mềm phần cứng đều nắm trong tay, bước thu hút đầu tư phải lớn, ngoài ta bước đầu tư của Ủy ban không thể chậm chễ.

Một loạt công việc như cải tạo đường xá, quy hoạch phát triển khu vực, cơ sở hạ tầng của nội bộ quận Lân Giác phải phát triển hơn nữa.

Trước mắt Trần Kinh đã chuẩn bị một kế hoạch, đó là trực tiếp làm một tuyến đường thẳng đến Nam Cảng.

Lân Giác và Nam Cảng cách nhau một gang, nhưng vấn đề chính là điều kiện đường xá giữa hai nơi rất kém, vẫn là quốc lộ cũ.

Hiện tại tam giác Lĩnh Nam phát triển nhanh chóng, ai còn đi quốc lộ?

Từ Việt Châu đến thẳng Nam Cảng tốc độ cao chỉ mất hơn một tiếng, nhưng từ thành phố Hải Sơn đến thành phố Nam Cảng, lái xe dọc theo quốc lộ cũng mất một tiếng, điều kiện đường xá như vậy chắc chắn không phù hợp nhu cầu phát triển.

Yếu trí phú, tiên tu lộ.

Đây là câu nói mà rất nhiều địa phương tỉnh Sở Giang ở nội địa thường nói.

Một vài địa phương lạc hậu, khó khăn, xa xôi hẻo lánh muốn phát triển, đầu tư làm tốt giao thông là chuyện vô cùng quan trọng.

Câu nói này ở các địa phương phát triển cũng vẫn luôn hữu dụng.

Hiện tại những thành phố phát triển ở Lĩnh Nam đều là những thành phố giao thông thuận tiện, khu vực phía Bắc Lĩnh Nam núi non trùng điệp, giao thông không thuận lợi, vẫn rất lạc hậu.

Là cán bộ từ nội địa đến, Trần Kinh hiều biết về điểm này sâu sắc hơn nhiều cán bộ vùng duyên hải.

Ngoài ra, để thuận lợi cho giao thông Lân Giác, Trần Kinh còn dự định mở rộng quy mô cảng khẩu ở Lân Giác, xây dựng bến tàu lớn hơn một chút, để cho những tàu lớn có thể đậu đỗ thuận lợi.

Còn nữa, về kế hoạch lâu dài, Nam Cảng với tư cách là đặc khu đã đưa ra yêu cầu xây dựng sân bay với Tổng cục Hàng không dân dụng, Trần Kinh mong rằng sân bay có thể được đặt tại phía bắc của Nam Cảng, tiếp giáp với Lân Giác.

Thậm chí Trần Kinh còn hi vọng sân bay sẽ được đặt ở ranh giới giữa hai tỉnh, tư tưởng này của Trần Kinh không phải là ý nghĩ kì lạ, mà thực sự khả thi, chỉ là những quy hoạch này đều là những quy hoạch xa xôi, trước mắt sức lực của Trần Kinh không thể chiếu cố đến những việc trên.

Lái xe một vòng quanh Lân Giác, Trần Kinh vẫn chưa thỏa mãn.

Hắn lại lái xe đến quận Lam Hà.

Bí thư Quận ủy quận Lam Hà là Trịnh Quốc Hoa. Lần trước Lam Hà và Lân Giác cạnh tranh chuyên gia giúp đỡ thất bại, ông ta vô cùng tức giận, tìm đến Thành ủy để cãi nhau.

Sau đó, ông ta thấy Lân Giác ngày càng phát triển, lại đến Thành ủy nói lãnh đạo thiên vị.

Hơn nữa không chỉ như vậy, ông ta còn ngầm hoạt động, làm rất nhiều trò gây bất lợi cho Lân Giác, là người mắc bệnh đỏ mắt điển hình.

Trần Kinh rất phẫn nộ về việc này, hắn để cho Hạ Triều Nam làm việc cho Trịnh Quốc Hoa, hi vọng ông ta có thể khách quan hơn, hữu nghị hơn, khắc chế hơn với Lân Giác.

Ai ngờ Trịnh Quốc Hoa cuồng ngạo đến vậy, ra ngoài nói những lời hùng hồn, nói Trần Kinh là tiểu vãn bối trước mặt ông ta, không biết kính trên nhường dưới, lại còn ra lệnh cho ông ta.

Nói cái gì mà Lân Giác có thể phát triển hay không, thì phải xem Trịnh Quốc Hoa có muốn hay không, nếu ông ta không muốn cho những người muốn đầu tư Hải Sơn vào Lân Giác, sự phát triển của Lân Giác sẽ đi đến đường cùng.

Hơn nữa, Lý Quốc Vỹ cũng từng thử làm dịu quan hệ với Lam Hà, đều thất bại.

Hôm nay buổi chiều lúc tan ca Lý Quốc Vỹ gọi điện cho Trần Kinh báo cáo, nói quận Lam Hà quyết định đầu tư xây dựng nhà máy hóa chất ở Mã Đầu Bình, nghe nói đầu tư gần 10 tỉ.

Trần Kinh hôm nay muốn qua bên đó xem tình hình thế nào.

Mã Đầu Bình là một góc xa xôi, chỗ ấy trước đây là một bãi tha ma, cải cách nhiều năm như vậy, nơi đó vẫn không hề phát triển.

Người bình thường không dám khai thác chỗ đó, thu hút đầu tư cho không người ta cũng không dám.

Mà dựng nhà máy hóa chất ở Mã Đầu Bình, đề nghị này đã được thảo luận từ nhiều năm trước, nhưng bởi vì ô nhiễm nghiêm trọng, mấy lần thành phố đều chưa quyết định.

Còn có một điểm quan trọng, đó chính là Mã Đầu Bình lại nằm ở cửa khẩu mấy thị trấn của Lân Giác.

Nếu xây dựng nhà máy hóa chất ở đó, môi trường đầu tư Lân Giác chắc chắn sẽ giảm đi nhiều.

Trịnh Quốc Hoa nham hiểm chính là nham hiểm ở chỗ này, có thể dựng nhà máy hóa học không sẽ nói sau, nhưng ông ta cứ nói ra trước, dùng sức ảnh hưởng của ông ta truyền đi mạnh mẽ, đây hẳn là cơ hội tốt để đả kích Lân Giác, có những lời này của ông ta, rất nhiều doanh nghiệp chuẩn bị đầu tư vào Lân Giác ước chừng trong đầu muốn thầm thì rồi.

Trần Kinh lái xe đến Mã Đầu Bình dạo một vòng, chỗ này thật sự hoang vắng, hơn nữa đối diện với cảng khẩu của Lân Giác, chỉ cần có gió Đông Nam, không khí ô nhiễm nặng của Mã Đầu Bình sẽ bay hết đến Lân Giác.

Hơn nữa ô nhiễm như vậy tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

Trần Kinh rút ra một điếu thuốc, trong lòng hắn biết rõ, xí nghiệp ô nhiễm nghiêm trọng không thể được phê chuẩn vào chỗ này, tỉnh thành đều sẽ không phê chuẩn.

Mục đích thật sự của tên Trịnh Quốc Hoa này là thêu dệt nên chuyện, ông ta tự cho mình là Bồ Tát, không biết tức giận?

Trần Kinh gọi cho La Yến quận Lân Giác, dặn dò cô ta tìm mấy phóng viên đắc lực tìm mọi cách phỏng vấn Trịnh Quốc Hoa về vấn đề đầu tư nhà máy hóa chất.

Trần Kinh yêu cầu người được phái đi phải lai lịch rõ ràng, đồng thời phải bí mật một chút, phải nắm được rõ thái độ của Bí thư Trịnh về nhà máy hóa chất.

La Yến vừa nghe nói muốn xây dựng nhà máy ở Mã Đầu Bình, cô cũng bối rối, nói:
-Không phải chứ, Bí thư, chuyện đó sao có thể? Đề nghị này trước đây thành ủy có, nhưng đều bị bác bỏ rồi, hiện tại...

Trần Kinh ngắt lời La Yến, nói:
-Có gì mà không thể? chúng ta phải cảnh giác có một vài cán bộ vì lợi ích trước mắt mà không suy nghĩ đến lợi ích lâu dài. Cô phải tìm người, phải hỏi cho rõ thái độ của Bí thư Trịnh, càng tỉ mỉ càng tốt, càng rõ ràng càng tốt! Nhớ kĩ phải bí mật.

La Yến là cán bộ tuyên truyền lão thành, cô ta đương nhiên có thể lĩnh ngộ ý của Trần Kinh.

Trần Kinh yêu cầu đặt một cái bẫy cho Trịnh Quốc Hoa rơi vào, mục đích chính là muốn mọi người hiểu lầm Trịnh Quốc Hoa biểu hiện sai trái, nói không đúng.

Trần Kinh cúp điện thoại, hít sâu một hơi.

Thỉnh thoảng một số việc chính là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Trần Kinh muốn dàn xếp ổn thỏa, người ta lại nghĩ hắn yếu đuối dễ bắt nạt.

Nói gì đi nữa, cũng đều là nguyên nhân do Trần Kinh là người ngoại lai, người ta đang bài ngoại.

Từ Mã Đầu Bình trở về, Trần Kinh tự nhiên lái xe vào vườn ươm "Cây cọ”.

Xe vừa mới dừng, hắn vẫn chưa xuống xe, đã nghe thấy giọng nữ quen thuộc:
-Khâu chủ tịch, anh yên tâm, sau khi thành lập trang web “Cây cọ" của chúng ta nhất định sẽ rất đẹp, tôi chắc chắn sẽ chọn nhà thiết kế hàng đầu của công ty chúng tôi đến thiết kế trang web.

Nhất định phải làm nổi bật thực lực và hình tượng thương hiệu “Cây cọ” của chúng ta, nhất định làm nổi bật khí chất thiên nhiên của màu xanh thuần khiết này.

Trần Kinh ngẩn người, mở cửa xuống xe, xa xa nhìn thấy một người con gái khoa chân múa tay, tình cảm mãnh liệt hướng về Khâu lão hán làm đủ mọi loại giải thích.

Trên tay cô ta cầm một tập tài liệu, trên vai khoác túi, khi hai tay chuyển động, một tập tài liệu lớn cũng chuyển động trong không trung, vô cùng cuốn hút.

Trần Kinh cười gượng lắc đầu, Ân Đình Đình đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào, lần trước bảo mình đi cùng cô ta đến thăm “Cây cọ”, mình không nhận lời.

Người này rút cuộc cũng tìm tới, hơn nữa nhìn tư thế này của cô ta, chuyện làm ăn này thành công rồi.

Quả nhiên, sau khi nói một loạt giải thích tình cảm mãnh liệt, Ân Đình Đình kẹp tài liệu dưới nách, nói:
-Vậy được, chủ tịch Khâu, tôi lập tức quay về sắp xếp lịch trình, nửa tháng trang web làm xong, đến lúc đó “Cây cọ” của chúng ta có thêm một con đường tiếp thị hoàn hảo rồi.

Cô xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên nhìn thấy Trần Kinh, sắc mặt thay đổi, nhưng tự nhiên hồi phục, hướng về Trần Kinh vẫy tay nói:
-Chủ tịch Trần, lại đến mua chậu cảnh sao?

Trần Kinh cười cười, chảo hỏi Chủ tịch Khâu, Lão Khâu nhiệt tình vẫy tay với Trần Kinh.

Ân Đình Đình giẫm phải một cái đinh mềm, cũng không để ý, cô cười ha ha nói:
-Vậy được, Chủ tịch Khâu, Chủ tịch Trần, không làm phiền hai người nữa, hai người nói chuyện, tôi còn có chút việc...

Ân Đình Đình nói đi là đi, nhanh gọn dứt khoát, thoáng cái đã không thấy đâu.

Trần Kinh nhìn theo bóng cô ta cười, nói:
-Chủ tịch Khâu, sao? “Cây cọ” của chúng ta cũng làm công nghệ cao rồi?

Lão Khâu nhìn theo hướng biến mất của Ân Đình Đình, thản nhiên nói:
-Người này, rất khá, rất có nghị lực, có quyết tâm! Trước sau đến chỗ này hơn mười lần, có lúc còn giúp tôi tiêu thụ chậu cảnh, người trẻ tuổi như vậy, làm việc gì mà không thành công?

Trần Kinh ngạc nhiên, không ngờ Lão Khâu lại cho Ân Đình Đình đánh giá như vậy.

-Thật sự, tôi cũng biết tác dụng của trang web này không lớn, tôi lớn tuổi như vậy rồi, đâu có hiểu mấy trò này? Nhưng nghĩ kỹ lại, người này tôi thấy vừa mắt, chút tiền đó cũng là tiền chậu cảnh, coi như là bỏ chút tiền mua một cái chậu cảnh vậy!
Lão Khâu lại nói.

-Người làm thuê thật không dễ dàng gì! Nhất là người ngoại lai, chưa quen cuộc sống nơi đây, khắp nơi bị người ta bài trừ, muốn sống được rất khó!
Lão Khâu nói một cách khảng khái.

Trần Kinh trầm mặc không nói, không thể không nói, mấy câu nói không cố ý của Lão Khâu lại nói trúng tâm trạng của Trần Kinh.

Trần Kinh chính là một người ngoại lai, người ngoại lai đến làm thế nào để có chỗ đứng trên mặt đất này, nếu tự lực tự cường tạo nên khoảng trời của mình, thật sự không dễ chút nào.

Trần Kinh lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình xem nhẹ Ân Đình Đình rồi.

Cô ta mặc dù làm công việc mà Trần Kinh không tán đồng, nhưng sự phấn đấu, kiên trì không ngừng, không đạt được mục đích không từ bỏ của cô ta, không phải rất đáng quý sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh thấy một chút ấm áp…
Bình Luận (0)
Comment