Quan Sách

Chương 702

Lúc Trần Kinh tới đất thủ đô thì vợ chồng Trần Chi Đống đã đợi mấy ngày ở đây rồi.

Hai người lên thủ đô đã được Phương Lộ Kiên và Từ Liên nhiệt tình khoản đãi, cha mẹ Trần Kinh mặc dù cả đời này chỉ là thầy là thợ, nhưng người sống lâu năm ở Tượng nha tháp đều cho khí chất thuần khiết, khí chất ẩn bên trong của người đọc sách.

Cho nên, bọn họ tuy rằng đến một nhà được coi là quyền quý xa hoa bậc nhất thủ đô như nhà họ Phương nhưng họ cũng không hề sợ sệt gì, ứng đối bình chân như vại, cũng không có biểu hiện đến mức nhiệt tình thái quá hay không thích ứng được, hết thảy đều tốt hơn nhiều so với Trần Kinh tưởng tượng.

Hai người Phương Lộ Kiên và Từ Liên lúc này đây cũng là lần đầu tiên gặp cha mẹ Trần Kinh, ấn tượng ban đầu với vợ chồng Trần Chi Đống cũng rất tốt.

Trước kia bọn họ cảm thấy Trần Kinh xuất thân bình thường, cha mẹ có khả năng là tầng lớp tiểu thị dân.

Nhưng giờ gặp mặt họ mới phát hiện, trình độ văn hóa của hai “bô lão” được tu dưỡng rất cao, tuy rằng không đến mức nổi danh, nhưng cách nói năng các mặt đều rất khôn khéo. Ngẫm lại cũng có thể lý giải được, hai người có thể nuôi dạy được đứa con như Trần Kinh thì tố chất và tu dưỡng của họ tất nhiên cũng không hề kém.

Trần Kinh đến sân bay, Phương Uyển kỳ liền tới đón, cô mặc một bộ đầm voan dài, mang kính râm, vẻ rực rỡ không nói nên lời.

Cô khoác tay Trần Kinh, hai người rất đường hoàng ngồi vào chiếc Porsche cô mới mua khiến người qua đường ai cũng ghé mắt nhìn.

Ngồi vào trong xe rồi, Phương Uyển Kỳ mới sán lại cạnh Trần Kinh, đưa tay nhéo hai má hắn:
- Ôi, em thấy áp lực công việc với anh càng lúc càng lớn, hình như gầy đi à nha! Gầy nữa thì thành da bọc xương mất thôi! Anh đừng ôm lấy đống áp lực lớn như vậy nữa được không vậy?

Trần Kinh giúp Phương Uyển Kỳ gỡ kính mắt xuống, rất tự nhiên ôm cô vào lòng khẽ hỏi:
- Uyển Kỳ, ta đang đi đâu vậy?

Phương Uyển Kỳ lườm hắn một cái, nói:
- Còn có thể đi đâu nữa? Tất nhiên là về nhà rồi, ba mẹ mình ở Sở Giang cũng sống trong tứ hợp viện (một kiểu nhà cổ của TQ- ND), cả đại gia đình cùng chung sống vui vẻ!

- Gì?
Trần Kinh giật mình thốt lên, vợ chồng Trần Chi Đống lên thủ đô, Trần Kinh đã đặt riêng khách sạn. Lại vẫn lo hai người ở đó không được tự nhiên, vậy là họ không ở khách sạn hay sao?

Phương Uyển Kỳ bật cười khanh khách:
- Vẫn là ba mẹ em có thể diện ở đất Sở Giang, lúc hai cụ đến thì ba em đã xin phép được thết đãi. Hai ngày rồi hai ông cụ đều chưa đi đâu cả! Hai cụ ông cứ ở nhà nghiên cứu mấy chậu cây cảnh, hai cụ bà thì ở nhà nghiên cứu ẩm thực, trong nhà chúng ta không đâu lại có “tứ bảo” rồi đấy!

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ hai người đã mấy ngày không gặp, Phương Uyển Kỳ rõ ràng rất hưng phấn, dọc đường đi ríu rít trò chuyện không ngừng.

Cô kể đủ chuyện “lông gà vỏ tỏi” trong nhà, hai tay nắm chặt tay Trần Kinh, nép vào người hắn như con chim nhỏ...

Cái gọi là cha mẹ hai bên gặp mặt. Trên thực tế chính là một quy trình, vợ chồng Trần Chi Đống nán lại thủ đô vài ngày, thăm hỏi những bậc trưởng bối chủ chốt của nhà họ Phương, sau cùng Phương Lộ Kiên và Trần Chi Đống hai người đã chính thức thống nhất ý kiến về thời gian diễn ra hôn lễ của Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ.

Hai cụ căn cứ vào nguyên tắc rất đơn giản, quyết định tổ chức hôn lễ dịp cuối năm, từ giờ đến lúc đó còn bốn tháng.

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ hai người đồng thời đề xuất ý kiến phản đối, lý do là thời gian quá gấp, không kịp chuẩn bị.

Nhưng hai người họ có phản đối cũng không có hiệu quả. Trưởng lão hai nhà bác bỏ phản đối, nhất trí cho rằng thời gian tổ chức không thể thay đổi nữa, địa điểm kết hôn được quyết ở thủ đô. Chuyện này sau khi cha mẹ hai bên bàn bạc đã đem ý kiến này báo lại cho Phương lão tướng quân.

Phương lão tướng quân chỉ nói một câu:
- Chuyện kết hôn nên làm nhanh chứ không nên chậm trễ...

Có mấy lời này của lão tướng quân, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ hai người cũng không thể đề xuất phản đối nữa.

Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh kêu ca ầm lên nói không có thời gian hưởng tuần trăng mật, thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ cũng không đủ, chí ít cũng phải để Trần Kinh ở thủ đô với cô vài ngày, dù gì cũng phải làm kế hoạch bước đầu.

Nhưng Trần Kinh nán lại thủ đô mấy ngày phải cùng ba mẹ đi dạo cố cung, tham quan Trường Thành rồi.

Thật vất vả mới tiễn xong hai cụ về thì lại có chuyện phía Lân Giác, Trần Kinh muốn không trở về cũng chẳng được.

Vốn Trần Kinh nghĩ Phương Uyển Kỳ sẽ làm ầm ĩ, không ngờ cô lại còn cao hứng tiễn hắn đến sân bay.

Trước khi đi, Phương Uyển Kỳ ôm choàng lấy cổ Trần Kinh. Đôi môi đỏ ngọt ngào ghé sát vào hắn, nháy nháy mắt nói:
- Em biết ngay mà, lấy phải ông xã như anh thì sẽ không thường xuyên bên cạnh giúp đỡ em được.

Cô hôn Trần Kinh nhiệt thành hết mức có thể:
- Nhưng em thích thế!

Trần Kinh trong lòng rung động, ôm cô vào lòng thật chặt, cuốn mình theo nụ hôn cháy bỏng.

Nhưng vừa đúng lúc này thì cổng kiểm tra an ninh sân bay đã mở, người chen nhau qua.

Phương Uyển Kỳ như một chú lươn chuồn ra từ trong người Trần Kinh, nhìn hắn không rời, đoạn bật cười ha hả không hề giống vẻ yếu đuối thường thấy của phụ nữ.

Trần Kinh thông qua kiểm tra an ninh, càng lúc càng xa, quay đầu lại thấy Phương Uyển Kỳ giống đứa nhỏ đang nhảy nhảy vẫy tay.

Tiễn nhau xa mấy rồi cũng phải nói lời từ biệt.

Phương Uyển Kỳ đưa tiễn nhưng không hề buồn bã mà chỉ quyến luyến đôi chút.

Trần Kinh đột nhiên cảm giác được trong lòng rất cảm động, hành trình lên thủ đô lần này tuy rằng chỉ có vài ngày ngắn ngủi.

Nhưng chỉ trong thời gian mấy ngày này lại quyết định chuyện hệ trọng cả đời, cuộc đời hắn sẽ gắn bó với Uyển Kỳ không chia cắt nữa, Trần Kinh thầm tự chúc phúc cho chính mình.

...

Lý do Trần Kinh vội vã chạy về Hải Sơn, là vì Hải Sơn quả thật đã xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện này còn không hề nhỏ.

Nhật báo Nam Phương có nói Hải Sơn vì phát triển mà hủy hoại môi trường, đầu tư chồng chéo để thúc đẩy một loạt các chỉ tiêu phát triển, cụ thể như tăng trưởng về mặt kinh tế.

Nhật báo phương Nam ra số mới, đài truyền hình tỉnh lập tức bắt đầu vào cuộc, thậm chí chương trình tin tức thời sự của một số tỉnh ngoài cũng lấy đủ loại vấn đề của Hải Sơn trở thành tư liệu cho mục tin tức đời sống.

Lần này trên dưới Hải Sơn đều khẩn trương, ban Tuyên giáo Thành ủy Hải Sơn thành lập riêng một tiểu ban giải quyết các nguy cơ về mặt quan hệ xã hội, Phó Chủ tịch thành phố Trương của Lân Giác nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông để trình bày về lập trường và nguyên tắc cơ bản trong phát triển của Hải Sơn, kiên quyết phủ nhận chuyện Hải Sơn đánh đổi việc hủy hoại môi trường cho phát triển.

Nhưng câu chuyện của Phó Chủ tịch thành phố Trương về cơ bản không khớp với sự thật mà giới truyền thông nắm giữ, giới truyền thông hiểu rất tường tận về tình hình Hải Sơn, ngay lúc Phó Chủ tịch thành phố Trương vừa mới nhận lời phỏng vấn.

Giới truyền thông đã lập tức tiết lộ về một số trường hợp ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng của Hải Sơn, hơn nữa lại còn là bài phỏng vấn thực địa.

Ở Lam Hà có một thôn tên là Sa Hà, bởi vì ô nhiễm nghiêm trọng mà hiện tại đường sông ở Sa Hà đã thành dòng nước đen đen vàng vàng, mùi hôi thối ngút trời.

Tuổi thọ bình quân của dân chúng toàn thôn Sa Hà nghe nói không cao hơn năm mươi tuổi, nhiều trẻ sơ sinh ở Sa Hà bị dị tật, vô cùng đáng sợ.

Nghe nói người dân Sa Hà vì chuyện ô nhiễm mà đệ đơn lên trên đã nhiều năm, nhưng vẫn luôn bị phía thành phố áp chế, gần đây giới truyền thông xuống cơ sở hoạt động, có phóng viên xâm nhập xuống cơ sở mới hiểu rõ tình trạng này một cách chân thật nhất.

Về vấn đề chồng chéo trong quy hoạch, giới truyền thông cũng đã phanh phui được nhằm lấy đầu tư thúc đẩy kinh tế, Hải Sơn có mấy khu dân cư đã tồn tại chuyện quy hoạch chồng chéo ở mức độ rất nghiêm trọng. Trong đó việc đầu tư xây dựng quảng trường Thiên Tâm ở Lam Hà là ví dụ điển hình nhất.

Một địa phương cấp huyện mà xây quảng trường nổi danh cả nước, lại còn lớn chẳng kém so với quảng trường Phúc Nguyên trong thành phố Hải Sơn, đúng là đầu tư không cần thiết, đây là di chứng sót lại của việc làm kinh tế bằng cách xây quảng trường ở Hải Sơn mấy năm trước, vấn đề này thuộc loại hình đầu tư chồng chéo điển hình ở cấp cơ sở...

Truyền thông đưa ra ví dụ có chứng cớ vô cùng xác thực, nhất là chuyện ô nhiễm ở Sa Hà, sau khi được truyền thông phanh phui thì không khỏi thấy ghê người, tạo nên sự chú ý rất lớn trong xã hội.

Không thể không nói, Hải Sơn đã hơi lâm vào thế đầu sóng ngọn gió trước mũi dùi chỉ trích của dư luận, thành phố mở hội nghị thường vụ khẩn cấp, hội nghị quyết định thành lập tiểu ban nguy cơ quan hệ xã hội do Bí thư Thành ủy Hoàng Hồng Viễn đích thân chủ trì.

Mà văn phòng Thành ủy cũng phát ra thông tri khẩn, yêu cầu lãnh đạo đảng ủy các quận huyện nhất định phải rất nghiêm túc giữ gìn sự ổn định ở địa phương, duy trì sự nhất trí cao độ với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Trần Kinh ở thủ đô đã nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Thành ủy Chu Quốc Hoa, trong điện thoại Chu Quốc Hoa ngữ khí nghiêm trọng nói:

- Trần Kinh, tình hình hiện tại chính là như vậy, thành phố đang rất khẩn trương! Lân Giác các anh trước mắt là nơi chịu sự chú ý nhất, bí thư có ý bảo anh lập tức trở về, làm tốt công tác điều hòa và chỉnh đốn nội bộ một cách nghiêm túc, nhất định phải chỉnh đốn và cải cách đúng chỗ các vấn đề có khả năng còn tồn tại.

Ngàn vạn lần không thể cho người khác nắm lấy bất cứ nhược điểm nào...

Trần Kinh vừa nghe mình mới đến thủ đô vài hôm mà Hải Sơn không ngờ đã xảy ra chuyện như vậy thì liền thôi không nói chuyện với Chu Quốc Hoa nữa mà vội vàng gọi điện thoại cho Đường Ngọc.

Đợi khi Đường Ngọc bốc máy, hắn liền nói:
- Phóng viên Đường à, cô đến Hải Sơn chúng tôi cải trang vi hành thành quả không nhỏ đâu nha, gây náo động lớn như vậy sao? “Ông vua không ngai”(mệnh danh giới truyền thông-ND) các cô cũng thật là lợi hại quá đi! Đây không phải là cố ý bới móc cái xấu của Hải Sơn sao?

Tiếng Đường Ngọc trong điện thoại thở dài một hơi nói:
- Bí thư Trần, tôi biết ngay anh gọi điện thoại cho tôi ắt là sẽ nói như vậy. Nói thật lòng, những gì tôi viết là hoàn toàn đúng trọng tâm đấy, hoàn toàn đúng người đúng việc. Xấu là xấu ở đâu, xấu ở chính cái thái độ của Đảng ủy Hải Sơn với bài báo này.

Bọn họ đầu tiên là gọi điện thoại đến tòa soạn báo đề xuất ra cái gọi là can thiệp nghiêm trọng, ra lệnh cho chúng tôi lập tức hủy bài đã đăng, lại còn muốn đề xuất công khai xin lỗi!

Việc này tôi xin khẳng định là không có làm được!

Cô dừng một chút rồi tiếp:
- Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là cách nói chuyện của Phó chủ tịch thành phố Trương, những gì ông ta nói đã hoàn toàn xúc phạm sự thật, đối với giới truyền thông chúng tôi đã thiếu đi sự tôn trọng tối thiểu, sự tình càng lúc càng lớn, mâu thuẫn trở nên gay gắt dĩ nhiên là không thể tránh khỏi rồi!

Đối mặt với câu trả lời của Đường Ngọc, Trần Kinh không biết nói sao cho phải.

Đường Ngọc lại tiếp:
- Sao rồi? Bí thư Trần, việc này chắc sẽ khiến anh gặp phiền toái? Lân Giác các anh không phải cũng có tình trạng kiểu này chứ, theo tôi quan sát thì hình như là không!

Trần Kinh liền đáp:
- Nhờ hồng phúc của cô, Lân Giác chúng tôi chưa bị các cô sờ gáy. Tuy nhiên Hải Sơn đã xảy ra chuyện, tôi ở thủ đô dù đang yên ổn nhưng cũng không thể đợi thêm nữa, lãnh đạo lệnh cho tôi về ngay lập tức...

- Sao cơ? Anh ở thủ đô? Sao anh không nói sớm? Hôm qua tôi cũng đã tới đây, anh ở đâu vậy?
Đường Ngọc ở đầu bên kia giật mình hỏi lại.

Trần Kinh cười cười, nói:
- Được rồi, được rồi! Tôi đã lên máy bay trở về rồi, cô cứ vui vẻ ở lại thủ đô nhé! Còn nữa, về sau cô hạn chế xuống Hải Sơn nhé, cẩn thận dân Hải Sơn lột mất của cô một lớp da, chuyện lần này cô đã làm cho lớn quá rồi!

- Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết mình có bao nhiêu phân lượng, sẽ không làm chuyện châu chấu đá xe đâu, anh cứ yên tâm đi!
Đường Ngọc ở đầu bên kia điện thoại vờ sẵng giọng nhưng lại ngầm lộ vẻ khá là thoải mái.



----------oOo----------






Tửu lâu Lễ Hà Kim Ngọc, từ sau khi Kim Lộ ra ngoài, tửu lầu vẫn để cha mẹ quản lý.

Ngại cha mẹ tuổi tác cao, sau đó Kim Lộ cả gan để Ân Hồng tới phụ trách, có Ân Hồng, hơn nữa Lệ Phương lại thành thực, hai người kinh doanh tửu lâu khá phát đạt.

Ân Hồng có 5% cổ phần của tửu lâu, hơn nữa nhanh chóng trở thành người phụ trách, cho dù là lòng ham hư vinh hay nhu cầu của bản thân đều cảm thấy hài lòng, làm việc rất chăm chỉ. Vốn cô đã lăn lộn với Lệ Phương từ lâu, trong tay đã có chút tiền, dĩ nhiên càng lăn lộn, con đường cũng ngày càng rộng.

Trước kia người ta gọi cô là Ân Hồng, bây giờ thì chẳng ai gọi vậy nữa, đều gọi là chị Hồng, sự thay đổi cách xưng hô này khiến cô nghiễm nhiên trở thành một nhân sĩ thành đạt một phương.

Ân Hồng mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Từ Lệ Phương trung hậu cần cù. Hai người hợp lại coi như càng tăng thêm sức mạnh. Kim Ngọc lâu trong tay các cô, đã được tiến hành sửa chữa một lần, kinh doanh ngày càng lên.

Trần Kinh và Hồng Nhâm Bác tới đây uống rượu, Ân Hồng và Từ Lệ Phương tới, hai người rất cung kính, nhất là Ân Hồng, cô đã thay đổi sự kiêu ngạo bình thường, trở nên rất dịu dàng.

Cô nhìn thấy Trần Kinh, trong lòng cảm thấy bất ổn, Lúc trước tổng giám đốc Kim để cô phụ trách việc kinh doanh của tửu lầu. Trần Kinh kiên quyết phản đối. Lý do hắn phản đối chính là Ân Hồng thùng rỗng kêu to quá, ham ăn biếng làm, hết ăn lại nằm.

Những điều này tổng giám đốc Kim đều nói với Ân Hồng, cuối cùng còn cổ vũ cô:

- Ân Hồng, cô xem đi, Cục trưởng Trần cảm thấy cô không ổn, cho nên cô phải cố gắng hơn, làm việc cho tốt, để cho Cục trưởng Trần nhìn vào, cuối cùng cô có giỏi hay không.

Cũng vì những lời này, Ân Hồng rất cảm kích Kim Lộ, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc kinh doanh tửu lâu, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Trần Kinh, cô lại có chút lo lắng.

Trước kia Ân Hồng đặc biệt sợ Trần Kinh, hiện tại Trần Kinh đã vào thành phố, lại làm quan lớn hơn. Bí thư huyện ủy cũng phải đi sau hắn nịnh nọt. Khí chất đó trước kia hẳn không thể so sánh được. Trong lòng cô lại bồn chồn, sợ Trần Kinh lần này tới có gì không hài lòng, trục xuất cô khỏi tửu lâu, vậy cuộc đời cô coi như mất hết.

Không lo giống Ân Hồng, Từ Lệ Phương nhìn thấy Trần Kinh thì rất vui mừng, vừa ân cần tiếp đãi, miệng luôn muốn nói những lời ngọt ngào, cũng không biết lấy từ đâu ra mà nói.

Trần Kinh cũng hỏi cô không ít, hỏi tình hình gần đây của cô chú Từ, lại hỏi tình hình đi học của Từ Bân.

Từ Lệ Phương trả lời toàn những điều tốt, tâm tình rất vui vẻ.

Cô ở bên cạnh Trương Dương làm bảo mẫu trước sau chừng nửa năm, cuộc sống của cô vẫn trôi nổi, hơn nữa còn có một đứa con riêng với chồng trước, muốn gả cho người ta, cũng không gả được cho người nào tốt đẹp, lúc đó, cha mẹ cô đã rất buồn phiền.

Sau đó Trần Kinh và Kim Lộ cho cô cơ hội, khiến có có một nơi yên ổn để sống.

Sau đó nữa, Kim Lộ lại ủy thác trọng trách cho cô, để cô và Ân Hồng cùng phụ trách một tửu lầu lớn như vậy, cuộc sống của cô từ đó đã thay đổi.

Tự mình có thể nuôi sống bản thân, hơn nữa còn có thể thường xuyên hiếu kính với cha mẹ, con đi học cũng không lo vấn đề tiền nong.

Cuộc sống tốt rồi, cũng có thể diện, khí chất và hình ảnh của bản thân cũng thay đổi. Vấn đề lấy chồng trước kia lo lắng, bây giờ người theo đuổi rất nhiều, còn có một cán bộ xã trẻ tuổi, dáng vóc khôi ngô tuấn tú, theo đuổi cô tới chết đi sống lại, khiến Ân Hồng mở rộng tầm mắt.

Từ Lệ Phương là người xuất thân thật thà, biết mang ơn, cô biết tất cả những điều này đều là do Trần Kinh mang lại cho, nên vừa nhìn thấy Trần Kinh, trong lòng cô rất vui mừng và nhiệt tình, không có ý nghĩ gì khác.

Nhìn hai cô gái trước mặt, lúc đầu Trần Kinh đúng là rất giật mình, bọn họ thật đáng nể, trong vòng một năm, đã thay đổi quá nhiều.

Tướng mạo Từ Lệ Phương trước đây đúng là khá được, nhưng chí chất vẫn thô mộc, còn Ân Hồng trước đây sao cảm thấy có vẻ ngang tàng càn quấy, rất lỗ mãng không trầm tĩnh.

Nhưng hiện tại, Từ Lệ Phương khiến người ta có cảm giác rất khoan thai ung dung, còn Ân Hồng cũng điềm tĩnh giỏi giang hơn nhiều.

Nhìn thấy sự thay đổi của hai cô gái, Trần Kinh bất giác nhớ tới Kim Lộ, cảm xúc của hắn lắng xuống, liền không muốn nói thêm với hai người cái gì, khoát tay một cái nói:

- Các cô đi trước đi, tôi và Bí thư Hồng ăn cơm, nói chuyện.

- Vâng.

Từ Lệ Phương nhếch miệng cười nói:

- Đã đặc biệt chuẩn bị trà xanh Lễ Hà tuyệt hảo cho anh, tôi lập tức mang tới.

Ân Hồng ở bên cạnh lắp bắp nói:

- Cục trưởng Trần, sổ sách ba tháng này của tửu lầu, anh nên xem qua…

- Tôi xem qua cái gì? Hai người là chủ, tôi có phải Cục trưởng thuế vụ đâu, tôi xem những thứ đó làm gì?

Trần Kinh nói, mặt Ân Hồng đỏ lên, trong lòng còn hơi giận, ý định của mình không sai, Trần Kinh làm quan, càng lớn càng quan liêu.

Chuyện của Kim Ngọc lâu, tổng giám đốc Kim khi đi đã dặn dò, có vấn đề, còn vấn đề sổ sách, đều có thể tìm Cục trưởng Trần.

Hiện tại thì hay rồi, Trần Kinh mặc kệ, không quản chuyện gì, quay đầu còn phê bình bọn họ.

Nhưng Ân Hồng tuy trong lòng giận, nhưng trên mặt tuyệt đối không dám thể hiện điều gì, ngượng ngùng đi ra ngoài, liền trách Từ Lệ Phương, hỏi Từ Lệ Phương sao không chọn cơ hội tốt thì hãy đưa ra.

Từ Lệ Phương cau mày nói:

- A Hồng, cô không thấy Cục trưởng Trần đang không vui sao? Tổng giám đốc Kim đi hơn nửa năm không về, cũng không biết thế nào…

- Không về thì sao? Tổng giám đốc Kim vẫn thường xuyên gọi điện cho anh ta, hơn nữa mỗi tháng đều sắp xếp tôi mua rất nhiều đồ ăn đặc sản núi rừng, sau đó sắp xếp người đưa tới thành phố. Tôi thấy đàn ông ấy à, chẳng mấy ai tốt, nói không chừng người này đã quen tổng giám đốc Kim rồi…

Ân Hồng nói.

- Chớ có nói hươu nói vượn, cô mà còn nói linh tinh, tôi nói cho Cục trưởng Trần.

Từ Lệ Phương sắc mặt trầm xuống, có chút tức giận.

Ân Hồng nhăn mặt, vội vàng xin tha:

- Được rồi được rồi, tôi không nói nữa được chưa? Củ chuối thật, tôi thấy cô cứ luôn bảo vệ Cục trưởng Trần, không phải cô…?

Ân Hồng làm vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Tôi hiểu rồi, khó trách cô từ chối anh chàng theo đuổi kia, người có điều kiện tốt như vậy, cô cũng thấy chướng mắt, trong lòng cô đã có người…

- Cô lại ăn nói linh tinh rồi, tôi không tha cho cô.

Từ Lệ Phương tức giận nói, mặt xưng lên.

Hồng Nhậm Bác gần đây biểu hiện rất tốt, nhất là khi nãy ở cùng với Minh Hoa, anh ta rất biết chừng mực, về phương diện phối hợp, cũng có thể tìm đúng vị trí của mình.

Cục trưởng Trần khích lệ anh ta:

- Anh giỏi hơn tôi, lúc trước tôi ở Lễ Hà, quan hệ rất gay gắt với Bí thư Dịch, chuyện này từ trên xuống dưới ai cũng biết.

Hồng Nhâm Bác biết giai thoại đó, bảo công tác của mình còn phải nỗ lực mới được.

Anh ta nói:

- Chủ nhiệm Trần, tôi là người từng phạm sai lầm, lúc trước nếu không phải anh và Bí thư Ngũ tín nhiệm tôi, tôi căn bản không có cơ hội tới Lễ Hà. Cho nên, đối với yêu cầu của anh và Bí thư Ngũ, tôi kiên quyết chấp hành.

Cục trưởng Trần gật đầu, rất cảm động nói:

- Đúng vậy, Bí thư Ngũ nói hay, một bộ máy vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, mọi người đoàn kết một lòng, cùng nhau cố gắng, tìm đúng phương hướng, là sẽ có thành tích.

Hắn nhìn Bí thư Hồng Nhâm Bác nói:

- Lão Hồng, tôi nói trước cho anh một tin, cuối năm nay, khả năng bộ máy quận sẽ có chút điều chỉnh. Bí thư Ngũ có tính cách như vậy, không thích những người không làm hay làm ít.

Đến lúc đó, tất cả quận huyện trong toàn thành phố đều được xếp hạng, lúc đó, cơ hội sẽ xuất hiện, anh nên chuẩn bị sớm, tranh thủ nắm lấy cơ hội.

Hồng Nhâm Bác vừa nghe vậy, vẻ mặt có chút kích động, rất cảm kích Bí thư Trần.

Anh ta làm Phó bí thư Lâm Hà đã năm năm, vốn đã được cất nhắc, sau lại xảy ra chuyện, lại làm Phó bí thư, như vậy có nghĩa là phải đi đường vòng. Nếu cuối năm có cơ hội, đối với Hồng Nhâm Bác mà nói, không nghi ngờ gì nữa, là một tin rất vui.

Cục trưởng Trần khẽ tháo kính ra, dùng kính xoa lên tấm vải, nói:

- Nơi này, tôi đã làm ba năm.

- Ba năm tôi làm, Lễ Hà trải qua ba năm không ra sao. Lúc đó kinh tế không khởi sắc, không khí trầm lặng, bộ dạng lạc hậu đó, thực khiến con người khó chịu.

Cục trưởng Trần thở dài:

- Hiện nay tốt rồi, kinh tế Lễ Hà tìm được con đường thích hợp, hơn nữa nửa năm nay, Lễ Hà thay đổi quá nhiều, rất giỏi…

Tình cảm của Trần Kinh đối với Lễ Hà rất phức tạp. Lúc Trần Kinh rời khỏi Lễ Hà, hắn vẫn chưa cảm thấy nơi này có nhiều điều khiến hắn không nỡ rời.

Nhưng theo thời gian, hắn hồi tưởng lại mấy năm mình ở đó, thời gian mấy năm đã khiến hắn càng ngày càng lưu luyến thời gian ở Lễ Hà trước kia của mình.

Lúc đó ở Lễ Hà, thực sự khổ cực, ôm nỗi buồn bực thất bại của tuổi trẻ, tuổi trẻ kích động, đều trút hết lên Lễ Hà.

Quan trọng hơn là, ở Lễ Hà, hắn bắt đầu tình yêu, tìm thấy mối tình đầu của mình. Cảm giác ngọt ngào và vui sướng đó, đến tận bây giờ vẫn không thể quên.

- Chủ nhiệm Trần, với tài hoa của anh, tôi thấy còn nhiều cơ hội ở dưới cơ sở. Hiện tại Đức Cao đang trong thời kì phát triển chưa từng có, cơ hội phía dưới rất nhiều. Mà kinh nghiệm công tác của anh lại rất phong phú, nhất là kinh nghiệm công tác ở cơ sở, đây là một ưu thế được trời ưu ái.

Hồng Nhâm Bác bỗng nhiên nói.

Trần Kinh sửng sốt, bật thốt:

- Làm phía dưới? Ý anh là tôi trao cấp về cơ sở làm?

Hồng Nhâm Bác gật đầu:

- Đương nhiên, uy tín của Bí thư Ngũ ở thành ủy đã rất vững rồi. Ở Thành ủy anh sẽ không có nhiều cơ hội phát triển tài hoa của mình bằng dưới cơ sở. Nếu đã như vậy, sao anh không xuống cơ sở?

Trần Kinh hơi thất thần, không thể không nói, vấn đề Hồng Nhâm Bác đề cập tới, Trần Kinh thật sự chưa từng nghĩ tới.

Hắn ở bên cạnh Ngũ Đại Minh, ngày nào cũng bị công việc vây lấy, nói thật ra, hắn cũng không có mấy thời gian suy nghĩ vấn đề này.

Hắn thậm chí không dám nghĩ vấn đề này, dù sao, năm nay hắn mới 26 tuổi, lúc này hắn xuống cơ sở, có thể lên tới vị trí nào?
Bình Luận (0)
Comment