Quan Sách

Chương 794

Sa Minh Đức và Miêu Kỳ tuy không được coi là đối thủ trời sinh, nhưng mấy năm nay, phát triển kinh tế Lĩnh Nam và Tô Bắc người đuổi người chạy, theo rất nhiều truyền thông, bọn họ dĩ nhiên trở thành địch thủ.

Truyền thông Lĩnh Nam đối với những cách nói như vậy thường không thèm để ý.

Tạm thời không nói đến khoảng cách phát triển kinh tế giữa Lĩnh Nam và Tô Bắc hiện tại, chỉ nói đến cấp bậc của Bí thư Miêu đã khác rồi.

Bí thư Miêu là lãnh đạo quốc gia, Bí thư Sa bất kể là uy vọng cao như thế nào, ông ta bây giờ cũng chỉ là lãnh đạo địa phương, ở đây có một khoảng cách lớn, hai người có cách biệt lớn như vậy, sao có thể được coi là đối thủ trời sinh được?

Tuy nhiên trên thực tế, Sa Minh Đức và Miêu Kỳ thực sự đang âm thầm phân cao thấp.

Hai người là chỗ quen biết cũ, trước đây mặc dù không có ân oán gì, nhưng với tư cách là cán bộ ưu tú của nước cộng hòa cùng nhau trưởng thành, bọn họ đương nhiên sẽ thường xuyên so sánh lẫn nhau.

Dần dần, giữa hai người liền phân cao thấp.

Hiện tại, bọn họ hiểu biết lẫn nhau đã ở mức độ rất sâu.

Sa Minh Đức đã biết rõ Miêu Kỳ.

Miêu Kỳ làm việc rất nhu hòa, lại am hiểu chu đáo, công tác trên mọi phương diện, ông ta đều có thể quan tâm, cái nhìn đại cục rất mạnh.

Nhưng Miêu Kỳ đa nghi, có nghi ngờ trên rất nhiều lĩnh vực. Điều này làm cho ông ta không đủ quyết đoán, có lúc liên tục làm lỡ thời cơ.

Đương nhiên cái gọi là tính quyết đoán, đây là do Sa Minh Đức tự lấy mình ra để so sánh.

Là một lãnh đạo cấp cao như vậy, Miêu Kỳ thực ra rất toàn diện, không hổ danh là một trong những lãnh đạo ưu tú nhất nước cộng hòa.

Sa Minh Đức tuyên bố mình có thể tạo điều kiện gì cho Trần Kinh đều tạo rồi, câu nói này không phải lời nói suông.

Khi ông ta xếp Trần Kinh vào danh sách năm người, ông ta đã nghĩ qua Miêu Kỳ sẽ nghi hoặc.

Quả nhiên, Miêu Kỳ không thả người.

Lý do Tỉnh ủy Lĩnh Nam đưa ra chính là Trần Kinh không phải cán bộ cấp Phó giám đốc sở trở lên, Sa Minh Đức thấy cách giải thích này rất buồn cười.

Ông ta tìm đến Miêu Kỳ đòi năm người, chỉ thiếu nước cắt một lá gan của Miêu Kỳ, nếu như không phải mình coi ông ta là đại ca, cộng thêm mình liều mạng tưới năm hũ rượu, ông ta có hào phóng nhận lời cho năm người không?

Ông ta còn ước gì lúc mình chọn người mờ mắt, không chọn được nhân tài hữu dụng.

Cho nên Miêu Kỳ không thả Trần Kinh đi. Đây là ông ta đa nghi, sau đó cũng là trong lòng ông ta khó chịu. Muốn cố tình cho Sa Minh Đức dẫm phải đinh để trút giận.

Chỉ là cứ như vậy, thế của Trần Kinh bắt buộc rơi vào tầm mắt của Miêu Kỳ, điều này không thể nghi ngờ.

Con người đều có tính hiếu kỳ.

Tính hiếu kỳ của Miêu Kỳ đặc biệt nặng, ông ta nhất định muốn biết vì sao Sa Minh Đức lại chọn Trần Kinh đi Tô Bắc, ông ta tìm căn nguyên, rất nhanh đã biết rõ tình hình của Trần Kinh, điều này đối với Trần Kinh mà nói, cũng là may mắn lớn.

Sau này việc cất nhắc Trần Kinh ở Lĩnh Nam, Miêu Kỳ biết hắn, trở ngại mà hắn phải đối mặt sẽ ít đi.

Điều mà Sa Minh Đức có thể giúp Trần Kinh cũng chính là những thứ này.

Việc trưởng thành của một cán bộ trẻ, điều kiện rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là sự phấn đấu của bản thân.

Trần Kinh rất giỏi phấn đấu. Hiện tại lại có điều kiện tốt, tiền đồ của hắn có thể đoán được.



Đoàn đại biểu Tô Bắc cuối cùng cũng trở về rồi, điều này làm cho Trần Kinh cảm thấy thoải mái.

Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thể về Hải Sơn.

Bởi vì hội nghị chuyên đề hợp tác giữa Hải Sơn và Nam Cảng sắp được mở.

Lần này phía Hải Sơn hết sức coi trọng, không chỉ có Chủ tịch thành phố Thanh Hương ở lại, Phùng Nhân Quốc từ Hải Sơn đến, cộng thêm các nhân vật số một của các đơn vị trực thuộc thành phố như Ủy ban cải cách và phát triển, Cục tài chính, Cục đất đai...cũng đều đến, đương nhiên, còn có Bí thư Quận ủy quận Lam Hà Đàm Thạch Tuyên.

Bởi vì Chủ tịch thành phố Thanh Hương và Trần Kinh có ba chương ước pháp, Trần Kinh hiện tại không thể gặp ông ta, đối với Trần Kinh mà nói, vở kịch này hát như thế nào, hắn phải tự mình quyết định.

Tự nhiên, hắn đối với vấn đề này không hề sợ hãi.

Hắn ở Lĩnh Nam với tư cách là cán bộ phía Hải Sơn khi trả lời phỏng vấn, đã đưa ra rõ ràng quan điểm của mình.

Truyền thông hỏi hắn

Đối với việc hợp tác giữa Hải Sơn và Nam Cảng, cần phải học hỏi đặc khu, dựa vào tinh thần đặc khu, Trần Kinh nghĩ thế nào về việc này.

Trần Kinh trả lời rất rõ ràng, nói đặc khu là tuyến ngoài cùng kinh tế phát triển của nước cộng hòa, là vùng thí nghiệm kinh tế hướng ngoại của nước cộng hòa, dựa vào đặc khu, học hỏi đặc khu, hắn rất tán thành quan niệm này.

Khiêm tốn thì sẽ tiến bộ, kiêu ngạo thì sẽ lạc hậu.

Cá nhân Trần Kinh và quận Lân Giác do hắn quản, vẫn luôn triển khai hợp tác dựa trên tinh thần học hỏi.

Trần Kinh thậm chí cho biết, tương lai hai thành phố triển khai hợp tác, Lân Giác nguyện ý phục vụ đặc khu, đóng góp sức sống và động lực mới vào trong phát triển kinh tế đặc khu.

Giống như tiên đoán trước đây, những lời này của Trần Kinh, dẫn tới chấn động vượt xa ra ngoài phía nam.

Bài viết của báo i.

Bỗng nhiên Trần Kinh nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính trị được mọi người quan tâm tại Việt Châu, còn bản thân Trần Kinh cũng được rất nhiều người Hải Sơn dùng văn chương lên án, nhiều người mắng hắn thiếu khí tiết, làm mất mặt Hải Sơn.

Nhưng ngược lại với nó, truyền thông Nam Cảng lại đánh giá rất cao Trần Kinh.

Nam Cảng

I báo soạn văn đánh giá Trần Kinh dùng hai từ “Thiết thực” hàm súc ý tứ này để ca ngợi.

Nhưng chính quyền hai bên, bất kể là lãnh đạo thành phố Hải Sơn hay Lĩnh Nam, bọn họ đều thận trọng ngôn luận về Trần Kinh, không ai chịu nói nhiều, bình luận nhiều.

Hội nghị chuyên đề

Được diễn ra ở phòng họp số 3 Ủy ban Tỉnh, giống như dự đoán của lãnh đạo, hội nghị rất không thuận lợi.

Mặc dù tại hội nghị có Kiều Chính Thanh trấn giữ, nhưng đại biểu hai bên tham dự hội nghị đối với việc hợp tác của hai địa phương trên rất nhiều phương diện vẫn tồn tại rất nhiều bất đồng, những bất đồng này gộp lại rất khó khăn.

Phía Hải Sơn, bọn họ mong muốn Nam Cảng có thể rót cho bọn họ nhiều vốn hơn, cung cấp nhiều nhân tài và con đường thuận tiện hơn, còn Nam Cảng thì cần tài nguyên và nguồn lao động Hải Sơn, Nam Cảng hy vọng sẽ thiết lập được cơ chế hợp tác mạnh mẽ với Hải Sơn về mặt nguồn lao động, từ đó làm cho Nam Cảng có nhiều nguồn lao động ưu tú hơn.

Hai bên đưa ra yêu cầu đều động đến chỗ nhạy cảm của đối phương. Không ai chịu dễ dàng chấp thuận.

Đương nhiên, càng không ai muốn làm hỏng việc, cho nên hội trường rất trầm uất, không khí không tài nào sống động lên được.

Kiều Chính Thanh cảm thấy rất tức giận.

Ông ta lần lượt hẹn gặp Chủ tịch thành phố Hải Sơn Thanh Hương và Chủ tịch thành phố Nam Cảng Trần Cường.

Nhưng bất kể là Lý Thanh Hương hay Trần Cường, hai người đều là tinh quái lão luyện trên chính đàn, trong lúc nói chuyện, thái độ rất thẳng thắn, vỗ ngực bốc phét nổ rung trời.

Nhưng sau khi hội nghị bắt đầu lại từ đầu, rất nhanh hai bên lại quay về trạng thái như ban đầu, thảo luận đều là những vấn đề vặt vãnh nhỏ nhặt, những thứ thực sự liên quan đến vấn đề trọng tâm, mọi người đều không nhắc đến.

Hai ngày họp hội nghị, hai bên đạt được rất nhiều thỏa thuận.

Trong đó có hợp tác bảo vệ môi trường, tận dụng nguồn nước, còn có giao lưu văn hóa, giao lưu thanh thiếu niên...

Những thứ này đều là những thứ bề nổi, không có một điều khoản nào về thúc đẩy hợp tác kinh tế lẫn nhau.

Kiều Chính Thanh ở hội trường nổi giận lôi đình, vỗ bàn. Nhưng trong rất nhiều vấn đề, ông ta là lãnh đạo tỉnh không thể thiên về lĩnh vực nào.

Cho nên nhất thời ông ta cũng không có cách nào, chỉ có thể để mọi người nghỉ họp một ngày, sau đó lại giảng hòa lại từ đầu.

Hiện tại mọi người đều tiêu hao, xem ai tiêu hao nhiều nhất, Kiều Chính Thanh làm việc cũng dứt khoát nhanh gọn, yêu cầu của ông ta là nhất định phải hợp tác có tính thực tế. Nếu không hội nghị sẽ tiếp tục họp như vậy...



Tỉnh ủy, vẫn giống như ngày thường, Trưởng ban thư kí Hạ Quân mới sáng sớm đã đến văn phòng Bí thư để báo cáo công việc.

Hôm nay trọng điểm báo cáo công việc của ông ta là việc liên quan đến hợp tác giữa hai địa phương Nam Cảng và Hải Sơn.

Ngày hôm qua Kiều Chính Thanh tìm đến ông ta, ông ta nói rõ về tình hình hội nghị chuyên đề hợp tác hai khu vực được Tỉnh ủy tổ chức gần đây, nói ra một số khổ não của mình.

Ông ta hy vọng Trưởng ban thư kí Hạ có thể nói những tình hình này với Bí thư Miêu.

Nếu có được một câu nói của Bí thư Miêu, công việc của ông ta sẽ dễ dàng hơn.

Hạ Quân đi vào trong phòng của Miêu Kỳ, ông ta đang định báo cáo chuyện này, thì đột nhiên phát hiện Miêu Kỳ đang hăng hái xem một tập tài liệu.

Ông ta khẽ nhíu mày.

Tập tài liệu đó ông ta rất quen thuộc, tài liệu đó chính là tài liệu liên quan đến Trần Kinh mà ông ta đưa cho Miêu Kỳ mấy ngày trước.

Lúc đó Bí thư Miêu dường như quên mất, ông ta tiện tay quăng ở bên trái.

Theo như thói quen của Miêu Kỳ, thường thì tài liệu đặt ở bên phải khá quan trọng, ông ta cần xem xong trong một ngày, một số còn phải phê duyệt.

Còn tài liệu đặt ở bên trái thì là để một tuần, trong một tuần ông ta chọn để xem, có một bộ phận ông ta sẽ xem, còn đa số là bỏ qua.

Mà với tư cách là Thư kí của ông ta, tài liệu ở bên trái một tuần mới đổi một lần, đây là thói quen của Miêu Kỳ.

Lúc đó Hạ Quân cho rằng Miêu Kỳ sẽ không xem tài liệu của Trần Kinh, không ngờ hôm nay ông ta lại xem tỉ mỉ như vậy.

Miêu Kỳ ngẩng đầu lên thấy Hạ Quân, ông ta vẫy vẫy Hạ Quân nói:
-Cậu đến đúng lúc lắm, cậu lại đây một chút! Tài liệu mà hôm đó cậu đưa cho tôi là thật chứ? Tài liệu liên quan đến Trần Kinh!

Hạ Quân gật đầu nói:
-Hoàn toàn là thật, nguồn gốc của tài liệu rất đáng tin cậy, có một số chỗ tôi còn đặc biệt xác nhận với phía Sở Giang.

Miêu Kỳ gật đầu nói:
-Người thanh niên này có tài đấy, rất giỏi, rất có năng lực, rất có tính giác ngộ, rất có trình độ. Tôi đã nói Sa Minh Đức thường tự cho là biết nhìn người, người mà ông ta muốn nhất định không phải là nhân vật bình thường, từ tài liệu có thể thấy, người thanh niên này rất tốt.

Hạ Quân cười cười nói:
-Có thể được Bí thư khẳng định, tôi tin tiền đồ sau này của Trần Kinh sẽ rất rộng lớn, đây là phúc phận của hắn.

Miêu Kỳ buông tài liệu trong tay, chỉ tay vào Hạ Quân nói:
-Cậu đấy, biết nói những lời dễ nghe, đôi lúc nghe sẽ biến vị.

-Đúng rồi, hôm nay cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?

Hạ Quân nói:
-Là thế này, gần đây hội nghị chuyên đề hợp tác giữa Hải Sơn và Nam Cảng được tổ chức ở Ủy ban Tỉnh.

Hội nghị diễn ra không thuận lợi…

Hạ Quân báo cáo tình hình hội nghị từ đầu đến cuối cho Miêu Kỳ, ông ta cơ bản đều là truyền lại lời của Kiều Chính Thanh, đương nhiên cũng pha chút tâm trạng cá nhân vào, cho nên lời của ông ta, âm thầm phê phán công việc của hai thành phố.

Miêu Kỳ nghe và nghe, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Một lúc lâu sau, ông ta nói:
-Đều là ếch ngồi đáy giếng! Cứ bàn những việc vặt vãnh như vậy, bao giờ mới có thể đạt được thống nhất?

Ông ta chỉ vào điện thoại nói:
-Chút nữa cậu gọi điện cho hai người là Diêu Quân Huy của Nam Cảng và Hoàng Hoành Viễn của Hải Sơn, bảo bọn họ đến Việt Châu, bàn hợp tác mọi người phải thành khẩn gặp mặt, đều giữ lại một chút đây là trò trẻ con tập làm người lớn sao?
Bình Luận (0)
Comment