Quan Sách

Chương 749

Trong số các công tử cao cấp của Lĩnh Nam, Lục Đào cũng chiếm được một địa vị nho nhỏ.

Cái này không phải chỉ vì cha gã là Cục trưởng cục công an.

Bản thân Lục Đào cũng ăn sạch cả hai giới hắc bạch, quan hệ của gã rất rộng, mạng lưới quan hệ rất rộng.

Hơn nữa trước kia gã đã du học ở Canada, đã từng uống nước Dương Mặc, lại hiểu rõ hồ Am Giang, người như vậy có thể nói là văn võ song toàn. Cho nên ở Lĩnh Nam rất có tiếng.

Khai thác mỏ Việt Tây trước kia là doanh nghiệp nhà nước, sau khi chế độ cải cách Lục Đào trở thành cổ đông, mấy năm trước gặp cơ hội ngẫu nhiên, Lục Đào lợi dụng vốn của mấy người có quan hệ bạn bè, do gã đứng đầu, đám bạn của gã cùng nắm hơn một nửa cổ phần của Mỏ khai thác Việt Tây.

Nhân cơ hội này, gã thuận lợi trở thành chưởng môn của Mỏ khai thác Việt Tây.

Quá trình trưởng thành của gã căn bản là thuận buồm xuôi gió, cho nên từ rất sớm, gã được giới truyền thông Lĩnh Nam coi là thanh niên tài tuấn

Trước khi thay đổi thể chế của Mỏ khai thác Việt Tây, lúc đó Lục Đào tiêu tiền như nước.

Một ngày tiêu hai ba chục ngàn tệ là chuyện bình thường.

Gã có một lý thuyết, đó là là doanh nhân phải biết tiêu tiền, tiền mà không biết tiêu thì sao mà biết kiếm được tiền?

Mỏ khai thác Việt Tây quan trọng nhất không phải vấn đề tiêu tiền, mà là vấn đề quản lý nội bộ, khai thác hợp lý, từ đó khiến doanh nghiệp thực sự kiếm được tiền, giành được những khoản lớn.

Lúc đó gã làm việc rất có thành tựu, tuy không phải nhân vật số một của công ty, nhưng công tác gã nắm giữ có rất nhiều điểm sáng, cấp trên rất hài lòng về gã.

Hiện nay, sau khi Mỏ khai thác Việt Tây tư hữu hóa, đã trở thành tập đoàn khai thác mỏ vô bá ở địa khu tây bộ Lĩnh Nam, còn bản thân Lục Đào cũng bước vào hàng ngũ tỉ phú, gã lại chưa kết hôn, tuy bên cạnh có không ít phụ nữ, nhưng vẫn chưa có mục tiêu xác định.

Với địa vị và giá trị bản thân như vậy gã đã trở thành công tử cao cấp của Lĩnh Nam, trợ lực lớn nhất của Vương Lão Ngũ kim cương siêu cấp.

Gần đây Lục Đào khá chú ý đến Trần Kinh/

Từ lúc gã biết Đường Ngọc si mê Trần Kinh, gã đã coi Trần Kinh là tình địch số một.

Tuy rằng Trần Kinh đã kết hôn, nhưng đều là đàn ông. Lục Đào từ bản thân có thể hiểu rõ những tài năng trẻ tuổi như Trần Kinh bên cạnh sao chỉ có một phụ nữ?

Cho nên, nghiên cứu về Trần Kinh, gã không chút nào buông lỏng.

Nguy cơ ở Hải Sơn lần trước, trong lòng gã rất vui mừng, gã nghĩ trong lúc hỗn loạn đó, tốt nhất là có thể cưỡng chế điều Trần Kinh đi đâu đó.

Nhưng kết quả cuối cùng thất bại trong gang tấc, Lưu Thịnh cũng là nhân vật anh hùng một đời, lại bại trong tay Trần Kinh. điều này khiến Lục Đào càng cảnh giác Trần Kinh.

Lục Đào lớn hơn Trần Kinh không bao nhiêu tuổi, mà gã cũng là một thanh niên xất sắc, gã làm sao có thể để Trần Kinh vượt mặt được?

Gã cũng không tin, Trần Kinh thật sự là bền chắc như thép, không có chút nào sơ hở.

Vì Lục Đào ăn cả hai giới hắc bạch, mưu mô tàn bạo. Gã làm việc không hề bị trói buộc khuôn sáo.

Gã tìm vài tâm phúc theo dõi Trần Kinh đến Việt Châu, gã yêu cầu những người này không được rời Trần Kinh nửa bước.

Công phu không phụ lòng người, lúc này đây cuối cùng gã đã có cơ hội.

Trần Kinh bước vào Hội sở Hồng Vân. Hơn nữa từ xế chiều mãi đến tối vẫn chưa ra, nhìn bộ dạng này có lẽ định qua đêm ở hội sở Hồng Vẫn.

Gã nghĩ đến điều này, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Gã rất muốn biết khi Đường Ngọc hay tin Trần Kinh qua đêm ở Hội sở Hồng Vân, cô sẽ cảm thấy thế nào?

Hắn hiểu người phụ nữ Đường Ngọc này, trong mắt người phụ nữ này không chấp nhận bất cứ hạt bụi nào.

Nếu không phải bên cạnh Lục Đào nhiều đàn bà, Đường Ngọc rất hận gã về điểm này, thì với tài hoa của Lục Đào, sao lại không theo đuổi được người phụ nữ này chứ?

Lục Đào lập tức lệnh cho người bên dưới, gã triệu tập vài tâm phúc thương lượng biện pháp xử lý.

Gã gọi một nhân vật trong giới hắc đạo, Mã lão tứ, nhân vật tâm phúc nhất đến.

Lần này lập công là do thủ hạ của Mã lão tứ làm.

Được phần thưởng của Lục Đào, biểu hiện của Mã lão tứ càng nhiệt tình, vốn Lục Đào có ý để Mã lão tứ nghĩ cách tiếp cận Trần Kinh, cuối cùng chụp lại vài tấm hình, sau đó tung cho giới truyền thông, cuối cùng khiến Trần Kinh hoàn toàn Game Over.

Trên đầu chữ sắc có cây đao, hơn nữa đối với nhân vật chính trị, đây càng là chuyện tương đối kiêng kỵ.

Đảng nội không biết có bao nhiêu cán bộ rớt đài đều vì thứ đồ chơi trong đũng quần kia, cuối cùng chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ phong lưu.

Lục Đào định nắm chắc bài viết này của Trần Kinh trong tay, để Trần Kinh vạn kiếp bất phục.

Nhưng Mã lão tứ là nhân vật của hắc đạo, làm việc cực đoan, y người ha hả, để lộ hai hàm răng vàng khè, nói:

- Lục tổng, việc này chúng ta cứ làm cho dứt khoát, Hồng Vân kia không phải của Thẩm thiếu gia à? Chẳng phải hắn toàn coi thường anh sao, chuyện Tây Hà lần trước, hắn chẳng nể anh chút nào, lúc này, không cho hắn biết mặt thì còn đợi đến bao giờ?

Tôi thấy thế này, cứ để chúng tôi đến đó, đột nhiên tập kích, điều tra cái ổ của hắn, đây chắc chắn là một mũi tên bắn hai con chim!

Mã lão tứ nói đến chuyện này rất hưng phấn, chớp chớp mắt, trên mặt lộ vẻ âm hiểm.

Y có suy nghĩ của riêng mình.

Lục Đào bảo gã theo dõi Trần Kinh, gã biết chuyện này rất khó giải quyết.

Trần Kinh người này y biết, rất ngông nghênh, Mã lão tứ lăn lộn cả đời trong chốn giang hồ, biết rõ tên này rất khó giải quyết.

Thiên hạ không tường nào ngăn được gió lùa.

Nếu Trần Kinh biết có đám người Mã lão tứ tồn tại, e là cái mạng nhỏ của y không xong rồi.

Nhưng Mã lão tứ cũng không dám đắc tội với Lục Đào, mặt khác y cũng có nổi khổ riêng, đó là Thẩm Bắc Vọng chủ của Hội sở Hồng Vân hoành hành ngang ngược hơn y nhiều, trên địa bàn của Mã lão tư, xuất hiện hội sở Hồng Vân, người những Hội sở khác muốn bắt chước anh ta đều bị Thẩm Bắc Vọng thu thập hết.

Những người này có bao gồm bản thân Mã lão tứ.

Nhìn thấy Hội sở Hồng Vân làm ăn khấm khá, đám người Mã lão tứ sao không đỏ mắt cho được? Bọn họ cũng muốn làm một nơi như vậy, nhưng chưa kịp khai trương, được hai ba ngày đã xảy ra chuyện, sau này y mới biết đều là do Thẩm Bắc Vọng bày ra đối phó với y.

Lúc đó,Mã lão tứ biết mình và Thẩm Bắc Vọng đã nảy sinh ân oán.

Thẩm Bắc Vọng là kiểu người nào? khoác tấm áo thương nhân Hồng Kông, thực chất là con trai của Thẩm Hải kẻ đứng đầu giới hắc đạo Hồng Kông.

Mã lão tứ y chịu thiệt nhưng nào dám đi tìm lại danh dự?

Hiện nay chẳng dễ dàng gì Lục Đào mới nhảy ra, y muốn đứng giữa châm ngòi ly gián, khiến Sao Hỏa và Trái đất đụng vào nhau, thông qua vụ đụng chạm này, sẽ làm thay đổi lớn cục diện thế giới ngầm Việt Châu. Mã lão tứ bản lĩnh đục nước béo cò rất khá, chẳng phải có thể nhân cơ hội sao?

Y trong lòng nảy ra suy nghĩ này, dĩ nhiên lập tức đứng giữa bày trò.

Y lợi dụng việc Lục Đào hận Trần Kinh, dụ Lục Đào gây ra chuyện lớn.

Lục Đào bình thường là người khôn khéo,thế nhưng gã thực sự hận Trần Kinh, hơn nữa tên này rất sĩ diện, Thẩm Bắc Vọng không coi gã ra gì, gã đã sớm muốn gây chút phiền toái cho Thẩm Bắc Vọng, lúc này còn không ra tay thì đợi đến bao giờ nữa?

Không suy nghĩ quá nhiều, Lục Đào liền liên hệ cho đám thân tín ở Cục công an.

Cha gã là Đào Tử Sơn làm việc nhiều năm ở Cục công an, chuyện trong Cục gã nắm rất rõ.

Lục Đào cũng thông qua bản thân, kết nghĩa vài anh em trong Cục, một cuộc điện thoại của gã, dĩ nhiên tất cả không thành vấn đề.

Cục Công an Việt Châu lại đang có hành động đặc biệt đả kích thuốc lắc, dường như tất cả đều nước chảy thanh sông rồi!



Nhà hàng Latin là nhà hàng Tây khá nổi tiếng ở Việt Châu, cảnh sắc ở đây cũng rất tốt.

Nơi này ở cạnh công viên nổi tiếng của Việt Châu—công viên Việt Hải, trong công viên có cây xanh um tùm, có vườn hoa, có cây dong, cây dong chính là thiên đường của lũ chim chóc.

Dùng cơm tại một nhà hàng tiếp xúc với thiên nhiên gần như vậy, có một cảm giác thoải mái rất khó diễn đạt thành lời.

Dù tối rồi, nhưng kỳ lạ là xung quanh vẫn có tiếng chim hót, còn có cả tiếng côn trùng mờ ảo.

Ve kêu rừng yên tĩnh, chim hót nói thêm sâu thẳm, Trần Kinh và Đường Ngọc đều cảm thấy nơi này rất yên tĩnh.

Đường Ngọc ăn rất vui vẻ, cảnh tượng lúng túng mà cô đã tưởng tượng không xuất hiện.

Trần Kinh rất phong độ, xin lỗi rất chân thành, Đường Ngọc không thể giơ tay đánh kẻ nở nụ cười, cô muốn sa sầm mặt cũng khó.

Hơn nữa, tận sâu thẳm đáy lòng cô thực sự làm sao có thể hận Trần Kinh đến thấu xương chứ?

Nhà hàng Tây rất chú trọng đến tình cảm, nơi này ánh đèn rực rỡ, bên ngoài là tiếng chim hót trùng kêu, dạt dào cảm xúc.

Vô tình, hai người bắt đầu trò chuyện, nói về những chuyện gần đây xảy ra ở Việt Châu và Hải Sơn.

Đường Ngọc bị kìm nén quá lâu rồi, hôm nay cô như mở đài, nói chuyện không chút chừng mực, Trần Kinh hôm nay đến đây với tâm thái của người bồi thái tử học hành.

Đường Ngọc vui vẻ, hắn cũng cố gắng phối hợp.

Đương nhiên, tâm tình Trần Kinh cũng không xấu, những lo lắng bao phủ ở Lân Giác gần đây dần tiêu tan, Lân Giác đã trở về quỹ đạo ban đầu.

Không chỉ như thế, Trần Kinh cũng học được bài học phát triển năm ngoái, đặc biệt tổ chức chỉnh đốn cán bộ, thông qua chỉnh đốn tư tưởng, những cán bộ có cảm xúc mâu thuẫn với công tác của chính phủ và của Đảng ủy, những cán bộ có tư tưởng hũ bại đều bị đẩy đi xa thậm chí là có người vì vấn đề này mà bị cách chức, bị điều chỉnh.

Thông qua chỉnh đốn, Trần Kinh đã thiết lập được đội ngũ chính phủ và Đảng ủy các cấp của Lân Giác có sức chiến đấu mạnh mẽ, thành tích công tác năm nay có hy vọng sẽ gia tăng.

Qua hơn một năm rèn luyện gian khổ, đến giờ Trần Kinh mới nhìn thấy chút ánh sáng thắng lợi, tâm tình hắn dĩ nhiên thoải mái.

Sau những cố gắng, mùa thu hoạch cũng sắp đến rồi.

Tuy rằng hiện nay Lân Giác vẫn tồn tại những vấn đề tương đối, nhưng tương lai tốt đẹp vẫn có thể dự đoán được, đây chính là mong đợi tốt, là sự mong đợi đẹp đẽ!

Hai người nói chuyện rất vui, không khí dĩ nhiên là càng ngày càng hòa hợp.

Nhưng vào thời điểm hòa hợp nhất, Trần Kinh bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Hắn hít sâu một hơi đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, vừa đúng lúc này di động lại vang lên.

Hắn nghe máy xong, sắc mặt liền thay đổi.

Đường Ngọc còn chưa biết gì, vẫn vui vẻ nói về chuyện cải cách nhật báo Nam Phương, Trần Kinh cắt ngang lời cô:
- Đường Ngọc, hôm nay dừng lại ở đây thôi, tạm thời có chút chuyện, tôi phải đi đến chỗ kia ngay!

- Có gì bất ngờ?
Đường Ngọc trừng to mắt nhìn Trần Kinh:
- Tôi cũng muốn đi xem sao?

Môi Trần Kinh giật giật, muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn vung tay lên, nói:
- Cô không đi được! Cứ vậy đi, tôi đi đây!
Bình Luận (0)
Comment